Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 119



Dù trong lòng Thúy Kiều có khó chịu tới cỡ nào, nàng ta cũng phải dành ra chút thời gian dọn dẹp di vật của Trân Châu.

Sau khi dọn dẹp mọi thứ, Thúy Kiều đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh người mình bỗng trở nên lạnh lẽo. Tối hôm đó, nàng ta đã phát sốt. Các nha hoàn trong phòng không dám để lộ ra ngoài, chỉ biết sợ hãi mà lén giúp nàng ta chườm lạnh.

Lúc này, ngoài cửa Thanh Tùng Quan, Trân Châu nhìn tòa đạo quan không hề giống với đạo quan trước mặt, do dự một lúc mới bước vào bên trong.

Dáng vẻ của nàng ta cực kỳ thê thảm, khắp lưng và mông đều dính đầy máu, nhỏ từng giọt xuống nền gạch trắng tinh theo từng bước đi.

Sau khi đi vòng qua bình phong lớn, nàng ta nghe thấy có người nói chuyện ở trong, lần theo âm thanh, nàng nhanh chóng thấy có một nhóm người ngồi quanh chiếc bàn, đang nói về chuyện gì đó.

Bọn họ dường như đã nhận ra nàng ta, tất cả đều quay mặt lại nhìn.

“Các ngươi thấy được ta sao?” Sắc mặt Trân Châu trắng bệch, mở miệng hỏi.

“Hai mắt của chúng ta còn tốt.” Nam nhân gầy trong đám người vẫy tay: “Còn chưa tới mức một người sống… à không, là người chết lớn tới vậy cũng không nhìn thấy được.”

“Đây là đâu?” Trân Châu hỏi.

“Thanh Tùng Quan.”

“Không phải là điện Diêm La sao?” Trân Châu nói tiếp: “Không phải người khác bảo rằng chết rồi sẽ vào luân hồi sao?”

“Là phải vào luân hồi, có điều bây giờ ta có vài câu muốn hỏi ngươi.” Phó Yểu ngồi ở giữa quan sát nàng ta: “Ngươi chết thảm thật đấy, sao ngay cả báo thù cũng không nghĩ tới?”

“Báo thù?” Trân Châu tỏ vẻ mờ mịt: “Tại sao ta lại phải báo thù?”

“Không phải ngươi bị người ta đánh tới chết luôn sao?” Nam nhân gầy hỏi tiếp: “Chủ tử của ngươi tàn bạo đến vậy, chẳng lẽ ngươi thật sự không hận kẻ đó chút nào à?”

“Sao lại phải hận?” Trân Châu hỏi lại khiến nam nhân gầy nghẹn lời: “Nàng là chủ tử, ta là nô tỳ, nàng muốn đánh muốn chửi gì ta cũng phải chịu, sao dám có nửa câu oán hận.”

Nam nhân gầy thấy thật khó hiểu: “Nàng ta đánh chết ngươi, ngươi lại không hề hận thù?”

“Vốn là do ta làm sai trước.” Trân Châu đáp: “Nếu như ta không lấy trộm đồ của cô nương, cô nương cũng sẽ không tức giận tới vậy. Đây vốn là luật lệ trong phủ, ta bị như thế cũng xứng đáng.”

Câu này của nàng ta khiến toàn bộ người trong phòng phải trợn tròn mắt, không còn lời nào để nói.

Phó Yểu lạnh nhạt gõ mặt bàn, nói: “Vậy ngươi có biết Thúy Kiều cũng sắp mất mạng luôn rồi không?”

Trân Châu tỏ vẻ khó hiểu, một lúc sau mới thở dài, đáp: “Đây là số mệnh của chúng ta rồi.”

“Vậy à.” Phó Yểu gật đầu: “Nếu có kẻ muốn cho, người muốn nhận thì ngươi cứ đi đầu thai tiếp đi.” Nàng nói xong, vung tay áo lên, Trân Châu biến mất khỏi đạo quan.

Trân Châu đi rồi nhưng những người ở đây vẫn chưa kịp hoàn hồn lại. Phó Yểu thấy hơi đáng tiếc: “Còn tưởng rằng nhờ vào nàng ta thì có thể đỡ tốn sức hơn chút, xem ra vẫn phải tự mình ra tay rồi. Các ngươi cứ nói chuyện tiếp đi, ta ra ngoài một chuyến.”

Phó Yểu nói đi là đi, những người khác nhìn nhau, nam nhân gầy lên tiếng: “Sao cái đám nhà cao cửa rộng này còn phức tạp hơn cả Ma giáo vậy?” Đã bị đánh chết mà còn cảm thấy do mình làm sai, bị vậy là xứng đáng?

Kiến thức của hắn quả nhiên vẫn còn quá hạn hẹp.

“Gia đình giàu có đều như thế cả.” Tam Nương chỉ biết thở dài: “Không phải bọn họ không thể đứng lên, mà là vì cũng đã quen rồi. Thậm chí có nhiều gia nô, chỉ cần ngươi trả khế ước bán thân lại cho bọn họ, bọn họ sẽ nghĩ rằng bản thân đã làm sai điều gì đó, thế nên chủ nhân mới muốn đuổi bọn họ đi.”

Đối với bọn họ, tự do đồng nghĩa với xua đuổi, người nào được ở lại hầu hạ cả đời mới là vinh quang.



Thúy Kiều ngủ tới tận nửa đêm, cảm giác bên cạnh có ai đó đang đút thuốc cho mình. Nàng ta mơ màng uống hết, sáng hôm sau đã khỏe hơn rất nhiều.

“Thúy Kiều tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng tỉnh rồi.” Nha hoàn chung phòng thấy nàng ta tỉnh lại thì rất vui mừng: “Tối qua cô nương đã ban thuốc cho tỷ, tỷ nhớ phải đi cảm ơn đó.”

Thúy Kiều nghe xong chỉ im lặng gật đầu.

Nàng ta biết đây là thủ đoạn ban ân của cô nương. Cô nương cho một cái tát, lại cho một quả táo, nô tỳ bên dưới chắc chắn sẽ trung thành hơn nhiều.

Nếu nàng ta đã tỉnh lại rồi thì không thể nằm tiếp được. Thúy Kiều thay y phục, nhanh chân chuẩn bị nước ấm cho cô nương rửa mặt.

Trời bây giờ mới chỉ tờ mờ sáng, Thúy Kiều đi ngang qua miệng giếng, đột nhiên nhìn thấy có một nha hoàn đang ngồi xổm ở đó.

Thúy Kiều cứ nghĩ nàng ta nghĩ không thông, đang định tới gần thì đột nhiên nhớ ra một việc, nàng ta còn nhớ rõ miệng giếng này đã bị chặn lại từ lâu rồi. Năm đó có một nha hoàn không cẩn thận mà ngã xuống giếng, sau khi phát hiện thì miệng giếng cũng bị chặn kín. Vậy thì sao giờ lại xuất hiện một người ngồi bên cạnh giếng được cơ chứ?

Thúy Kiều nghĩ tới đây, sau lưng đột nhiên toát ra vô số mồ hôi lạnh.

Nha hoàn ngồi cạnh miệng giếng lúc này cũng quay người lại, gương mặt của nàng ta đã phồng cả lên, mặt mũi trắng bệch chẳng khác nào bôi phấn, cực kỳ đáng sợ.

“A!” Thúy Kiều sợ tới mức lùi về phía sau, xém chút nữa đã té ngã. May mà cách đó không xa có nha hoàn nghe thấy tiếng kêu đã vội vàng chạy tới hỏi thăm.

Thúy Kiều đâu dám nói ra những gì mình vừa nhìn thấy, chỉ biết nói dối để che đi gương mặt tái nhợt của mình: “Lúc nãy ta nhìn thấy một con rắn.”

“Nói bậy bạ gì vậy hả? Mùa đông sao lại có rắn được? Chắc chỉ là sợi dây thừng thôi.” Một nha hoàn đáp.

Thúy Kiều vỗ ngực: “Có lẽ là ta nhìn nhầm rồi. Đi thôi, chúng ta nhanh đi lấy nước ấm đi.”

Lúc rời đi, Thúy Kiều còn quay đầu lại nhìn miệng giếng, nha hoàn kia vẫn còn ngồi ở đó, thậm chí còn nở nụ cười đáng sợ với nàng ta.

Nhưng nha hoàn bên cạnh lại không hề thấy cảnh tượng đáng sợ này.

Thúy Kiều nghĩ lần đó chỉ là tình cờ, nhưng chẳng bao lâu sau, nàng ta phát hiện ra không phải như vậy.

Lúc nàng ta đi theo sau lưng cô nương, có thể nhìn thấy đằng sau Dư phu nhân có một nha hoàn bị móc hai mắt. Thúy Kiều có biết nha hoàn kia, nghe nói ả từng bò lên giường công tử, bị phu nhân bắt được, sau khi móc mắt thì đuổi ra ngoài.

Lúc tới chỗ lão phu nhân, nàng ta còn trông thấy nhiều “người” hơn nữa sau lưng bà ta. Có thai phụ ôm cái bụng to, tiểu hài tử chết non, thậm chí còn có một nữ nhân ôm hài tử chưa thành hình trong lòng.

Thúy Kiều càng xem, lòng càng thấy lạnh lẽo.

Nàng ta không biết tại sao chỉ sau một đêm mà nàng ta lại có được khả năng nhìn thấy quỷ quái như vậy, điều duy nhất nàng ta có thể làm bây giờ là cố gắng không để ý tới những thứ đang hiện hữu trước mắt mình.

Phủ đệ của các lão là một tòa phủ cũ, so với đám quý tộc kia thì có vẻ nghèo nàn hơn nhiều, nhưng đây lại là nhà tổ trăm năm của Dư gia. Nơi này đã từng xảy ra rất nhiều chuyện, Thúy Kiều có cảm giác mình vừa biết tới vô số bí mật của chủ nhân. Nô tỳ biết quá nhiều chuyện, dùng ngón chân để nghĩ cũng biết sẽ phải chịu kết cục như thế nào.

“Ngươi biết sai rồi chứ?” Dư Thục Nhã thấy sắc mặt nàng ta không tốt lắm, cho rằng nàng đã bị dọa sợ, trong lòng khinh thường nàng ta quá nhát gan, rồi lại cảm thấy vui vẻ trước khả năng vừa ban ân lại vừa trừng phạt của mình.

“Nô tỳ biết sai rồi.” Thúy Kiều khom lưng.

“Biết là tốt. Hộp thuốc mỡ đó ta tặng cho ngươi.” Dư Thục Nhã nói. Hiện giờ hôn sự của nàng ta vẫn còn đó, nàng ta cần có người có thể giúp mình làm việc. Đám nha hoàn ngoài kia đều ngu như heo, chỉ có mỗi Thúy Kiều là dễ dùng hơn chút.

“Cảm ơn cô nương.” Thúy Kiều quỳ xuống đất.

Nàng ta không dám ngẩng đầu, bởi vì vừa ngẩng đầu sẽ nhìn thấy mấy “người quen” sau lưng cô nương…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.