Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 139



Phó Yểu rời khỏi phủ quốc sư, lúc vêc tới đạo quan thì bữa tiệc đã được chuẩn bị đâu ra đấy rồi.

Tay nghề của Triệu Hưng Thái không biết có phải đã tích lũy đủ rồi hay không, trước đây trừ vịt sốt tương ra thì các món khác đều không có gì đặc biệt. Nhưng món ăn ngày hôm nay lại có đầy đủ đặc sắc của tứ hồ ngũ hải, nguyên liệu trải dài từ bắc tới nam, không gì là không có, thậm chí là còn gồm cả từng hương vị riêng biệt của các vùng miền.

Ví dụ như ở ngay giữa bàn có món gà nấu dừa, canh cá trích, bào ngư hầm nấm… núi và biển, nam và bắc hòa hợp với nhau, tạo ra vẻ đẹp tuyệt vời nhất trên bàn ăn.

Nhóm thợ thủ công ở rừng hòe tụ tập lại với nhau, nếm thử từng món ngon trên bàn, ai nấy cũng đều khen lấy khen để, tỏ vẻ dù là hoàng đế cũng chỉ được ăn như thế mà thôi, ngay cả Chung Ly ngồi cạnh Phó Yểu cũng gắp nhiều hơn bình thường.

“Thêm chút rượu nữa.” Phó Yểu không biết lấy bình rượu lớn từ đâu ra: “Thêm rượu vào chắc chắn sẽ đủ vị.”

“Đây là rượu gì?” Bình rượu còn chưa mở nắp mà mọi người đã ngửi được hương thơm của nó rồi.

“Đây là rượu hoàng lương, chỉ có một bình duy nhất thôi đấy.” Rượu bình thường dù có quý giá cỡ nào cũng khó có thể khiến bọn họ say được. Nhưng rượu hoàng lương thì lại khác, rượu hoàng lương sẽ làm người ta nằm mơ, cho dù là quỷ thần hay con người đều có thể thử say một lần.

“Rượu hoàng lương? Không phải loại rượu khiến thư sinh mơ giấc mộng hoàng lương nổi tiếng trước kia đấy chứ?” Trịnh thợ thủ công hỏi.

“Đúng là nó.” Phó Yểu đáp.

“Vậy thì ta nhất định phải nếm thử mới được.”

“Ta cũng muốn, rót cho ta một ly.”

Sau khi biết đây là loại rượu nổi tiếng trong lời đồn, mọi người đều mang chén lớn ra để đựng. Ngay cả Triệu Hưng Thái cũng được một ly nhỏ, hắn nếm thử từng chút một, muốn xem thử rượu hoàng lương khác gì so với các loại rượu bình thường.

Phó Yểu cũng rót một ly cho mình, có điều nàng uống nó chẳng khác gì uống nước lã. Rượu hoàng lương là do nàng vẽ ra, không biết có phải vì bây giờ bút Hoàng Lương đã thuộc về nàng hay không mà nàng uống rượu hoàng lương không hề có hiệu quả gì.

Một người im lặng uống nước ăn cơm, một đám người bên cạnh lại uống hết sức vui vẻ, trong lòng Phó Yểu bỗng thấy hơi tiếc nuối.

Đợi tới khi bình rượu đã rót cạn, người nào người nấy đều hai mắt lờ đờ, dựa sát vào nhau, ôn lại chuyện cũ. Có người khóc, kẻ lại cười, nhìn qua thì ai cũng đều say khướt cả rồi.

Phó Yểu uống sạch nước lã trong ly, cảm thán với Chung Ly: “Có thần linh nào giỏi ủ rượu không nhỉ?” Nàng muốn tìm một vò về, rượu mà uống không say thì sao có thể gọi là rượu được chứ?

Có điều nàng cảm thán lúc lâu rồi mà mãi không nhận được câu trả lời nào.

Phó Yểu nghiêng đầu, thấy Chung Ly ngồi ngay ngắn ở đó, sống lưng thẳng tắp, mắt không biết nhìn cái gì, trông dáng vẻ cứ như đang ngơ ngác.

Ngơ ngác?

Chung Ly tỉnh táo sao có thể có ánh mắt như vậy được chứ.

Phó Yểu vẫy tay trước mặt y: “Chung Ly, ngươi say rồi hả?”

Chung Ly quay đầu nhìn nàng: “Không có.”

Phó Yểu nhìn đôi mắt trong trẻo của y, vui vẻ nói: “Ngươi tỉnh táo thì làm gì có chuyện dùng ánh mắt như thế nhìn ta chứ.” Chung Ly tỉnh táo luôn rất giỏi che giấu cảm xúc, ánh mắt trắng trợn như vậy hầu như chưa từng xuất hiện lần nào.

Phó Yểu nghĩ tới việc đây là lần đầu thấy Chung Ly uống say, lòng tự nhiên nổi lên ý xấu, dựa sát vào y, muốn vươn tay sờ lông mi của y.

Chuyện này là chuyện nàng muốn làm từ rất lâu rồi, một nam nhân mà lại có hàng lông mi xinh đẹp tới thế, nàng muốn sờ thử xem nó có phải là thật không.

Ngay khi Phó Yểu dựa gần, cả người đột nhiên bị Chung Ly ôm lấy, ngã hẳn vào lòng y, đồng thời giọng nói bất đắc dĩ của y cũng vang lên: “Đừng quậy.”

Phó Yểu ngã vào lòng y nghe thế thì trên đầu hiện lên một dấu chấm hỏi.

Nàng hơi giãy giụa một chút nhưng không thể nào thoát ra được. Nàng ngẩng đầu lên, đập thẳng trán mình vào trán y: “Chung Ly, ngươi tỉnh táo lại nhanh, nhìn cho rõ ta là ai đây này.”

Chung Ly bị ăn cú đau nhưng vẫn không chịu buông tay, chỉ nhìn nàng rồi nói: “Ngươi là Phó Yểu.”

“Biết ta là ai rồi mà còn dám ôm bừa hả.” Phó Yểu lúc này cũng lùi về sau, trở lại vị trí của mình: “Ngươi không thể chỉ vì ta thiếu ngươi có chút tiền mà bắt ta bán thân cho ngươi được. Sao mà ta chỉ đáng giá có ba mươi mấy vạn kia được chứ.”

Nàng lầm bầm một lúc, ai ngờ lại nghe thấy Chung Ly nói: “Không ôm bừa.”

Phó Yểu im bặt, quay đầu lại nhìn y theo bản năng, lại phát hiện y vẫn luôn nhìn nàng, trong đôi mắt chứa đựng thứ ánh sáng kỳ lạ nào đó, ánh mắt đó chẳng khác nào một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, trắng trợn không hề che giấu cảm xúc. Y thấy nàng nhìn mình thì lặp lại lần nữa: “Ngươi là Phó Yểu, ta không ôm bừa.”

Trong nháy mắt đó, trái tim Phó Yểu đập lỡ một nhịp.

Không ai có thể thờ ơ trước ánh mắt như vậy.

Nhưng Phó Yểu chẳng mấy chốc đã ổn định cảm xúc: “Được rồi đấy Chung Ly, không ngờ ngươi lại có cảm xúc này với ta. Ta đã tự hỏi tại sao ngươi lại không đòi tiền mà cho ta hẳn hai thanh thần binh kia, hóa ra là muốn có được nhiều hơn.”

Tuy miệng Phó Yểu vẫn đang tỏ thái độ châm chọc nhưng nàng lại vội vàng né tránh ánh nhìn của y, ly rượu có vị như nước lã trong tay cũng bắt đầu mang chút mùi vị khác lạ.

Từ khoảnh khắc đó, Phó Yểu nhìn đông ngó tây, quyết không nhìn Chung Ly lấy một cái.

Rượu hoàng lương cũng có thời hạn. Đến khi tiệc lần này vừa kết thúc, tác dụng của rượu cũng hết. Cả người lẫn quỷ trong bữa tiệc đều lấy lại tỉnh táo, có điều xem dáng vẻ thoải mái của bọn họ thì chuyện say rượu vừa rồi có lẽ rất nhẹ nhàng và tự tại.

“Đã tới giờ rồi.” Trịnh thợ thủ công đứng lên, nhìn đạo quan chìm mình dưới ánh trăng sáng, trong lòng ánh lên cảm giác thỏa mãn chưa từng có.

Hắn vẫn luôn muốn xây dựng một thứ gì đó để hậu thế phải nhớ tới hắn, cuối cùng là đạo quan trước mắt này đã hoàn thành giấc mộng của hắn rồi.

Hiện giờ tâm nguyện của hắn đã xong, hắn cũng nên đi đầu thai thôi.

“Đời này của chúng ta xem như đã viên mãn rồi.” Những người khác cũng lục tục đứng lên.

Đạo quan xây dựng thành công không phải chỉ nhờ công lao của một mình Trịnh thợ thủ công, các thợ thủ công trong rừng hòe gần như đều tham dự vào dự án lần này.

Gỗ, đá, bùn, ngói, và cả hoa văn trên đá, vật dụng trong đạo quan, cây cối trong hậu viện… toàn bộ những thứ này đều là tâm huyết của nhóm thợ thủ công. Điều này cũng cho thấy rằng dù sau này có ra sao, chỉ cần đạo quan không sụp thì nó chính là điểm đặc biệt nhất của Thủy huyện.

Đối với các thợ thủ công, có thể tạo ra một tác phẩm như thế chính là vinh quang lớn nhất của bọn họ.

“Đi thôi.” Trịnh thợ thủ công quan sát đạo quan xong, chắp tay với Phó Yểu và Chung Ly, gọi mọi người xung quanh tới: “Chúng ta xuống núi đi. Đợi kiếp sau đi ngang qua Thanh Tùng Quan, chúng ta lại vào trong thắp một nén nhang.”

“Ý kiến này hay. Hy vọng kiếp sau khi ta tới đây, đạo quan vẫn còn đó.”

“Phi! Ngậm cái miệng quạ đen của ngươi lại. Lão tử còn muốn chiêm ngưỡng tác phẩm của mình ở kiếp sau nữa.”

Đám thợ thủ công cười mắng lẫn nhau, cuối cùng là lần lượt chào tạm biệt hai người Phó Yểu, bước ra khỏi đạo quan, biến mất theo làn gió giữa đường xuống núi.

Mấy người Giang chưởng quầy nhìn những người quen lần lượt rời đi, trong lòng bỗng nhiên sầu muộn.

“Đi cả rồi.”

“Đúng thế, đi cả rồi.”

Rừng hòe náo nhiệt trước đây, có lẽ sau này sẽ không còn nữa.

“Cuối cùng ai rồi cũng phải đi, đúng không?” Phó Yểu mở miệng: “Được rồi, ta ra ngoài một chuyến. Lúc ta trở về, ta muốn thấy đạo quan sạch sẽ, hương khói ngút trời. Các ngươi biết phải làm thế nào rồi đấy.”

Nàng ra ngoài giống như mọi lần, những người khác cũng không để ý nhiều, chỉ có Chung Ly là thấy có gì đó kỳ lạ.

Lúc nãy mọi người đều uống rượu hoàng lương…

Hắn nghiêng đầu nhìn về phía đám cô hồn dã quỷ đang dựa vào đầu tường đạo quan, điên cuồng hút hương khói…



Ngay khi Thiên Huyền Tử đang nằm mơ thấy mình xây dựng lại đạo quan, hắn đã bị Phó Yểu đá một cái làm tỉnh giấc.

“Đi, chuẩn bị cho ta một nơi ở, thời gian tới ta sẽ tạm nán lại Trường An.” Phó Yểu nói.

Thiên Huyền Tử thấy nàng tới thì rụt đầu vào trong chăn, nói: “Cảm phiền quan chủ  tránh đi chỗ khác một chút.”

Phó Yểu liếc nhìn bả vai không có mấy lạng thịt của Thiên Huyền Tử, cười nhạo: “Chỉ dựa vào con gà ba chân nhà ngươi? Ta còn chướng mắt nữa ấy chứ.”

Thiên Huyền Tử tủi thân, hắn cũng có làm gì sai đâu, sao lại vô duyên vô cớ phải chịu đựng sự nhục nhã này.

Oan thì oan, Thiên Huyền Tử vẫn nhanh chóng sai người dọn dẹp một tiểu viện, mời vị Phật lớn này vào ở.

Phó Yểu cũng không muốn hành hạ gì Thiên Huyền Tử, nàng chỉ cảm thấy bản thân nên tìm chuyện gì đó để làm mới được.

Ngay khi cánh cửa của tiểu viện vừa đóng lại, mọi thứ chìm vào im lặng, nàng nhìn căn phòng trống rỗng, trong đầu đột nhiên nhớ tới ánh mắt của Chung Ly.

“Đúng là điên rồi.” Phó Yểu không tin Chung Ly mà lại có trái tim.

Nếu trái tim đã không còn rồi thì nói gì tới việc rung động chứ.

“Ngủ!” Phó Yểu ném hết mấy suy nghĩ lung tung trong đầu mình đi, không muốn nghĩ thêm gì cả, ngã người xuống giường.



Đạo quan.

Chung Ly nghe đám cô hồn dã quỷ này kể lại, từ đầu đến cuối mặt y vẫn không hề biến sắc, chỉ tặng chút hương khói cho đám tiểu quỷ xem như trả công, khi này mới bình tĩnh quay về lăng mộ.

Vào trong lăng mộ, trước tiên y lau sạch mấy món đồ thủy tinh mà mình mới tạo ra, rồi lại dọn dẹp hết chỗ giá đựng đồ bên trong, sau đó đi tắm thay y phục, khoác cẩm bào nằm vào ngọc quan.

Cảnh tượng này không khác nào những ngày bình thường trước đây.

Sau khi nhắm mắt được nửa khắc, y đột nhiên ngồi dậy.

Lòng không yên thì người sao có thể bình tĩnh.

Có một số chuyện đã xảy ra rồi thì không thể thờ ơ được nữa.



Ngày tiếp theo, Thiên Huyền Tử vừa tỉnh lại đã nhận được một tấm thiệp mời đặc biệt.

Đặc biệt là vì tấm thiệp này được đưa tới kèm theo một hạt đậu vàng, hắn không muốn để ý tới cũng không được.

“Thiệp mời của ai?” Thiên Huyền Tử hỏi.

“Là Ngũ cô gia của Định Quốc Công phủ.” Đạo đồng canh cửa đã hỏi thăm từ trước.

“Ồ?” Thiên Huyền Tử lập tức muốn trả lại thiệp mời.

Hắn không muốn bị kéo vào mấy chuyện của Định Quốc Công phủ, đặc biệt càng không muốn giao tiếp với loại người như Kỳ Sương Bạch.

Tuy trước giờ Kỳ Sương Bạch vẫn luôn tỏ vẻ mình là người nhã nhặn lịch sự, nhưng Thiên Huyền Tử chưa bao giờ thích gã, trực giác mách bảo hắn phải cách gã càng xa càng tốt.

“Bảo là ta bận, trả lại cả món quà này đi.” Thiên Huyền Tử cuối cùng vẫn nói ra. Hiện giờ hắn không hề thiếu tiền, sẽ chẳng cần vì mấy món này mà bị kéo vào mưa gió.

Ngay khi đạo đồng cảm thấy khó hiểu, Phó Yểu ở phía sau đã duỗi eo, đi tới nói: “Trả lại làm gì, nếu ngươi không muốn thì đưa ta đi.”

Thiên Huyền Tử vốn định nhắc nhở Phó Yểu rằng vị Kỳ cô gia này không phải là kẻ đơn giản, nhưng hắn lại nghĩ, thứ mà hắn biết thì chắc chắn Phó quan chủ cũng biết, cho nên quyết định giao hết đồ vật trong tay cho Phó Yểu.

Đồ đã đưa cho người khác, vậy thì không còn liên quan gì tới hắn nữa.

Phó Yểu vân vê hạt đậu vàng: “Vàng vẫn là thứ thuận mắt nhất. Nếu đã nhận đồ thì mời người vào đây đi.”

Đạo đồng hiểu rõ lúc này phải nghe lời của ai, quay đầu chạy ra ngoài mời người vào.

Chẳng mấy chốc, Kỳ Sương Bạch đã xuất hiện trước mắt hai người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.