Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 35: Ta nằm mơ cũng ngóng trông cả nhà chết bất đắc kỳ tử, tỷ lại phát cho ta kỹ năng “gà chó lên trời”?



Editor: Đào Sindy

Nghe nói phải mời Hi tần đến, trong lòng Tô phi kháng cự, số lần nàng ta thua thiệt trên người Hi tần quá nhiều, dù trong lòng luôn ngóng trông người này gặp xui xẻo, nhưng trước khi thích thú của Hoàng Thượng qua đi nàng ta sẽ không dám làm gì nữa.

Nghĩ về quá khứ, lần đầu tiên là bản án của Đinh Quý nhân, nàng ta bị phân quyền, sau đó thấy người được sủng ái nên thỉnh Thái hậu về, kết quả Thái hậu lại biến thành chỗ dựa của Phùng Thị, lần thứ ba gây sự nàng ta từ Quý phi rớt xuống Tô phi, sau đó chính là Phùng gia xảy ra chuyện nên nghĩ rằng dù sao lần này Hi tần cũng sẽ rơi đài, kết quả thì sao? Hoàng Thượng nói nàng là hoa sen nở rộ trong trong đầm bùn, trong sạch tinh khiết!

Bốn lần dạy dỗ này đã đủ rồi, quá đủ.

Hết lần này tới lần khác chuyện lại liên lụy Phùng Nguyên, Phùng Nguyên lại là muội muội Phùng Niệm, chuyện này quả thực không vòng qua được.

Sau khi đám Tuệ phi thương lượng vẫn quyết định muốn đi mời người. Cả quá trình Tô phi an vị chỗ ấy không tham gia bàn bạc, trong lòng tự nhủ chuyện sẽ không cháy lan sang người mình.

Tiểu thái giám lập tức đến Trường Hi cung.

Mẫn phi ngẫm lại hỏi: "Bên Hoàng Thượng thì sao?"

Có ma ma nói: "Có phái người đi rồi nhưng Hoàng Thượng đang thương nghị chuyện quan trọng cùng mấy vị đại nhân."

"Cho người đi nữa đi, cần phải báo chuyện này, Tạ Chiêu nghi gặp phải bất hạnh thế này, không chỉ bản thân bị liên lụy vào, ngay cả long thai trong bụng cũng không giữ được, việc này chỉ có mỗi mấy người chúng ta thì làm sao quyết định được? Vẫn phải do Hoàng Thượng lên tiếng."

Ma ma lập tức phái người đi, lần này Mẫn phi cũng an tâm hơn nhiều, chuyện này nàng ta thấy xem ra là có người làm, nhưng người ta đã dám xuống tay, nhất định đã sắp xếp nhiều lần rồi, thủ phạm thật phía sau màn sợ không thể tra ra.

Nàng ta chỉ biết chuyện này không có chút dính líu gì đến mình, thật muốn nói, khả năng tương đối lớn trong ba điều, thật ra Hi tần vẫn còn tốt.

Sắp xếp Phùng Nguyên đi làm chuyện này, Phùng Nguyên có thể đồng ý ư? Nàng ta không sợ để lộ thì mình sẽ bị bỏ rơi sao?

Lại nói chuyện này, thật ra tương đối ngẫu nhiên. Lẽ ra Phùng Niệm không biết hôm nay Tạ Chiêu nghi sẽ ra ngoài đi lại, không thể sắp xếp cho muội muội mình từ sớm.

Mẫn phi cẩn thận suy nghĩ, dạng như Hi tần chưa mang thai thì điều mong ngóng đầu tiên là bản thân có thai, chứ không phải khiến người khác rơi đài.

Hiện trong cung có sáu Hoàng tử, để lão Thất rơi đài hữu dụng không? Sau người đằng trước không phải vẫn ở đấy sao?

Càng có khả năng là người đã sinh bày kế, mới có suy nghĩ kia, kế hoạch từng bước một gạt bỏ đối thủ đi.

Các vị đang ngồi vừa suy nghĩ lung tung, vừa chờ nhân vật quan trọng tới.

Tới trước vẫn là Hoàng Thượng, người phái đi báo tin trước đó mặc dù không thể đi vào đi Ngự Thư Phòng, nhưng hắn chuyển lời cho Tiểu Triệu Tử, Tiểu Triệu Tử nghe xong thấy nghiêm trọng, lập tức nói cho cha hắn, Lý Trung Thuận chờ một chút, thấy Hoàng Thượng nói xong một đoạn, mới đi qua ghé vào lỗ tai y nói việc này.

Hoàng Thượng đứng lên đi thẳng vào hậu cung, mấy đại thần đều mù mờ.

Lý Trung Thuận theo Hoàng Thượng đi ra, Tiểu Triệu Tử tới nhắn nhủ: "Trong hậu cung xảy ra chút chuyện, Hoàng Thượng phải ra mặt giải quyết, hôm nay đoán chừng là không thể tiếp tục, mời các đại nhân trở về cho, ngày mai lại đến."

Ngày hôm nay đến thương lượng chuyện sứ đoàn Hồ quốc đến Kinh, Hồ quốc là quốc gia trên thảo nguyên, nếu bàn về nhân khẩu, tài nguyên, diện tích quốc thổ so ra kém Lương quốc, nhưng vẫn có thứ hai bên trông mà thèm lẫn nhau, ví như Lương quốc muốn ngựa trên thảo nguyên, Hồ quốc cần nhiều loại vật tư sinh hoạt. .. Cho đoàn tới một là muốn bàn về buôn bán qua lại, hai là một số xung đột biên giới.

Đây là đại sự trên triều đình, Hoàng Thượng vì thể hiện ra khí độ đại quốc, tìm Tả Hữu tướng và Lễ bộ Thượng thư đến, trước phải thương lượng tốt làm sao tiếp đãi, sau đó còn có vấn đề trị an và phòng vệ trong kinh.

Lễ bộ Thượng thư cảm thấy hoang đường, hỏi Tiểu Triệu Tử: "Chuyện hậu cung không phải còn có nương nương chủ trì sao? Sao còn muốn Hoàng Thượng đi? Không biết chúng ta đang cùng Hoàng Thượng trao đổi chuyện quan trọng hả?"

"Người bớt tranh cãi đi, hôm nay đừng chuyện bé xé ra to, trong cung xảy ra chuyện lớn rồi."

Trong lòng Hữu tướng nhảy một cái, bảo hắn nói đại khái một chút.

Tiểu Triệu Tử cười cười: "Có liên quan đến dòng dõi, cụ thể nô tài khó mà nói, người đừng hỏi nữa."

*

Khi Hoàng Thượng đến Phùng Niệm còn chưa tới, trước tiên y tìm hiểu tình huống, nghe người ta kể đầu đuôi mọi người, liền nhíu mày lại: "Sao lại dính líu đến Hi tần rồi?"

"Trong đám người đi qua trước Tạ Chiêu nghi, đúng lúc có thân muội muội của Hi tần, nàng ta còn là người cuối cùng."

Hoàng Thượng thật sự kinh ngạc: "Nàng nói là thân muội muội của Hi tần? ? ?"

"Đúng thế, nghe nói nàng ta là cung nữ mới tuyển vào."

"Chuyện của phụ thân nàng ta lớn như vậy mà nàng ta không an phận bắt lấy cơ hội quay người chạy tới tuyển cung nữ sao? Còn thông qua được? Ai cho thông qua?"

Mẫn phi nhìn về phía Tuệ phi, Tuệ phi cười cười, giải thích nói: "Thực ra bên dưới có báo lên rồi, nói trong đám người ứng tuyển có nữ nhi của tội thần Phùng Khánh Dư, xin chỉ thị thần thiếp muốn hay không. Dựa theo quy củ, tuyển tiến cung đều phải là nhà thanh bạch, thần thiếp mới đầu cũng thật khó khăn, không biết nên bỏ hay giữ. Lại nghĩ đến Hi tần muội muội, nàng và Phùng Nguyên là thân tỷ muội cùng cha khác nương, nếu Phùng Nguyên không tính nhà thanh bạch, vậy Hi tần muội muội là gì? Nghĩ thông suốt điểm này, thần thiếp mới lưu nàng ta lại đấy."

Còn nói gì nữa?

Tuệ phi không hổ là Tuệ phi, nói một câu trông nghệ thuật hơn đại tỷ ngu ngốc liều mạng là Tô phi nhiều.

Như lúc này, dù trong lòng Hoàng Thượng như đang ăn phải cứt, vẫn tìm không ra góc độ phản bác. Chỉ có thể âm thầm phỉ nhổ một tiếng, trong lòng tự nhủ nàng ta dựa vào đâu đánh đồng với Hi tần cơ chứ?

"Nàng ta tiến cung thế nào trẫm sẽ không truy cứu, trẫm hỏi nàng, nàng cảm thấy chuyện này liên quan đến Hi tần chẳng lẽ cho rằng Hi tần sẽ để thân muội muội ra tay sát hại người khác? Ở trong lòng nàng, Hi tần là người ác độc như thế sao?"

Mẫn phi, Tuệ phi, Lệ phi, Tô phi đều gật đầu trong lòng: Đúng vậy đó.

Nhưng ai cũng không dám ăn ngay nói thật.

Lệ phi nói: "Chuyện đã liên lụy đến Hi tần muội muội, để nàng đi một chuyến cũng không được sao?"

Phùng Niệm tới ngay vào lúc này, vừa đến đã biểu diễn màn Tiên Nữ rơi lệ: "Hoàng Thượng! Thiếp nghe nói Tạ Chiêu nghi xảy ra chuyện, cái thai trong bụng cũng không giữ được, là thật sao? Đang êm đẹp sao có thể như vậy được?"

Nàng không chỉ rơi nước mắt, còn làm ra động tác Tây Tử ôm ngực.

Không sai, vì để ứng phó cục diện lần này, Phùng Niệm đã có chuẩn bị, vầng sáng thường dùng càng xem càng đẹp thì không nói rồi, mở tất cả, ngoại trừ giọng nói bậc nhất thiên hạ và Tây Tử ôm ngực đều đã vận dụng. Thiếp có một kế và thẳng thắn sẽ được khoan hồng đã ở trạng thái chờ lệnh.

Ba kỹ năng và mớ hiệu ứng, hiệu quả rất nhanh chóng.

Cẩu Hoàng đế thấy nàng che ngực nên lòng mềm ra như vắt mì, mà Hi tần nói lời kia giống như có linh hồn, trực tiếp kích thích nội tâm của y. Cẩu Hoàng đế tiến lên hai bước, nắm lấy vai Phùng Niệm: "Sao sắc mặt trắng bệch vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái? Không thoải mái thì nàng mau ngồi xuống, từ từ mà ngồi."

Lý Trung Thuận tự mình xách ghế, để Phùng Niệm ngồi xuống.

Dù người ngồi xuống cẩu Hoàng đế vẫn chưa yên tâm: "Việc này không liên quan gì đến nàng, không đến cũng được."

"Đây là chuyện liên quan đến hai sinh mạng, lại liên lụy đến muội muội thiếp, có thể không đến một chuyến ư? Hoàng Thượng không cần lo lắng, thiếp chỉ bỗng nhiên nghe nói chuyện này, trong lòng có chút khó chịu."

Cẩu Hoàng đế gật đầu: "Trẫm biết, nàng vẫn luôn lương thiện như vậy, cho dù bọn họ bày bằng chứng trước mặt trẫm trẫm cũng sẽ không tin, đó nhất định là vu oan cho nàng, ở trong lòng của trẫm, tâm can rất quan tâm người khác, vừa dịu dàng vừa thiện lương, sao lại đi hại người đây?"

Mẫn phi, Tuệ phi, Lệ phi và Tô phi đều có cảm giác buồn nôn, lời này nghe cực kỳ buồn nôn, thật là mắc ói.

Càng giận chính là tiểu thái giám đợi ở một bên tất cả đều gật đầu.

Lý Trung Thuận nói: "Mặc dù nô tài và Hi tần nương nương tiếp xúc không nhiều, nhưng cũng tin tưởng nương nương tuyệt đối trong sạch."

Hắn lên đầu, thì có hai tiểu thái giám cũng nói theo.

"Hi tần nương nương người đẹp thiện tâm, sao có thể chứ?"

"Đúng vật, làm chuyện này có chỗ gì tốt với nương nương chứ? Vốn không có!"

Phùng Niệm không tiếc rẻ cảm động một hồi, lúc nàng đang cảm động, các tiểu tỷ tỷ trong group lại đang chửi bậy.

Lữ Trĩ: "Mù rồi."

Đát Kỷ: "Bồi thường tiền hàng quả thật mù rồi, vậy mà nói chủ group của chúng ta dịu dàng, quan tâm, thiện lương."

Phùng Niệm: "Ta không dịu dàng, không quan tâm, không thiện lương sao?"

Hạ Cơ: ". . ."

Đông Ca: ". . ."

Vương Chính Quân: ". . ."

Vương Chính Quân đặc biệt có quyền lên tiếng, sau khi nàng vào group rất nhanh hiểu rõ tình huống, biết Lữ Trĩ và Triệu Phi Yến đều ở trong group, đồng thời còn gọi Lưu Bang và Ngao Nhi của mình đến.

Ngao Nhi bị tỷ muội Triệu Phi Yến Triệu Hợp Đức hại chết không nói, bây giờ còn bị nhét vào hồng bao phát cho Lưu Bang. Nàng sợ nhi tử bị nện chết nên muốn đòi hắn lại, hai vị tổ tông không đồng ý. Lưu Bang cảm thấy có một Lưu Ngao ở bên cạnh rất tốt, Hoàng hậu giày vò hắn hắn liền giày vò tên khốn kiếp này! Lữ Trĩ ngược lại không biến thái như vậy, nàng có phương pháp biến thái khác, nàng thích trêu chọc Vương Chính Quân, nói cho đối phương biết con trai cháu hôm nay lại bị đánh! Vừa rồi Lưu Bang cầm đế giày nện hắn!

Tốt xấu là thân nhi tử, coi như hắn thành phế vật, cũng không thể trơ mắt nhìn người mỗi ngày bị đánh.

Vương Chính Quân phát tác tấm lòng từ mẫu, nghĩ đến phương pháp đồ thị cứu nước, dự định tích lũy đủ điểm cống hiến sẽ gọi nam nhân của mình ra, cầm nam nhân đi đổi nhi tử.

Ôm tấm lòng từ mẫu này, Vương Chính Quân phát hồng bao cho chủ group.

Phùng Niệm mở ra thì hừ thẳng mặt.

Nói gì nhỉ?

Đại tỷ phát hồng bao này là muốn tức chết ai vậy? Ta nằm mơ cũng ngóng trông cả nhà chết bất đắc kỳ tử, tỷ lại phát cho ta kỹ năng “gà chó lên trời”? Nếu là “gà chó quy tiên” thì ta sẽ dùng ngay.

Muội xem đi! Chủ group thế này, Hoàng Đế bị mù mới cảm thấy nàng dịu dàng lương thiện đó?

Phùng Niệm ngồi phía trên, nhìn Phùng Nguyên và mấy người hầu khác quỳ bên dưới, cảm giác thân phận thay đổi khiến trong lòng nàng có chút thoải mái.

Trong lòng thoải mái, trên mặt nàng vẫn là dáng vẻ đại từ đại bi, nghe cẩu Hoàng đế thẩm vấn.

Hỏi một vòng, chỉ có lời nói, không bằng chứng, người không có lợi nhất là Phùng Nguyên, bởi vì dưới tình huống không có chứng cứ mà nàng ta lại là người đi cuối cùng, đế giày còn không sạch sẽ.

Bởi vì Phùng Nguyên từ nhỏ có Từ thị che chở, muốn gì được nấy, chưa từng đụng tới âm mưu. Có thể coi là không am hiểu, cũng biết tình huống rất bất lợi với mình, nàng ta không biết nên chứng minh mình trong sạch như thế nào khi không có lý do, nếu nói mình còn không biết Tạ Chiêu nghi thì sao phải làm chuyện này? Thực sự không còn cách đành nhìn về phía Phùng Niệm, gọi tỷ tỷ cứu nàng.

Nếu như sống một mình, tất nhiên không cứu chỉ thấy đáng đời.

Trong cung là nơi nào? Ngốc bạch ngọt* cũng dám vào?

*ý chỉ người không có tâm cơ, đơn thuần, đáng yêu, vô hại.

Suy xét đến nhiều người nhìn như vậy, suy xét đến vừa rồi mình còn đau lòng cho Tạ Chiêu nghi chẳng liên quan, đến nói cho Phùng Nguyên mấy câu. Phùng Niệm hô to với Hoàng Thượng: "Thiếp nghe xong, cảm thấy có một chỗ không đúng."

"Tâm can nói đi, nghĩ ra cái gì cứ nói cái đó."

Phùng Niệm mím môi nói ra: "Đều nói trên đường bị người ta bôi dầu làm trượt chân, chuyện xảy ra giữa ban ngày, dù làm cẩn thận, cũng sẽ không thể nào không có người thấy. Tạ Chiêu nghi đã gần sinh rồi, dù sao ra vào cũng phải có người đỡ, người đỡ nàng không nhìn kỹ đường sao? Nếu nhìn thấy trên mặt đất có thứ khả nghi sao không đổi đường chứ? Không tránh được à?"

Thật đúng là điểm mù, vừa rồi chỉ nghĩ có người động tay động chân trên đường, sơ sẩy là người làm sao lại giẫm lên.

Phùng Nguyên nhỏ giọng nói: "Quả thực không rõ ràng, nếu không ta. . . Không phải, là nô tỳ, nếu không nô tỳ sẽ không giẫm lên."

Mẫn phi nhíu mày: "Thần thiếp cho rằng Hi tần muội muội nói rất có lý, trong lòng chúng ta đều biết, giẫm nhầm lên không có gì lạ, thế nhưng Tạ Chiêu nghi có thai, từ khi nàng có hỉ mạch vẫn luôn rất coi chừng, trong thời gian này không đi ra ngoài, hôm nay đi ra hẳn là rất cẩn thận, tình huống giẫm nhầm này có khả năng không cao."

Hoàng Thượng gật đầu: "Hi tần nói quả thật là một vấn đề, người phục vụ bên cạnh Tạ Chiêu nghi đâu? Dẫn đến đây mau."

Không bao lâu, hai cung nữ một ma ma đều đã đến.

Ma ma lau nước mắt nói bà trông canh cho nương nương, không cùng ra ngoài, đối với toàn bộ chuyện này không biết gì cả.

Hai cung nữ khóc đến mắt sưng như hạch đào, nói vốn rất coi chừng, lúc đi ra nhìn đường rất kỹ, bởi vì không có chuyện gì nên lúc về tương đối buông lỏng, đúng lúc khi đó các nàng đang trêu đùa với nương nương, nghĩ thầm con đường phía trước rất hay đi, ai biết được. . .

"Nô tỳ nói là sự thật, Hoàng Thượng minh xét."

"Nương nương của chúng ta bị thua thiệt, người nhất định phải báo thù cho nàng."

Cẩu Hoàng đế nhìn về phía Phùng Niệm đưa ra ý kiến, Phùng Niệm đứng lên, đi đến trước mặt hai cung nữ, hỏi: "Suy nghĩ kỹ một chút, là ai gợi chuyện nói?"

"Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nô tỳ tâm loạn như ma, thực sự nghĩ không ra."

Phùng Niệm lại hỏi: "Vậy các ngươi té xuống thế nào? Nghe nói có người đè lên Tạ Chiêu nghi, là ai thế?"

Một người trong đám rụt rè nói: "Là nô tỳ, nô tỳ thật không cố ý, lúc ấy nương nương ngã xuống các nô tỳ muốn kéo nàng lại, nhưng mặt đất thực sự quá trơn, không những không ai kéo người dậy còn bị nương nương làm ngã nhào xuống đất, nô tài đứng lên lập tức gọi người cứu mạng, tuyệt đối không có ý làm hại Chiêu nghi nương nương, tuyệt đối không có!"

Phùng Niệm bằng vào kinh nghiệm trước kia xem phim cung đấu, cho rằng Tạ Chiêu nghi chọn hôm nay ra ngoài, đồng thời xém mất hai mạng, bản thân cảm thấy đây không khoa học, khả năng rất lớn chính là có người bị mua chuộc.

Việc này và Phùng Nguyên đại khái không liên quan, đầu óc của nàng ta vốn đã từ giả cung đấu rồi. Vẫn là người bên cạnh Tạ Chiêu nghi làm kẻ đột phá, lúc ấy một trong số hai người vịn nàng ta đẩy, cũng trực tiếp tạo thành một xác hai mạng cho Tạ Chiêu nghi, ý vị sâu xa.

Phùng Niệm cảm thấy có thể đánh cược một lần, thử ném “thẳng thắn sẽ được khoan hồng” ra xem.

Lại nghĩ tới kỹ năng “thẳng thắn sẽ được khoan hồng” này có thời gian cooldown cực dài, mỗi tháng chỉ có thể dùng một lần, bình thường nàng thà rằng để chỗ ấy như bùa giữ mạng cũng không muốn dùng lung tung, lúc này nàng không trực tiếp vung ra, dự định dùng giọng nói bậc nhất thiên hạ thử nhìn trước.

Bởi vì mở Tây Tử ôm ngực, nên người còn trong trạng thái hư nhược, cũng không kịp nhớ.

Phùng Niệm ngồi xổm xuống, ngồi xổm bên người cung nữ kia, nhỏ giọng nói bên tai nàng ta: "Ta biết là ngươi, nhất định là ngươi, coi như ngươi không thừa nhận cũng không sao, hôm nay ngươi cùng Tạ Chiêu nghi ra ngoài, ngươi vịn nàng thì phải có trách nhiệm tận lực nhìn đường và nhắc nhở nàng, bởi vì ngươi thất trách khiến cho Tạ Chiêu nghi bị trượt té, lại bởi vì ngươi đè lên, nhiều lắm lúc đầu nàng chỉ bị sinh sớm, hiện tại biến thành một xác hai mạng. Đều là tại ngươi, tại sao ngươi lại làm như thế? Ngươi không sợ nàng tới tìm ngươi ư? Nàng sẽ tới tìm ngươi đó, tối hôm nay nàng sẽ tới tìm ngươi, ngươi chạy không thoát đâu."

Kỹ năng giọng nói bậc nhất thiên hạ này thật lợi hại, mặc kệ ngươi nói gì, đều có thể khiến người ta đi vào trong ngữ cảnh đó, dễ dàng nói lời trong lòng nàng ta.

Những người khác nghe đều thấy đều sợ hãi trong lòng, rõ ràng đã đầu xuân rồi, bọn họ luôn cảm thấy trong phòng lạnh lẽo lắm, thậm chí cảm thấy Tạ Chiêu nghi hình như ở đây, ngay tại phòng này, máu me khắp người gắt gao nhìn chằm chằm người hại mình.

Trong sạch còn không chịu nổi bị dọa như thế, đừng nói kẻ đuối lý.

Cung nữ kia không chịu được đã nói.

Nàng ta nói: "Không phải ta, muốn hại ngươi không phải ta đâu nương nương. Ta không còn cách nào, ta thiếu tiền ta cần tiền, nàng nói có thể cho ta một số tiền lớn, sau đó có thể ta sẽ chịu chút khổ về da thịt nhưng nhất định có thể giữ mạng đưa ta xuất cung, nàng cho ta ba trăm lượng ngân phiếu, ta thu tiền. Ta chỉ dẫn người sang bên kia, cố ý đổi chủ đề người không chú ý dưới chân, chuyện khác không phải ta làm, không phải ta."

Không nghĩ tới thật là nàng ta, cũng không nghĩ tới vậy mà có thể cạy miệng.

Hoàng Thượng tiến lên một bước dài, từ trên cao nhìn xuống hỏi nàng ta: "Ai cho ngươi tiền?"

Cung nữ lại không nói.

Vẫn là Phùng Niệm đi lên hỏi, nàng tận lực hòa hoãn nói: "Ngươi hại Tạ Chiêu nghi và hại cả đứa trẻ trong bụng nàng, đó là một nam thai, sinh ra sẽ là Thất Hoàng tử đấy, ngươi biết đây là tội bao lớn không, ngươi còn muốn bao che người sau lưng ư? Ngươi muốn tự mình gánh sao? Ngươi nổi không?"

Cung nữ này kiếm tiền cho gia đình, nghe nói như thế có thể gánh vác được sao?

Nàng ta khóc tại chỗ, vừa khóc, vừa đưa tay chỉ về phía Tô phi nương nương, nói là Phương Nghi của Chiêu Dương cung, Phương Nghi tìm nàng ta đấy.

Từ đầu tới đuôi Tô phi không nói một câu, sợ bị dính líu vào, hôm nay nàng ta chỉ đơn thuần ăn dưa, ai biết được, ăn dưa ăn đến trên người mình.

Nhìn những truyện trước kia liền biết, Tô phi, là đại tỷ ngu ngốc chơi liều, nghe nói như thế nàng ta có thể ngồi vững sao?

Nàng ta đứng lên, mày liễu nhíu lại mắng chửi nói: "Giội nước bẩn lên người bản cung ư, ta thấy ngươi chán sống rồi! Hoàng Thượng tuyệt đối đừng tin nàng ta, nào có phạm nhân thành thật như vậy, Hi tần hỏi một câu nàng ta đáp một câu chứ? Đây không phải đã thông đồng với nhau sao? Vừa rồi thần thiếp còn nói Hi tần đáng thương, chẳng biết tại sao bị liên luỵ vào chuyện này, nàng đáng thương cái gì chứ! Nàng muốn hại ta! Thù oán chứ gì nữa?"

Tô phi nhìn Hoàng thượng, cùng lúc đó Phùng Niệm cũng điềm đạm đáng yêu nhìn tới.

Cẩu Hoàng đế cũng rất chân thực, y dùng hành động thực tế chứng minh mình rất thích Hi tần này, trấn an Hi tần thông qua ánh mắt, giáo huấn Tô phi.

"Nàng im miệng! Bây giờ nàng có hiềm nghi rất lớn còn nói gì ở đây được? Muốn đe dọa ai?"

Mắng Tô phi một tràng rồi mà còn chưa hết giận, y vừa nhìn về phía ba người khác: "Mấy người các nàng hỏi nửa ngày cũng chẳng có tác dụng gì? Cuối cùng vẫn phải dựa vào Hi tần ra tay, các nàng ngồi ở phi vị có biết xấu hổ hay không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.