Nghe nói Hoàng Thượng tìm mình, Tĩnh tần cảm thấy không tốt lắm, trên nửa đường còn thử nghe ngóng.
Tiểu Triệu Tử cũng cực kì chân thực, chớ thấy hắn ra vẻ đáng thương trước mặt Hoàng Thượng, cha nuôi hay Hi tần... Ngay cả những kẻ không được sủng ái mờ ảo còn bị giận chó đánh mèo trước mặt Tĩnh tần, hắn thật căng thẳng.
"Vì chuyện gì thì nương nương đi sẽ biết, nhưng nhanh chút, đừng để Hoàng Thượng chờ sốt ruột." Hắn nói xong lại bước nhanh về phía trước, thiếu chút để Tĩnh tần thở hổn hển đi theo.
Thoáng điều chỉnh, Tĩnh tần nở nụ cười vào trong điện, trông thấy Phùng Niệm, nụ cười trên mặt nàng ta cứng lại.
"Người đến? Nói xem, hai người truyền lời kia là có ý gì?"
Trong lòng Tĩnh tần lộp bộp, nghĩ thầm xong đời, vậy mà Hoàng Thượng biết rồi? Làm sao bây giờ? Nên làm gì đây?
Nàng ta điên cuồng nghĩ đối sách trong lòng, cẩu Hoàng đế thấy người không trả lời, lại hỏi một lần: "Tại sao để kẻ bên dưới bịa đặt về Hi tần, lại nói lời giữa mình và Hi tần ra ngoài? Nàng muốn gây chuyện gì?"
Thấy Phùng Niệm và Ngũ Hoàng tử đều bên cạnh, Tĩnh tần nghĩ chối cãi cũng vô dụng, nàng ta quỳ xuống ấm ức nói: "Nói lời kia với Hi tần muội muội là có lòng muốn nhắc nhở nàng, sợ nàng mơ mơ màng màng, ai ngờ nàng hiểu lầm nói lại câu kia, thiếp nhất thời tức không nhịn nổi, muốn để nàng thêm chút chín chắn. Nhưng thiếp tuyệt đối không xuyên tạc, chỉ nói lại nguyên câu của Hi tần muội muội..."
Đầu sỏ gây họa thừa nhận, bày ra khuôn mặt ấm ức nhìn lên trên.
Nếu như bên cạnh không có áp bức, không chừng cẩu Hoàng đế sẽ thoáng mềm lòng.
Có Phùng Niệm ở đây, so sánh giữa hai người thì Tĩnh tần bị kéo đến không còn một chút cặn. Cẩu Hoàng đế hoàn toàn không để ý đến nàng ta, y cũng lười góp ý giáo huấn, ngay cả một câu nói nhảm cũng không muốn nói, liền tuyên bố các biện pháp trừng phạt.
"Tĩnh tần vì ghen ghét liền châm ngòi thổi gió phát động chiến tranh trong hậu cung, thực sự không xứng với phong hào Tĩnh..." Y đang muốn nói kể từ hôm nay phế phong hào nàng ta, ngay lúc này, Phùng Niệm mở miệng.
"Hoàng Thượng nghe thiếp nói một lời đi."
Là người khác nhất định không thể, nếu là tâm can bảo bối trước mắt thì cứ nghe.
Cẩu Hoàng đế hỏi nàng có ý gì, nói nghe xem.
Phùng Niệm còn cười: "Thiếp cho rằng mặc dù Tĩnh tần phạm sai lầm, còn chưa đến mức trực tiếp phế bỏ phong hào, Hoàng Thượng cảm thấy nàng không xứng với chữ này, thì thiếp có một kế, thay vào một chữ khác, làm Tĩnh tần mà không tĩnh, thì đổi thành Náo tần* không phải phù hợp rồi sao?"
*Náo: có nghĩa là ồn ào. Tĩnh: có nghĩa là yên tĩnh.
Cẩu Hoàng đế nghe xong lời này, cảm thấy cả người đều sáng tỏ thông suốt, hai mắt y tỏa sáng, vỗ tay khen: "Ý kiến hay!"
"Tâm can thật sự là bảo bối của trẫm, sao có thể có tri kỷ thế này?"
"Đã nghe thấy cả chưa? Chiếu lời Hi tần mà xử lý, kể từ hôm nay đổi phong hào Tĩnh tần thành Náo tần, Náo tần phải nhớ kỹ giáo huấn lần này cũng lấy đó mà làm gương."
Náo tần nương nương mới sinh ra đã choáng váng, nàng ta không thể tin được nhìn chằm chằm Hoàng thượng hồi lâu, ý thức được chuyện gì xảy ra nàng ta suýt nữa kêu ra tiếng: "Không được! Thiếp van xin người mà Hoàng Thượng! Thiếp phạm sai lầm không yêu cầu xa vời được khoan dung nên người phế bỏ phong hào của thiếp lấy đó mà trừng phạt!"
Chủ động ăn năn là chuyện tốt, nhưng cẩu Hoàng đế cũng không thỏa mãn nàng ta, còn nói: "Trẫm là Hoàng Thượng, lời nói ra sao có thể tùy tiện sửa đổi? Còn nữa, coi như nàng đã nhận ra sai lầm, thay phong hào coi như xong, nhớ kỹ bây giờ, lấy đó mà làm gương."
Hi vọng tiêu tan, Náo tần khóc sướt mướt ở ngự tiền, ngay cả làm sao đi ra cũng không biết.
Vấn đề của nàng giải quyết, Phùng Niệm nhìn về Ngũ Hoàng tử đã chìm trong mộng, lộ ra nụ cười ấm áp như gió xuân.
Rõ ràng nhìn thấy rất đẹp, Ngũ Hoàng tử lại không tự chủ run lên.
Trong lòng của hắn có nước mắt chảy ngược, hắn thật hối hận.
Sớm biết phụ hoàng như thế này, hắn tuyệt đối sẽ không đến cáo trạng! Lần này xong, không những Hi tần không bị giáo huấn, còn liên lụy bản thân.
Chỉ thấy Hi tần quay đầu lại nói với phụ hoàng hắn: "Đường đường là một Hoàng tử sao lại quản những chuyện này? Có phải rảnh rỗi quá hay không? Nhìn tuổi của Ngũ Hoàng tử, đang trong thời gian tốt nhất sao có thể không cố gắng chịu khó? Hoàng Thượng, người làm cha nên để ý một chút, thường xuyên sắp xếp việc học, để hắn luyện chút chữ và đọc một ít sách."
IQ của cẩu Hoàng đế rơi sạch còn chưa quay lại, cảm thấy lời này không sai, Tiểu Ngũ quá nhàn rỗi, lúc này quyết định thêm việc cho hắn! Sắp xếp luyện chữ, học thuộc lòng, viết văn!
Đường đường là Hoàng tử sao có thể mỗi ngày nhòm ngó chuyện trong cung? Mí mắt cạn như thế thì có thể thành chuyện gì?
Ngũ Hoàng tử từ thật xa đến cáo trạng, gặt hái được một đống lớn việc để làm, ngậm ngùi nước mắt tuôn rơi, sau khi rời khỏi đây không nhịn được chảy ra dòng lệ chua xót.
Hắn uất ức muốn chết tồi, tiểu thái giám hầu hạ thiếp thân như sống trong mơ, nói Hi tần nương nương thật tốt. Đổi lại là cung khác khẳng định nói xấu để Hoàng Thượng xử lý Phúc tần nương nương, nhi tử mù cáo trạng không biết có phải chuyện mẫu thân dạy không? Thậm chí hiểu sai thành thân mẫu khuyến khích nhi tử ra mặt cho mình!
Nhìn Hi tần người ta, không chút so đo, còn khuyên Hoàng Thượng quan tâm bài tập của Ngũ Hoàng tử nhiều hơn.
Người đẹp thiện tâm khó trách sủng quan hậu cung.d:đ:l+q@đ
Lúc này, tám thành viên đã cười ngã nghiêng, Đát Kỷ nhìn thấy điểm cống hiến nhập vào, mừng khấp khởi thổi một vố lớn rắm cầu vồng cho Phùng Niệm.
Tây Thi: "Ta còn nhớ nửa năm trước, Niệm Niệm mới tiến cung, rất nhiều thứ không hiểu, làm gì cũng hỏi chúng ta một chút, mới qua bao lâu, đã ưu tú như vậy rồi."
Đát Kỷ: "Náo tần này có thể khiến ta cười cả đời ha ha ha ha."
Phùng Tiểu Liên: "Vẻ mặt nàng ta lui ra ngoài khiến ta cười chết mất, người ta không muốn bị đổi, chỉ muốn bị phế, phế phong hào mà khó như vậy sao? ? ?"
Đông Ca: "Đã hiểu vì sao chủ group có thể làm chủ group rồi... Thật sự xuất sắc..."
Lữ Trĩ: "Chủ group và hồ ly tinh không giống nhau, kỹ năng ác độc như vậy lại có thể sử dụng đến vô cùng đáng yêu. Mạng của Náo tần tốt ghê, coi như tiến cung đến nay không có hành động gì, đại khái cũng có thể lưu lại một bút trên sử sách, phong hào Náo này bản cung thật sự chưa từng nghe qua."
Đát Kỷ: "Khen thì khen, sao muội lại đạp ta làm gì?"
Bao Tự: "Hai người yên tĩnh một chút, để chúng ta mặc niệm cho Ngũ Hoàng tử, đứa nhỏ này lập tức tiến vào cảnh giới chỉ cần học không chết thì sẽ liều chết mà học..."
Hạ Cơ: "Đau lòng."
Triệu Phi Yến: "Thật đau lòng."
Lưu Bang co lại nhìn màn hình ngạt thở mấy lần. Thấy cẩu Hoàng đế tùy tiện buông tha Phùng Niệm quay người muốn tìm Tĩnh tần hỏi tội, hắn tự nói thầm là người này không được. Thấy y tiếp thu đề nghị của Phùng Niệm sửa Tĩnh tần thành Náo tần thì Lưu Bang che ngực, ôi mẹ ta ơi món đồ chơi này làm sao lên làm Hoàng Đế hay vậy? Đằng sau thêm công việc còn đỡ, đối với Hoàng tử nên yêu cầu chặt chẽ tiêu chuẩn cao, làm cha đã ngu ngốc rồi, nhi tử còn không dùng được thì quốc gia không phải nói vong liền vong sao?
Nhìn trực tiếp kia, Lưu Bang có chút khó thở, lại xem xét Hoàng hậu và mọi người trong group, không có ai công kích Hoàng Đế không đáng tin cậy này, tám thành viên trong group đều đang cười ha ha ha ha.
... Được rồi, đối với yêu cơ họa quốc thì có thể yêu cầu gì đây?
Ngẫm lại mấy vị này trong lịch sử, hắn cảm thấy phong hào Náo tần vẫn còn chịu đựng được.
Lưu Bang có thể chịu đựng, bản thân Náo tần lại không thể, nàng ta trở lại Cẩm Tú cung không để ý đến ai, buồn bực khóc nửa ngày. Nghĩ đến sau này phải dùng phong hào này, ngay cả muốn chết cũng nghĩ đến.
Lại nghĩ tới là Phùng Niệm đề nghị Hoàng Thượng đổi như thế, nàng ta hận không thể để họ Phùng chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.
Trên đời này nào có người âm hiểm ác độc như thế chứ?
Đều nói đánh người không đánh mặt, đây là đang sỉ nhục ai?
Nghĩ đến trên dưới hậu cung đều cười nhạo mình, Náo tần không dám ra khỏi cửa. Nàng ta không ra ngoài cũng không ảnh hưởng gì, nên cười vẫn cười như điên. d^đ!l$q::đ
Không nói đến mấy người cùng ở tần vị, ngay cả Tô phi nghe nói cũng cảm thấy có chút an ủi.
Trong lòng tự nhủ cũng may Hoàng Thượng chỉ giáng phân vị, không ban thưởng mấy loại phong hào như thế này, không thì nàng ta cũng không muốn sống nữa.
Bây giờ Náo tần còn thảm hại hơn, Tô phi cảm thấy mình vẫn ổn, có người trong nhà ủng hộ, nàng ta cố gắng một chút chờ Hoàng Thượng bớt tức giận không chừng lại thăng về cho mình?
Náo tần vừa “chào đời” đã trấn áp toàn bộ hậu cung.
Nghe nói đây là do tính toán Hi tần mà bị liên lụy, rất nhiều người lúc đầu rục rịch đều bỏ đi suy nghĩ, lựa chọn ẩn núp.
Có người vì Phùng Niệm được sủng ái cảm thấy e ngại, cũng có người cảm thấy đó là cơ hội, ví như Vương Tiệp dư ở trắc điện Cẩm Tú cung.
Vào mùa hè nàng ta và Náo tần đi Trường Hi cung hỏi Phùng Niệm bí quyết tấn thăng và sau đó nương nhờ vào Tô phi. Tô phi bảo Vương Tiệp dư làm chút chuyện, không có được kết quả tốt, nàng ta tất nhiên không cho Vương Tiệp dư chỗ tốt gì. Lúc đầu nếu Tô phi không bị giáng chức, đoán chừng Vương Tiệp dư còn nhẫn nhịn, hiện tại nàng ta thấy đối phương đã sa cơ lỡ vận, mạnh mẽ nhất trong cung bây giờ là vị kia của Trường Hi cung.
Nàng ta định thay đùi để ôm, sau sự kiện về "Náo tần" thì tự mình đến Trường Hi cung, cầu kiến Phùng Niệm.
Mặc dù Phùng Niệm không chủ động đi tìm người, bình thường toàn người đi tìm nàng, nàng vẫn đồng ý gặp.
Vương Tiệp dư coi như dễ dàng đi vào trong, đi vào là một phen lấy lòng: "Lần trước gặp người đã nhìn ra người không tầm thường, nghĩ thầm sớm muộn gì cũng một bước lên mây, vừa mới qua bao lâu đã thăng lên Hi tần, thật chúc mừng nương nương."
"Lời khách sáo thì đừng nói nữa, Vương Tiệp dư tới có chuyện gì không?"
"Chuyện này... Thật sự là không dễ lăn lộn trong cung, muốn cùng nương nương kiếm miếng cơm. Mặc dù phân vị của ta không cao, nhưng thời gian tiến cung sớm, biết rất nhiều chuyện, thậm chí liên quan tới người cũng không ít, ta đối với nương nương không có chỗ xấu."
Trong group, Lữ Trĩ đã khẳng định người này không đáng tin cậy. d#đ+lqd
Đát Kỷ cũng nói hậu cung đất rộng như thế còn chưa đủ người chơi hay sao? Kết minh cái gì chứ?
Triệu Phi Yến nói coi như thật muốn tìm người liên thủ thì nàng ta chỉ là một Tiệp dư cũng xứng hay sao?
Phùng Niệm lại không đón đầu cho nàng ta một thùng nước lạnh, suy nghĩ nói: "Chúng ta không hiểu rõ lẫn nhau, cũng không tin tưởng được, hợp tác là không thể nào, Vương Tiệp dư muốn gì ta cũng biết đại khái, ta có thể giao dịch với muội. Muội nói chuyện muội biết cho ta, ta sẽ khiến Hoàng Thượng lật thẻ của muội. Nếu muội bằng lòng thì cứ như thế, không bằng lòng thì xin mời về, dù sao lời muội sắp nói ta cũng đoán ra được một số, không ngoài nhóm người nào có ác ý trăm phương ngàn kế muốn hại ta."
Phùng Niệm tỏ ra không để ý, dù sao trong cung này có người hận nàng mới là bình thường, trái lại đều yêu nàng mới là gặp quỷ.
Nàng thế này khiến Vương Tiệp dư hoàn toàn mất đi quyền chủ động, nàng ta do dự một lúc lâu, hỏi: "Nương nương thật có thể khiến Hoàng Thượng lật thẻ của ta?"
"Ta có thể, nhưng chuyện sau đó ta mặc kệ, có thể thừa thế xông lên hay không thì phải xem muội có thể nắm chặt cơ hội thế nào."
"Cứ quyết định vậy đi." Vương Tiệp nói chuyện mình biết ra cho Phùng Niệm nghe, chủ yếu là trước đó Tô phi đã làm gì và ý nghĩ cùng dự định của Náo tần, để nàng đề phòng hơn.
Sau khi nói xong, Phùng Niệm gật đầu, cho nàng ta trở về.
Sau khi người đi, Bảo Đại phàn nàn nói: "Nếu nàng ta không tham dự thì sao biết nhiều như vậy? Lúc trước đi theo Tô phi và Náo tần hại người, bây giờ nàng ta thấy hai người kia không tốt liền muốn đổi bên, nào có chuyện dễ dàng như vậy?"
Thụy Châu gật đầu theo: "Sao nương nương lại đồng ý với nàng ta? Nàng ta nói những chuyện này chúng ta đều đoán được đại khái rồi."
"Bớt tranh cãi đi, việc này trong lòng ta nắm chắc."
Thật sự nói Phùng Niệm không thiếu một chút tình báo này, mỗi ngày nàng làm ấm lô hình người cho cẩu Hoàng đế thật phiền, muốn đá văng người ra để bản thân nghỉ vài ngày, đúng lúc Vương Tiệp dư tới, nàng ta nói có tình báo, đâu quản nó có đáng tiền và quyền rác rưởi gì không cũng lợi dụng.
Vả lại, Náo tần đang hoảng loạn, Hoàng Thượng lại lật thẻ Vương Tiệp dư trong cung nàng ta, hai nàng làm không tốt sẽ phải nội chiến, đằng sau không chừng có trò hay để xem.