Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 49: Ngươi là cái dạng đồ chơi rách gì, còn muốn người khác xem trọng ngươi sao?



Editor: Đào Sindy

Nếu là thời kì của Tô Quý phi, sắp xếp ca múa biểu diễn cho Hoàng Thượng không phải rất dễ sao? Thế nhưng bây giờ không giống ngày xưa, hiện tại bản thân Tô tần muốn gặp Hoàng Thượng cũng khó khăn, để nàng ta tiến cử, nàng ta làm sao mà tiến cử được đây?

Cũng may nàng ta độc chưởng cung quyền rất nhiều năm, dù hiện tại không quản nữa, trong cung vẫn có nhân mạch. Tô tần đút lót thái giám phục vụ ở ngự tiền, để người ta tìm một cơ hội nói cho Hoàng Thượng biết Chiêu Dương cung có vũ điệu mới lạ, xem xem có thể gây nên hứng thú của Hoàng thượng .

Ai biết, Bùi Càn vừa nghe thấy là Chiêu Dương cung nên không có bao nhiêu hứng thú.

Thái giám kia thu chỗ tốt, đành phải kiên trì nói: "Lúc trước Tô tần nương nương khiến người không thoải mái, cứ như muốn thông qua việc này nhận lỗi với người."

Thấy Bùi Càn không nói một lời, thái giám kia lại nói: "Nương nương hao phí rất nhiều tâm huyết, Hoàng Thượng thật sự không đi xem một chút sao?"

Bùi Càn nối với Phùng Niệm rằng y là người nhớ tình cũ, lời này cũng không sai, đây không phải là... Mặc dù Tô tần mới làm chuyện ngu xuẩn, y nghĩ tới người này đã theo mình từ tiềm để, hơn mười năm, cũng không đành lòng bạc tình bạc nghĩa quá với người ta, nghe nói nàng ta thật sự dụng tâm chuẩn bị, do dự, Bùi Càn vẫn đi.

Đã quyết định qua, y phải chuẩn bị tâm lý, nghĩ đến chuyện hôm nay không xoắn xuýt ăn diện, yêu cầu với nhan sắc hạ thấp, chỉ thưởng thức vũ điệu.

Ai biết, đám người hiến múa trông cũng tạm được, dù sao đều là cô nương trẻ tuổi chưa tròn hai mươi, dáng dấp vẫn còn tương đối xinh đẹp, cho dù không trang điểm cũng có loại đẹp trong lành... Lớn lên thế này miễn cưỡng có thể khen một câu không tệ, nhưng nhảy múa lại nát bét.

Nát bét là do Bùi Càn nhận định, dù sao y không cảm thấy mới lạ, cũng không cảm thấy vô cùng động lòng người, muốn nói đánh giá ―― loại trình độ này mở màn cho Hi phi cũng không xứng.

Tô tần còn nói các nàng nhảy điệu Hồ, so với điệu nhảy của bổn quốc càng thêm nhiệt tình không bị cản trở.

"Trẫm không nhìn ra gì mà nhiệt tình không bị cản trở, chỉ nghe thấy mùi khai của dê. Nàng đi đâu chọn người thế? Nói là Vũ Cơ nhảy múa không tệ lắm, nhưng lại làm điệu làm bộ trước mặt trẫm."

Lời vừa nói ra, tiếng nhạc ngừng hẳn, mấy người hiến múa sắp xếp quỳ xuống.

Thấy Hoàng Thượng không nhìn trúng các nàng, trong lòng Tô tần có chút mừng thầm, lại nghĩ tới người là phụ thân tuyển để huấn luyện tốt đưa vào cung, thông qua mình để ra mắt Hoàng thượng, hiện tại Hoàng Thượng không hài lòng nàng ta tránh không khỏi bị liên lụy.

Tô tần tranh thủ thời gian giúp đỡ nói: "Có lẽ các nàng nhảy không tốt như Hi phi nương nương, nhưng thắng ở chỗ mới mẻ, điệu múa Hồ này thần thiếp lần đầu nhìn thấy."

"Cái bô cũng mới mẻ à, sao nàng không nhìn kỹ? Nói là Vũ Cơ lại không rèn luyện cho tốt, nhảy lộn xộn gì thế, nếu đưa đi Tần lâu sở quán cho những kẻ kia xem thì có thể được khen một tiếng tốt, trẫm đã xem qua vô số vũ điệu, chưa thấy qua ai kém hơn các nàng."

Lời này có đúng hay không.

Các nàng không đủ chuyên nghiệp là sự thật, nhưng thật ra không kém như vậy, biểu diễn vẫn cần hóa trang trên sân khấu, khiến nhìn vào luôn bị mất hương vị.

Bùi Càn nhìn ngang nhìn dọc đều cảm thấy không đúng, y không nghĩ đến tại sao, chỉ biết nàng ta đặc biệt gọi trẫm đến thưởng thức vũ đạo, kết quả hiện ra thế này. Thật sự là lãng phí biểu lộ của trẫm.

Đám mỹ nhân được tuyển chọn tỉ mỉ đưa vào cung, mới nhảy xong một điệu múa đã bị gãy ở Chiêu Dương cung rồi, sau khi Bùi Càn ra ngoài còn phê bình thái giám đã lừa y đến, bảo người ta mí mắt đừng cạn như vậy, sau này nhảy thành bộ dáng ma quỷ như vậy thì trực tiếp giết cho cho xong chuyện, đừng nói ra nữa.

Quay đầu y nói với Phùng Niệm, nói những người này trong cung, đừng quản là bưng trà, rót nước, hầu hạ thay y phục, rửa chân, mỗi người chịu trách nhiệm một chuyện tạm được, nhưng đều tập trung tinh thần muốn lộ mặt trước mặt y.

"Đều coi trẫm là kẻ ngốc hay sao? Trẫm đã có ái phi là mỹ nhân khuynh quốc như nàng, còn có thể bị các nàng mê hoặc sao? Các nàng mượn bưng trà rót nước cho trẫm để liếc mắt đưa tình, trẫm biết tất cả. Trẫm chỉ không để ý tới các nàng, để xem các nàng có thể bịp bợm như thế nào!"

Vậy mà Phùng Niệm nghe ra sự kiêu ngạo trong lời y nói. Hình như y đang nói: Trẫm sớm biết ngươi muốn thấy người sang bắt quàng làm họ, nhổ vào mặt ngươi, ngươi là cái thá gì!

Nghĩ đến đây, Phùng Niệm nhịn không được, cười xuề.

May nàng không mở cười một tiếng đả kích trí mạng, không thì Bùi Càn lại bị choáng váng.

Bùi Càn hỏi nàng cười cái gì.

Phùng Niệm nghiêng người sang đối mặt y, mặt mày cong cong nói: "Hoàng Thượng rõ ràng nhìn thấu mà lại giả bộ không biết, không sợ nhóm đại mỹ nhân mắng thầm trong lòng à? Nếu như thiếp liếc mắt đưa tình mà người không có chút phản ứng, thiếp khẳng định phải mắng chửi người đấy."

"Nàng mắng đi, mắng cho trẫm nghe một chút."

Phùng Niệm còn xác nhận với y, hỏi thật y muốn nghe sao? Cam đoan nghe xong không tức giận?

"Đã bao lâu rồi trẫm không chọc tức nàng nhỉ? Bảo nàng mắng nàng cứ mắng, đã lớn như vậy rồi mà chưa từng bị mắng qua, vẫn rất hiếm lạ."

Vừa nói xong Phùng Niệm đẩy y một cái, tiếp theo là từ trong lỗ mũi phát ra tiếng khinh miệt: "Cũng không nhìn xem ngươi có đức hạnh gì, cô nãi nãi chịu hạ mình quyến rũ ngươi vì xem trọng ngươi là Hoàng Đế, bằng không ai hiếm lạ gì ngươi chứ. Mỹ nhân tuyệt sắc ở ngay trước mặt còn không nhìn thấy, không phải mù thì chính là thái giám!"

Phùng Tiểu Liên: "Nửa đoạn trước quả thật là lời trong lòng thiếp!"

Trần Viên Viên: "Cũng là của thiếp +1!"

Tây Thi: "Cũng là của thiếp +2!"

Triệu Phi Yến: "Cũng là của thiếp +3!"

...

Người khác nói vấn đề như vậy không lớn, Triệu Phi Yến nói xong Lưu Ngao tức giận lên đỉnh đầu: "Nàng nói lời này là có ý gì? Ghét bỏ trẫm ư?"

Lưu Bang nhìn hắn từ đầu đến chân, sau đó bĩu môi: "Có tử tôn hậu thế như cháu, ta còn cảm thấy mất mặt, cháu cứ như thứ đồ bỏ đi, còn muốn người khác xem trọng sao?"

Lưu Thích: "Lời này không phải nói như vậy, Ngao Nhi không dùng được thì ta sẽ đánh nó, tốt xấu gì nó cũng là người của lão Lưu gia, đưa ra ngoài để người ta ghét bỏ làm sao được?"

"Ta thấy các cháu còn chưa rõ tình huống rồi? Ngẫm lại đây là đâu. Trẫm năm thì mười họa* bị độc phụ chế nhạo trẫm vẫn nhịn, trẫm có thể nhịn còn cháu thì không sao? Cháu có thể cao quý hơn trẫm ư?"

*rất hiếm khi, thỉnh thoảng lắm (mới có hoặc xảy ra).

Lưu Bang ở đó mắng... Tằng tôn tử đâu rồi, chợt nghe Lữ Trĩ lành lạnh hỏi một câu: "Ai là độc phụ thế?"

Hắn không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, ho một tiếng mới xoay qua chỗ khác: "Trẫm nói là Thích Cơ! Ỷ sủng sinh kiêu lại không để Hoàng hậu vào mắt, thật không phải thứ gì tốt!"

*

Lại nói ngoài group, Bùi Càn nghe xong đoạn kia không khỏi lâm vào trầm tư, y nghi ngờ nhìn Phùng Niệm: "Ái phi nói không phải lời thật lòng đúng không?"

Phùng Niệm không chút hoang mang mở vầng sáng đả kích trí mạng ra, sợ cường độ không đủ lại mở thêm giọng nói bậc nhất thiên hạ, lúc này mới kéo tay Bùi Càn, khẽ cười nói: "Là người bảo thần thiếp thay mặt những mỹ nhân liếc mắt đưa tình kia nhưng người lại mắt mù mà không nhìn thấy, người ta dùng sức dụ dỗ người như vậy mà người lại không có bất kỳ phản ứng gì còn hỏi có phải mắt nàng bị co giật không, nàng có thể không mắng thầm trong lòng sao?"

"Là thế à?"

"Đương nhiên, Hoàng Thượng uy mãnh như vậy sao mà làm thái giám được? Sao hôm nay người lại nói những chuyện này? Bị cái gì kích thích sao?"

Bùi Càn nói ra chuyện ở Chiêu Dương cung.

"Có phải người bắt bẻ quá rồi không?"

"Đã có tự tin đến ngự tiền nhảy, còn sợ trẫm bắt bẻ? Nếu trẫm không bắt bẻ chẳng phải dạng nào cũng có thể vào cung hay sao?"

"Cũng đúng nha."

"Đã nói đến đây rồi, ái phi ngoại trừ điệu múa vang danh và điệu múa trên trời thì còn nhảy gì nữa?"

Phùng Niệm định nhảy vũ điệu truyền thống của Lương quốc, nhưng chỉ là định, và không tinh thông. Lúc này nàng quyết định tag các vị mỹ nữ trong group, mời mọi người cứu nguy giang hồ.

Dương Ngọc Hoàn mới vào group gần đây nhưng rất sảng khoái, nàng không chỉ phát điệu múa “Nghê thường vũ y” qua, còn phát tới điệu múa Hồ Toàn*. Điệu Hồ Toàn là từ Tây Vực truyền vào Trung Nguyên, hòa nhạc vui tươi tiết tấu trong sáng nhiều lần đạp đạp rồi xoay người, vô cùng nhiệt tình và cực kỳ có tình cảm quê hương, Dương Ngọc Hoàn nhảy tốt cô cùng, bằng điệu múa này đã mê hoặc vô số người.

*Một điệu múa có nguồn gốc từ Tây Vực truyền qua Trung Quốc vào triều đại nhà Đường, là kiểu múa nhấn mạnh vào chuyển động của cổ. Người vũ công đứng trên một tấm thảm lông tròn và nhảy múa lên xuống, mỗi màn vũ đạo có hàng trăm tư thế khác nhau. Thể loại múa này hiện vẫn tồn tại ở các nước Trung Á, chẳng hạn như Kazakhstan, Pakistan, Tajikistan, cũng như địa khu Tân Cương của Trung Quốc

Có hai tuyệt chiêu tới tay, Phùng Niệm không vội vã vênh váo, chỉ nói gần đây đang suy nghĩ vài điệu, chờ sắp xếp để Hoàng Thượng xem.

"Ái phi từ lúc tiến cung đến nay chưa từng khiến trẫm thất vọng, trẫm đợi đến xem."

Ngoại trừ Tô tần có chút không như ý ra, khoảng thời gian này trong cung hoàn toàn an bình, so sánh mà nói, ngoài cung lại khổ hơn.

Nói đúng ra là người Phùng gia.

Từ khi chuyện xấu mình làm bị phơi bày ra ánh sáng, bị xét nhà đồng thời cách chức Phùng Khánh Dư luôn rất hối hận, nghĩ đến lúc trước nếu đối tốt với Phùng Niệm một chút, sao đến mức dạng?

Thật không nghĩ tới người có tiền đồ nhất trong nhà là nàng, càng không nghĩ tới nàng ghi thù như thế.

Phùng gia bị tịch thu đã hai ba tháng, từ đại viện vọng tộc dời ra ngoài, bọn họ vào ở sân nhỏ trong tộc tiếp tế, cầm bạc Phùng Niệm trả lại để sống.

Đối với thứ dân nhà mà nói mấy ngàn lượng không hề ít, sống đơn giản thì hai mươi năm cũng không hết, nhưng bọn họ từ giàu thành nghèo, còn khó hơn lên trời.

Dù Từ thị cho rằng bà ta vô cùng tiết kiệm thì vẫn có rất nhiều chi tiêu không cần thiết, tiền như nước chảy ra ào ào, đến bây giờ không còn nhiều tiền, bà ta mới sầu lo.

Từ thị hỏi Phùng Khánh Dư nên làm sao?

Phùng Khánh Dư một mặt kinh ngạc hỏi ngược lại mấy ngàn lượng đâu rồi?

"Còn một ít, thế nhưng không nhiều lắm, chút tiền này không đủ?"

"Đã như vậy rồi còn không biết tiết kiệm?"

"Người chỉ biết quở trách ta, sao không nghĩ tiền đã dùng đi đâu rồi? Mua thêm văn phòng tứ bảo cho người, còn có rượu lá trà mới là phần chính, những thứ này kém thì người dùng không quen, ai mới được lợi?"

Phùng Khánh Dư không nói, muốn ông ta đi mượn thì không còn mặt mũi, mà kiếm, lại không còn đường.

Cho người truyền lời vào cung được không?

Chi phí ăn mặc của nương nương trong cung không kém được, tiền phát lại không nhiều, đi tìm nàng là tự chuốc nhục nhã.

Ông ta suy nghĩ một vòng, nghĩ đến Phùng Hi... Sau khi thánh chỉ tứ hôn ban xuống thì Khang vương phủ còn chưa kịp chọn ngày tốt làm lễ, đã xảy ra chuyện, ngược lại có thể hối bọn họ đưa sính lễ qua.

Phùng Khánh Dư nhắc việc này với Từ thị, để bà ta và mẫu thân Bùi Trạch là Dương thị nói với nhau.

Dương thị đồng ý, nói không có vấn đề, quay đầu xem ngày tốt đem sính lễ qua đây.

Từ lúc này, người Phùng gia liền ngóng trông, chờ đến đầu tháng tư, sính lễ của Bùi gia tới, gồm một cặp bình trà hình ngỗng và một số đồ trang sức bằng bạc.

Tình huống của Bùi gia thật ra tốt hơn Phùng gia, mặc dù bị giáng chức thành thứ dân còn tịch thu Vương Phủ, nhưng ông ta may mắn giữ được tài sản. Cuối cùng thì Bùi Hoảng cũng là Nhị ca cũng cha khác nương của Bùi Càn, muốn xử lý ông ta cũng không thể ép người ta vào đường cùng.

Tóm lại cuộc sống gia đình của Bùi Trạch không có trở ngại, lúc đầu có điều kiện cũng muốn cho Phùng gia một phần đồ cưới ra dáng, nhưng vì lúc trước đã trở mặt, cộng thêm Phùng gia không thể trả lại một phần đồ cưới ra dáng, Dương thị dứt khoát không biết xấu hổ, chiếu theo con đường cưới thê tử của dân thường, chuẩn bị sính lễ bình thường.

Nàng nghĩ đến cũng rõ, phần sính lễ này ứng phó dù cho người trong sạch cũng sẽ không đánh giá cao họ, dù gì cũng là tức phụ được trong cung tứ hôn, không chạy được, cần gì phải tốn nhiều tiền?

Phần sính lễ keo kiệt này của Bùi gia chỉ cần một người đã có thể đưa cửa lớn Phùng gia.

Từ thị muốn ném đi tại chỗ, bị Dương thị nói lại: "Ta nghĩ hai chúng ta đã là thứ dân, phải có mức của thứ dân, cũng không thể phô trương quá lớn, cứ như muốn kết thân với nhà giàu vậy. Phùng Hi nhà các người, lúc trước trị giá mấy vạn lượng, hiện tại giá trị của nàng không lên nổi."

"Bà làm như vậy là giẫm đạp người khác, không sợ nương nương trong cung trách tội sao?"

"Nương nương trong cung? Bà nói là Hi phi, Hi phi ở trong tay bà sống thế nào, nàng còn có thể ra mặt cho bà sao? Ta thật sự rát buồn, nhà các người mặt dày bao nhiêu, lúc trước bạc đãi nàng hiện tại còn muốn trông cậy vào nàng à."

Từ thị xấu hổ giận dữ không thôi, lại nói: "Ta còn một nữ nhi, nó là Nhị Hoàng tử phi của Hồ quốc!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.