Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 210: Chẳng lẽ bản chất của khuê nữ là giống Bùi Càn ư?



Pháp Hi Nhĩ trở về gần nửa năm, trông có vẻ như hắn ta vẫn bình thường, chỉ là ngày càng thiếu kiên nhẫn giao tiếp với người khác.

Hắn ta đã mười chín tuổi, người khác ở tuổi này đều đã có nữ nhân, chưa thành hôn thì cũng có thị tỳ, Pháp Hi Nhĩ đều không dính vào những thứ này. Trước khi đi Lương quốc hắn ta vẫn nghe lời mẫu thân, hiện tại giống như không còn chút hứng thú nào với việc thành hôn sinh con.

Cũng không biết hắn ta đã nói gì với Quốc vương mà được trọng dụng, cứ cách một hai ngày sẽ tiền cung một lần.

Trước đây Pháp Hi Nhĩ đã nói rằng hắn ta đã có người trong lòng, Thân Vương phi muốn biết người kia là ai, nên sai người điều tra một chút.

Bà ta nói với nhi tử, cho dù con tốt đến đâu chăng nữa, nữ nhi người ta cũng không thể đợi mãi được.

Pháp Hi Nhĩ không thèm để ý.

Mẫu thân hắn ta đã hiểu ra.

“Ca ca con ở Lương quốc một năm, thích một nữ nhân bên đó.” Thân Vương phi nói với Pháp Đồ Na.

Pháp Đồ Na sững sờ.

“Nhưng hắn chỉ giả nữ nhân tiến cung trong thời gian ngắn, gặp gỡ nhiều nhất cũng chỉ có nữ nhân của Hoàng Đế Lương quốc?”

Thân Vương phi thở dài nói: “Hẳn là Hoàng hậu Lương quốc.”

“Tại sao người lại chắc chắn như vậy?”

“Tầm mắt của Pháp Hi Nhĩ từ trước đến giờ rất cao, nếu không cũng sẽ không giữ mình trong sạch đến hôm nay. Lúc trước ta cảm thấy nó như vậy rất tốt, nam nhân chỉ toàn tâm toàn ý đối với một nữ nhân không phải là chuyện xấu, chỉ sợ hắn thích những người không nên thích.” Nam nhân và nữ nhân đều giống như nhau, có thể hắn ta nghe nhiều chuyện liên quan đến người kia, trong lòng tò mò, khi có cơ hội để tiếp xúc hắn ta sẽ tìm tòi nghiên cứu, khi chú ý quá nhiều sẽ dễ dàng rơi vào trong.

Thân Vương phi ngẫm lại những lời mà nhi tử của mình đã nói sau khi trở về.

Quả thực Pháp Hi Nhĩ đánh giá cao Hoàng hậu Lương quốc, hắn ta nói rằng đó là một nữ nhân hiếm thấy, rất thông minh, biết suy nghĩ.

Lúc đó mọi người còn trêu chọc hắn ta, nói có phải sau này sẽ cưới một nữ nhân giống như vậy không?

Hắn ta cũng không ngượng ngùng, trả lời rằng người như vậy có một không hai.

Thái độ như vậy quá ung dung, lúc ấy ai cũng không nghĩ nhiều, bây giờ tính toán một chút, người trong lòng của hắn ta không thể nào ở Udo, nếu là trong nước vì sao không tranh thủ chứ? Một khi nam nhân đã yêu thích ai thì không giấu được, cho dù người bình thường ôn hòa cũng sẽ không chắp tay nhường nữ nhân mà mình thích cho người khác, huống chi Pháp Hi Nhĩ không phải người như vậy.

Nghĩ đến việc hắn ta đi hơn một năm đã để tâm rơi ở bên kia, Thân Vương phi thật không biết nên nói gì.

Bà ta có thể xem như bình tĩnh, Pháp Đồ Na mới thật sự luống cuống.

“Nếu là vậy thật thì làm sao bây giờ?”

Thân Vương phi suy nghĩ rồi nói: “Lúc đầu ta còn cho rằng hắn không về được, bây giờ người đã về đã là một việc tốt, còn chuyện khác phải tự hắn giải quyết.”

“Người cũng đã biết rồi... Cứ để hắn như vậy sao? Không nghĩ cách để hắn tỉnh ngộ à?”

“Nếu đã thích ai đó, người khác càng phản đối chỉ sợ hắn càng cố chấp hơn, trong lòng mỗi người đều có tâm lí chống đối.”

Pháp Đồ Na không có tâm lí chống đối uốn éo: “Ta nào có?”

“Không có thì mừng sao? Con cũng trưởng thành rồi tự biết đi.”

Mặc dù trong nhà không trách móc nhiều lắm, Pháp Đồ Na vẫn khó tự tha thứ, thần là ngàn vàn khó mua chuyện tương lai, nếu biết trước sẽ thành ra như vậy nàng nhất định sẽ không để ca ca đi.”

Pháp Đồ Na đợi nửa ngày, chờ đến khi Pháp Hi Nhĩ trở về, đi tới lại nói lời xin lỗi với hắn ta.

“Không phải đã nói chuyện này không trách muội sao, là ta tự nguyện đi.”

“Nếu không phải tại ta, huynh sẽ không đi tới bên kia...”

“Tóm lại đừng nói nữa, nghe lời.”

Pháp Hi Nhĩ không phải người tốt tính, hắn ta đối với người khác có chút lạnh nhạt, nhưng Pháp Đồ Na không sợ hắn ta, nàng ta lại nói: “Ca có muốn nhìn thử những tỷ muội của ta không? Đều rất xinh đẹp, biết không ít tài nghệ...”

Lời còn chưa dứt, nàng ta đã bị ánh mắt Pháp Hi Nhĩ ép ngừng lại.

“Chuyện của ca ca, muội không cần quan tâm, lúc nào nên làm gì ta tự biết.”

Có thể do thói quen, Pháp Hi Nhĩ không cảm thấy việc nhớ một người là chuyện đau khổ, hắn ta có hạnh phúc của mình, ở Hoàng cung Lương quốc mấy tháng xảy ra rất nhiều chuyện, mỗi lần nhớ tới đều rất vui vẻ.

Nghe nói Phùng Niệm có tin vui, thật ra hắn ta cũng không cảm thấy khó chịu lắm, tuy bất ngờ nhưng đối phương không hề nhắc tới khi nói chuyện.

Sau đó ngẫm lại, đúng là phong cách làm việc của nữ nhân kia. Không nói cũng không phải vì có ý gì khác, chỉ là cảm thấy không cần thiết.

Dù sao cũng là hài tử của Lương hoàng, không phải của hắn ta.

Bởi vì nàng không tự mình nhắc tới, Pháp Hi Nhĩ sẽ giả bộ không biết gì, khi gửi tin cho nàng cũng không nhắc tới chuyện này. Hắn ta chỉ nói nước Udo gần đây vẫn rất nóng, lương thực thu hoạch năm nay nhiều hơn năm ngoái một chút, nhưng Quốc vương vẫn có ý định mua từ Lương quốc một ít, nói muội muội của hắn, cũng là Pháp Đồ Na chân chính năm nay có lẽ sẽ nghị hôn, tẩu tẩu của hắn mới sinh một hài tử đáng yêu vô cùng, nhưng vẫn kém một chút so với Lục Công chúa...

Hắn ta không thể gửi tin quá nhiều, sợ đối phương cảm thấy phiền phức, cho nên mỗi lần viết đều viết rất nhiều chuyện, chỉ khi viết nhiều một chút, thì lúc nhận được hồi âm mới nhiều thêm được mấy chữ.

Từ Vương Đô Udo đến Kinh Thành, khoảng cách hơi xa, nhưng con hạc giất truyền thư không mất quá nhiều thời gian.

Vừa rồi Phùng Niệm đang giải quyết hậu quả cho nữ nhi, bởi vì nàng vụng về, làm viên châu trên mũ miện của Chính ca rơi mất một chuỗi, khiến cho Phùng Niệm phải sai người đi sửa, sửa còn không tính, còn hỏi trong group, nếu mở của hàng có thể mua y phục không?

Trước đó trong group rảnh rỗi nhàm chán muốn làm văn nghệ hội diễn, cần nhạc cụ, nên đã ồn ào đòi Phùng Niệm tìm hệ thống bàn bạc mở, bên trong không buốn bán các loại tiên đan diệu dược, chỉ bán những đồ vật dùng thường ngày, cho sinh hoạt các thành viên group thêm chút thoải mái. Đồ vật bán bên trong chia nhiều loại khác nhau còn khá là rẻ, dù sao vẫn rẻ hơn nhiều so với việc triệu người tới.

Phùng Niệm đồng ý dùng kỹ năng bù số điểm, làm một bộ mới rồi đưa cho Chính ca, vừa trở về đang muốn xoa mặt con yêu, con hạc giấy tới.

“Được thôi, ngày hôm nay không phạt con, sau này đừng nhìn thấy cái gì là đưa tay túm.”

Vừa rồi Lục Lục còn căng thẳng, nghe sẽ không phạt nàng mới cười lên, nàng leo lên giường mỹ nhân quỳ xuống kéo thân nướng tới, hôn một cái, sau đó mới đi ra.

Phùng Niệm băn khoăn không biết có nên dạy nàng một vài điều hay không, lại cảm thấy nhân tài ba tuổi vẫn còn nhỏ, sợ rằng dạy sớm quá sẽ khiến người ta nghe lại choáng váng.

Chờ một chút vậy.

Nàng tạm thời bỏ qua chuyện này, đụng đụng con hạc giấy đang vẫy cánh trước mặt, con hạc giấy đã mở ra.

Phùng Niệm ngồi xuống không chút hoang mang đọc thư.

Trả lời hắn ta nói năm nay Lương quốc thu hoạch không tệ, chắc có thể xuất khẩu ra ngoài, nhưng việc này vẫn do quan viên hai nước bàn bạc chính thức, lời nàng nói không được tính.

Phùng Niệm cảm thấy hắn ta vì lương thực nên mới viết phong thư này, cho nên đầu tiên viết câu trả lời chắc chắn, sau đó mới viết vài câu đơn giản như thời tiêt Kinh Thành đang thế nào, nói thật khổ cho hắn ta còn muốn nhớ Lục Lục, hiện tại tiểu Lục Lục vô lương tâm không nhỡ ra trước đây từng gặp một người mắt xanh rồi.

Mỗi lần nhận được hồi âm Pháp Hi Nhĩ đều cảm thấy bực mình.

Hắn ta cảm thấy tiểu cô nương ba tuổi quên mình là chuyện rất bình thường, người thật sự không có lương tâm là mẫu thân của tiểu cô nương kia.

Nhưng cho dù nàng không có lương tâm, thường thường hồi âm chỉ trả lời vài vấn đề không quá quan tâm, Pháp Hi Nhĩ vẫn rất vui vẻ truyền tin với nàng, cho dù thế nào, bây giờ còn tốt hơn rất rất nhiều so với cắt đứt liên lạc.

Trong lòng Phùng Niệm thì không phức tạp như vậy, bình thường nàng cũng không nhớ tới cao thủ giả nữ đã rời khỏi đây mấy tháng, nhất là gần đây Tông phụ tiến cung liên tục, nói bóng nói gió để nghe ngóng từ nàng xem, muốn biết Doanh Chính có ý định thu vài nữ nhân ở đây không?

Vương phi không dám nói là thành thân, chỉ nói là nạp vào làm thiếp.

Phùng Niệm bày tỏ rằng ca ca hắn đã có nữ nhân, không cần muội muội an bài những thứ này.

Sau khi xong việc nàng phái người nói với Doanh Chính một tiếng, Chính ca không hứng thú lắm với nữ sắc, khoảng thời gian này hắn đã đọc không ít sách, không muốn ở lại trong cung nữa, hắn muốn thương lượng với Phùng Niệm việc đi ra ngoài du lịch nhìn ngắm danh sơn đại xuyên*, còn muốn đi xem các quốc gia khác.

*các danh lam thắng cảnh nổi tiếng.

Thật ra hắn yêu cầu như vậy cũng không phải việc gì kì lạ.

Nếu là Hoàng Đế thì không còn cách nào khác phải ở lại trong cung, nhưng hắn không còn là Hoàng Đế rồi, muốn đi đây đi đó là điều đương nhiên, vấn đề là... Trong cung không sợ nguy hiểm, nếu đi xa mà xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?

Doanh Chính nói: “Ta ở trong cung, chỉ sợ Lương hoàng sẽ không được tự nhiên, đúng lúc ta cũng không muốn bị vây ở một góc nhỏ. Tuổi thọ vốn không còn, nếu ra ngoài bất hạnh gặp phải việc gì thì cũng do mệnh, chết thì chết. Nếu tất cả đều thuận lợi, ta sẽ có rất nhiều kiến thức, mới có thể trở về giúp các người.”

Đưa người ra ngoài là do Phùng Niệm đột nhiên nổi hứng, người muốn đi du lịch đương nhiên nàng sẽ không ngăn cản.

Dù sao không phải cũng muốn ở lại trong cung.

Nàng là người lười cũng rất thích group họa thủy, còn có đứa bé bên cạnh nhìn đi nhìn lại rất náo nhiệt nên thời gian trôi qua rất nhanh, ở đây lại không có thứ Chính ca yêu thích, hắn muốn đi ra ngoài rất bình thường.

Hắn muốn đi ra ngoài, đoán chừng là đi lặng lẽ, chịu mang người hầu theo thì tốt, bộ dạng này mà ra ngoài lỡ gặp phải cướp chẳng phải sẽ ngoẻo liền sao?

Phùng Niệm nói hắn đợi một lát, rồi đi tìm hệ thống thương lượng, tìm cách bảo vệ hắn một chút.

Hệ thống rất lâu không thắng cấp vừa ra chức năng mới.

Có hai chức năng ---

Thứ nhất, người nhà của thành viên group bị thả ra nếu bị thương sẽ khóa máu.

Thứ hai, có thể cho hắn mượn hai kỹ năng, điều chú ý đó là nếu cho hắn mượn kỹ năng sẽ bị khóa, trước khi thu hồi thì những người khác không thể dùng.

Phùng Niệm không chút do dự đưa kỹ năng quý báu của Từ Hi là cho hắn, nàng đẩy kỹ năng mình thường dùng qua một bên, chọn cái thứ hai từ những kỹ năng còn dư lại.

Nhìn hồi lâu, không thấy cái nào có thể dùng để phòng thân, Phùng Niệm chú ý tới kỹ năng của Hạ Cơ [Luôn Có Nam Nhân Tự Giết Nhau Vì Ta], nàng thử rửa, biến nó thành [Luôn Có Nam Nhân Vì Ta Mà Thay Đổi], đưa kỹ năng này cho Chính ca cứ có cảm giác gay gay, nhưng nó thực dụng!

Nghĩ lại mà xem nha, chỉ có người hư hỏng mới phải thay đổi, người xấu đều thay đổi hết rồi, bên ngoài còn sợ vấn đề gì?

Lúc thu kỹ năng Doanh Chính đã biết chuyện gì xảy ra.

Hắn có chút không quen.

Hỏi Phùng Niệm vì sao?

“Huynh không phải ca ca của ta sao?”

“Đây không phải là lý do.”

Được thôi, nói thật là người biết về lịch sử đều có chút ngưỡng mộ hắn, chỉ mở cánh cửa tiện lợi cho thần tượng thì có sao?

Nói lý do này ra, Doanh Chính hài lòng, Lưu Bang trong group rất không vui! Lưu Bang hối thúc Lữ Trĩ để nàng nói với chủ group một chút, mình cũng muốn ra ngoài chơi.

Lữ Trĩ biết sẽ không được, nhưng vẫn đi nói cho hắn.

Quả nhiên.

Chủ group trả lời: “Vứt bỏ thê tử và tôn tử để ra ngoài để vui chơi? Bang ca, huynh thật là một tra nam.”

Đát Kỷ: “Trong group không phải còn có lão mẫu thân của Doanh Chính sao?”

Triệu Cơ: “Hắn không phải con ta.”

Lưu Sở Ngọc: “Vậy là tỷ thừa nhận mình già thôi à?”

Phùng Niệm còn muốn sai người chuẩn bị chỉnh đốn cho hắn, Doanh Chính không cho nàng quan tâm, tự mình nói với Bùi Càn, vào mùa thu thì thay đổi trang phục của Lương quốc lặng lẽ ra khỏi Kinh Thành.

Hắn chỉ đem theo một bộ y phục và vài cuốn sách, cộng thêm một số ngân lượng, không muốn người theo hầu, xuất cung thì tự xưng là Triệu Chính đi thuê xe ngựa ở Kinh Thành để cho người ta đưa hắn về phía nam.

Đầu năm lúc Pháp Hi Nhĩ rời đi, Phùng Niệm cảm thấy bình thường, hiện tại Doanh Chính rời đi, nàng cảm thấy vẫn không sao.

Chỉ là quá lo lắng cho Chính ca.

Lại nghĩ tới bây giờ hắn ngay cả người thừa kế cũng không có chắc sẽ không đi tạo ra sự nghiệp to lớn gì mới nhẹ lòng. Cảm thấy buồn bực chính là đứa con yêu nhà nàng, Lục Công chúa nghe nói cữu cữu cho nàng chỗ dựa ở chỗ nương rời đi thì thật sự rất đau lòng .

Miệng nàng xẹp xuống: “Không phải nói sẽ ở lại rất lâu mới trở về sao?”

“Người ở trong cung không có chuyện gì làm, nhàm chán lắm.”

“Để phụ hoàng tìm chuyện cho người làm không phải là được rồi à?”

Phùng Niệm xoa mặt nữ nhi, trong lòng tự nhủ cha con nào dám? Một mặt là không dám sai khiến người ta, mặt khác vì sợ người ta sẽ làm sập triều đình của y.

Nếu so với Bùi Càn thì Doanh Chính mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Thấy tâm trạng khuê nữ không vui vẻ, Phùng Niệm khuyên bảo nàng nói: “Phụ hoàng con không phải luôn đối tốt với ta sao? Tại sao cần có người làm chỗ dựa chứ?”

Lục Lục duỗi ngón tay ra, chỉ chỉ bụng của Phùng Niệm.

“Cái này nha, không phải phụ hoàng con cũng giống ta sao? Hai ta đau cùng nhau, sinh cũng cùng sinh.”

Nhưng mà lời này không có chút tác dụng an ủi nào, đầu tiên là đứa con yêu hoảng sợ mà nhìn nương của nàng, sau đó nước mắt chảy đầy hốc mắt: “Vậy nếu hai người cùng biến mất thì chẳng phải ta sẽ thành một đưa không cha không nương, là cô nhi! Ô oa...”

Phùng Niệm vốn muốn mắng nàng, nhưng cảm thấy không đúng.Nàng suy nghĩ lại, trước đó đứa con yêu sợ nàng chết, cũng không giống như này, cho nên nói thà có cha còn hơn là cha nương ở cùng nhau???

Nghĩ tới đây, ánh mắt Phùng Niệm nhìn của nàng đã có chút ý tứ sâu xa.

Chẳng lẽ bản chất của khuê nữ là giống Bùi Càn ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.