Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 243: Trước đây tiểu ca ca mắt xanh này từng có thời gian rất thân thiết với chủ group à?



Đầu tháng tư, xưởng sản xuất kính đã làm ra tấm lót kính cách nhiệt hai lớp đạt tiêu chuẩn, mặt khác triều đình đã xây dựng thêm xưởng sản xuất nhôm, quy mô cũng không lớn lắm, chủ yếu là vì sản xuất vỏ ngoài của bình nước sôi. Cũng có kế hoạch sản xuất một số đồ dùng hàng ngày làm từ nhôm, ví dụ như chậu rửa mặt, ấm nước, hộp cơm các thứ.

Vì thế Phùng Niệm lại chạy tới, muốn tận mắt nhìn thấy bình nước sôi được tạo ra, vốn còn định nấu nước nóng dùng thử xem hiệu quả giữ nhiệt nhiệt của bình nước sôi như thế nào, sau khi tới mới phát hiện, bọn họ đã làm tấm lót kính cách nhiệt hai lớp, làm được vỏ bên ngoài bằng nhôm, vậy mà quên làm nắp gỗ, nên giờ mới chọn vật liệu thích hợp rồi tìm người làm riêng.

Nếu Phùng Niệm không qua đây thì cũng không phải gấp gáp như vậy, thấy nàng tới rồi, bên dưới lập tức đi thúc giục, để thợ mộc nhận việc nhanh tay làm xong một cái trước.

Phùng Niệm đoán phải chờ tầm ba mươi phút nữa mới có nắp chai, nên lên tiếng nói: “Ta đi ra ngoài xem xem, một lát nữa sẽ quay lại.”

“Điện hạ muốn xuống phố à?”

“Đúng vậy, ta muốn xem gần đây có thay đổi gì, bách tính còn cần đồ gì không.”

“Ngài chờ một chút, hạ quan đi gọi thị vệ tới.”

Phùng Niệm cười nói: “Không cần đâu, chẳng lẽ bách tính Tần quốc sẽ làm ta bị thương sao?”

Một vài người trong phòng quay đầu lại và nói: “Bách tính Tần quốc chúng ta kính yêu và ủng hộ điện hạ nhất đấy, ca tụng ngài còn không hết sao lại tổn thương ngại được chứ? Chủ yếu là gần đây có rất nhiều người bên ngoài tới, có một số người chúng ta không tra được nguồn gốc. Còn có, bách tính mà thấy ngài nhất định sẽ ồn ào, đến lúc đó nhất định sẽ có nhiều người vây lại, bọn họ nhiệt tình quá sợ ngài chống đỡ không nổi, vẫn nên mang một đội người đi theo thôi.”

Nói vậy cũng đúng, Phùng Niệm đợi một lúc, chờ đến khi thị vệ mở đường mới đi ra.

Vừa mới đi ra, chưa được mấy bước đã bị người khác nhận ra.

“Điện hạ, tham kiến điện hạ!”

Người đầu tiên nhìn thấy nàng chính là một nữ nhân trung niên đang đi ra ngoài mua đồ, vừa nhìn thấy đã lập tức quỳ xuống, có nàng ta dẫn đầu, người bên đường đều quỳ xuống, người đang mua đồ trong tiệm cũng không mua nữa, đi theo chủ tiệm ra ngoài.

Còn có người cầm hoa quả lẫn điểm tâm muốn nhét cho thị vệ, nhìn có vẻ như kín đáo mà đưa cho thị vệ, ngoài miệng nói là bánh mới ra lò cho điện hạ nếm thử, mong đừng ghét bỏ.

Bùi Càn luôn cảm thấy hài lòng về bản thân, luôn cảm thấy mình được bách tính yêu mến, nhưng cho dù là y, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng nhiệt tình như vậy.

Con cháu hoàng thất của Lương quốc lúc nào cũng cao cao tại thượng, sẽ không tiếp xúc với những bách tính bình thường, càng sẽ không đi nghe bọn họ nói gì.

Thật ra Doanh Chính cũng như vậy, cho dù hắn xuất cung cũng sẽ không gần gũi quá nhiều với bách tính, nếu hắn không muốn đến gần, vậy thì Phùng Niệm đến gần, đi xem mọi người lại đang gặp khó khăn gì, còn cần thứ gì, có thể làm thì làm ngay, nếu điều kiện bây giờ không cho phép thì cũng lên kế hoạch.

Lần nào nàng cũng nghiêm túc nghe phản hồi của bách tính, cũng căn cứ vào nhu cầu của bách tính mà không ngừng điều chỉnh kế hoạch sau này, hoàn thiện con đường phát triển, nữ Thân vương thật sự rất được lòng người.

Ở Tần quốc cũng có một số người rất ngoan cố, trước đây rất khinh thường việc bình đẳng nam nữ và nữ Thân vương do bệ hạ sắc phong này.

Nhưng qua hai năm nay, bọn họ đều thay đổi cách nhìn.

Dù ngoài miệng không chịu thừa nhận, trong lòng lại hiểu rõ quốc gia này đã dùng hết vận may mới đổi lấy được hai vị lãnh đạo, Hoàng Đế bệ hạ và Thân vương điện hạ là một đôi huynh muội bổ sung cho nhau, bệ hạ có quyết đoán có quyết tâm, hắn cảm thấy việc này đúng, dù bên dưới không hiểu thì họ cũng phải cố gắng hết sức để thực hiện, Quân vương phải kiên định với bản thân thì mới không trở thành con rối bị các quan thần điều khiển.

Nhưng bản thân quá tự cao thì dễ dàng mắc phải những sai lầm lớn.

Thân vương điện hạ chính là người cho Bệ hạ một tầng bảo hiểm.

Lúc nào lrong lòng nàng cũng có bách tính Tần quốc, nàng sẽ đi ra ngoài nghe ý kiến phản hồi của mọi người, mà không phải chỉ hỏi đại thần tình huống bên ngoài thế nào.

Dáng vẻ nàng kiên nhẫn lắng nghe thật sự làm cho người khác lộ vẻ cảm động.

Giống như lúc này, có một tiểu cô nương tuổi xấp xỉ Lục Công chúa dùng giấy dầu gói một khối bánh kem nhà mình mới làm xong, nàng ta cẩn thận bảo vệ nó chen chúc từ trong khe hở của đám người ra, giơ bánh kem lên muốn bước lên đưa cho nàng.

Tiểu cô nương còn chưa đi tới thì bị thị vệ cản lại.

Động tĩnh này cũng bị Phùng Niệm chú ý tới, nàng đi qua, hơi ngồi xổm xuống hỏi: “Là cho ta sao?”

Tiểu cô nương không ngờ Thân vương điện hạ lại đi tới trước mặt nàng ta, đột nhiên mặt nàng ta đỏ lên, cả người đều rất căng thẳng, nói chuyện có chút cà lăm: “Đúng, đúng là cho điện điện điện hạ đó.”

Vốn dĩ Phùng Niệm chỉ cười nhạt, lúc này thì hoàn toàn cười ra tiếng: “Là điện hạ, không phải điện điện điện hạ.”

Trong lòng tiểu cô nương lúc này cũng không còn căng thẳng như vậy nữa, nàng ta tiếp tục giơ khối bánh kem lên nói: “Đây là bánh mà điện hạ dạy cho chúng ta làm, ngày nào nương ta cũng làm, bây giờ trong nhà đã khá hơn trước rất nhiều.”



Phùng Niệm nhận lấy khối bánh nhìn bình thường còn hơn cả bánh kem bình thường, vừa nhận lấy cái bánh này, thì toang rồi, người bán bánh nướng, bán bánh quế trứng, và bán những đồ ăn khác đều nghe phong phanh chạy tới, tất cả đều đưa thức ăn của nhà mình lên.

Thực ra đây là những dự án hỗ trợ khó khăn của triều đình vào mùa đông năm ngoái.

Bởi vì càng ngày sẽ có càng nhiều người đi theo tới Tần quốc, nghề khách điếm và ăn uống sẽ phải phát triển, bên Tần quốc lúc đầu không có nhiều loại quà vặt, lúc ấy Phùng Niệm chọn một vài loại quà vặt không quá khó nhưng mới mẻ, dạy kỹ nghệ cho một số gia đình không theo kịp sự phát triển để kiếm tiền.

Ví dụ như những nhà có nhiều hài tử, không lớn nhưng cũng không nhỏ, không phù hợp với tiêu chuẩn tuyển công nhân.

Hoặc là người lao động chính trong nhà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bây giờ già yếu còn mang theo hài tử.

Đương nhiên bán đồ ăn cũng không dễ dàng, rất nhiều thứ phải phụ thuộc vào lợi nhuận nhỏ nhưng doanh thu nhanh, nhưng chỉ cần kiên trì, tính toán tỉ mỉ, mỗi tháng có thể kiếm được không ít, có thể trôi qua quãng thời gian không tệ.

Bách tính bản địa còn tính toán mua một số lượng lớn, thương nhân nơi khác rất giàu có, thấy có gì mới mẻ đều muốn mua, để những thương nhân này không ngừng tới nhập hàng, việc buôn bán cũng tốt lên.

Những người này mỗi ngày đều treo câu cảm tạ triều đình cảm tạ điện hạ trên miệng, ngày hôm nay nhìn thấy Phụng Niệm xuất hiện, đây không phải là nhà mình bán cái gì bọn họ đưa cái đó.



Cái cảnh tượng này, thật sự là làm cho người khác dở khóc dở cười.

“Ta hiểu tâm ý của các ngươi, những đồ này đều cầm về đi, đưa cho ta, ta ăn không hết thì cũng bị đổ đi thôi.”

“Nếu điện hạ muốn ăn thì phái người đến cửa tiệm chúng ta để lấy, chúng ta đưa đến cửa cung cũng được.”

Người bán vải, bán giày, bán các đồ khác cũng cười ha ha.

“Bánh quế trứng của ngươi cũng phải nhờ điện hạ dạy mới biết làm, nếu điện hạ muốn ăn, thì không biết tìm ngự trù sao?”

“Mùi nặng như vậy thì tránh ra đi, đừng làm điện hạ nghẹt thở.”

“Điện hạ có muốn tới quán trà của tiểu dân uống trà không?”

Trong cung thì tính tình của Phùng Niệm cũng không phải rất tốt, nhưng mỗi lần đi ra nhìn thấy những khuôn mặt thành thật chất phác của bách tính, luôn tươi cười hoan nghênh nàng, tính tình và sự kiên nhẫn của nàng cũng tốt hơn.

Một đường vừa đi vừa nhìn, vừa đáp lại lời của bọn họ.

Nàng không để ý rằng mình đã đi tới một khách điếm lớn nhất trong thành, khách điếm này tên là Lưỡng Tằng Lâu, cửa sổ của một căn phòng trên tầng hai đối diện đường được mở ra một nửa, nếu nàng ngẩng đầu lên nhìn sẽ phát hiện, người đứng ở đây trông rất quen.

Pháp Hi Nhĩ mới đến Đô thành Tần quốc không lâu, mặc dù bị Quốc vương phái tới đây, nhưng hắn ta không gióng trống khua chiêng vào ở dịch quán, ngược lại mang người đợi ở khách điếm.

Đi đường lâu như vậy, vừa vào nơi này hắn ta đã đi tắm rửa một phen rồi bắt đầu ngủ bù, còn ngủ chưa đủ đã bị đánh thức.

Bên ngoài hành lang giống như có người chạy, tầng hai này được ngăn cách bằng gỗ, vậy nên khỏi phải nói khi có người chạy trên tấm ván gỗ này sẽ gây ra tiếng động gì.

Không chỉ trong khách điếm, bên ngoài cũng có người ồn ào.

Những tiếng động ầm ĩ này làm hắn ta tỉnh lại, nghe bên ngoài có người hô điện hạ, ý thức dần dần trở lại, nhớ tới sau khi đến Tần quốc trong lúc đi ngang qua đã có nghe qua những việc này.

Tần Hoàng tên là Triệu Chính, là một Hoàng Đế thủ đoạn mạnh mẽ, hắn không có huynh đệ, chỉ có một muội muội, phong làm Thân vương.

Nữ Thân vương này có tướng mạo như thần tiên và tâm địa Bồ tát, nàng là phụ tá đắc lực của Bệ hạ, đồng thời biết rõ nhân gian khó khăn, vẫn luôn cố gắng hết sức giúp bách tính thoát khỏi nghèo khó.

Có rất nhiều thứ bây giờ nhìn thấy đều là do điện hạ chủ trương làm, những người tài giỏi làm ra những thứ này cũng là do nàng tiến cử.

Tóm lại, theo cách nói của người dân địa phương thì --

Thân vương điện hạ là một nữ nhân vô cùng vĩ đại.

Pháp Hi Nhĩ phủ thêm áo ngoài, định tới bên cửa sổ nhìn xem một chút, vừa đứng lên đã nghe thấy tiếng gõ cửa, mở cửa ra xem xét thì thấy là thuộc hạ một đường chạy tới: “Nữ Thân vương của Tần quốc xuất cung rồi, hình như là đang đi tuần, rất nhanh sẽ đi qua nơi này của chúng ta.



“Vào đây cùng xem đi.”

Pháp Hi Nhĩ và thuộc hạ đến đây thông báo của hắn ta cùng đứng xem, nhìn thấy phía xa có người đi về phía bên này, vẻ mặt của hắn ta thay đổi.

Chờ người đến gần, thuộc hạ bên cạnh cũng trở nên phấn khởi: “Trên đường tới đây nghe được những lời kia, còn tưởng bách tính Tần quốc thổi phồng lên, không ngờ người thật lại xinh đẹp như vậy, không kém lắm so với Pháp Đồ Na tiểu thư.”

Pháp Hi Nhĩ nhìn chằm chằm một lúc lâu, mới hừ một tiếng: “Pháp Đồ Na không bì nổi với nàng.”

Thuộc hạ: …

Đương nhiên tiểu nhân biết, nhưng không phải vì muốn vuốt mông ngựa của ngài sao?

Chẳng lẽ Pháp Đồ Na tiểu thư không phải muội muội người yêu thương nhất sao?

Pháp Hi Nhĩ không thèm để ý người bên cạnh, hắn ta đang tự hỏi đây chỉ là sự trùng hợp hay thật sự là nữ nhân có ý chí sắt đá kia. Trực giác nói là nàng, nhưng Pháp Hi Nhĩ muốn biết chắc chắn, hắn ta đưa đầu con hạc giấy ra ngoài.

Khi cách nhau rất xa, con hạc giấy sẽ bay ra ngoài một đoạn rồi sau đó không thấy tăm hơi, sau đó sẽ xuất hiện bên chỗ người nhận thư.

Nếu khoảng cách không xa, nó sẽ đập cánh chậm rãi bay qua.

Pháp Hi Nhĩ nhìn con hạc giấy bay xuống phía dưới, dừng trước người vị Thân vương Tần quốc, sau đó nữ nhân kia đang nghe người ta nói, chợt quay đầu nhìn lên trên lầu, nhìn thấy một vị mắt xanh lười biếng dựa bên cửa sổ cười rất vui vẻ.

...Bị lộ rồi.

Nhưng không quan trọng, Phùng Niệm không để ý đến hắn ta tiếp tục nghe bách tính nói chuyện.

Pháp Hi Nhĩ cảm thấy mình bị chọc tức rồi, nữ nhân này cứ lừa hắn ta, lừa hắn ta không ít chuyện. Nhưng hắn ta thực sự không tức giận nổi, khi ở Udo quốc, Pháp Hi Nhĩ rất ít khi cười, khác lạ lúc này muốn thuộc hạ không chú ý tới thì thật khó.

“Tâm trạng của điện hạ rất tốt sao?”

“Đúng vậy, hôm nay là ngày ta vui nhất.”



Phùng Niệm nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra vẫn không nhịn được mà một lòng hai dạ nhìn vào trong group, trong group họa thủy Pháp Hi Nhĩ vẫn luôn được nhiều người thích, bởi vì chưa kể hắn ta trẻ tuổi, vừa mặn vừa ngọt, còn là một người đẹp trai bẩm sinh.

Đát Kỷ: “Bùi Càn hơn tuổi nhưng nhìn rất chững chạc, con chó sói đó vẫn còn trẻ như vậy.”

Triệu Phi Yến: “Nam trang đẹp quá đi!”

Vi Hương Nhi: “Cũng không biết thành thân chưa, đã qua rất nhiều năm, chắc cũng phải bốn năm?”

Tây Thi: “Thật không ngờ còn có thể thấy hắn, ta lại nhớ tới lúc trước Niệm Niệm làm trái tim người ta tan nát.”

Phùng Tiểu Liên: “Đây không phải là duyên phận sao?”

Lữ Trĩ: “Hai người nói dối qua lại mà vẫn có thể gặp được, thật sự là rất có duyên.”

Sau đó vẻ mặt Hỉ tỷ tỷ bối rối hỏi: “Trước đây tiểu ca mắt xanh này từng có thời gian rất thân thiết với chủ group à?”

Đát Kỷ: “Ngược lại là hắn ta nghĩ thế, đáng tiếc người nào đó ý chí sắt đá không đồng ý.”

Vạn Trinh Nhi: “Trước đây Nhị Hoàng tử trên thảo nguyên cũng thích chủ group, nhưng vẫn không nghi ngờ Hoàng hậu Lương quốc và nữ Thân vương Tần quốc là một người, còn hắn ta nghi ngờ ngay lập tức, còn dùng hạc giấy kiểm tra, động não nhanh thật.”

Phùng Niệm: “??? Đổi thành người khác có sẵn con hạc giấy đều có thể nghĩ đến việc lấy ra để kiểm tra, tỷ đều khen hết sao?”

Đát Kỷ: “Lúc cho hắn ta con hạc giấy không ngờ chứ gì, không ngờ món đồ đó còn có thể dùng như vậy.”

Hôm đó hồ ly tinh lại tìm đường chết, lúc này Phùng Niệm có ba cái miệng cũng không cãi được.

Đừng hỏi, có hỏi cũng không được gì, không quan trọng, sao nào?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.