Chung Ly ngó lơ lời nói của nàng, nhét nàng vào trong xe, tự thân cưỡi ngựa, đi tới điểm đến tiếp theo.
Xe ngựa bình thường này đi êm hơn xe ngựa làm bằng lá cây, mặc dù cũng có xóc nảy nhưng không bằng lúc trước được.
Phó Yểu ngồi một mình trong xe, cực kỳ buồn chán, lập tức ra ngoài nhìn ngắm phong cảnh.
Nhờ chuyện lần trước, Phó Yểu luôn cố ý tìm thử xem Hoàng Lương tiên có xuất hiện hay không. Một lúc sau, xe ngựa chạy tới trạm dịch, thật sự gặp được Hoàng Lương tiên… dáng vẻ lúc này của nàng có vẻ hơi thê thảm, yếu đuối ngã ngồi ven đường.
Tiếp đó, Phó Yểu trơ mắt nhìn Chung Ly lái xe ngựa chạy thẳng qua Hoàng Lương tiên, không hề có ý định dừng lại.
“Chậc…” Phó Yểu tặc lưỡi, không định mở miệng bảo Chung Ly phải cứu người.
Mỗi người đều có vận mệnh của riêng mình, còn bọn họ nếu tính ra cũng không thuộc về trần gian, có thể không nhúng tay vào chuyện trần gian thì tốt nhất không nên dính vào nhân quả.
Có điều Hoàng Lương tiên đang làm cái gì đây? Thử Chung Ly á hả?
…
Thời gian dần trôi, tới giữa trưa ngày thứ tư, Chung Ly nhận được một phong thư.
Bức thư này được một con chim đưa tới, nội dung trong đó là nhờ Chung Ly giúp tiêu diệt một con lệ quỷ, địa điểm là nằm ở oan hồn lĩnh.
Phó Yểu thấy con chim đưa tin cho Chung Ly xong lập tức tan thành mây khói, trong lòng biết có lẽ là vị bằng hữu nào đó tìm Chung Ly giúp đỡ.
“Tới sớm hơn trước.” Chung Ly xem thư xong rồi nói. Dựa vào tuyến thời gian hiện tại, lúc y nhận được bức thư này phải là mấy tháng sau đó.
Có điều nếu thật sự đi hết từng ngày trong quá khứ, đợi tới lúc y tự tay đâm chết Hoàng Lương tiên, vậy thì còn phải tốn rất nhiều thời gian, giấc mộng hoàng lương này không duy trì được lâu tới thế.
“Thế giới trước đó đã tiêu tan.” Phó Yểu đột nhiên mở miệng nói.
Chung Ly nhìn lại con đường phía sau, thôn trang và đường núi nơi xa đã biến mất không còn, chỉ có một khoảng trống rỗng.
Đến khi xe ngựa chạy ra khỏi núi rừng, toàn bộ rừng núi đằng sau cũng biến mất, oan hồn lĩnh hiện ra ngay trước mắt hai người.
Phó Yểu nhìn Hoàng Lương tiên đang ác chiến với lệ quỷ trong oan hồn lĩnh, tỏ vẻ đã hiểu: “Chúng ta bỏ qua lúc các ngươi gặp nhau, trực tiếp tới lúc gặp lại luôn? Thế giới trong giấc mộng hoàng lương này nhìn kiểu gì cũng giống đang tái hiện quá khứ của Hoàng Lương tiên vậy.”
Chung Ly không hứng thú với quá khứ của Hoàng Lương tiên, sau khi tới oan hồn lĩnh, lệ quỷ bị y giết mấy trăm năm trước, lúc này chết trong tay y còn nhanh hơn trước.
Lệ quỷ đã chết, tinh quái trong oan hồn lĩnh liên tục nói lời cảm ơn với Chung Ly, Hoàng Lương tiên cũng không ngờ Chung Ly sẽ xuất hiện, nhìn người y một hồi lâu.
Đám tinh quái nói rằng những lệ quỷ này đã giết không ít sơn tinh quỷ quái, y tiêu diệt bọn chúng nên bọn họ cần phải cảm ơn Chung Ly, muốn mời Chung Ly tham gia bữa tiệc chúc mừng của bọn họ.
Chung Ly tỏ vẻ mình đây chỉ là được bạn bè nhờ vả, bây giờ còn có việc cần làm nên không thể ở lại.
Chung Ly không phải người hay do dự, rời đi cực kỳ dứt khoát.
Hậu quả của việc này chính là tới nửa đêm ngày thứ tư, bọn họ lại quay về giữa trưa ngày thứ tư lần nữa, bắt đầu lặp lại một lần.
“Lần này, ngươi cứ đi, ta ở lại.” Phó Yểu nói.
Lệ quỷ chết, Chung Ly rời đi, Phó Yểu phát hiện chỉ cần mình không nói lời nào thì người trong tranh đều dễ dàng bỏ qua nàng.
Thế là nàng nghe Hoàng Lương tiên hỏi Chung Ly là ai, sao tu vi lại cao tới thế.
Đứng trước một vị mỹ nhân như Hoàng Lương tiên, nhóm tinh quái tất nhiên có gì nói đó: “Chung Ly công tử sống ở núi Nhạn Quy, chúng ta không biết y có lai lịch ra sao nhưng nghe đồn trước kia là một vị có quyền cao chức trọng, nếu không sau khi chết cũng chẳng được xây lăng mộ như vậy.”
“Chung Ly công tử là quỷ tu đệ nhất, có điều bình thường đều sống ẩn dật, mọi người chỉ nghe đến danh tiếng chứ ít khi được gặp mặt.”
“Lần này là chúng ta may mắn, không biết khi nào chúng ta mới có được tu vi như Chung Ly công tử đây.”
Sau một lúc ba hoa chích chòe, Hoàng Lương tiên lại càng thấy tò mò về Chung Ly.
Phó Yểu đợi bọn họ rời đi hết mới khoan thai tới tìm Chung Ly.
Lần này, sau khi qua nửa đêm, bọn họ thuận lợi tiến vào ngày thứ năm.
Chỉ cần nắm rõ quy luật thì mọi chuyện tiếp theo sẽ dễ dàng hơn nhiều. Chung Ly vẫn làm theo những gì mình đã làm trước kia, Phó Yểu thì lại thường xuyên đi xem Hoàng Lương tiên đang làm gì.
Mấy cảnh tượng tiếp theo đều là Hoàng Lương tiên đứng từ xa nhìn Chung Ly, Phó Yểu còn đang ở bên cạnh cảm thán, Chung Ly đã không định tiếp tục tìm hiểu nữa.
“Không phải ngươi muốn về Trường An à? Ta đưa ngươi về.” Chung Ly nói.
“Không đi xem nữa hả?” Phó Yểu có hơi tò mò với chút chuyện xưa này, khi đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến Hoàng Lương tiên phải chết trong tay Chung Ly chứ.
“Lãng phí thời gian.” Chung Ly nhíu mày: “Cũng không có ý nghĩa gì cả.”
“Sao lại không có ý nghĩa?” Phó Yểu khuyên nhủ: “Những gì xảy ra trong quá khứ của ngươi khi không có mặt của ta, giờ ta có thể trải nghiệm nó trong giấc mộng hoàng lương này, đó chính là ý nghĩa lớn nhất.”
Câu này đâm thẳng vào trái tim Chung Ly, làm y cảm thấy bản thân mình nên từ chối yêu cầu của Phó Yểu, để mọi chuyện quay về con đường vốn có của nó, nhưng miệng y lại không khống chế được mà nói: “Được.”
Giấc mộng hoàng lương tiếp tục diễn ra, Hoàng Lương tiên xuất hiện trước mặt Chung Ly càng lúc càng nhiều, ánh mắt nàng nhìn về Chung Ly cũng dần từ tò mò biến thành một sự vui mừng khó diễn tả, gần như chỉ cần nhìn thấy y ở đằng xa cũng đủ khiến nàng vui vẻ một lúc lâu rồi.
Nhưng trước chuyện này, Chung Ly lại hoàn toàn không biết gì cả, hoặc là nói y căn bản không muốn cất công tìm hiểu.
Y tình nguyện đi thử tất cả những thứ mới mẻ trên đời này, sau khi tới tửu phường học ủ rượu suốt ba năm, y lại tới phường diêu học làm đồ sứ. Đợi bao giờ khi y học xong tất cả, y sẽ chuyển sang một lĩnh vực mới, bắt đầu lại từ đầu.
Ngay khi Chung Ly hết lòng hết dạ muốn sống sót, y lại không hề chú ý rằng ở một nơi khác, Hoàng Lương tiên vẫn bám theo mình như bóng với hình.
Chung Ly ủ rượu, Hoàng Lương tiên sẽ lén đưa loại nho tốt nhất tới; Chung Ly muốn tạo giấy, nàng sẽ mang đến loại gỗ tốt nhất; Chung Ly sưu tập sách cổ, nàng sẽ lẳng lặng đặt những quyển sách cổ quý giá đó ở nơi y sẽ đi qua.
Tiếc rằng Chung Ly chưa bao giờ đụng tay vào bất cứ thứ gì mà nàng đưa tới. Rượu của y được làm từ nho do chính y trồng; Giấy cũng được làm từ gỗ đào do người bạn đào tiên của y đưa tới; Còn sách cổ, có lẽ là thứ giá trị ngàn lượng vàng trong mắt người khác thì y đã có một nửa thuộc về mình, một nửa khác được con dân của y mang đến, y không cần phải tiếp tục sưu tập nữa.
Trong thế giới của Chung Ly không có người khác, nhưng những người khác thì lại không như vậy.
Hoàng Lương tiên là thần linh, cả dung mạo lẫn tài nghệ đều đạt tới mức cao nhất, từ khi nàng ra đời đã được mọi người yêu chiều, đi qua nơi nào cũng đều được đầy kẻ ngưỡng mộ.
Và khi Hoàng Lương tiên trao hết lòng mình cho một người, những người khác có người hâm mộ, có người ghen tỵ, cuối cùng khi đối diện với gương mặt dịu dàng của Hoàng Lương tiên, tất cả lời nói đều biến thành sự chúc phúc.
Thế là trong lúc Chung Ly không biết gì, tin tức Hoàng Lương tiên trở thành nữ nhân của Chung Ly đã lan truyền khắp nơi. Ngay khi bọn họ biết việc Chung Ly chưa chấp nhận Hoàng Lương tiên, các bằng hữu từ khắp nơi của Hoàng Lương tiên sôi nổi xuất hiện, cố gắng ghép hai người thành đôi, làm tất cả yêu quỷ khi đó đều ồn ào bàn tán chuyện này.
Gần như mọi người đều chờ đợi tin tốt của hai người… không một ai nghĩ rằng Chung Ly sẽ từ chối Hoàng Lương tiên cả. Hoàng Lương tiên là thần linh, Chung Ly là quỷ tu đệ nhất, đứng cạnh nhau quả thật là xứng đôi vừa lứa, lương duyên trời định.
Trên thực thế, sau khi Chung Ly sưu tập đủ những đầu sách mình muốn đã hoàn toàn chìm đắm trong biển sách, không ra khỏi cửa.
Y ở trong lăng mộ của mình suốt một năm trời.
Vì thấy y mãi không xuất hiện trong suốt một năm đó, chuyện “lương duyên trời định” giữa y và Hoàng Lương tiên biến thành Hoàng Lương tiên trao hết tình cảm cho y, không oán không hận, chờ ngày y nhận ra tình cảm của mình.
Lúc Phó Yểu thấy được cảnh tượng này trong giấc mộng hoàng lương đã nghẹn họng không nói nên lời.
Nàng nhìn về phía Chung Ly, Chung Ly vốn dĩ đang ngắm cái chén sứ mỏng trong tay mình, nhận ra ánh mắt của nàng thì nghiêng đầu hỏi: “Sao thế?”
Phó Yểu nhìn gương mặt anh tuấn hớp hồn của y, lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ tới một câu thôi.”
Cái đẹp của mỹ nhân được nâng lên nhờ thây sơn biển máu. Chỉ với một ánh mắt của mỹ nhân cũng đủ khiến người khác phải phấn đấu quên mình.