“Thích nữ nhân, vậy mà bao năm qua lại vẫn cứ sống như một hòa thượng khổ hạnh.” Phó Yểu nói: “Nếu ta là ngươi, chắc chắn ta sẽ chăm chỉ hưởng lạc.”
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Thiên Huyền Tử đúng giờ tới báo cáo: “Quan chủ, ta mang mì tới cho ngài này.”
Bây giờ vừa hay là giờ ăn sáng.
Câu chuyện của hai người bị xen ngang, tới lúc này Phó Yểu mới phát hiện tay mình vẫn còn đặt trên mu bàn tay Chung Ly, vội vàng rụt về: “Tóm lại, mượn lời Hoàng hậu, sau này chúng ta đều phải sống thật tốt.”
“Ừ.” Chung Ly nhìn về phía cửa phòng, đứng lên nói: “Ta đi mở cửa.”
Thiên Huyền Tử đang bưng mì đứng ở cửa, thấy người mở cửa là Chung Ly công tử thì vô cùng kinh ngạc, hỏi: “Sao lại là ngươi? Quan chủ…”
“Nàng không thích ghen.” Chung Ly ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại, nói với Thiên Huyền Tử: “Chén mì này để cho ta, Tiêu Như Sắt sẽ mang chén khác cho nàng.”
Thiên Huyền Tử nhìn chén mì, nói lời xin lỗi: “Ta không để ý tới chuyện này.”
“Không sao.” Chung Ly cười rất lịch sự tao nhã: “Nghe nói ngươi đang học tập thuật pháp chỗ nàng, vừa hay ta cũng có mấy môn pháp thuật rất phù hợp với ngươi, nếu ngươi muốn học thì ta sẽ dạy cho ngươi.”
“Thật sao?” Thiên Huyền Tử nghe đến pháp thuật thì quên ngay quan chủ, lập tức tỏ rõ thái độ: “Ta muốn học!”
“Vậy ngươi theo ta về phòng đi.”
Thế là Thiên Huyền Tử vừa bưng mì tới thành công bị bắt cóc ngay giữa đường. Tiêu Như Sắt ở phòng bên, sao có thể không nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người họ, nàng ta vừa lẩm bẩm “đúng là tên nam nhân tâm cơ” vừa nghe lời Chung Ly dặn dò, nhanh chân đi lấy đồ ăn cho Phó Yểu.
Lúc nàng ta bước vào phòng của Phó Yểu, Phó Yểu đang im lặng suy nghĩ gì đó.
“Nghĩ gì vậy?” Tiêu Như Sắt đặt đồ ăn lên bàn, hỏi.
Phó Yểu đáp: “Ta đang nghĩ, đến hổ độc còn không ăn thịt con, vậy mà sao lại có kẻ có thể ra tay hạ độc chính nhi tử của mình.”
“Không phải tất cả phụ mẫu trên đời đều tốt.” Tiêu Như Sắt đáp: “Tộc hồ ly của ta đã từng có việc Hồ Vương đuổi nhi tử ruột thịt của mình ra ngoài. Nói thẳng ra thì là bị sự ghen tỵ làm mờ hai mắt, không muốn thấy người khác thế chỗ mình.”
“Có lẽ là vậy.”
…
Ở phòng bên cạnh.
Phó Ngũ Nương tỉnh dậy, ả thấy bụng mình căng đầy, dựa vào mép giường nôn ra mấy ngụm nước, lúc này mới thấy dễ chịu hơn chút.
Ả đã sống lại rồi?
Tuy rằng sự tồn tại này chỉ là tạm thời, nhưng khi ánh mặt trời chiếu lên làn da của ả, ả vẫn tham lam hy vọng rằng cảm giác này có thể kéo dài lâu hơn chút.
“Tỉnh rồi à?” Kỳ Sương Bạch ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Không phải ta đã nói là ở trên thuyền này rất nguy hiểm à? Sao ngươi lại không chịu nghe lời mà còn chạy loạn khắp nơi?”
Phó Ngũ Nương ngẩng đầu nhìn gã, ả muốn mỉm cười nhưng cuối cùng vẫn không thể làm được, đổi thành vẻ mặt oan ức: “Xin lỗi, ta không cố ý chạy lung tung đâu.”
Kỳ Sương Bạch thấy ả cũng đã biết sợ, giọng nói của gã cũng dịu xuống, đi tới đỡ lấy bả vai ả: “Ta là đang lo lắng cho ngươi, dù sao ngươi cũng không phải người Trung Nguyên, nếu như bị phát hiện thì lúc đó chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn đấy.”
“Ta biết rồi.” Phó Ngũ Nương cực kỳ “hiểu chuyện”, đáp: “Sau này ta sẽ nghe lời ngươi. Đợi khi quay về thảo nguyên rồi, ta chắc chắn sẽ báo đáp.”
Sắc mặt Kỳ Sương Bạch thay đổi, thái độ lại càng trở nên hiền hòa: “Chuyện này để sau hãy nói, giờ ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, lát nữa ta sẽ sai người mang chén canh gừng tới, ngươi nhớ phải uống đấy.”
Gã vẫn luôn sắm vai chính nhân quân tử trước mặt ả, lần này tất nhiên cũng không thể ở lại quá lâu.
Phó Ngũ Nương không ngờ gã cứ thế mà rời đi, vươn tay kéo lại: “Ta vẫn còn hơi sợ, ngươi có thể ở lại với ta thêm chút nữa không?”
Kỳ Sương Bạch thấy sắc mặt ả ta đã tái nhợt, trông dáng vẻ vô cùng yếu ớt, biết rằng đây là cơ hội tốt nên cũng mở miệng đồng ý: “Được.”
Hai người ngồi trong phòng một lúc, Kỳ Sương Bạch nhanh chóng thấy buồn ngủ.
Phó Ngũ Nương đợi gã ngủ thiếp đi, vươn tay muốn bóp cổ gã, nhưng còn chưa tới gần thì đã bị pháp khí trên người gã làm bỏng tay.
“Đáng ghét!” Không ngờ ả đã nhập vào người thân mật nhất với gã rồi mà vẫn không thể báo thù được.
Ngay khi Phó Ngũ Nương đang tìm cách tiếp tục ra tay, Phó Yểu đã ăn cơm xong, rời khỏi phòng, đi xuống tầng chót của khách thuyền.
Trong khoang thuyền dưới tầng chót có rất nhiều người thường đang nằm ngang dọc khắp nơi.
Thẩm Tích cũng là một trong số đó.
Từ khi nàng ta sống ở Trường An, mức sống ở đây quá cao, tiền lương của nàng ta chỉ đủ để sống tạm qua ngày. Cũng vì không có tiền, thế nên nàng ta cũng chỉ có thể mua được chỗ rẻ nhất.
Lần này không biết tại sao, từ khi nàng ta lên con thuyền này, đầu óc nàng ta lúc nào cũng choáng váng.
Thế nên suốt mấy ngày qua, nàng ta không hề ra ngoài, cứ suốt ngày nằm im ở đây.
“Thẩm cô nương.”
Thẩm Tích cảm nhận được có người đang gọi mình, mơ màng mở mắt ra, phát hiện đó lại là Phó quan chủ lâu ngày không gặp.
“Quan chủ?” Thẩm Tích vui vẻ, thế nhưng đầu óc lại khó chịu chỉ muốn hôn mê.
“Ngươi bị say tàu hả?” Phó Yểu hỏi.
“Phải. Trước đây ta đi tàu cũng không sao hết, không biết lần này tại sao lại vậy.” Thẩm Tích cũng khó chịu: “Có lẽ là do ta nằm dưới khoang thuyền nên mới vậy.”
“Ta cũng đang ở trên thuyền, hay là ngươi tới ở chung với ta đi.” Phó Yểu mời.
Thẩm Tích cực kỳ muốn: “Nhưng thế thì phiền ngài quá…”
“Chuyện nhỏ thôi, xem như đây là ta trả công cho phụ thân ngươi.”
Thế là Thẩm Tích thuận lợi bước lên lầu hai của khách thuyền.
Bước tới lầu hai, không gian rộng rãi và không khí thoáng đãng làm cả người nàng ta dễ chịu hơn nhiều.
Thẩm Tích không còn say tàu nữa, ăn uống cũng thoải mái hơn. Khi trước lúc còn ở dưới kia, nàng ta vẫn chưa ăn được bữa cơm nào ra hồn.
Ngay khi nàng ta biết trong phòng bếp có đồ ăn thì đã chạy đi tìm, có điều vừa tới đã thấy Kỳ Sương Bạch đứng cạnh lan can nói chuyện với ai đó.
Thẩm Tích có quen biết với Kỳ Sương Bạch, có điều không quá thân, cũng chỉ biết đến gã qua lời đồn đãi, biết gã yêu thương vong thê của mình tới nhường nào, yêu tới mức từng thề rằng sẽ không cưới người nào khác nữa.
Không ngờ lần này bọn họ lại lên cùng một con thuyền.
Thẩm Tích vô cùng đói bụng, cho nên đi tới phòng bếp lấy một chén mì xào trước. Khi mới ăn được một nửa, nàng ta nghe đầu bếp bên trong nói: “Đây là canh gừng cho vị cô nương trong phòng Kỳ công tử, ngươi bưng tới đó đi.”
Cô nương trong phòng Kỳ công tử?
Thẩm Tích nghe lời này, xoay đầu nhìn lại.
Đến khi ăn xong mì, nàng ta vừa trả tiền vừa giả vờ vô tình hỏi đầu bếp: “Vị Kỳ công tử này đúng là bận rộn, không phải lúc trước vừa mới về đến thành Trường An à? Sao giờ đã đi Giang Nam rồi?”
Đầu bếp cười nói: “Làm người buôn bán thì chắc chắn phải chạy ngược chạy xuôi rồi.”
Thẩm Tích gật đầu đáp: “Cũng đúng.”
Chỉ nói đúng một câu này, nàng ta đã biết vị Kỳ công tử trong miệng đầu bếp kia chính là Kỳ Sương Bạch.
Lời đồn nói rằng gã là một nam nhân tốt, vậy mà thê tử vừa mới qua đời chưa tới nửa năm mà đã có nữ nhân khác bên ngoài rồi.
Thẩm Tích hơi khinh thường.
Những kẻ mua danh chuộc tiếng như gã thật sự không ít.
Có lẽ là vì cuộc sống trên thuyền quá buồn chán, số lận Thẩm Tích chạm mặt Kỳ Sương Bạch khá nhiều, lâu dần nàng ta cũng bắt đầu tò mò về nữ nhân bên cạnh gã.
Nhưng kỳ lạ là, từ hôm đó, nàng ta chưa bao giờ nhìn thấy nữ nhân kia. Cho dù nàng có cố tình bữa nào cũng ăn cơm ở đây thì vẫn chưa từng bắt gặp một lần nào.
Nàng ta vốn tưởng nữ nhân đó là kiểu tiểu thư khuê các, giống với đám quý nữ ở thành Trường An, mỗi khi ra ngoài đều phải mang mũ có rèm, giờ ở ngoài nên không ra khỏi phòng cũng chẳng có gì lạ.
Thế nhưng tới ngày Kỳ Sương Bạch mang đống hàng hóa rời thuyền, nàng ta cuối cùng cũng được nhìn thấy nữ nhân kia. Khác với sự tưởng tượng của nàng, nữ nhân đó có hốc mắt sâu, mũi cao, rõ ràng là một nữ tử dị tộc.
Nàng ta nghĩ tới việc bây giờ Kỳ Sương Bạch làm ăn buôn bán với thảo nguyên ở phương Bắc, có bằng hữu là nữ tử dị tộc cũng không có gì kỳ lạ.
Nữ tử dị tộc tới Trung Nguyên lúc nào cũng khiến người ta phải chú ý, có thể hiểu được vì sao Kỳ Sương Bạch lại không cho nữ nhân đó ra ngoài.
Thẩm Tích tự phân tích, từ sau khi nàng ta trở thành bộ khoái, điều này cũng dần trở thành bản năng của nàng.
Nhưng ngay khi đám người Kỳ Sương Bạch rời thuyền, Thẩm Tích đột nhiên nhớ tới một việc… bên hông của nữ tử dị tộc kia có một thanh loan đao.
Thanh loan đao đó tuy vẻ ngoài khá tầm thường nhưng bên trên lại có hoa văn màu vàng, thứ này hẳn không phải thứ mà người bình thường có thể mang theo.
Trong nháy mắt đó, Thẩm Tích đã nảy lên nghi ngờ.
Sau khi Kỳ Sương Bạch dỡ tất cả chỗ hàng hóa xuống, khách thuyền đón thêm khách nhân mới, chuẩn bị rời đi, Thẩm Tích đứng trên boong thuyền nhìn theo một lúc lâu, quyết định nói lời tạm biệt với Phó Yểu.
“Sao lại đột nhiên muốn rời thuyền?” Phó Yểu mỉm cười, tỏ vẻ như bản thân không hề hay biết gì.
“Đột nhiên ta nhớ ra mình còn có việc, cần phải tới đó xác minh.” Thẩm Tích không nói rõ mọi chuyện, không phải nàng ta không muốn nói thật, mà là vì chuyện này khó có thể nói ra được, hơn nữa quan hệ của nàng ta và Phó quan chủ vẫn chưa tốt tới mức cái gì cũng chia sẻ với nhau.
“Vậy được, chúc ngươi thuận buồm xuôi gió, thăng chức không ngừng.” Phó Yểu nói.
Thẩm Tích vội vàng dọn dẹp tay nải, trước khi khách thuyền nhổ neo đã nhảy lên bờ.
Phó Yểu hài lòng nhìn theo bóng nàng ta dần đi về đằng xa.
Thẩm Tích có thể nhạy bén nhận ra đoàn người của Kỳ Sương Bạch có gì đó kỳ lạ, điều này chứng minh nàng ta thật sự có tài. Chuyện tiếp theo phải xem thử Thẩm Tích có nắm được cơ hội này, lấy được công lao về mình hay không thôi.
…
Cùng lúc đó, Kỳ Sương Bạch đang ngồi trên xe ngựa, phát hiện trên eo Mạc Lệ Trát có đeo loan đao.
“Không phải ta đã nói với ngươi là nếu đã tới Trung Nguyên thì phải giả vờ cho giống như nữ tử Trung Nguyên, sau này không được đeo nó nữa rồi à?” Gã không vui hỏi.
Phó Ngũ Nương vốn là cố ý đeo nó. Dù sao ả cũng không phải là Mạc Lệ Trát thật, bản thân Kỳ Sương Bạch lại rất cẩn thận, ả chỉ cần cố tình “ngẫu nhiên” phạm sai lầm mà Mạc Lệ Trát kia có thể phạm phải là được.
“Ta biết rồi.” Phó Ngũ Nương cất loan đao đi, vẻ mặt vẫn còn chút tủi thân.
Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, tuy cả hai người ngồi chung trong một chiếc xe nhưng người nào người nấy đều có suy nghĩ riêng của mình.
Mục đích của Kỳ Sương Bạch vốn không phải nơi này, nhưng sau khi đụng trúng Phó Yểu trên thuyền, gã vẫn quyết định rời thuyền, tránh xảy ra những chuyện ngoài ý muốn.
Ngoài ra, gã còn nghe nói ở Phượng thành có một vị đại sư thông linh, gã muốn tới gặp người đó thử.
Tuy rằng Phó quan chủ nói rằng nàng sẽ không nhúng tay vào tục sự, nhưng gã cũng không dám tin tưởng hoàn toàn. So với việc đặt hy vọng vào người khác, gã lại thích tự tay nắm quyền chủ động, xóa hết mọi nguy hiểm có thể xảy ra hơn.