Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 10



Khi bọn họ đang ở sân sau nói chuyện, đúng lúc Triệu Hưng Thái từ trong bếp bưng chén đũa đi qua, trong lúc vô tình thoáng nhìn, đến khi thấy rõ người đứng ở đình trong sân là ai, không khỏi sửng sốt, “Liễu Ngũ công tử?”

Dương Châu vô số phú hộ, Liễu gia là một trong số những nhà nổi bật nhất trong đó. Tiệm rượu Thái An tuy rằng đã xuống dốc, nhưng những người nên biết, Triệu Hưng Thái đều biết.

Ví dụ như vị trước mắt này, đúng là Liễu Ngũ Lang của Liễu gia Dương Châu.

Nghe có người gọi tên mình, Liễu Phú Vân nghiêng đầu nhìn, bất chợt không nhớ ra người mặc bộ quần áo tạp dịch này là ai.

Cũng may tùy tùng bên cạnh vẫn nhận ra được Triệu Hưng Thái, nói nhỏ ở bên tai hắn một câu, hắn mới nhớ ra.

“Sao ngươi lại ở đây?” Liễu Phú Vân nhíu mày. Hắn nhớ tiệm rượu Thái An tuy rằng nay không bằng xưa, nhưng không đến mức ngay cả con cháu trong nhà cũng phải lưu lạc đến nông nỗi đi làm thuê cho người khác.

“Ta tới bái sư học nghệ.” Triệu Hưng Thái nói. Tuy rằng địa vị hai người có chút khác biệt, nhưng thái độ hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh.

“Học ở đây?”

“Phải.”

“Đúng lúc lắm, ngươi nói cho ta, quán rượu này thật sự có một nữ tử mặc quần áo đen đội mũ rèm đen xuất hiện hằng ngày?” Liễu Phú Vân nhìn chằm chằm vào mắt hắn hỏi. Tuy rằng hắn mới vừa cập quan, nhưng khí thế không hề tầm thường.

“Có.” Triệu Hưng Thái trả lời vô cùng tự nhiên, chủ yếu là vì vị khách kia quả thật khiến người ta ấn tượng khắc sâu, “Có điều không phải hàng ngày mà lâu lâu sẽ tới một lần.”

“Vậy ngươi có biết đi đâu có thể tìm được nàng ta hay không?” Liễu Phú Vân lại hỏi.

So với những người ở tửu lầu này, hắn càng tin tưởng “người quen” như Triệu Hưng Thái.

“Ta……” Triệu Hưng Thái giống như bị cái gì đó đụng trúng, sau đó rất nhanh nói tiếp: “Đến thôn họ Phương hỏi thăm một chút là có thể tìm được.”

“Thôn họ Phương?” Liễu Phú Vân nhấm nuốt cái tên địa danh này ở trong miệng, không nói hai lời, xoay người rời đi.

Giang chưởng quầy ở bên cạnh không dám ngăn cản, hơn nữa tiểu nhị ở bên ngoài gọi, nàng liếc mắt nhìn Triệu Hưng Thái một cái, sau đó vội đi ra sảnh chính.

Mà Triệu Hưng Thái lại cảm giác mình hình như ngơ ngẩn một chốc, đến khi tỉnh táo lại, phát hiện Liễu Ngũ và chưởng quầy ở trong sân đều đã đi rồi.

“Sao lại thế này, người đâu?” Hắn nghi ngờ một lát, cuối cùng lắc lắc đầu, quyết định không nghĩ nhiều, đi rửa chén.



Huyện thành cách thôn họ Phương khá xa, người trưởng thành đi đường cũng phải mất một buổi sáng, có điều đám người Liễu Phú Vân cưỡi ngựa tới, cho nên nhanh hơn nhiều, đến khi hoàng hôn buông xuống, người đã đến thôn họ Phương.

Sau khi nghe ngóng chung quanh thôn một vòng, mọi người đều chỉ hắn đến tìm Phương Nhị.

“Gặp chuyện khó giải quyết đến hỏi Phương Nhị.”

“Phương Nhị có thể thông quỷ thần, có việc tìm hắn không sai.”

Vì thế Liễu Phú Vân mang thái độ thử một chút đi tới nhà Phương Nhị. Phương Nhị nghe xong miêu tả của hắn, lập tức dẫn hắn đi lên núi.

Liễu Phú Vân nhìn cỏ dại núi hoang trước mắt, đáy mắt nặng nề như mây đen chồng chất, “Nàng ở nơi này hay sao?”

Phương Nhị cho rằng hắn hỏi là Phó quan chủ, gật đầu nói: “Đúng vậy. Nơi này hoang vắng một chút, nhưng cũng là chốn non xanh nước biếc phong thủy không tệ.”

Liễu Phú Vân đưa mắt nhìn “nơi non xanh nước biếc phong thủy tốt” này, sắc mặt càng thêm khó coi.

Đoàn người đi nhanh lên núi, chẳng mất bao lâu, một tòa đạo quan nằm giữa đống gạch vụn xuất hiện trước mắt Liễu Phú Vân.

Đạo quan?

Liễu Phú Vân còn chưa kịp hỏi tại sao lại là đạo quan, Phương Nhị đã bắt chuyện với Hà thợ mộc còn đang làm việc.

“Nhà bếp nhanh như vậy đã sắp xong rồi?”

“Phải nhanh thôi, trời bắt đầu lạnh sẽ không dễ làm việc.” Hà thợ mộc vừa nói vừa nhìn về phía vài gương mặt xa lạ phía sau Phương Nhị, “Là tới tìm quan chủ sao?”

“Đúng vậy.”

“Trông không giống người thường.” Phía sau có tùy tùng, trên người đều mang binh khí.

“Đúng thế, có điều ở trước mặt Phó quan chủ cũng vô dụng thôi.” Phương Nhị nói. Binh khí của phàm nhân, nào có tác dụng với quỷ thần.

“Nói cũng phải.” Hà thợ mộc cười ha hả nói.

Khi hai người nói chuyện phiếm, Liễu Phú Vân đã dẫn đầu đám tùy tùng vào đạo quan. Hắn dạo qua trong đạo quan một vòng, sau đó lại ra hỏi Phương Nhị: “Không phải ngươi nói nàng ở trên núi sao?”

Phương Nhị lập tức chỉ chỉ thái dương phía chân trời, “Lập tức có thể gặp được.”

Dứt lời, mặt trời lặn về tây, sáng và tối giao hội tại thời khác này, trời đất mênh mông, nháy mắt thay đổi nhân gian.

Trong đạo quan, lúc này Đại Lang từ từ đi ra, đầu tiên là chào hỏi Phương Nhị và Hà thợ mộc, sau đó mới nhìn về phía Liễu Phú Vân còn đang sửng sốt, nói với hắn: “Vị công tử này, quan chủ ở bên trong cho mời.”

Liễu Phú Vân tự nhận kiến thức không hề ít, nhưng hiện tại nhìn thấy một thiếu niên cả người trắng toát đột nhiên xuất hiện thế này, hắn cảm thấy trong chuyện này sợ là có hiểu lầm gì đó.

Hắn tới tìm Tam Nương, nếu nói Tam Nương nghèo túng đến nỗi phải ở lại trong quan thì còn dễ hiểu, nhưng đạo quan trống rỗng đột nhiên có một người như quỷ bước ra thì phải giải thích thế nào?

Có điều xưa nay hắn luôn duy trì được bình thản, nhấc chân đi vào bên trong đạo quan.

Chuyện đến tột cùng là thế nào, hỏi người được gọi quan chủ kia là được.

Sau khi vào bên trong, phía sau tượng Tam Thanh có hai nữ tử đang đánh cờ. Một người đưa lưng về phía hắn, hắn không nhìn thấy khuôn mặt, một người khác mặc quần áo đen, trên đầu còn đội mũ rèm, trang phục này giống y như đúc lời nói của chưởng quầy tiệm rượu.

Hắn chần chờ một chút, thử nói: “Tam Nương?”

Phó Yểu buông quân cờ trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía hắn nói: “Biểu ca Liễu gia.”

Vừa nghe giọng nói này, ánh mắt Liễu Phú Vân lập tức trở nên sắc bén, “Ngươi không phải Tam Nương, ngươi là ai!”

“Biểu ca Liễu gia tới tìm ta, thế nhưng lại chưa hỏi thăm rõ ràng xem ta là ai, việc này hình như có chút thất lễ.” Phó Yểu nói.

Hiện tại Liễu Phú Vân làm sao còn suy xét những chuyện này, “Chưởng quầy của tiệm rượu Giang Nguyệt nói ngọc bội này là ngươi để cho nàng, vì sao ngươi lại có ngọc bội của biểu muội ta?”

Ngọc bội này là khi Tam Nương cập kê mười lăm tuổi năm ấy, hắn cố ý chọn ngọc ấm khắc thành lễ vật, bên trên còn khắc hai chữ Tam Nương chìm, thế gian chỉ có một, hắn tuyệt đối không nhận sai.

“Biểu muội? Chuyện này thật đúng là kỳ quái, Phó Tam mất tích gần ba bốn tháng, cuối cùng người đi tìm lại là họ hàng như ngươi? Người của Phó gia chết cả rồi sao.” Câu cuối cùng, Phó Yểu nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Liễu Phú Vân lại có thể tưởng tượng ra khóe miệng cười lạnh của nàng.

“Ngươi đến tột cùng là ai?” Liễu Phú Vân lúc này không còn khí thế hùng hổ doạ người vừa rồi, hắn cảm giác được, người đối diện có lai lịch không đơn giản.

“Vừa rồi đồng tử của ta không phải đã nói cho ngươi, ta là quan chủ của đạo quan này.” Phó Yểu nói.

“Ta tới tìm người.” Liễu Phú Vân cố gắng để bản thân bình tĩnh, “Nghe ngữ khí vừa rồi của quan chủ, hẳn là có quen biết biểu muội ta, chẳng biết có thể dẫn ta đi gặp nàng hay không?”

“Muốn gặp nàng, có thể.” Phó Yểu gật đầu nói, “Có điều trước đó ta có một nghi hoặc nho nhỏ, ngươi giải đáp giúp ta một chút. Vì sao lâu như vậy, người của Phó gia mặc kệ không quan tâm đến việc nàng mất tích?”

Rốt cuộc lúc này Liễu Phú Vân mới biết không ổn chỗ nào.

“Lúc trước quan chủ nói, Tam Nương mất tích ba bốn tháng?”

“Nếu không thì sao?” Ngay sau đó Phó Yểu lại ‘à’ một tiếng, “Thì ra sau lưng việc này còn có ẩn tình khác?”

Liễu Phú Vân không phải kẻ ngu dốt, trong chớp nhoáng, hắn nghĩ ra rất nhiều chuyện.

Ngọc bội trong lòng bàn tay vẫn ấm áp như thế, ngón tay hắn lại không tự chủ được mà nắm chặt, “Tám tháng thi Hương, ta không có ở trong phủ, nửa tháng trước về đến nhà, mới biết được chuyện của Tam Nương. Bọn họ nói trên đường Tam Nương thăm người thân, bỏ nhà trốn theo nam nhân khác. Định Quốc Công giận dữ, tuyên bố với bên ngoài Tam Nương chết bệnh, về sau sẽ không nhận người cháu gái như Tam Nương nữa.”

Hắn không tin Tam Nương đoan trang nhã nhặn lại làm ra chuyện như thế, một đường từ Dương Châu tìm đến đây.

“Ồ, khó trách.” Phó Yểu chợt hiểu ra, “Khó trách. Ta nói, đang yên đang lành khuê nữ mất tích mà bọn họ lại chẳng quan tâm. Thì ra nước bẩn đều chuẩn bị tốt rồi, Định Quốc Công lớn tuổi để ý mặt mũi làm ra chuyện hồ đồ như vậy thì không nói. Có điều, nghe nói Tam Nương có một vị hôn phu, hôn sự của bọn họ cuối cùng xử lý như thế nào?”

Nói đến vị muội phu tương lai kia, tuy rằng trong lòng Liễu Phú Vân không thích, nhưng lời nói vẫn không mất sự tôn trọng, “Kỳ huynh là người ân oán phân minh, cũng không vì thế mà giận chó đánh mèo. Bên này Định Quốc Công để hắn đính hôn với Ngũ Nương, tháng năm sang năm sẽ thành hôn.”

“Quả thật có tình có nghĩa.” Phó Yểu cười cười, “Không phải ngươi muốn gặp biểu muội của mình sao? Trước tượng Tam Thanh có một hộp gỗ, ngươi mang nó đi. Năm nay ngươi tham gia thi Hương, có lẽ bây giờ là cử nhân rồi. Nói cách khác sang năm ngươi sẽ phải tham gia thi Hội. Đợi sau khi ngươi trúng tuyển, ngươi lại đem hộp giao cho Phó Thị Lang của Phó gia, sau đó, Phó Tam sẽ xuất hiện. Nhưng ngươi phải nhớ lấy, trước lúc đó hộp này ngươi tuyệt đối không thể mở ra, nếu không đời này ngươi đừng mong gặp lại nàng. Lời ta nói, nhớ kỹ không?”

Liễu Phú Vân không phải muốn đáp án như vậy, hắn muốn nói “Ngươi đùa ta sao?”, Nhưng mà hai chân lại không nghe theo điều khiển, tự động đi về hướng tượng Tam Thanh.

Cảnh ngộ quỷ dị khiến lông tơ sau lưng hắn dựng thẳng, đến khi lấy lại được tinh thần, người đã đứng trước Tam Thanh tượng.

Bên trên bàn thờ, quả thật để một chiếc hộp gỗ cao một thước. Dưới anh nến, bên trên mặt hộp còn hiện lên ánh sáng yếu ớt.

Hắn nhìn vào bên trong, hai người mới vừa rồi còn ngồi đánh cờ, lúc này đã biến mất không thấy.

Cuối cùng, hắn ôm hộp vào trong tay.

Sau khi từ đạo quan đi ra, tùy tùng vừa nhìn thấy chủ nhân, vội đi lên thăm hỏi: “Công tử, ngài không có việc gì chứ.”

Bọn họ vừa rồi cũng muốn theo vào, nhưng lại bị thiếu niên kia ngăn cản. Thiếu niên nhìn qua yếu đuối mong manh, nhưng sức lực lại lớn như trâu, đứng chắn trước cửa, không cho bọn họ tới gần nửa bước.

Chuyện xảy ra vừa rồi còn khiến Liễu Phú Vân không thể tưởng tượng, hắn nhìn hộp gỗ trong lòng, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở trên người Phương Nhị còn đang cùng Hà thợ mộc trò chuyện.

“Vừa rồi ngươi dẫn ta đi tìm người, chính là vị quan chủ kia?” Hắn đi đến trước mặt Phương Nhị hỏi.

Phương Nhị sửng sốt, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không phải tới tìm quan chủ chúng ta?”

Liễu Phú Vân nhìn hắn một hồi, mới nâng cằm với đám tùy tùng, “Đi chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn đưa tới, tối nay ta muốn cùng vị Phương Đại ca này không say không về.”

Tùy tùng vội đi, Phương Nhị cũng cứ như vậy không thể hiểu được bị giữ lại.

Mà lúc này, Phó Yểu nhìn Tam Nương ánh mắt vô hồn trước mặt, vừa chú ý xem nàng có thể rớt nước mắt hay không, vừa nói: “Ngươi không muốn họ Liễu dây vào chuyện này ảnh hưởng tới con đường làm quan của hắn, ta đã làm theo yêu cầu của ngươi. Nếu ngươi còn cảm thấy khổ sở, có thể khóc một tiếng. Thứ như nước mắt quỷ, trước nay ta đều không chê nhiều. Ngươi không phải phải muốn kiếm tiền cho ta để sống lại sao, chi bằng mỗi ngày ngươi khóc tám mười lần, một năm sau, ta bảo đảm để ngươi đầu thai đến bất cứ nhà nào ngươi muốn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.