Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 151



“Sao thế?” Phó Yểu thấy sắc mặt Chung Ly thay đổi, giơ chân đá y một phát: “Chẳng lẽ phương pháp có vấn đề gì à?”

Chung Ly ho khan một tiếng, nói: “Chúng ta rời khỏi đây rồi nói.”

Bọn họ không quay lại khách thuyền, mà đi thẳng tới lăng mộ ở núi Nhạn Quy trước, ngồi xuống bàn ngọc trong đại sảnh.

“Phương pháp sửa mệnh này cần có nước mắt của quỷ và máu của thần linh, vẽ thành một lá bùa hợp mệnh.” Chung Ly nói.

Phó Yểu nghe xong thì rất vui vẻ: “Không phải chúng ta đang có nước mắt của quỷ rồi à?” Còn máu của thần linh, tuy thần linh khá ít nhưng dù sao vẫn có tồn tại, muốn lấy máu sẽ hơi khó khăn nhưng cũng chẳng phải là hoàn toàn không có cách: “Có lẽ ngươi nói đúng, cơ hội sửa mệnh của ta quả nhiê giấu ở nơi này.”

Nàng vui vẻ xong, thấy Chung Ly vẫn im lặng không nói gì, hỏi: “Chẳng lẽ còn có thứ gì khó hơn mà ngươi chưa nói ra à?”

Chung Ly nhìn nàng một lúc, đáp: “Bùa chú với chúng ta không phải là vấn đề lớn, có điều… cách sử dụng này hơi phiền phức.”

“Ví như?”

“Lá bùa này cần hai người dùng.”

“Hai người? Vừa hay có ngươi giúp ta luôn.” Phó Yểu thấy số người không phải là vấn đề, thậm chí còn rất ổn là đằng khác: “Chuyện này chắc không phải là chuyện phiền phức đấy chứ?”

“Ừ. Phiền phức thật sự là cần hai người hòa hợp làm một, sau đó cùng nhau sử dụng bùa chú mới sửa mệnh được.”

Phó Yểu: “…”

Nàng im lặng một lúc lâu, hỏi: “Kiểu hòa hợp làm một này, có phải là kiểu song tu mà người khác hay nói không vậy?”

Chung Ly: “…Phải.”

Đến giờ Phó Yểu mới chú ý tới tên của lá bùa: “Bùa này tên là hợp mệnh, không phải nghĩa là sẽ xác nhập vận mệnh của chúng ta thành một đó chứ?”

“Đúng vậy, xem như cả hai dùng chung một mệnh cách.” Tuy rằng phương pháp cũng không nêu rõ tình huống cụ thể, nhưng trông dáng vẻ nghèo nàn của lão nhân kia, y cảm thấy khả năng cao là như thế.

Mọi chuyện trên thế gian đều có số mệnh, ắt không đột ngột có thêm cái gì, cũng chẳng vô cớ mất đi cái gì. Nếu muốn sửa lại mệnh cách ngũ tệ tam thiếu, vậy thì phải dùng mệnh cách của người khác để bù vào.

“Nói vậy có nghĩa, phiền phức lớn nhất của ta bây giờ là tìm được một nam nhân tình nguyện song tu, dùng chung mệnh cách với ta sao?”

Chung Ly nhướng mày, nói: “Chẳng lẽ trọng điểm không phải là song tu à?”

“Cái đó không sao.” Phó Yểu nhún vai: “Âm dương giao hợp vốn là sự tự nhiên của đất trời, lúc còn sống, để không bị mắng chửi thì làm trinh tiết liệt nữ là được, nhưng đã chết đi rồi cần gì phải bị mấy giáo điều nhân gian này trói buộc nữa.”

Chung Ly thấy nàng không hề để ý, nói: “Vậy thì không còn phiền phức nào nữa.”

“…” Phó Yểu tháo mảnh lụa che hai mắt mình xuống, nhìn thẳng vào y: “Hình như ta vẫn chưa hiểu ý ngươi lắm.”

Chung Ly bình tĩnh đáp: “Không phải ai cũng có thể giúp ngươi sửa mệnh. Người sửa mệnh cho ngươi phải có tu vi cao, phúc duyên sâu, có thể dùng vận khí của mình để lấp đầy khuyết điểm trong mệnh cách của ngươi. Nếu không thì đối phương có lẽ sẽ bị mệnh cách của ngươi lấn át ngược lại.”

“Nói thế nghĩa là, người có thể giúp ta bây giờ cũng chỉ có một mình ngươi.” Từ lời nói này của y, Phó Yểu đã nhanh chóng rút ra kết luận, nàng mỉm cười, dựa sát vào Chung Ly một chút, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay y: “Vậy ngươi đồng ý giúp ta à?”

Bàn tay Chung Ly cứng đờ, chỉ cảm giác có một sự tê dại từ mu bàn tay truyền thẳng vào trái tim, làm nó đập thình thịch không ngừng.

“Cũng không phải là ta không được lợi.” Y vững người, giải thích: “Tu vi của ta đã lâu rồi không có tiến bộ, chuyện này đối với ta mà nói có lẽ cũng là một loại cơ duyên.”

Phó Yểu cười híp mắt: “Hai bên cùng có lợi đúng không? Ngươi yên tâm, chúng ta chắc chắn sẽ là bạn hợp tác ăn ý nhất.”



Phượng thành thuộc về vùng Tương Tây, tòa thành này được dãy núi xung quanh bao bọc, cũng vì địa hình như thế nên Phượng thành ít khi liên lạc với bên ngoài, hơn nữa người dân ở đây đều có quan hệ họ hàng với nhau, thế nên mỗi khi có người ngoài tới đều mang lại cảm giác rất bí ẩn cho người trong thành.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Tích tới Phượng thành, nàng ta vốn là bám theo Kỳ Sương Bạch tới đây. Mấy ngày trước, vì đường núi quá gập ghềnh, phải sắp xếp lại đống hàng hoá, Kỳ Sương Bạch đã thuê thêm người vận chuyển, nàng ta cũng rất khoẻ mạnh nên đã được thương đội Kỳ gia mời tới vận chuyển hàng hóa.

Suốt hành trình tới Phượng thành, nàng ta dần hòa nhập với các thành viên trong thương đội, trước khi hàng hóa được giao tới nơi họ đều chủ động dẫn theo nàng ta.

Sau khi Kỳ Sương Bạch biết việc này đã thử thân phận của Thẩm Tích, nhưng sau khi biết nàng ta là người trong võ lâm thì cũng đồng ý để nàng đi cùng thương đội.

Phượng thành không rộng lắm, cho nên chẳng có gì là không thể dùng bạc để mua. Chẳng mấy chốc Kỳ Sương Bạch đã biết được vị trí của vị đại sư thông linh kia.

Tối hôm đó, gã mang lễ vật được chuẩn bị kỹ càng tới cửa xin gặp.

Gã không tiện kéo nhiều người khác đi cùng, thế nên quyết định chỉ dẫn theo một thân tín và tùy tùng của mình.

Vị thông linh sư kia tên gọi Ảnh đại sư, nơi ở trông cực kỳ quái lạ, đó là một gốc cây cổ thụ.

Cây cổ thụ đó có kích thước phải to bằng gần mười mấy người gộp lại, dưới hốc cây được sửa lại thành nơi để ở, lúc Kỳ Sương Bạch đi vào đã vô cùng kinh ngạc.

Có lẽ vì lễ vật mà Kỳ Sương Bạch mang tới đủ quý giá, Ảnh đại sư tỏ ra khá là nhiệt tình với gã. Sau khi biết gã tới từ kinh thành, có quan hệ với đám quan to quý tộc ở đó thì sắc mặt hắn ta càng tốt hơn nữa.

Để chứng minh năng lực của mình trước mặt khách quý, Ảnh đại sư cũng thể hiện năng lực một chút, ông ta nói: “Dạo gần đây Kỳ công tử nên cẩn thận, quanh người ngươi có quỷ khí nồng nặc, sợ là đã đụng vào thứ gì đó không sạch sẽ rồi.”

Hai mắt Kỳ Sương Bạch lóe sáng, lúc trước Phó quan chủ cũng nói y như vậy, còn nói rằng thứ đó đi theo ngay bên cạnh gã.

“Vậy đại sư có thể nhìn thấy thứ đó hiện đang ở đâu không?” Gã hỏi.

“Ở ngay xung quanh ngươi, chắc chắn là thế.” Ảnh đại sư rất kiên quyết.

“Vậy sao.” Kỳ Sương Bạch gật đầu, cố ý nói: “Ta không dám giấu giếm, thật ra hơn nửa tháng trước cũng từng có một vị cao nhân nói với ta như vậy. Có điều khi đó ta không tin lắm, hiện giờ xem ra là do bản thân ta đã tự đại rồi.”

Cùng nghề cũng là kẻ địch, tuy Ảnh địa sư ở Phượng thành nhưng trong lòng vẫn thấy không thoải mái lắm: “Cho hỏi vị cao nhân đó là ai vậy?”

“Là ai thì ta không quen, chỉ nghe nói là Phó quan chủ của Thanh Tùng Quan ở Thủy huyện Giang Nam.” Ngoài miệng thì Kỳ Sương Bạch nói thế, nhưng hai mắt lại tập trung quan sát vẻ mặt của Ảnh đại sư.

Gã không biết Phó quan chủ có thật sự là cao nhân hay không, nhưng gã có thể tìm hiểu về nàng thông qua người trong huyền môn. Nếu nàng thật sự là người mà gã không thể đắc tội, vậy gã cũng chỉ đành khom lưng uốn gối tạo chút quan hệ tốt, nhưng nếu nàng chỉ là một thuật sĩ bình thường, gã tất nhiên sẽ tìm cơ hội tiêu diệt bất kỳ người nào có khả năng gây nguy hiểm cho mình.

Tướng mạo của gã, ở một trình độ nhất định nào đó cũng là một sự uy hiếp.

“Họ Phó?” Ảnh đại sư nhíu mày, đã biết đó là ai: “Hóa ra là nàng.”

“Sao thế? Đại sư có quen nàng sao?” Kỳ Sương Bạch hỏi.

“Người trong huyền môn hiện thế, hành tẩu giữa dân gian cũng chỉ có bao nhiêu đó người, nghe đám tiểu quỷ ngoài kia nói đi nói lại nhiều lần, biết cũng chẳng có gì lạ.” Ảnh đại sư đáp: “Người này ta cũng từng được nghe nói tới, có điều nàng thường rất keo kiệt, không dễ ra tay giúp bất kỳ ai, cần phải dùng thứ gì đó trao đổi mới chịu giúp đỡ, xem như là một người vừa chính vừa tà.”

Toàn bộ lời của ông ta đều rất chính xác, trong lòng Kỳ Sương Bạch biết bản thân đã tìm đúng người, tiếp tục thử: “Vậy thì vị Phó quan chủ kia với đại sư, đạo hạnh của ai càng cao hơn?”

Ảnh đại sư cho rằng gã không tin mình, cười lạnh một tiếng, giọng điệu cũng không còn thân thiết như trước nữa: “Chúng ta chưa từng tỷ thí với nhau, sao có thể biết ai cao ai thấp? Chuyện của Kỳ công tử, ai trong số chúng ta cũng có thể giúp được, nếu ngươi muốn tìm nàng thì cứ việc rời đi.”

Kỳ Sương Bạch tất nhiên biết tại sao ông ta lại tức giận, gã lắc lư cây quạt trong tay, cười nói: “Đại sư đừng bực mình, ta chỉ là hơi tò mò với chuyện trong huyền môn thôi. Vị Phó quan chủ kia đã nổi danh khắp Trường An, ta nghĩ nếu đại sư có đạo hạnh cao hơn nàng, vậy thì chắc chắn sẽ như cá gặp nước ở Trường An, cần gì phải co mình trong một góc như thế này.”

Ảnh đại sư nghe gã giải thích xong, lòng cũng dần thả lỏng, nói: “Người ở Trường An thì có gì hay ho chứ, chỉ một tên giang hồ bịp bợm cũng đủ để lừa gạt bọn họ, ta sẽ không tới Trường An. Còn vị họ Phó kia, nàng ta chắc chắn là người có bản lĩnh, ai cao ai thấp thì phải tỷ thí mới biết được.”

Lời này của ông ta không khác chưa nói là bao.

“Thì ra là vậy.” Kỳ Sương Bạch biết nếu tiếp tục nói về vấn đề này nữa thì sẽ làm Ảnh đại sư thấy nghi ngờ. Hơn nữa, gã vốn cũng không biết nhiều về huyền môn, thế là quyết định không nói tiếp nữa, âm thầm tính toán.

Thế là những ngày sau đó, Kỳ Sương Bạch thường xuyên mang theo lễ vật tới cửa thăm hỏi.

Cắn người miệng mềm, của cho là của nợ, Ảnh đại sư nhận nhiều lễ vật như vậy cũng không còn giữ miệng như trước nữa. Kỳ Sương Bạch lại là người giỏi nắm bắt cơ hội, tất nhiên  cũng bắt đầu dò hỏi chuyện của huyền môn và Phó quan chủ một cách âm thầm.

Tiếc rằng Ảnh đại sư chưa từng rời khỏi Phượng thành này, những hiểu biết của ông ta về Phó Yểu đều là thông qua đám quỷ quái. Thứ ông ta biết không nhiều, cho nên Kỳ Sương Bạch cũng chỉ tìm hiểu được một ít.

Kỳ Sương Bạch đang tìm người có thể khống chế được Phó quan chủ, sau khi thấy Ảnh đại sư dường như không nắm chắc, gã đành phải tiếp tục hỏi thăm người tài giỏi khác từ chỗ Ảnh đại sư.

Tất nhiên là lúc dò hỏi, gã không dám nói thẳng, chỉ lấy cớ muốn biết thêm về chuyện của huyền môn mà tìm hiểu có các vị cao nhân nào.

“Cao nhân?” Ảnh đại sư lúc này đã say rượu tới đỏ bừng mặt, to mồm nói: “Cao nhân nào có thể lợi hại hơn sư phụ ta chứ? Toàn bộ Tương Tây này đều do sư phụ ta quyết định.”

Kỳ Sương Bạch không ngờ mình lại có thêt nhận được một sự bất ngờ tới vậy, ngay khi gã muốn hỏi thêm vài câu, Ảnh đại sư đã say mèm.

Ngày hôm sau, Ảnh đại sư vừa tỉnh lại đã thấy mình đang ở trong khách điếm mà Kỳ Sương Bạch thuê. Tối hôm qua bọn họ uống rượu ở một tửu lầu, ký ức cuối cùng trong đầu ông ta là Kỳ Sương Bạch đã nhờ người đưa ông tới khách điếm mình đang ở.

Ông ta vừa mới tỉnh dậy, Kỳ Sương Bạch đang định hỏi tiếp về lời nói tối hôm qua, Ảnh đại sư lúc này lại nhìn thấy Phó Ngũ Nương đi ngang qua hành lang.

“Nữ nhân kia là người của ngươi?” Ảnh đại sư hỏi. Ông ta thấy y phục trên người nữ nhân đó không hề giống với nữ tử trong Phượng thành.

Kỳ Sương Bạch lại hiểu nhầm rằng ông ta để ý tới Mạc Lệ Trát, lập tức tìm cớ nói: “Ta được người khác nhờ dẫn nàng theo.” Ý của gã là nàng không phải người của gã, gã không thể đưa nàng cho ông ta.

Ảnh đại sư nói: “May mắn nàng không phải người của ngươi, nếu không ngươi còn sống được tới tận bây giờ đúng là kỳ tích.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.