Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 145



Việc quốc sư muốn rời thành Trường An nhanh chóng truyền ra ngoài. Hai ngày sau, phủ quốc sư trở nên vô cùng náo nhiệt, các quý tộc trong thành Trường An ít nhiều đều ra vẻ, ngày Thiên Huyền Tử rời Trường An, người đưa tiễn hợp thành một đội ngũ rất lớn.

Phó Yểu nhìn Thiên Huyền Tử được đám người bao quanh, tự tới bến tàu ở Vị Thủy trước.

Nàng ngồi uống trà cạnh bến tàu gần hai canh giờ mới thấy Thiên Huyền Tử nhếch nhác đi tới.

Thiên Huyền Tử không giỏi giao tiếp với mọi người, giờ có thể thoát thân cũng đã tốn không ít công sức rồi.

Hắn thấy trong quán trà chỉ có mỗi Phó Yểu, lập tức ngồi xuống, uống chén trà lạnh rồi nói: “Tiêu cô nương đâu?”

Cũng vì hắn rời khỏi Trường An sớm hơn dự tính đến mười năm, cho nên quyết định bảo đạo đồng về núi trước, còn mình thì theo Phó Yểu tới Thanh Tùng Quan thắp nén nhang. Tiêu Như Sắt không biết nên đi đâu, tỏ vẻ muốn tới Giang Nam ngắm nhìn cảnh sắc, thế là ba người kết bạn lên đường, hẹn nhau gặp mặt ở bến tàu.

“Nói là về núi vô danh một chuyến.” Phó Yểu cũng không vội, người nàng đang chờ vẫn chưa xuất hiện. Hai người vừa hay đang rảnh rỗi, nàng với Thiên Huyền Tử nói chuyện phiếm một lát: “Ta thấy ngươi tu đạo cũng chẳng ra gì, sao vẫn cứ một hai muốn xây dựng lại Chính Nguyên Giáo? Ngươi phải biết, làm chưởng giáo xưa nay không phải là chuyện dễ, đặc biệt là khi ngươi còn là một con gà mờ, ta chỉ cần một cái tát là có thể đánh rớt một đám.”

“Ta biết.” Thiên Huyền Tử không phải chưa từng nghĩ tới điều này: “Cho nên ta mới quyết định xây dựng Chính Nguyên đạo tràng ở Tây Nam. Tới khi đó ta cũng không định chiếm luôn cái chức chưởng giáo, chọn người có tài ngồi lên là được.” Hắn nói tới đây, cười với Phó Yểu: “Phó quan chủ, thật sự không gạt ngươi, trước khi quen biết ngươi, từ trước tới nay ta đều không hề tin vào quỷ thần.”

Không những không tin huyền thuật, hắn còn luôn nghĩ rằng sư phụ Thiên Mính Tử, người ngẫu nhiên có được Âm Dương Nhãn là một kẻ lừa đảo.

“Có thể hiểu được.” Phó Yểu đáp, nếu nghiêm túc mà nói thì Thiên Mính Tử còn không được xem như đã nhập môn, Thiên Huyền Tử lại càng là người bình thường, cho dù yêu quỷ có đứng trước mặt hắn thì hắn cũng không nhận ra được: “Nếu đã thế, tại sao ngươi còn muốn đi theo Thiên Mính Tử?”

Những khi nói chuyện phiếm, chủ đề hay được nhắc tới nhất là mấy chuyện xảy ra lúc còn nhỏ.

Hơn nữa những chuyện trước kia cũng không có gì bí mật, Thiên Huyền Tử đáp: “Lúc ta sáu tuổi, quê nhà gặp nạn, mùa màn thất bát. Phụ mẫu ta không nuôi nổi ta nữa, quyết định bán ta đi. Khi đó sư phụ tình cờ đi ngang qua, nói rằng ta và ông ấy rất có duyên, bỏ một túi ngũ cốc để mua ta về, từ đó về sau, ta chính là đệ tử của ông ấy, là người của Chính Nguyên Giáo.”

Mặc dù sau này hắn đã biết, túi ngũ cốc sư phụ dùng để mua hắn năm đó được lấy từ một ổ chuột.

“Ông ấy nuôi ta lớn, dạy ta đọc chữ, ta không có khả năng gì nổi trội, cũng chẳng có thứ gọi là tuệ căn, điều duy nhất ta có thể làm cho ông ấy là xây dựng lại Chính Nguyên Giáo.” Sư phụ chưa bao giờ để lộ bất kỳ mong muốn nào trước mặt bọn họ, nhưng mỗi khi hắn nghe sư phụ nhắc tới chuyện trước kia của sư môn, trong mắt ông luôn hiện lên sự hoài niệm.

Nghe hắn nói xong, Phó Yểu đáp: “Ý tưởng không tệ, có điều nếu sau này ngọn núi của các ngươi bị cướp mất, hy vọng ngươi vẫn cười được như bây giờ.”

Gương mặt Thiên Huyền Tử bỗng chốc cứng đờ, cuối cùng mở miệng hỏi thử: “Thuê người không được sao?”

“Tây Nam là nơi chưa được khai hóa, ngươi muốn thuê cũng không có người để mà thuê, hơn nữa dù có thuê được, bọn họ có thể ở bao lâu? Cho dù là ở lại lâu đi nữa, bản thân giáo phái không có ai áp chế được bọn họ, bọn họ sẽ ngoan ngoãn nghe lời à?” Phó Yểu nói đủ mọi vấn đề cho hắn nghe: “Tiền tài là thứ động lòng người, ngươi chết thì không sao, nhưng nếu tới lúc đó rồi, ngươi cảm thấy có bao nhiêu kẻ có thể chạy thoát được?”

Thiên Huyền Tử chìm vào im lặng.

Hắn không phải là chưa từng nghĩ tới vấn đề này, có điều không ngờ rằng hậu quả lại nghiêm trọng tới vậy.

Nói tới cũng phải nói đi, cuối cùng vẫn là do Chính Nguyên Giáo không có lấy một người tài giỏi. Cho dù chỉ có một người, hắn cũng chẳng cần phải lo trước lo sau như thế.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Thiên Huyền Tử hỏi: “Phó quan chủ, nếu ta muốn học tập thuật pháp từ chỗ ngài thì không biết có thể học được không?”

“Ta lại thấy ngươi nên hỏi rằng muốn học phải trả giá những gì thì hơn đấy.” Phó Yểu cười đáp.

“Dù là trả cái gì cũng được.” Trước đó hắn cũng đã nảy ra ý tưởng này, chỉ là đến giờ mới có gan nói ra mà thôi.

“Nếu như ta không muốn dạy thì sao?”

“Ta chỉ đành mua một miếng đất ở núi Nhạn Quy, xây Chính Nguyên Giáo ngay cạnh chỗ ngài.”

Phó Yểu nghĩ tới dáng vẻ tức giận không nhịn nổi của thánh nhân, lập tức nói: “Được, ta dạy.”

“Thật sao?” Thiên Huyền Tử vô cùng vui mừng, đang định hỏi cần hành lễ bái sư hay không thì bên cạnh đã vang lên giọng nói trêu chọc của Tiêu Như Sắt: “Đang nói chuyện gì thế, vui vẻ vậy sao?”

Hai người nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy bên cạnh Tiêu Như Sắt còn có thêm một người nữa.

“Lúc nãy ta tình cờ gặp được Chung Ly công tử, cho nên mới đi cùng với y.” Tiêu Như Sắt nói.

Phó Yểu và Chung Ly nhìn nhau, rồi giả vờ như không có việc gì, dời mắt: “Càng nhiều người càng náo nhiệt.”

Ánh mắt của Chung Ly dừng lại trên người Thiên Huyền Tử, trong đầu nghĩ tới việc Giang chưởng quầy nhờ y giúp đỡ.

Tiêu Như Sắt không cảm nhận được không khí kỳ lạ giữa hai người này, mở miệng hỏi: “Vậy bây giờ lên thuyền luôn chứ?”

Bên bến tàu Vị Thủy đều có khách thuyền tới lui mỗi ngày, bọn họ muốn đi lúc nào cũng được.

Phó Yểu nói: “Chờ thêm một khắc nữa đi.”

Một khắc sau, xe ngựa của Kỳ Sương Bạch xuất hiện trên quan đạo, mà cách gã mấy chục bước đằng xa là Thẩm Tích đang cưỡi ngựa đi về phía bến tàu.

“Được rồi, đã đông đủ, chúng ta đi thôi.” Phó Yểu đứng dậy, lúc này không sớm không muộn, vừa hay có khách thuyền cập bờ, bọn họ trở thành nhóm khách đầu tiên trên thuyền.

Sau khi bọn họ lên thuyền, Thẩm Tích cũng xách tay nải lên, một lúc sau, Kỳ Sương Bạch và thương đội cùng với vị mỹ nhân chốn thảo nguyên kia cũng lên thuyền.

Khách thuyền rất lớn, không tính khoang thuyền thì cũng có tới hai tầng. Nhóm Phó Yểu chọn phòng bên trên, hơn nữa còn thuê mỗi người một phòng.

Phó Yểu nhìn căn phòng trống rỗng, không biết sao lại nhớ tới giấc mộng hoàng lương, khi nàng và Chung Ly ở bên nhau trong căn phòng nhỏ hẹp.

Đang lúc ngơ ngẩn, Thiên Huyền Tử gõ cửa hỏi: “Quan chủ, có đó không?”

Phó Yểu lấy lại tinh thần, đáp: “Vào đi.”

Thiên Huyền Tử bước vào, không chờ nổi mà nói tiếp chuyện lúc nãy.

“Ngươi muốn học thì ta có thể dạy cho ngươi vài pháp thuật, còn điều kiện thì để sau hãy nói. Nhưng trước khi bắt đầu học, ngươi cần phải thề bằng máu, toàn bộ nhân quả do thuật pháp của ngươi tạo thành ngươi đều phải tự mình gánh chịu.” Phó Yểu nói.

“Được!” Thiên Huyền Tử lập tức đồng ý.

Từ đó tới khi khách thuyền rời bến, Thiên Huyền Tử vẫn ở trong phòng của Phó Yểu. Suốt thời gian này có Tiêu Như Sắt tới gõ cửa, Phó Yểu cũng không cho nàng ta vào.

Ngày tháng trên thuyền chẳng vui chút nào, Tiêu Như Sắt xoay người đi tìm Chung Ly, tiện thể lôi kéo chút quan hệ, ai ngờ vừa vào phòng đã nhìn thấy Chung Ly cầm kinh thư lật xem.

“Đây là lý do tu vi của các ngươi cao đấy hả?” Tiêu Như Sắt nhịn không được mà lên tiếng hỏi: “Phó quan chủ thì vội vàng tu hành, ngài cũng bận rộn, chẳng lẽ các ngươi không thấy cuộc sống như vậy rất là nhàm chán à?”

Thấy Chung Ly dường như không nghe thấy lời của nàng ta, vẫn tiếp tục xem kinh thư thì đành thở dài một hơi, muốn rời đi nhưng bên ngoài cũng chẳng có gì thú vị, nàng ta đành ngồi xuống lật xem kinh thư, cố gắng giết thời gian.

Nàng ta xem kinh thư tới mức đầu choáng mắt hoa, đột nhiên lỗ tai hơi nhúc nhích, nhảy dựng lên: “Phó quan chủ ra ngoài rồi!”

Cuối cùng nàng ta cũng không cần phải ngồi xem đống kinh thư nhàm chán này nữa rồi.

Ngay lúc nàng ta vui vẻ ra ngoài tìm Phó Yểu, đột nhiên nghe một tiếng “Bộp!” thật lớn đằng sau. Nàng ta quay đầu nhìn lại, Chung Ly đã đứng lên, nói với nàng: “Ta đói bụng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.