Lời này của Ảnh đại sư vô cùng rõ ràng, Kỳ Sương Bạch sao có thể không hiểu ý của gã: “Ý ngươi là lệ quỷ đã bám vào người nàng rồi?”
Nhưng Ảnh đại sư không đáp lời gã mà cầm kiếm gỗ đào tới chỗ Phó Ngũ Nương.
Kỳ Sương Bạch vốn định đi theo, nhưng còn chưa đi được mấy bước thì đã vội lùi về phía sau. Gã vốn là kẻ tham sống sợ chết, cho nên cũng không định tự đưa mình vào nơi nguy hiểm.
Phó Ngũ Nương ở phòng số hai, Ảnh đại sư nhanh chóng đá cửa đi vào. Có điều khi ông ta vừa bước vào thì phát hiện trong phòng căn bản không có ai.
Ông ta tìm kiếm một lượt, ngay lúc vừa xoay người, trên đầu đột nhiên xuất hiện tóc của nữ nhân, nhanh chóng quấn quanh cổ ông ta, lúc này ông mới ngẩng đầu lên, hóa ra người mà ông ta muốn tìm giờ đã dựa sát vào trần nhà, nhìn ông bằng đôi mắt sâu thẳm.
“Yêu nghiệt, xem kiếm!” Ảnh đại sư hét lên một tiếng, cắt những sợi tóc xung quanh, bắt đầu đánh nhau với Phó Ngũ Nương.
Trên người Kỳ Sương Bạch có pháp khí và vận khí, Phó Ngũ Nương không những không thể tới gần thì thôi không nói, vậy mà kẻ có đạo hạnh thấp kém trước mặt nàng ta này lại dám hô to gọi nhỏ, Phó Ngũ Nương cũng bắt đầu nổi ý muốn giết người.
Một người một quỷ đánh nhau trong phòng, Kỳ Sương Bạch ở bên ngoài đã gọi hết những người mình có thể gọi tới bên cạnh, đồng thời còn sai người vào trong phòng xem tình hình.
Thẩm Tích cũng thuận thế bước tới cạnh Kỳ Sương Bạch, ngay khi những người khác không ai dám tới gần căn phòng đó, nàng ta đã chủ động xin đi. Nàng còn chưa tới gần, cánh cửa đã hoàn toàn tan nát, nàng ta nhìn thấy một nam nhân trung niên hoảng sợ chạy ra khỏi phòng, kết quả còn chưa tới cửa lớn thì tóc dài dày đặc trên cổ đã trực tiếp kéo gã quay lại.
Ảnh đại sư thấy mình không còn đường trốn thoát, lập tức xoay người tiếp tục chém giết, đồng thời trong lòng cũng kêu rên không ngừng. Ông ta nào có thể ngờ rằng nữ quỷ này lại là lệ quỷ, lệ quỷ khác với quỷ quái bình thường, phải đích thân sư phụ ông ta ra tay thì mới được, hiện giờ ông còn có thể chạy được đã xem như là may mắn rồi.
Đây là lần đầu tiên Phó Ngũ Nương đánh nhau với người khác, sau một hồi người tới ta đi, nàng ta thấy nam nhân này cũng chẳng có gì đặc biệt, cười lạnh một cái, dùng tóc cuốn lấy toàn bộ cơ thể, bắt đầu hấp thụ máu thịt của ông ta.
“Kỳ công tử, cứu ta!!!” Ảnh đại sư trốn không kịp, cả người đã bị ả ta trói chặt, đành phải kêu cứu ra bên ngoài nhưng lại chẳng có ai dám vào bên trong.
Rất nhanh, cơ thể của ông ta đã bị hút tới mức chỉ còn chút tàn hơi, ngay khi đang tuyệt vọng, ông ta đột nhiên ném thứ gì đó ra ngoài, miệng kêu lên: “Sư phụ, ngài nhất định phải báo thù cho con!”
Phó Ngũ Nương cũng nhận ra, muốn ngăn lại nhưng không kịp. Có điều ả cũng chẳng thèm để ý, máu thịt mới hấp thụ làm ả có cảm giác đạo hạnh của mình hình như tăng lên không ít.
Ả thả thi thể đã khô quắt xuống, một ngụm nuốt sạch linh hồn của Ảnh đại sư xuống bụng, sau đó ra vẻ thỏa mãn đi ra ngoài cửa.
Kỳ Sương Bạch ở bên ngoài nghe thấy tiếng hét thê lương của Ảnh đại sư cũng đã quyết định bảo những người còn lại đứng im ngăn ả lại, còn mình thì một mình chạy xuống lầu.
Ai ngờ không đợi gã chạy tới cửa, cửa chính khách điếm lại đóng chặt một cách kỳ lạ. Gã theo bản năng xoay người lại, chỉ nhìn thấy Mạc Lệ Trát đang đứng ở thang lầu, mỉm cười nhìn chăm chú vào gã.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” May là lòng dạ Kỳ Sương Bạch cũng đủ thâm sâu, dù ở trong hoàn cảnh này nhưng gã vẫn không hề hoảng loạn, đầu óc còn vô cùng tỉnh táo.
“Ta là ai à?” Phó Ngũ Nương phát hiện sau khi tu vi của mình tăng lên, đã không còn thấy sợ pháp khí trên người Kỳ Sương Bạch kia nữa. Ả tiến từng bước tới gần gã, tay vuốt dọc nơi khóe miệng, lau sạch vết máu cuối cùng bên môi, ánh mắt chứa đầy thù hận: “Tướng công, không phải ngươi bảo rằng ngươi yêu thương ta nhất sao? Vậy tại sao ngay cả ta mà chàng cũng không nhận ra được vậy?”
Tròng mắt Kỳ Sương Bạch co lại: “Ngũ Nương?”
Lúc này Phó Ngũ Nương đã đi tới trước mặt gã, ép gã phải dựa sát vào cửa lớn, ả vươn tay, những móng tay thon dài lướt qua gương mặt Kỳ Sương Bạch, cuối cùng dừng lại giữa trán gã, sau đó vận sức chọc mạnh: “Súc sinh, lúc ngươi sai Liên Diệp hại chết ta, chắc ngươi cũng không ngờ sẽ có ngày hôm nay đúng không?”
Kỳ Sương Bạch cảm giác cơn đau nhói truyền đến từ giữa trán, gã không hề do dự mà quỳ xuống, ngẩng đầu xin Phó Ngũ Nương tha thứ: “Ngũ Nương, ta biết sai rồi!”
Phó Ngũ Nương có lẽ cũng không ngờ Kỳ Sương Bạch lại dễ dàng khom lưng uốn gối như vậy, ả khá bất ngờ, nhìn nam nhân đang quỳ gối trước mặt mình, lòng vừa khinh thường vừa nảy sinh một cảm xúc sung sướng khó lòng diễn tả. Sự sung sướng này làm ả rất thỏa mãn: “Ngươi cũng có ngày hôm nay.” Chính vì sự vui sướng này nên ả cũng chịu chờ đợi thêm chút, xem thử Kỳ Sương Bạch này có thể làm ra trò hề gì để được sống.
Chỉ trong chốc lát đó, Kỳ Sương Bạch đã chỉnh lại tư thế, ra vẻ sám hối nói: “Ta không cầu xin nàng tha thứ cho ta, cũng không xin nàng tha cho ta lần này, ta chỉ cầu xin nàng có thể cho ta một cơ hội bù đắp.”
“Bù đắp cho ta?” Phó Ngũ Nương bật cười: “Được thôi, ngươi muốn dùng mạng của mình bù đắp cho ta sao?”
“Cái mạng này của ta lúc nào cũng thuộc về nàng.” Kỳ Sương Bạch lập tức nói: “Nàng muốn giết ta thì rất dễ, nhưng sau đó thì sao? Điều này cũng chẳng thể mang lại lợi ích gì cho nàng được. Nàng xem, nàng bây giờ đã là Mạc Lệ Trát, thân phận của nàng ta là gì chắc hẳn nàng cũng biết? Nàng ta chính là công chúa Hung nô. Chẳng lẽ nàng trở thành oán quỷ rồi thì không còn muốn sống lại nữa sao?”
Câu cuối cùng này của gã thật sự khiến Phó Ngũ Nương thấy khá hấp dẫn. Người nào từng chết thì đều biết, được sống là điều hạnh phúc biết bao nhiêu.
Kỳ Sương Bạch thấy vẻ mặt ả dần thả lỏng, tiếp tục thuyết phục: “Chẳng lẽ nàng không nhớ nữ nhi sao? Nếu nàng vẫn còn sống thì ít nhất cũng có thể tự mình nuôi dưỡng nữ nhi. Còn ta, sau này ta sẽ luôn nghe lời nàng, những thứ nàng muốn mà không có được, ta đều sẽ giúp nàng, cho dù là quyền lợi hay địa vị cáo mệnh phu nhân đi chăng nữa.”
Hai mắt Phó Ngũ Nương khẽ khép lại, móng tay cũng dần trở về vị trí ban đầu. Thật ra hiện giờ ả vẫn còn chưa giết Kỳ Sương Bạch được, chỉ có thể thương lượng với gã mà thôi. Có điều nếu Kỳ Sương Bạch muốn đầu hàng, ả cũng không ngại bắt Kỳ Sương Bạch giúp ả tu luyện một phen.
“Đúng là điều kiện khiến người ta động lòng.” Ả cười lạnh nói: “Vậy sau này phải xem biểu hiện của ngươi rồi.”
Kỳ Sương Bạch nghe ả nói vậy thì biết rằng mình đã tránh được một kiếp. Gã thở phào nhẹ nhõm, lúc đứng lên lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Chúng ta không thể ở lại khách điếm này nữa.” Phó Ngũ Nương nói: “Đợi tìm được chỗ nghỉ chân mới, ta muốn ngươi mang một tế phẩm tới cho ta.”
Kỳ Sương Bạch lập tức đồng ý.
Động tĩnh trong khách điếm lớn tới vậy, những người khác đã sớm bị dọa sợ đến độ choáng váng. Kỳ Sương Bạch cũng không giải thích gì nhiều, chỉ dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Những người đi theo gã lúc đầu không dám cử động, Kỳ Sương Bạch cũng không bắt buộc, cứ thế cầm bạc ra, người nào muốn đi thì đi, kẻ không muốn thì gã cũng không ép.
Thế là đa số mọi người đều chọn rời đi, chỉ còn vài người là ở lại.
Thẩm Tích vốn định ở lại, lúc nãy nàng ta nhờ có thính lực tốt nên đã nghe thấy đoạn đối thoại giữa hai người kia. Chuyện này có liên quan tới Hung nô, nàng ta không thể nhắm mắt làm ngơ mãi được.
Có điều ngay khi nàng ta đang định xin ở lại, miệng nàng lại không nghe lời mà thốt ra thành: “Ta muốn đi.”
Thế là nàng ta được cho bạc, bị đuổi đi.
Kỳ Sương Bạch sai người thu xếp đồ đạc, nhanh chóng rời khỏi khách điếm. Thậm chí gã còn không dám ở lại Phượng thành quá lâu, vội vàng rời đi trước khi quan phủ kéo tới.
Sau khi rời thành, Kỳ Sương Bạch lập tức nói với Phó Ngũ Nương rằng không thể để những người đó được sống. Gã không thể để thân phận của Mạc Lệ Trát bị bại lộ được.
Phó Ngũ Nương tất nhiên cũng hiểu rõ điều này, sau khi hấp thu máu thịt, đạo hạnh của ả đã tăng lên không ít, vừa hay cũng muốn nếm thử xem máu thịt của người thường có tác dụng với mình hay không. Nếu như nó có lợi với ả, ả không những có thể báo thù, mà dù sau này có không tuân theo giao dịch với Phó quan chủ cũng được.
Phó Ngũ Nương nghĩ vậy, lúc trời vừa tối đã quay lại Phượng thành.
Người đầu tiên ả tìm tới là Thẩm Tích.
Tối đó, Phó Ngũ Nương xuất hiện khi Thẩm Tích đang bận viết thư, ngay khi nàng ta cảm giác được cổ mình bị thứ gì đó quấn lấy thì không còn kịp nữa, Phó Ngũ Nương đã ở ngay sau lưng nàng ta, còn chưa kịp hét lên thì cổ đã bị siết chặt.
Miệng Thẩm Tích phát ra từng tiếng thở gấp, ngay khi nàng ta nghĩ rằng mình sắp chết, mái tóc quấn quanh cổ đột nhiên đứt đoạn, nàng ta thành công thoát ra.
“Ai!” Phó Ngũ Nương hét lên, kết quả vừa mới ngẩng đầu thì thấy không biết khi nào, Phó quan chủ đã đứng dựa lưng bên khung cửa, cười lạnh nhìn ả.
“Nếm được vị ngon khi giết người nên bắt đầu lạm sát người vô tội rồi à?” Phó Yểu lạnh lùng hỏi.
Phó Ngũ Nương bây giờ đã tự tin hơn hắn khi trước, nói: “Giao dịch giữa chúng ta hình như không bao gồm việc ngươi nhúng tay vào chuyện của ta.” Ý của ả là muốn nàng không xen vào chuyện của người khác.
“À.” Phó Yểu cười nhạo, bóng hình đột nhiên biến mất, giây tiếp theo đã xuất hiện trước mặt Phó Ngũ Nương, đưa tay ra bóp chặt hồn phách của ả, lạnh lùng nói: “Ngươi nói lại lần nữa thử xem?”
Phó Ngũ Nương không ngờ tu vi của mình đã tăng lên rồi mà vẫn bị nàng khống chế một cách dễ dàng như vậy. Phó Ngũ Nương cảm nhận được tu vi trong người mình đang dần giảm bớt, vội vàng học theo Kỳ Sương Bạch: “Quan chủ, ta biết sai rồi! Ngài đại nhân đại lượng, xin hãy tha cho ta một lần đi.”
Phó Yểu ném ả đi xa, xoa tay nói: “Cút.”
Phó Ngũ Nương vội vàng chạy trốn, Phó Yểu đi về phía Thẩm Tích vẫn còn sợ hãi.
“Lại gặp nhau rồi.” Nàng lên tiếng chào hỏi.
Thẩm Tích đứng lên cảm ơn, sau đó mới nói một cách khó có thể tưởng tượng: “Ngài… Ả…” Nàng ta tạm thời không biết nên nói gì mới phải, sau một lúc im lặng sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, lập tức nói: “Sao ngài lại thả ả ta đi? Lần này ả đi, có khi sẽ khiến người vô tội khác gặp nguy hiểm.”
“Chuyện này ta không quan tâm.” Phó Yểu nói: “Ta cứu ngươi là vì phụ thân của ngươi. Còn sự sống chết của kẻ khác, nếu ngươi có khả năng thì tự đi mà cứu.”
Thẩm Tích im lặng.
Phó Yểu thấy vẻ mặt lo âu của nàng ta, cười nói: “Yên tâm đi, sau chuyện vừa rồi, ả sẽ không dám tiếp tục lạm sát người vô tội nữa đâu. Nhưng bây giờ ngươi hình như đã thích ứng với thân phận của mình, cũng đã bắt đầu biết nghĩ cho bá tánh.”
“Thật sao?” Đầu tiên Thẩm Tích rất vui vẻ, nhưng sau đó lại ngượng ngùng, gãi đầu nói: “Trước kia ta thấy cuộc sống này chẳng hề có ý nghĩa gì, sau khi làm bộ khoái, ta mới cảm thấy cuộc sống mình phong phú hơn nhiều. Phải rồi, quan chủ chắc là cũng biết chuyện giữa Kỳ Sương Bạch với nữ nhân kia đúng không? Nữ nhân kia là người Hung nô.”
“Biết thì đã sao? Điều tra chuyện lần này thuộc trách nhiệm của ngươi chứ không phải ta. Có khi ngươi còn có thể nhờ vụ án này mà thăng quan tiến chức ấy chứ.”
“Ta không dám nghĩ tới chuyện này.” Thẩm Tích thấy hơi bực bội: “Có điều ta chắc chắn không thể bắt được bọn họ, nói không chừng tới khi đó lại phải nhờ quan chủ giúp đỡ.”
Thẩm Tích đột nhiên nhớ tới “phí giúp đỡ” cao ngất ngưởng của nàng: “Chuyện này…”
“Chuyện này không cần phải vội, ngươi muốn bắt người thì cũng phải đợi ta câu cá xong đã rồi hẵng nói.” Phó Yểu đáp.
“Câu cá?” Thẩm Tích khó hiểu.
“Đúng vậy. Dùng con mồi nhỏ để câu cá, sau đó lại dùng con cá vừa câu được này câu con cá lớn hơn. Dạo này trong tay ta hơi ít cá, cần phải câu thêm mấy con mới được.” Phó Yểu vỗ bả vai nàng ta: “Ngươi cứ làm cho tốt, ta đợi ngươi nổi danh thiên hạ.”
Nàng nói xong, biến mất qua khung cửa.
Thẩm Tích nhìn bóng của mình dưới ánh trăng, đứng lặng một hồi lâu bên cửa sổ.
Phó Yểu cũng đã quay lại núi Nhạn Quy, lúc này, Chung Ly đã cầm máu của thần linh về…