Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 203: Bùi Càn suy nghĩ một chút, chẳng phải hắn ta muốn chính là một phiên bản giống Hoàng hậu sao?



Nghe nói mỹ nhân Udo bị bệnh, phản ứng đầu tiên của Bùi Càn chính là giả bệnh, chẳng qua cho dù giả bệnh thì thật sự một chút cũng không ngoài ý muốn, Hoàng hậu để cho người ta mở tảng đá một cách khó hiểu trong thời gian dài như vậy, nàng ta có thể chịu đựng tới ngày hôm nay cũng không tệ rồi.

Lý Trung Thuận truyền lời này đến, Bùi Càn hỏi hắn: "Hoàng hậu nói thế nào?"

"Bẩm Hoàng Thượng, dường như nương nương muốn đưa người về Udo quốc, chỉ xem người nói thế nào."

Đổi thành người khác Bùi Càn còn muốn, cứ như vậy, dáng dấp cao lớn cứng ngắc cũng không có tài nghệ gì, nghe nói người cũng cực kỳ yên tĩnh cũng không có thú vị nào... Loại người này lưu lại chẳng phải là ăn không ngồi rồi hay sao? Lúc đầu Hoàng hậu cảm thấy nàng ta có khả năng lưu thì lưu đi, hiện tại Hoàng hậu đã nói muốn đưa đi, chắc chắn y sẽ thuận nước đẩy thuyền.

"Gửi thư cho Udo quốc để bọn họ chuẩn bị đón người, lại phái một đội hộ tống nàng ta qua... Trước khi lên đường để nàng ta dưỡng bệnh tốt, đừng để đi nửa đường người cũng không còn, tốt xấu gì cũng là nữ nhi của Thân vương, trẫm không muốn chọc phiền toái trên người."

Lý Trung Thuận bảo con nuôi hắn đi chuyển lời cho Trường Hi cung.

Phùng Niệm nghe xong rất vui vẻ, có thể thuận lợi đưa người đi đúng là chuyện tốt, Pháp Hi Nhĩ thật sự rất nhớ nhà, nhưng nghĩ tới chuyện phải chuẩn bị khởi hành, hắn ta không nỡ, cực kỳ không nỡ.

An ủi duy nhất chính là con hạc giấy đã trở về rồi.

Sau khi rời đi chỉ sợ rất khó gặp lại, nhưng ít ra có thể hỏi thăm nàng, có thể biết tình huống của nàng từ vài lời bên trong. Pháp Hi Nhĩ chưa từng hối hận chuyện thay muội muội tiến cung, chỉ là bỗng nhiên hắn ta đã hiểu một đạo lý, trong tay ngươi không có quyền thế, dù trân bảo bày ở bên cạnh, cũng không tranh được.

*

Sau khi ra tháng giêng, người rời đi, thật sự không chỉ có Phùng Niệm, trên dưới Trường Hi cung đều có chút không quen, ngay cả Lục Lục cũng hỏi hắn ta.

"Mắt xanh đâu? Tại sao đã không thấy bóng dáng nàng ta rồi?"

Phùng Niệm đưa tay ôm nữ nhi lên để cho nàng ngồi ở bên cạnh nói: "Bởi vì hắn ta cũng có phụ mẫu, phụ mẫu hắn ta ở nơi rất xa, hắn ta nhớ bọn họ, nên đã về nhà."

Mặc dù Pháp Hi Nhĩ đã từng tố cáo nàng, nhưng đó là trước kia, sau này Lục Lục và hắn ta ở chung rất tốt. Bây giờ nghe nói người trở về nàng còn có chút không nỡ lại hỏi: "Vậy khi nào nàng ta trở lại?"

Phùng Niệm cúi đầu xuống nhìn nữ nhi, đưa tay chạm vào gò má mềm mại của nàng, trả lời: "Hẳn là sẽ không trở lại."

Lục Lục nhìn có vẻ rất thất vọng, đó là người mắt xanh duy nhất trong cung, sau này cũng không còn. Nàng lại nghĩ tới mẫu thân nói mắt xanh và phụ mẫu tách ra thời gian rất lâu rồi, quả thật cũng nên mau chóng trở về, chẳng hạn như bản thân nàng, một ngày gặp không mẫu thân cũng không được tự nhiên, lâu như vậy chưa trở về khó chịu biết bao nhiêu.

Con yêu cứ như vậy bị thuyết phục rồi.

Chẳng qua ngay từ đầu Phùng Niệm cũng chưa từng lo lắng cho nàng, cô nương nhỏ, trí nhớ tốt bệnh hay quên cũng lớn, người vừa đi thấy vẻ mặt nàng khổ sở, tất nhiên qua mấy ngày sẽ quên đi.

Phùng Niệm hỏi Trần ma ma: "Thu dọn trắc điện chưa?"

"Lão nô sắp xếp người thu dọn."

"Phỉ thúy bản cung thưởng hắn ta đều mang đi rồi à?"

"Đã mang đi, có để quên một thứ, vốn dĩ nương nương không hỏi lão nô cũng dự định báo lên."

Trần ma ma đi ra ngoài, không bao lâu cầm về một vật, đó là một túi vải là đã lớn cỡ lòng bàn tay, được khâu bằng vải gấm, Phùng Niệm vừa nhìn thấy liền nhận ra đây chính là thứ hắn ta dùng để chứa vòng tay màu xanh kia.

Chuyện này Trần ma ma cũng không biết, bà ta đưa cái túi qua, thấy chủ tử nhận lấy mới nói: "Nàng ta đặt vật này ở dưới gối, có thể là đã quên. Cũng không biết muốn tặng cho người nào, giống như năm ngoái đang chơi đùa, hạt châu là bản thân đào ra, nữ nhân Udo cũng không rành thiêu thùa may vá, còn đưa tiền mời người giúp nàng ta làm một cái túi giống màu mắt của nàng ta, giày vò hồi lâu, vậy mà cũng không mang đi, chờ nàng ta nhớ tới chắc khóc chết mất."

Phùng Niệm lại lấy chuỗi hạt châu ra nhìn một chút.

Lúc nàng xem Trần ma ma cũng nhìn theo: "Làm được quả thật không tệ, thật ra người này cũng không tệ, có sự yên phận hiếm thấy."

Yên phận à?

Phùng Niệm khẽ cười một tiếng.

Hắn ta không an phận, hắn ta muốn trộm một bảo bối lớn, chỉ là không thành công mà thôi.

Trần ma ma hỏi xử lý vật này như thế nào?

"Để Cát Tường cầm đưa cho Lý Trung Thuận, mời hắn ta giúp một chút, gửi vật này cho người tới kéo lương thực, để cho người ta mang về giao cho tiểu thư Pháp Đồ Na nhà đệ đệ Quốc vương."

Phùng Niệm không chỉ phân phó như vậy, còn có hạc giấy truyền thư, nói cho hắn ta biết mình để quên chuỗi vòng tay, hiện tại đã sai người hỗ trợ mang đến Udo, qua hai tháng hẳn là có thể đến.

Pháp Hi Nhĩ mới đi chưa tới hai ngày, lúc này còn trong cảnh nội Lương quốc, nghĩ đến rời kinh thành càng ngày càng xa còn có hơi buồn bã, bỗng nhiên có một con hạc giấy từ phương xa bay tới.

Nó vẫy cánh đuổi theo xe ngựa đang lăn bánh về phía trước, sau đó xuyên qua thùng xe bay vào bên trong.

Pháp Hi Nhĩ còn tưởng rằng lại biến thành tình huống hắn ta không ngừng gửi thư đến kinh thành, nữ nhân kia xem rồi cũng không trả lời, bởi vì Phùng Niệm chính là như vậy, ít nhất hắn ta thấy là như thế, lòng dạ quá tàn nhẫn rồi.

Hắn ta âm thầm thề, nhiều nhất nửa tháng gửi cho nàng một phong thư, không thể tăng thêm.

Hắn ta nhịn hai ngày, không nghĩ tới vậy mà lại đợi được con hạc giấy bay tới, nàng còn lo lắng cho hắn ta sao? Hay là bởi vì nhớ mới viết?

Kết quả mở ra nhìn, chính là món đồ kia...

Hắn ta tốn rất nhiều tinh lực mới làm thành vòng tay sao có thể bởi vì sơ sẩy mà bỏ quên được? Đó là Pháp Hi Nhĩ có tâm cơ cố ý để lại đấy, nghĩ đến ta không mang đi dù sao nàng cũng phải cầm, vậy thì đồng nghĩa với nhận, ai mà nghĩ tới sau khi nàng phát hiện còn sắp xếp người trả lại.

Hắn ta cảm thấy giận đến mức đau lòng.

Tức giận như vậy còn không dám biểu lộ ra, hắn ta viết trên thư trả lời: Ồ, vậy đa tạ người nha.

...

Bởi vì là Bùi Càn phái người đưa đi, đoạn đường này Pháp Hi Nhĩ vẫn mặc nữ trang, cho tới lúc Lương quốc bên này hộ tống hắn ta đến chỗ Udo quốc phái người tới nghênh đón hắn ta.

Tới đón hắn ta đã được thông báo thiếu gia Pháp Hi Nhĩ hẳn là giả nữ trang, để bọn họ nhìn thấy đừng gọi lung tung, cứ coi hắn ta là tiểu thư Pháp Đồ Na, chờ người Lương quốc rời đi rồi tìm một chỗ cho thiếu gia thay đổi trang phục.

Mặc dù có chuẩn bị tâm lý, nhìn thấy bộ dạng nữ trang của Pháp Hi Nhĩ vẫn rất khiếp người.

Trước đó ngồi xe ngựa, sau khi gặp người của mình bọn họ đổi sang cưỡi lạc đà qua một mảnh sa mạc, rồi mới cưỡi ngựa trở lại vương thành.

Lúc này vẫn chưa tới tháng tư, hoàng cung Lương quốc đang chuẩn bị đại tuyển, Pháp Hi Nhĩ đã về đến nhà rồi.

Sau khi nhận được thông báo nói rằng người sẽ nhanh chóng trở về, cả nhà của hắn ta thở phào nhẹ nhõm, khi chân chính nhìn thấy hắn ta mới xem như yên tâm. Thân vương phi lập tức rơi nước mắt, Pháp Đồ Na được hắn ta thay thế khóc đến mức không còn dáng vẻ đại mỹ nhân, nàng ta ôm Pháp Hi Nhĩ khóc nấc lên.

"Ta sợ chết mất, ta thật sự sợ ca không về được, ca, ta đã sớm hối hận. Ca, ca ở hoàng cung Lương quốc như thế nào? Vị Hoàng hậu kia có tra tấn ca không? Làm sao lại đồng ý thả ca trở về?"

Cũng vì nhìn thấy thân nhân rất vui vẻ, cho dù là nhắc đến Phùng Niệm cũng còn tốt, không quá khó chịu.

Hắn ta cười nhạt: "Phùng Hoàng hậu rất tốt, rất chăm sóc ta."

Pháp Đồ Na nghe xong như rơi vào tay giặc: "Nàng hẳn là nhận ra ca là nam nhân, thấy ca xinh đẹp mới chăm sóc ca đúng không?"

Nàng ta vừa nói ra miệng lập tức lắc đầu: "Không đúng không đúng, nếu nàng nhận ra, sao có thể thả ca trở về chứ? Có lẽ người này thật sự không tệ? Dân chúng Lương quốc tôn sùng nàng như vậy xem ra cũng có lý do đấy."

Trước đó Pháp Đồ Na vẫn luôn rất áy náy, thấy ca ca trở về mới vui vẻ trở lại, kéo lấy hắn ta nói líu ríu rất nhiều.

Pháp Hi Nhĩ thỉnh thoảng đáp một câu, thấy hai huynh muội bọn họ nói hoài không dứt, Thân vương phi nói: "Được rồi, Pháp Đồ Na con dừng lại, để ca ca con nghỉ ngơi một chút, chạy trên đường trong thời gian dài như vậy chắc chắn rất mệt mỏi."

"Ta không sao, mẫu thân không cần lo lắng."

"Cũng may bên đó nhanh chóng thả con trở về, ta lo lắng con chờ lâu mấy năm chậm trễ chung thân đại sự."

"Chuyện này người cũng đừng quan tâm..."

"Con có ý gì?"

"Ta có người trong lòng rồi."

"Là ai thế?"

Pháp Đồ Na cũng nhảy dựng lên, không ngừng hỏi là ai là ai.

Pháp Hi Nhĩ không nói, chỉ nói đừng sắp xếp cho hắn ta, trong lòng của hắn ta có người, với ai đều không có trách nhiệm.

Trở lại vương thành Udo quốc, sau khi nghỉ ngơi, Pháp Hi Nhĩ gửi một lá thư cho Phùng Niệm, nói mình đã bình an đến nơi, hỏi nàng như thế nào? Mọi chuyện trong cung có tốt không?

Phùng Niệm trả lời nói nàng đang chuẩn bị cho cuộc đại tuyển.

Đại tuyển ba năm một lần là tập tục tổ tiên truyền lại, Bùi Càn đã nói, không có khả năng dừng lại bởi vì lập hậu, cũng đã nói nàng không nên suy nghĩ nhiều, hiện giờ đã có rất nhiều người trong cung, hắn không chuẩn bị thêm...nữa. Tuyển ra được có thể chỉ định cho nhi tử làm Trắc Phi hoặc là cho đệ tử tôn thất.

Hiếm khi lão phụ thân quan tâm nhi tử một lần, lại không có người cảm kích.

Hai người Bùi Diễm và Bảo Âm tình cảm tốt đến mức tạm thời cũng không muốn có con, chỉ sợ có con sẽ có rất nhiều phiền phức, bọn họ còn muốn vui vẻ thêm hai năm. Bởi vì Hoàng hậu cũng đã nói, sinh con quá sớm cũng không phải là chuyện tốt, tổn thương không nhỏ đối với thân thể mẫu thân, thân thể đứa bé cũng có thể yếu hơn một chút.

Bởi vì Phùng Niệm nói như vậy, Bùi Diễm và Bảo Âm đều cầm lông gà làm tên bắn, dùng lời này chặn miệng mẫu phi bọn họ.

Lúc đầu Mẫn phi bán tín bán nghi, sau đó nghĩ đến lúc Hoàng hậu mới tiến cung quả thật không vội vã mang thai, lúc ấy còn từng bị rất nhiều người cười chê. Thấy nàng trước sau tổng cộng đưa con cho bốn nữ nhân nhiều năm không thể sinh trong hai đợt, bản thân nàng muốn một đứa bé còn không đơn giản à?

Tại sao không sốt ruột?

Có thể lời kia có đạo lý đấy, bản thân người làm mẫu thân còn chưa trưởng thành, mang thai quá sớm sao có thể nuôi dưỡng nhi nữ tốt chứ?

Tạm thời ngay cả đứa bé còn không thể chen vào giữa bọn họ, Trắc Phi làm sao có thể có?

Bùi Diễm không cần, Bảo Âm tìm Phùng Niệm giả khóc một hồi, đạt được lời hứa của Phùng Niệm bọn họ không muốn thì sẽ không ép buộc.

"Nếu Hoàng Thượng nhất định phải cho... ?"

"Bản cung cản lại cho các ngươi được hay không?"

"Mẫu hậu người thật là tốt."

...

Bảo Âm thường xuyên đến Trường Hi cung, ở bên này của Phùng Niệm nàng ta rất tự tại cái gì cũng dám nói, sau khi nói ra vấn đề đã được giải quyết.

Bùi Càn biết được, đưa ánh mắt nhắm ngay trưởng tử Bùi Hứa, hỏi hắn ta thì sao?

"Lão Nhị không cần dù sao ngươi cũng nên muốn một người, trong kinh nhiều người thích ngươi như vậy, ngươi và Tần thị cũng không phải tình yêu đích thực."

Bùi Hứa nói hắn ta cũng không muốn.

Chuyện là như thế này, nửa năm trước chẳng phải Phùng Niệm từng đề cử Tần thị sao? Mặc dù nàng ta làm không được toàn bộ, nhưng cũng nghe lọt được một ít, mắt thấy rất khó lung lạc được Bùi Hứa, hai người nói chuyện một lần.

Tần thị không dám nói ta biết ngươi âm thầm nhớ thương Hoàng hậu, nàng ta nói đúng trọng tâm ta biết trong lòng ngươi có người khác, ta có thể giả vờ không biết cũng không đi thăm dò nhưng ngươi nhất định phải đảm bảo vị trí của ta, cũng không cho phép những nữ nhân khác bước vào trong phủ.

Trước kia Bùi Hứa đã nghi ngờ có phải nàng ta biết một chút gì đó hay không, nghe được lời này ngược lại nhẹ nhàng thở ra.

Hai người mơ hồ đạt được thỏa thuận, Bùi Hứa đồng ý với nàng ta, cho dù là vì chặn miệng của nàng ta cũng không thể tùy ý phụ hoàng nhét người vào. Thế là sau Bùi Diễm, Bùi Hứa cũng từ chối.

Bùi Càn thấy hắn ta như vậy lại tức giận: "Con nói con có người trong lòng, trẫm cho con đi theo đuổi con không đi, hiện giờ lại làm thế này! Được được được được, con không muốn thêm người coi như xong, dù sao thích thế nào lão tử cũng không có ý định cho con kế thừa hoàng vị, con thành thật đợi cho trẫm."

Cho dù có chuẩn bị tâm lý, nghe nói như thế vẫn rất tức giận.

Nhưng cũng không có cách nào.

Ngươi nói hắn ta mất hứng?

Đối với nhi tử vô dụng như vậy, Bùi Càn còn mất hứng đấy, đúng là ngoại trừ gương mặt kia, những thứ khác không đáng một đồng.

Lão Đại lão Nhị đều không lĩnh tình, may mắn còn có lão Tam, lão Tam nghe nói phụ hoàng muốn tuyển chính phi cho hắn ta vẫn rất phối hợp, tích cực chủ động đưa ra yêu cầu của mình, lặp lại sở thích của hắn ta nhiều lần.

Điều này vốn dĩ rất tốt, Bùi Càn trở về suy nghĩ vài lần cảm thấy không đúng vị rồi.

Lão Tam nói hắn ta thích nữ nhân lớn lên xinh đẹp dịu dàng thiện lương nhưng đồng thời lại phải có một chút cá tính, tài nghệ tốt nhất cũng không tệ.

Vốn nghe nói muốn dịu dàng, Bùi Càn còn không nghĩ nhiều. Sau đó y suy nghĩ một chút, có phải Hoàng hậu đối với người bên ngoài rất dịu dàng hay không? Vậy chẳng phải lão Tam muốn một phiên bản giống Hoàng hậu à? ? ?

Má, đồ con rùa này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.