Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 12



Mấy tháng trước đây, Giang chưởng quầy chỉ biết vị khách này họ Phó, còn lại hoàn toàn không biết gì cả. Nhưng xem từ cách nói năng, kiến thức, cùng với cách xử thế làm người, nàng cảm thấy đối phương không phải người bình thường.

Chẳng qua Giang chưởng quầy coi nàng là cứu tinh, nhưng có kẻ lại cảm thấy đám người kỳ quái này là tới quấy rối. Gã thủ lĩnh hung ác giơ chân đá văng chiếc ghế bên cạnh, trợn trừng mắt quát: “Mắt các ngươi mù à, không thấy các ông đây đang thu nợ sao? Mau cút đi cho ông!”

Lời còn chưa dứt, Phó Yểu đã vung ống tay áo lên, mười mấy gã côn đồ đều bị hất bay ngược ra ngoài, “Ồn ào quá.”

Nhìn cửa lớn tửu lầu nhà mình bị chọc ra một cái lỗ lớn, còn có khung cửa sổ lung lay sắp đổ, đám người Giang chưởng quầy âm thầm nuốt nuốt nước miếng.

Thì ra vị này là người trong võ lâm sao?

Phó Yểu thấy bọn họ đều nhìn cửa sổ lọt gió, mở miệng an ủi: “Dù sao tửu lầu này sắp không còn là của các ngươi nữa, có hư cũng không cần các ngươi sửa, đừng đau lòng.”

Lời nói này…… càng khiến người ta đau lòng được chứ.

Vẫn là Giang chưởng quầy phản ứng lại trước tiên, nàng cười khổ nói: “Ngài đều đã biết?”

“Bên ngoài nhiều người vây quanh thảo luận như vậy, ta muốn không biết cũng khó.” Phó Yểu còn phối hợp mà chọc chọc lỗ tai.

Nói đến đây, Giang chưởng quầy cũng bất chấp mặt mũi, “Đại Lang thiếu nợ ba vạn lượng bạc, số tiền này chúng ta không trả nổi. Phó cô nương, không biết ngài có tiện cho mượn?”

“Ba vạn lượng bạc mà thôi, ta rất tiện. Chỉ là ta cho các ngươi thứ các ngươi muốn, các ngươi có nguyện ý trả lại thứ ta muốn hay không đây?” Phó Yểu không nhanh không chậm nói.

Nghe được câu đầu tiên, vợ chồng Giang chưởng quầy vui mừng giống như bắt được rơm cứu mạng; đến khi nghe xong nửa câu sau, bọn họ mới phát hiện cọng rơm này khả năng có độc.

“Ngài muốn thứ gì?” Tuy hỏi như vậy, nhưng trong nội tâm vợ chồng Dương thị đã nhận định vị Phó cô nương này chỉ sợ cũng nhìn trúng tửu lầu của bọn họ.

“Đôi mắt.” Phó Yểu trả lời ra ngoài dự đoán của mọi người, “Ta muốn một đôi mắt.”

Điều khiển người giấy buông kiệu ngồi xuống, Phó Yểu chọn một chiếc bàn giữa bọn họ, ý bảo một nhà ba người bọn họ ngồi xuống đối diện, “Ba người các ngươi, đôi mắt của ai cũng được. Chỉ cần các ngươi đồng ý cuộc giao dịch này, ba vạn lượng chính là của các ngươi.”

Khi lời nói của nàng vừa dứt, Tam Nương và Đại Lang đã nâng một cái rương lại đây, ở trước mặt bọn họ mở rương ra, bên trong tất cả đều là hoàng kim ánh vàng rực rỡ.

Sức hấp dẫn của tiền tài khiến ánh mắt mọi người đều tập trung ở nó, nhưng không ai có cảm giác vui sướng.

Nhiều hoàng kim như vậy, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến.

“Ngài muốn đôi mắt làm gì……” Giang chưởng quầy hỏi vô cùng gian nan.

Phó Yểu thuận miệng bịa chuyện: “Ta đang luyện chế một viên thuốc lưu giữ thanh xuân, cần dùng một đôi mắt nghiền nát làm thuốc dẫn. Viên thuốc như vậy, mới có thể vĩnh viễn giữ gìn mỹ mạo của ta.”

“Ọe ——” Tưởng tượng đến cảnh chế thuốc, Dương Anh là người đầu tiên không nhịn được mà nôn khan.

Động tác này của hắn khiến cho Phó Yểu chú ý, “Theo lý mà nói, ai gây ra họa kẻ đó đền bù. Đôi mắt của người trẻ tuổi, ta thích nhất, nếu không thì lấy của hắn đi.”

“A không không không.” Dương đầu bếp cùng Giang chưởng quầy vội vàng cự tuyệt.

“Ồ? Không giao dịch?”

“Giao dịch giao dịch.” Vợ chồng Dương thị lại vội nói.

“Vậy dùng đôi mắt của ai giao dịch?” Phó Yểu cảm thấy rất thú vị hỏi.

Hai người lại đồng thời im lặng.

Sau một lúc lâu, Giang chưởng quầy nói: “Không thể đổi điều kiện khác sao?”

Phó Yểu buông tay, “Thứ của các ngươi để ta coi trọng, chỉ có đôi mắt.”

Sau khi xác định giao dịch này không phải vui đùa, không khí lại lần nữa rơi vào im lặng.

Một nén nhang sau, Dương đầu bếp muốn nói cái gì, lại bị Giang chưởng quầy ấn xuống.

“Dùng đôi mắt của ta đi.” Nàng nói. Nghe ra được cảm xúc trong lời nói của nàng không có bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài, nàng sợ đến mức thanh âm run rẩy, “Bọn họ đều không được, dùng của ta.”

“Không được!” Dương đầu bếp vội ngăn cản, “Ai đều không cần đổi, cùng lắm thì tửu lầu này chúng ta từ bỏ.”

“Chàng câm miệng!” Giang chưởng quầy lạnh giọng quát lớn, “Tửu lầu này là ta bỏ mười tám năm tâm huyết tạo nên, chàng nói không cần là từ bỏ? Không có tửu lầu này, các ngươi ăn cái gì uống cái gì, Đại Lang đọc sách cưới vợ bạc lấy từ nơi nào?”

“Rồi sẽ có biện pháp khác không phải sao?” Giọng điệu Dương đầu bếp gần như khẩn cầu, “Chúng ta có thể mở một tửu lầu khác.”

“Biện pháp cái rắm, chàng cho rằng chàng còn trẻ như năm đó, có thể bắt đầu lại sao?!” Giang chưởng quầy hiếm khi nói một câu thô tục. Đại khái là trút giận lên trượng phu, nàng im lặng một chút lấy lại bình tĩnh: “Nghe ta. Chàng là đầu bếp không thể không nhìn thấy, Đại Lang là người đọc sách, cũng không thể không có đôi mắt. Chờ sau khi giải quyết xong chuyện này, chúng ta hòa ly.” (Hòa ly là cách nói ly hôn ở cổ đại)

“Nàng nói mê sảng cái gì thế?” Dương đầu bếp nói, “Không có tửu lầu dựa vào tay nghề của ta, chúng ta vẫn có thể sống sót. Còn việc hòa ly, nàng nghĩ cũng đừng mong nghĩ tới.”

“Cha.” Lúc này Dương Anh cũng nôn xong rồi, hắn ngồi thẳng thân thể, nhìn Giang chưởng quầy cười lạnh nói, “Ngài đừng bị thủ đoạn lấy lui làm tiến của nữ nhân này hù dọa. Bà ta dám đào mắt của mình ra sao? Không, bà ta không dám. Hiện tại nói những lời đó tất cả đều là giả mù sa mưa, chỉ muốn ngài cảm động, trên thực tế bà ta không hề tổn thất gì, còn có được thanh danh tốt…”

Dương Anh nói còn chưa dứt lời, Dương đầu bếp đã vung tay tát vào mặt hắn: “Súc sinh như ngươi.”

Dương Anh lấy lại tinh thần, nhổ bọt máu trong miệng ra, cười vô cùng trào phúng, “Ngài xem, ngài lại vì tiện nhân này đánh ta.”

Tiếp đó, trên mặt hắn lại ăn một cái tát.

Lần này, là Giang chưởng quầy động tay.

“Bà cũng dám đánh ta?” Dương Anh lộ ánh mắt hung ác, nhìn Giang chưởng quầy gầm lên.

Nhưng Giang chưởng quầy hoàn toàn không sợ, năm đó nàng ở sông Tần Hoài gặp phải không ít ác nhân, Dương Anh chẳng tính là gì.

“Cha ngươi nói sai rồi, ngay cả súc sinh ngươi cũng không bằng.” Giang chưởng quầy nhìn hắn lần đầu tỏ ra khinh bỉ: “Súc sinh còn biết ai đối xử tốt với nó, ngươi thì sao, nhiều năm như vậy tất cả trả giá của chúng ta ngươi đều làm bộ không thấy, chỉ tin người khác gièm pha, cho rằng ta là vì sản nghiệp này. Ta vốn muốn chờ ngươi lớn lên hiểu chuyện, tự mình có mắt sẽ nhìn thấy, rồi sẽ hiểu khổ tâm của chúng ta. Hiện tại xem ra, súc sinh chính là súc sinh, chẳng thể làm nổi người.”

Nói xong, Giang chưởng quầy dùng hai tay chọc vào hốc mắt dùng sức một moi ra, hai tròng mắt máu chảy đầm đìa cứ như vậy bị nàng moi xuống. Nàng cũng không kêu đau, mặc kệ máu từ hốc mắt ồ ạt chảy, tích táp nhỏ giọt ở trên bàn, “Dương ca, năm đó ngươi cứu ta một mạng, Giang Tiểu Uyển ta bây giờ trả lại.”

Đem tròng mắt thả xuống bàn, nàng đứng dậy nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài tửu lầu.

“Nàng đừng đi!” Dương đầu bếp từ ngây dại lấy lại tinh thần vội đuổi theo: “Mạng nàng năm đó đã sớm trả lại, tửu lầu này nếu không có nàng, căn bản sẽ không làm ăn tốt như vậy. Tay nghề của ta cũng không có ý nghĩa gì.” Một đại nam nhân như hắn lúc này đã rơi lệ đầy mặt, khóc không thành tiếng, “Việc này đều do ta, nuôi dạy ra thứ như vậy.”

Nhưng Giang chưởng quầy căn bản không để ý tới hắn, sờ soạng đi ra bên ngoài. Dương đầu bếp kéo cũng không được, cuối cùng hắn lau mặt, mạnh mẽ ấn thê tử xuống, “Nàng chờ ta một lát.”

Nói rồi, hắn chạy tới trước quầy lấy giấy bút, vội vàng viết cái gì đó, sau đó ấn dấu tay lên trên.

“Đây là giấy đoạn tuyệt quan hệ cha con,” Dương đầu bếp đưa tờ giấy kia đưa tới trước mặt con trai, “Là ta nên xin lỗi ngươi, sinh ngươi ra lại không biết cách dưỡng dục, để ngươi trưởng thành như bây giờ. Ta và dì Giang đã tận lực. Chúng ta tự thẹn không xứng là cha mẹ ngươi, nguyện ý tự rời đi, tửu lầu này cùng với những đồ vật sở hữu của Dương gia sau này đều thuộc về ngươi, ngươi không bao giờ cần lo lắng có người cướp đoạt tài sản của mình.”

Để lại thư đoạn tuyệt, Dương đầu bếp chỉ cầm hai chiếc áo bông, bọc lấy thê tử, dắt nàng cùng đi vào trong gió tuyết.

Gió lạnh qua thổi vào lỗ thủng trên cửa, bức thư đoạt tuyệt quan hệ dính vết máu trên bàn thiếu chút nữa bị gió thổi đi. Phó Yểu tiện tay nhặt về, nhìn nội dung bên trên một lần, mở miệng chúc mừng Dương Anh: “Chúc mừng ngươi nha, Dương đại lão bản. Tam Nương, thu lấy tròng mắt, chúng ta đi.”

“Vâng.”

Bọn họ tới mau, đi cũng mau. Khi rèm vải nhấc lên, gió lạnh kẹp bông tuyết thổi vào, khiến cho tiểu nhị bên trong đều bị đông lạnh mà tỉnh táo lại.

Bọn họ xoa xoa đôi mắt, nhìn trước mặt, lại phát hiện Dương bếp và chưởng quầy đều không thấy đâu, chỉ có thiếu đông gia nhìn chằm chằm một tờ giấy trên bàn, sắc mặt xanh mét.

Triệu Hưng Thái cũng có chút mơ hồ, vừa rồi hình như hắn bị thứ gì đánh trúng mà buồn ngủ, mở mắt ra lại phát hiện tất cả đều đã kết thúc. Nhìn trên vết máu trên mặt đất và trên bàn, hắn thở dài, xoay người trở lại sân sau thu dọn tay nải.

Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nơi này thời gian tới đây khẳng định không thích hợp học nghệ.

……

Bên ngoài, Phó Yểu nâng dù trắng, ngồi ở trên cỗ kiệu, lắc la lắc lư mà đi ra ngoài thành.

Phía trước nàng, Dương đầu bếp đang ôm thê tử gõ cửa y quán. Nhìn Giang chưởng quầy cuộn tròn người trong ngực hắn, Phó Yểu ra lệnh cỗ kiệu đi đến cửa y quán, ngừng lại.

“Dương đầu bếp.”

Dương đầu bếp nghe được giọng nói của nàng, không xoay người, mà ôm chặt thê tử, càng dùng sức gõ cửa.

Biết hắn sinh ra cảm xúc kháng cự với mình, Phó Yểu cũng không tức giận, nàng nói: “Còn tiếp tục như vậy, Giang chưởng quầy chắc chắn sẽ phải chết. Nếu ngươi muốn nàng chết, vậy tiếp tục làm bộ không nhìn thấy ta đi.” Nói xong, nàng điều khiển người giấy tiếp tục đi về phía trước.

Dương đầu bếp sửng sốt một chút, nhìn thê tử mặt đầy máu trong lồng ngực, lại nhìn cửa y quán chậm chạp không chịu mở, cắn chặt răng, quyết định thỏa hiệp.

Nhưng mà chờ đến khi hắn xoay người lại, đã thấy đoàn người nâng cỗ kiệu đi xa.

“Phó cô nương!” Hắn vội kêu một tiếng, ôm thê tử đuổi về phía trước.

Nhưng người phía trước cũng không để ý tới hắn, cho dù hắn đi nhanh hay chậm, đều không xa không gần mà cách hắn hai mươi bước về phía trước. Mỗi khi hắn mệt phải dừng lại, cỗ kiệu cũng ngừng; hắn lại đi, cỗ kiệu cũng đi theo.

Chờ hắn lấy lại tinh thần muốn nhìn xem đã đến chỗ nào, lại thấy chung quanh đồng không mông quạnh, trong màn tuyết dầy, chỉ có một ánh đèn leo lắt của nhà dân phía trước.

“Phó cô nương ——” Lúc này Dương đầu bếp nào dám bướng bỉnh, vội vàng bước nhanh hơn về phía trước.

Lúc này, cỗ kiệu rốt cuộc cũng ngừng. Dương đầu bếp đuổi theo nhìn thấy, phía trước đèn sáng đầu phải nhà dân, rõ ràng là một tòa đạo quan.

Leo: Súc sinh chính là súc sinh, haizzz…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.