Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 105



Ngọn núi bốc cháy, Liễu Phú Vân cũng không thể xem như không thấy. Có điều đến khi hắn dẫn mấy chục người trở lại, rõ ràng ngọn lửa chỉ cách đó vài chục bước, bọn họ lại hoàn toàn không cảm giác được chút nóng bức nào.

Ngay lúc còn đang thấy thật quá kỳ lạ, Liễu Phú Vân lại phát hiện Phó quan chủ đứng bên cạnh mình tử lúc nào chẳng hay.

“Phó quan chủ?” Hắn thoáng kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy nàng, trong lòng cũng đã hiểu vụ cháy này không hề bình thường. Hắn cưỡi ngựa tới trước mặt Phó Yểu, hỏi: “Có chuyện gì ta giúp được không?”

Phó Yểu nhìn đỉnh núi, nói: “Nếu ngươi có thể thì sai người chặt ít củi ném vào đống lửa đi.”

Mặc dù đây không phải chuyện gì to tát, nhưng có còn hơn không.

Liễu Phú Vân lập tức sai người đi làm, bản thân hắn cũng nhảy xuống khỏi ngựa, đi chặt cây chung với thuộc hạ.

Vụ cháy này cũng không phải không có tác dụng gì, ít nhất thì thanh kiếm bay lơ lửng trên đỉnh núi kia đã bắt đầu hòa tan. Tàn hồn đứng bên cạnh dùng hết sức lực của mình để dồn lửa về phía thanh kiếm, hắn tin rằng chỉ cần kéo dài một chút, thanh kiếm này sẽ có thể hòa tan rồi đúc lại.

Lửa lớn cháy khoảng chừng hai khắc, thôn dân xung quanh cũng bị đánh thức, đèn dầu sáng lên từ nơi này tới nơi khác, đồng thời còn có người bắt tay nhau muốn lên núi nhìn xem.

Liễu Phú Vân cũng không muốn vì chuyện này mà gây ra náo loạn quá lớn, lập tức sai vài binh lính canh gác đường lên núi, không cho thôn dân tới gần.

May mắn là cổ kiếm lúc này đã hòa tan.

Khi dòng nước thép loang sang xung quanh, tàn hồn mới nhận ra ở giữa thanh cổ kiếm còn có một thanh kiếm nhỏ hơn, mà nên gọi nó là dao găm thì đúng hơn, có điều so với dao găm, thân kiếm có vẻ hẹp hơn rất nhiều.

Cổ kiếm đã hoàn toàn biến thành nước thép, vậy mà thanh kiếm nhỏ này chỉ hơi đỏ lên. Tàn hồn lại dồn thêm chút sức lực, bên cạnh hắn cũng đột ngột xuất hiện một bóng người, không thèm để tâm tới nhiệt độ của nước thép, tùy tiện xoa tròn bóp dẹp thanh kiếm nhỏ.

“Quả nhiên là kiếm trong kiếm.” Phó Yểu vuốt ve thanh kiếm nhỏ, sát ý nồng nặc lập tức tỏa ra, nếu là quỷ hồn nhỏ yếu chút thậm chí còn không dám tới gần nó, ngay cả tàn hồn cũng phải lùi về sau mười bước.

“Đây là kiếm gì vậy?” Tàn hồn hoảng sợ. Hắn không ngờ trong thân kiếm này còn giấu giếm một bí mật kinh khủng như thế, nếu lúc nãy hắn không tránh đi thì có lẽ đã bị thương rồi. Chỉ mới là sát ý thôi mà đã mạnh tới vậy, thanh kiếm này hẳn đã vượt qua rất nhiều cổ kiếm.

Phó Yểu nhìn hoa văn gập ghềnh trên thân kiếm nhỏ, nói: “Ai mà biết, chỉ cần nó là một thanh thần binh lợi khí là được rồi.” Nàng nói xong lập tức cất kiếm, xoay người muốn bỏ đi.

“Ngươi không được đi!” Tàn hồn chạy tới cản nàng lại: “Không được mang thanh kiếm nhỏ này đi!” Nếu nàng mang nó đi, thanh kiếm vốn đã tàn kia chắc chắn không thể đúc lại được nữa.

Phó Yểu nhẹ nhàng đẩy hắn sang một bên: “Ngươi đừng quên thanh kiếm này giờ đang là của ta, sẽ không đổi chủ sở hữu chỉ vì bị ngươi trộm mất. Hơn nữa, con người luân hồi để bắt đầu một cuộc sống mới, cây khô sống lại cũng để đón nhận  một cuộc sống mới, ngươi nghĩ là chỉ cần cầm thanh kiếm đi đúc lại thì sẽ là thanh kiếm trước kia của ngươi đấy à? Muốn có cuộc sống mới thì phải trả một cái giá đắt.”

Phó Yểu nói xong, lậo tức biến mất tại chỗ. Tàn hồn thấy thanh kiếm đã tan thành một bãi thép nung chảy, vội vàng gọi ý thức của kiếm nhưng lần này hắn không nhận được bất kỳ lời đáp lại nào nữa.

Vũ khí sắc bén dùng để giết người mới được gọi là kiếm, một đống thép chảy thì nào phải là kiếm đâu?

“Ta không đúc lại nữa, ta không đúc!” Tàn hồn vội vàng gom chỗ thép chảy đó lại, bay về nơi xa như đang bỏ trốn.

Gió thổi qua, nhiệt độ của chỗ thép chảy đó giảm xuống, lúc tàn hồn mở ra vải bố lần nữa thì bên trong chỉ còn lại một cục sắt.



Trên núi, sau khi tàn hồn rời đi thì ngọn lửa cũng nhỏ dần.

Liễu Phú Vân thấy Phó quan chủ xuất hiện lại lần nữa, tay còn cầm một thanh kiếm nhỏ, hắn không tò mò hỏi đây là cái gì, chỉ hỏi nàng có cần ngọn lửa này nữa hay không.

“Không cần, dập đi.” Phó Yểu đáp. Chuyện này nàng có thể dùng một cái phất tay là giải quyết, nhưng xem tình cảnh này thì có thể giúp Liễu Phú Vân có được dân tâm.

Liễu Phú Vân lập tức sai huyện úy đi làm, ngày bên cạnh có một cái hồ, chỉ cần lửa không lan quá lớn thì bọn họ có thể dập lửa quanh đám cháy, còn chỗ ở giữa cứ để tự tắt là được.

Ra lệnh xong, Liễu Phú Vân hỏi Phó Yểu: “Trời gần sáng rồi, hay là quan chủ tới Tu Thủy huyện một chút, ăn bữa cơm sáng?”

Phó Yểu cất kiếm đi, hơi ngừng lại một chút rồi từ chối: “Không cần. Ngoài ra…”

Liễu Phú Vân đợi một lúc, không nghe được câu sau thì hỏi lại: “Ngài còn muốn dặn dò điều gì sao?”

“Không có việc gì.” Phó Yểu đáp: “Ngươi cứ làm chuyện của mình đi, ta đi đây.”

Hiện giờ chỉ có phương đông là hửng sáng, ngoại trừ phía chân trời, nơi khác vẫn còn chìm trong bóng đêm.

Phó Yểu đi về phía đêm tối, chỉ mấy chục bước sau đã hoàn toàn hòa vào màn đen sâu thẳm.

Ngay lúc nhóm binh lính cho rằng nàng vẫn còn ở quanh đó thì Phó Yểu đã xuất hiện ở kinh thành.

Nàng biết Phó Thị Lang đang ở Tu Thủy, nàng định nhờ Liễu Phú Vân báo rằng Thanh Tùng Quan đang xây lại, dặn ông đừng tới Thủy huyện, có điều bây giờ không cần nữa.

Thiên Huyền Tử đang chủ động tìm nàng.

Đây là lần đầu tiên hắn chủ động tìm nàng sau lần nàng nhờ Thiên Huyền Tử tìm kiếm tung tích của thần binh lợi khí.

Phó Yểu đẩy cửa phủ quốc sư ra, nhìn hắn hỏi: “Sao rồi? Phát hiện được gì chưa?”

Thiên Huyền tử đáp: “Trấn Nam Vương thế tử tới kinh thành cầu thân với bệ hạ, trong số sính lễ có Thần Quang.”

Thần Quang là thần binh lợi khí nổi tiếng đã lâu, thanh kiếm truyền đời này xưa nay vẫn luôn nằm trong tay những kẻ quyền quý. Trấn Nam Vương có thể mang nó ra làm sính lễ cũng xem như rất coi trọng cuộc hôn nhân này.

“Người Trần Nam Vương thế tử cầu thân là ai?”

Trần Nam Vương trấn thủ vùng Tây Nam, bệ hạ ở Trường An tất nhiên không thể yên tâm hoàn toàn, tuy kiêng kỵ thì kiêng kỵ nhưng lại không được biểu lộ ra ngoài, liên hôn trở thành lợi ích chính trị quan trọng nhất.

“Là trưởng công chúa Ninh Khang.” Thiên Huyền Tử đáp.

Ninh Khang trưởng công chúa là muội muội ruột của bệ hạ, hai người hơn kém nhau mười tuổi, năm nay mới mười bốn.

“Bệ hạ đồng ý rồi à?” Đáp án của câu này, thật ra không hỏi cũng biết.

Chuyện này liên quan tới sự thay đổi thế lực của Tây Nam, dù thánh nhân muốn do dự thì kết quả cũng sẽ không có gì thay đổi.

Trấn Nam Vương hy vọng cuộc hôn nhân này có thể giúp thánh nhân an tâm, thánh nhân cũng không muốn vừa mới kế vị mấy năm đã phải xuất binh dẹp yên nội loạn, vậy nên chỉ đành hy sinh Ninh Khang.

“Đúng thế.” Thiên Huyền Tử đáp, hắn không thể chỉ trích điều gì, bệ hạ vô tình với trưởng công chúa, hắn cũng là một trong số những kẻ được lợi.

“Ta biết rồi.”



Tối đó, trong hoàng cung.

Thánh nhân tức giận tới mức đập bể không biết bao nhiêu cái ly, cuối cùng lúc rời khỏi tẩm cung, vẻ mặt của hắn còn không được lộ ra điều gì khác thường.

“Ninh Khang sao rồi?” Thánh nhân hỏi.

Đại thái giám đáp: “Trưởng công chúa điện hạ vẫn chưa hề ra ngoài.”

Thánh nhân im lặng một lúc, bình tĩnh nói: “Là ta có lỗi với muội ấy.”

Đại thái giám đã hầu hạ bên cạnh thánh nhân hơn hai mươi năm ròng, bây giờ sao có thể không hiểu tâm trạng của hắn được.

Lúc trước, khi bệ hạ vẫn còn là Ninh Vương, vốn không được tiên đế sủng ái lắm. Ninh Khang trưởng công chúa tuổi còn nhỏ, lại giúp đỡ ca ca khắp nơi, nói nhiều điều hay về ca ca trước mặt tiên đế.

Bây giờ bệ hạ đăng cơ, vẫn luôn cố ý chọn lựa phò mã tốt vì trưởng công chúa, trăm chọn ngàn chọn, cũng chỉ hy vọng về sau trưởng công chúa có một cuộc sống hạnh phúc, ai ngờ lúc này lại bị một Trấn Nam Vương nhảy vào phá hỏng.

“Trưởng công chúa sẽ hiểu cho ngài thôi.” Đại thái giám chỉ có thể an ủi như vậy. Bây giờ có nói nhiều thêm nữa cũng không còn ý nghĩa. Để tránh làm thánh nhân nghĩ nhiều, đại thái giám cố tình nói: “Hôm nay là mùng một, bên phía Dực Khôn Cung chắc đã chuẩn bị xong, bệ hạ muốn qua đó bây giờ sao?”

Theo luật, mùng một và mười lăm là ngày thánh nhân ở lại Dực Khôn Cung.

Thánh nhân nghe đại thái giám nói thế thì khẽ gật đầu: “Bãi giá.”

Hắn nói bãi giá, tiểu thái giám bên cạnh sẽ tự động đi chuẩn bị.

Hoàng hậu vốn cũng đang nôn nóng vì chuyện của trưởng công chúa. Mấy năm nàng gả cho bệ hạ, quan hệ của Ninh Khang với nàng rất tốt, mà giờ hoàng muội bị tứ hôn tới Tây Nam, không biết đến khi nào mới có thể gặp lại được.

Hơn nữa, thánh nhân rất yêu thương Ninh Khang, chỉ vì giữ vững giang sơn mà phải ban thánh chỉ tứ hôn, về sau nếu nàng có nữ nhi, cũng không tránh khỏi số mệnh như vậy.

Hoàng hậu nghĩ tới đây, lòng bỗng thấy nặng nề thêm rất nhiều.

Có điều khi thánh nhân tới, nàng vẫn gắng vực dậy tinh thần để an ủi hắn. Nàng biết lúc này, người khó chịu nhất chính là thánh nhân.

Việc Trấn Nam Vương cầu hôn, nhìn theo phương diện nào đó thì không khác một cái tát đánh thẳng vào mặt thánh nhân. Nếu đế vị vững vàng, thánh nhân cần gì phải liên hôn cơ chứ.

“Ngày mai nàng tới gặp Ninh Khang một lần đi.” Thánh nhân thả lỏng người theo từng đường xoa bóp của Hoàng hậu, nhắm mắt nói: “Chuyện hôn sự của muội ấy cũng phải nhờ nàng xử lý rồi.”

“Đây là chuyện mà thần thiếp nên làm.” Hoàng hậu dịu dàng đáp.

Tuy rằng giao hôn sự của muội muội cho Hoàng hậu, nhưng thánh nhân vẫn nói sơ qua về lưu trình, còn sai một vài quản sự đáng tin cậy tới, còn để tâm hơn cả lúc hắn thành thân.

Lúc đế hậu đang định giảm bớt sự áy náy trong lòng bằng của hồi môn kếch sù thì trưởng công chúa Ninh Khang đang ngẩn người, ngồi bên cửa sổ trong tẩm điện.

Buổi sáng, khi nhận được ý chỉ của thánh nhân, nàng không hề bày ra dáng vẻ khiến người khác phải lo lắng, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên thẹn thùng vẫn cứ thẹn thùng. Cũng chỉ có vào đêm tối, không ai nhìn thấy vẻ mặt của mình, nàng mới dám để lộ cảm xúc thật sự.

Gả đi Tây Nam nơi xa là chuyện ngoài ý muốn của tất cả mọi người. Tới tận bây giờ, nàng vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật này.

Nếu nàng theo người mình thích tới Tây Nam thì không nói, nhưng thực tế lại là tới đó để làm con tin. Nếu may mắn thì sẽ được bình an cả đời, nếu không may, có lẽ chỉ còn lại là cỗ thi thể lạnh băng. Nàng tưởng tượng tới kết cục của mình trong tương lai, cả người sợ hãi tới mức run rẩy, có điều nàng chỉ dám thể hiện sự sợ hãi của mình ở nơi không có ai.

“Xoẹt!”

Trong màn đêm, đột nhiên có tiếng rút kiếm vang lên.

Ninh Khang hoảng sợ, vội vàng lau sạch nước mắt trên khuôn mặt, nàng nhìn lại thì thấy bên cạnh xuất hiện một nữ nhân đang đứng dưới ánh trăng, tay cầm bảo kiếm mà thế tử Tây Nam Vương đưa tới.

Ninh Khang vốn định gọi người hầu tới, thế nhưng khi nhìn thấy đôi mắt nữ nhân này bị che khuất, nàng ta đột nhiên biết người đó là ai.

“Ngươi là Phó quan chủ?”

Trong cung, danh tiếng của Phó quan chủ đã vang khắp nơi, không hề tầm thường. Những nữ nhân bị nhốt cả đời ở đây vẫn thường xuyên nhắc tới mấy tin đồn hết lần này tới lần khác, chuyện xảy ra trong Dực Khôn Cung từ lâu đã bị người ngoài bàn ra tán vào không biết bao nhiêu lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.