Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 207: Giấc mộng của hàng vạn nữ nhân.



Lương quốc ở đây giống như được tạo ra từ phim truyền hình và tiểu thuyết, bởi vì người ở đây cũng là người cổ đại, văn hóa tư tưởng phong tục cũng không khác nhau lắm, nhưng quốc gia ở đó không phải những quốc gia kia, người cũng không hề tồn tại ở đây.

Ở đây không có Đại Tần.

Cho nên Bùi Càn không biết Doanh Chính là ai, y nghe tự xưng như vậy cũng không cảm thấy kì lạ.

Nhưng Phùng Niệm lại cảm thấy lạ.

Trước đây nàng học ngành lịch sử đấy, mặc dù trình độ tốt nghiệp đại học, nhưng vẫn hơn so với người bình thường, mặc dù hậu nhân có thói quen gọi Doanh Chính là Tổ Long, nhưng hắn vốn họ Triệu, lúc đó họ và thị tách ra, mà người thời đó, khi xưng khô thường không nói họ.

Tổ Long trong lịch sử không có khả năng nói Quả nhân Doanh Chính, Triệu Cơ là người trong lịch sử, hắn không phải.

Chỉ sợ đây là người do hậu thế tạo ra trong tác phẩm nào đó, lúc sáng tác thường hay dùng những xưng hô phổ biến nhất để dễ nhận biết và ghi nhớ, hắn đến từ nơi đó, nên xưng hô như vậy cũng không kì lạ gì.

Phùng Niệm ngẫn người trong chốc lát, lúc lấy lại tinh thần thì thấy Bùi Càn và Tổ Long đang quan sát lẫn nhau, trong lòng Bùi Càn có chút hoảng, nhưng y không muốn thua quá nhiều, nên cố gắng gượng hết sức.

Nhưng Bùi Càn là một Hoàng Đế tương đối ôn hòa, so về khí thế, vẫn là Doanh Chính chèn ép người hơn.

Nếu đổi thành người khác, chắc chắn Bùi Càn không cam lòng thua. Nhưng đây là đại cữu ca, đại cữu ca từ trên trời giáng xuống... Thân là muội tế y phải nhường đường cũng không phải chuyện gì to tát.

“Trẫm sẽ sai người chuẩn bị một gian phòng cho Chính ca nghỉ ngơi, sáng mai sẽ tổ chức yến tiệc trong cung, bày tiệc đón khách.”

Cho dù là tác phẩm nào nói về Tổ Long, bình thường đều thiết lập hình tượng kiệm lời ít nói, vị này cũng thế, hắn gật đầu đồng ý với sắp xếp của Bùi Càn, sau đó nói: “Ta có lời muốn nói riêng với muội muội.”

Vừa nghe xong, làm Phùng Niệm cảm động một hồi.

Để Tần Thủy Hoàng xưng “ta”, đây tuyệt đối là sự nhượng bộ rất lớn, chắc hắn cũng nghĩ đến việc ở đây thân phận của hắn không phải là Hoàng Đế của Tần quốc, nên đã cố gắng thay đổi.

Còn câu “muội muội” kia, có thể để vị này chính miệng thừa nhận muội muội, Phùng Niệm vô cùng đắc ý, nàng cảm thấy mình là người thành công chạm đến mặt trăng.

Phùng Niệm thuận theo lời này nói với Bùi Càn: “Hay là Hoàng Thượng người đi làm việc đi, ta nói chuyện với ca ca, lát nữa ta sẽ nói ca ca đi tìm người sau.”

Bùi Càn:...

Thật ra không cần đặc biệt đến tìm trẫm: “Nếu vậy thì trẫm đi đây.”

Bùi Càn ra ngoài, đưa Lục Lục và các thái giám cung nữ đang quỳ từ khi thấy thần tiên hạ phạm đi luôn. Trong phòng chỉ còn lại Phùng Niệm và “ca ca” nàng Doanh Chính.

“...Người ngồi xuống đi rồi nói chuyện.”

Trong tưởng tượng của Phùng Niệm, vị này là người rất mạnh mẽ bá đạo, tính tình của hắn cũng được không tốt lắm. Kết quả nàng phát hiện việc này không hề giống như tưởng tượng của nàng, như bây giờ Doanh Chính đang uốn nắn lại lời của nàng: “Không phải nói muốn làm muội muội của Quả nhân sao? Muội muội xưng hô với huynh trưởng như thế này?”

Đã đưa thang đến trước mặt rồi, không bò lên là đồ ngu!

Phùng Niệm gọi ca một tiếng giòn tan, nàng ngồi xuống bên cạnh hắn nói: “Huynh nghĩ xem huynh muốn làm gì thì để Bùi Càn sắp xếp cho huynh.”

“Muội không sợ Quả nhân đoạt quyền của hắn sao?”

“Vậy ta sẽ đưa huynh về chầu trời! Lúc trước liều mạng vì Đại Tần không mệt mỏi sao? Làm việc gì đó vui vẻ không được à?”

Doanh Chính là một nam nhân có dã tâm, trước khi đến đây hắn đã nghĩ qua rồi, được mở mang kiến thức bên chỗ này đương nhiên là cơ hội tốt, hắn cũng muốn làm gì đó để mình vang danh hậu thế.

Thật ra hắn không nghĩ tới việc đoạt quyền, nói như vậy chẳng qua chỉ muốn xem phản ứng muội muội mới nhận của mình thôi.

Cũng thấy được rất rõ ràng rồi.

Vừa rồi còn rất tôn kính với hắn, nói đến việc này đã trở mặt, tuy hung dữ nhưng có chút đáng yêu.

“Quả nhân biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm, hãy cho ta chút thời gian để thích ứng ở đây.” Mặc dù từ khi vào group được nạp thêm gói ngôn ngữ, biết được sơ sơ tình huống, nhưng muốn phát huy quyền cước phải cần một chút thời gian đọc sách, tìm hiểu quốc gia đã phát triển tới trình độ nào, bách tính trong thời gian qua ra sao.

Nhưng Phùng Niệm không quan tâm lắm, quan trọng ở đây là nhấn mạnh cho hắn biết bản chất của group, mấy năm qua đã cùng nàng làm những gì, nói rõ ràng để không bị lật xe trên con đường ngụy trang làm huynh muội thần tiên.

Sau khi Doanh Chính nghe xong, cảm thấy vị Hoàng Đế này không được lắm.

Nếu là hắn thì sớm đã bình định những quốc gia xung quanh rồi. Dù không muốn dùng vũ lực thì cũng nên làm chút gì đó, cải cách chế độ một chút, làm một số công trình có lợi cho người dân... Cho dù không làm gì thì cũng nên sửa chữa lại hoàng lăng, nhìn người cũng không còn trẻ nữa, cố gắng thêm mấy năm cũng đâu vào đó thôi.

Chắc đây là hình tượng của một Đế vương hiền lành đi.

Nhưng Doanh Chính vẫn rất có tố chất, không giống như Lưu Bang cứ luôn miệng ghét bỏ Bùi Càn, ghét bỏ không biết bao nhiêu lần.

Thật ra lúc này Lưu Bang đang tức muốn chết, hắn nói với Lữ Trĩ lời thỉnh cầu quan trọng nhất đời hắn, để Lữ Trĩ cũng gửi hắn cho chủ group, hắn cũng muốn làm thần tiên hạ phàm, làm nên sự nghiệp ở Lương quốc.

Lữ Trĩ nhìn Tần Thủy Hoàng bên kia một chút, lại ngó qua hắn, có khả năng chủ group sẽ cảm thấy chướng mắt, không nói những cái khác, chỉ riêng ngoại hình hai người họ đã chênh lệch không nhỏ.

Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Lữ Trĩ khó nói lời từ chối hắn, nên giúp hắn nói vài câu.

Lữ Trĩ: “Lưu Bang nói hắn cũng muốn làm thần tiên hạ phàm.”

Đát Kỷ: “Chẳng lẽ để chủ group nói với Bùi Càn đây là nô tài do trên trời phái tới hầu hạ ca ca của nàng sao?”

Triệu Phi Yến: “Có phải Lưu Ngao cũng muốn không?”

Vương Chính Quân: “...”

Triệu Hợp Đức: “Vậy là muốn rồi, người một nhà thật giống nhau nha.”

Các nàng nói một hồi, Phùng Niệm mới trả lời lại, nói không cần Lưu Bang, nếu để hắn tới không chừng biến Lục Lục và Cửu Cửu trong bụng thành lưu manh mất! Tuy Tổ Long dã tâm lớn nhưng muốn gây ra việc gì còn có thể quản, không liên quan thì không giao quyền. Còn hành vi lưu manh của Lưu Bang thì làm sao mà quản? Sao có thể để hắn gặp Bùi Càn được?

Lưu Bang thật tủi thân.

Rõ ràng là hắn hủy bỏ luật pháp khắc nghiệt của Tần triều, tại sao địa vị của Doanh Chính ở đây lại cao hơn hắn chứ? Việc này không công bằng!

Tần triều được hai đời đã hết, mặc kệ như thế nào Đại Hán cũng truyền được mười mấy đời! Tại sao Đại Hán không thể đặt lên mặt bàn để so sánh với Tần triều?

Hắn lên tiếng phản đối, nhưng ngoại trừ Lưu Thích không ai để ý đến hắn, ngay cả Lữ Trĩ cũng chỉ nhìn phong thái của Tần Thủy Hoàng.

Tây Thi: “Vị này khí thế mạnh mẽ quá, trước đây ngay cả Bùi Hứa và mắt xanh các người cũng dám nghĩ tới, hiện tại không dám nữa chứ gì?”

Đát Kỷ: “Đừng nhắc nữa, nhắc tới lại đau lòng!”

Lưu Sở Ngọc: “Còn nói hắn và Lưu Bang không thua kém nhau lắm, nhìn xem rõ ràng kém nhiều lắm, chủ group thật xảo quyệt.”

Trần Viên Viên: “... Nghĩ lại những việc mà Tần Thủy Hoàng làm, cho dù hắn nhìn đẹp mắt thật thì tỷ có dám chạm hắn không?”

Đông Ca: “Vẫn là Niệm Niệm gan lớn, người này mà cũng dám thân thiết, mở miệng là gọi “Ca ca của ta”.”

Dương Ngọc Hoàn: “Nhìn hai huynh muội này xong, tim ta đau cho Bùi Càn.”

...

Mặc dù Hoàn Hoàn đau lòng cho Bùi Càn, nhưng loại đau xót này Bùi Càn phải vui vẻ tự gánh lấy, một mặt, đúng là có vẻ tính tình đại cửu ca không được tốt lắm, mặt khác y tận mắt nhìn thấy thần tiên hạ phàm, lúc đầu rõ ràng chỗ đó trống không đột nhiên có người xuất hiện ở đó, việc này không phải ai cũng may mắn được nhìn thấy.

Vừa ra ngoài đã đồn thổi nhìn thấy trong điện, không bao lâu, người người trong cung đều biết thân ca của Hoàng hậu nương nương hạ phàm, đột nhiên xuất hiện trước mặt Hoàng Thượng, bây giờ Hoàng Thượng đã sai người đi dọn dẹp cung điện, còn nói muốn chọn ra một nhóm thái giám cung nữ có ngoại hình tốt tới hầu hạ hắn.

Vừa nghe tới việc này, có rất nhiều thái giám cung nữ rung động, đều muốn đi hầu hạ, còn có người chờ không nổi, muốn nhìn thấy thần tiên có bộ dạng như thế nào.

Thái giám cung nữ đều tranh nhau tới, ngự thiện phòng cũng nhận được ý chỉ, biết được sáng mai Hoàng Thượng muốn thiết yến và tất cả quần thần cùng cung nghênh vị huynh trưởng của Hoàng hậu này, bọn họ cũng rất kích động, chuẩn bị làm những món tủ để thần tiên trên trời nếm thử mỹ thực nhân gian.

Chỉ vì một người tới, mà cả triều đình lẫn hậu cung đều náo nhiệt hẳn lên, còn có người truyền tin tức ra ngoài để các vị đại nhân chuẩn bị lễ vật hợp lí, đừng vì gấp quá mà sơ sài.

Đêm đó Bùi Càn và đại cữu ca của y đốt đuốc nói chuyện, nghe nói hắn thích đọc sách, y sai người khiêng mấy giá sách đang để ở cung điện tới. Ngày hôm sau, vào lúc lâm triều Bùi Càn thông báo việc ca ca của Hoàng hậu tới thăm, bởi vì thời gian trên trời và nhân gian không giống nhau, nên không biết người sẽ ở lại bao lâu, tóm lại là: Tất cả phải giữ vứng tinh thần, chiêu đãi thật tốt.

Bùi Càn không hề không biết xấu hổ mà nói rõ ra, nhưng ý này ai nghe cũng hiểu.

Không ngờ rằng, vừa nghe Hoàng Thượng bị lừa mang thai, mọi người đang cảm thấy kì lạ, bây giờ còn đến việc thân ca của Hoàng hậu tới.

“Người có chắc là thân ca của Hoàng hậu nương nương hạ phạm tới?”

“Đừng nói ngươi cho rằng Phùng gia cũng xứng để trẫm tự mình chiêu đãi trong cung?”

Có đại thần còn hỏi hắn tới thế nào?

Bùi Càn hiểu bọn họ, không phải chỉ là mấy cái đồ nhà quê chưa thấy qua thần tiên bao giờ sao? Y có thể miêu tả cho bọn họ biết rõ một chút, nói mình đang nói chuyện với Hoàng hậu, Lục công chúa và một số thái giám cung nữ đều ở đó, đột nhiên có người xuất hiện.

“Hắn nói mình họ Doanh, gọi là Doanh Chính.”

Cho dù biết tên, nhưng ai dám gọi đây? Đến khi gặp mặt bọn họ không phải gọi là đại nhân thì là gọi Quốc cữu gia. Đêm hôm nó thiết yến trong cung cực kì náo nhiệt, các vị đại nhân không chỉ dẫn phu nhân của mình tới, còn dẫn theo nữ nhi mà mình thích nhất để bọn họ có thể mở mang tầm mắt.

Sau khi tận mắt nhìn thấy, thật sự là được đại khai nhãn giới.

Thật không hổ là huynh trưởng của Hoàng hậu nương nương, nhìn bộ dạng này, một thân khí phách, nếu nói hắn là Đế vương chắc người khác cũng sẽ tin, ở trên trời chắc hắn là một thần tiên rất lợi hại.

Phùng Niệm nhìn đám đại thần đang lấy lòng hắn, còn vẻ mặt của các phu nhân tiểu thư đến dự tiệc cũng rất đặc sắc, hai mắt đầy hứng thú của các phu nhân sáng lên, còn các tiểu thư đa số đều cúi cầu, lâu lâu mới dám ngẩng lên nhìn lén một chút.

Còn trẻ như vậy, anh tuấn như vậy, còn là thần tiên hạ phàm, nếu so hắn với Đại hoàng tử Bùi Hứa thì thật sự không thua kém gì, đầu đội quan miện tay cầm bình rượu, dáng vẻ này không biết hấp dẫn bao nhiêu người.

Nhìn thấy một màn này làm Phùng Niệm thấy buồn cười.

Nếu đây là Tần quốc, không biết còn mấy người dám nghĩ hắn như vậy, ở đây, bởi vì không biết những sự tích vinh quang của Doanh Chính, hắn vẫn là giấc mộng của hàng vạn thiếu nữ.

Phùng Niệm ở đó vừa tỉ mỉ nhìn hắn vừa cười.

Doanh Chính có thể cảm giác được có rất nhiều người nhìn hắn, hắn quen rồi, cũng không thèm để ý, chỉ quay sang nhìn Phùng Niệm bên kia, dùng ánh mắt hỏi có chuyện gì?

Thấy hắn nhìn qua, Bùi Càn hỏi đại ca cảm thấy như thế nào? Nhạc này, điệu múa này, rượu đồ ăn này được không?

Cho dù thật không tệ thì Doanh Chính sẽ khen y sao?

Hắn nói: “ Tạm được.”

Nếu là người khác Bùi Càn nhất định phế hắn, nhưng đây là ca ca của thê tử nói vậy, hơn nữa còn từ trên trời tới, đã tới còn được hắn nhận xét làm y cảm thấy mình được ca tụng vô cùng.

Tất cả mọi người ở đây đều vui vẻ, còn rất mong chờ thần tiên đại nhân biểu diễn pháp thuật, Phùng Niệm nghĩ biến đặc hiệu Phượng Hoàng thành pháo hoa bắn khắp thành, sau đó đứng lên đi tới cạnh Doanh Chính, nói nhỏ vào tai hắn một câu.

Thật ra Doanh Chính không muốn làm giả cái gì, nhưng vì nghe muội muội nói, hắn đồng ý.

Nhìn hắn gật đầu, Phùng Niệm vô cùng vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Bùi Càn, Bùi Càn tò mò hỏi Hoàng hậu và Đại cữu ca vừa nói gì, Phùng Niệm thật thà nói: “Ta nói ca ca thi triển chút pháp thuật để tăng thêm bầu không khí.”

Lời này không chỉ Bùi Càn, những người ngồi gần đều nghe được, mọi người nhìn Doanh Chính không chớp mắt, Doanh Chính cũng không làm động tác gì khoa trương, ngón tay chỉ lên trời, bản thân không thèm ngẩng đầu lên nhìn, còn người khác thì ngước lên đã nghe thấy tiếng đùng đùng vang lên, từng đám pháo hoa thi nhau bắn lên trời.

Vốn còn một vài nghi ngờ, nhưng giờ một chút nghi ngờ cũng không có.

Thật quá đẹp, cảnh tượng mỹ lệ như vậy trước giờ chưa thấy bao giờ, chỉ có thể là thần tiên biến ra thôi!

Phùng Niệm mở hào quang ra một hồi lâu để cho bách tính toàn thành xem đủ.

Tất cả mọi người đều thán phục, còn có người vô cùng mê mang, chính là bộ máy tình báo Đại hoàng tử phi Tần thị. Bản thân nàng ta cũng ở yến hội, ngay lúc này toàn bộ đều hoảng hốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.