Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 153



“Lấy được máu nhanh vậy à?” Phó Yểu chưa từng tiếp xúc với thần linh, có điều dù sao đó cũng là những thần linh cao cao tại thượng, không phải là sinh vật bình thường, cho nên Chung Ly vừa ra ngoài đã lấy được máu, tốc độ này nhanh tới mức khiến nàng phải kinh ngạc.

“Ừ, chút máu này không khó.” Mọi thứ quả nhiên vẫn phải dựa vào thực lực để nói chuyện.

Bọn họ đã có máu thần linh, nước mắt quỷ, chỉ cần vẽ bùa nữa là đủ.

Phó Yểu là phương thuật sư, chủ động nhận lấy trách nhiệm vẽ bùa này: “Hai ta chia đều công việc, ngươi cầm máu, bùa cứ để ta.”

Có điều nàng chưa từng vẽ loại bùa này, cho nên cũng không vội, muốn dùng chu sa bình thường để thử trước.

Không thể không nói, vẽ bùa hợp mệnh cực kỳ khó khăn. Phó Yểu tuy là phương thuật sư đã đại thành cũng phải làm hỏng một xấp giấy vàng mới bắt đầu tìm được cảm giác.

Vào ngày vẽ bùa, Phó Yểu về đạo quan sai Triệu Hưng Thái làm một bàn đồ ăn ngon, sau đó xuống quán trà của Phương Nhị dưới núi đánh bài một lượt, nhờ gian lận mà nàng thắng được một đống tiền, thế nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy có gì đó khó chịu.

Cảm giác này chẳng khác nào xiềng xích trói chặt nàng suốt trăm năm qua đột nhiên có một ngày được gỡ bỏ, nàng cứ thấy có cảm giác không thật.

Sau khi Chung Ly biết cảm xúc của nàng, không nói gì cả, trực tiếp dẫn nàng tới nhà kho của mình.

Nhà kho này của y giống hệt với câu xây nhà bằng vàng, trong tầm nhìn, ánh sáng của vàng ròng tỏa lấp lánh dưới dạ minh châu, mê hoặc lòng người, khiến nàng không tài nào chịu nổi.

“Vẽ bùa xong, đống vàng này thuộc về ngươi hết.” Chung Ly đứng trước cửa nhà kho, lạnh nhạt nói.

Phó Yểu hít sâu một hơi, móc nước mắt của quỷ ra tại đó, cầm cây bút Hoàng Lương đã dính máu thần linh, nhanh chóng vẽ ra đống hoa văn phức tạp của bùa hợp mệnh giữa ánh sáng lấp lánh của vàng bạc châu báu.

Hoa văn trên bùa hợp mệnh đó rất phức tạp, muốn vẽ được thì cần phải bình tâm tĩnh khí, người bút hợp nhất, vẽ liền một mạch không được ngắt quãng.

Chung Ly nhìn thấy lá bùa được vẽ xong: “…”

“Xong!” Hoàn thiện nét vẽ cuối cùng, Phó Yểu chỉ thấy cả người mệt mỏi, có điều hoa văn đang lóe sáng trên lá bùa dừng giữa không trung vẫn khiến nàng thấy vô cùng tự hào.

Đây chính là mạng sống của nàng.

“Ngươi nghỉ ngơi chút đi, ta ra ngoài một lát.” Chung Ly ôm nàng tới chỗ ngọc quan. Y không thể tùy tiện dùng lá bùa này, phải xác nhận một lần nữa mới được.

“Được rồi.” Phó Yểu biết y muốn đi đâu, cả hai đều không phải đồ ngốc, không thể hoàn toàn tin vào những gì người khác nói được: “Chuyện này giao cho ngươi vậy.”

Phó Yểu nhắm mắt lại, Chung Ly xuất hiện ở chỗ lão nhân bán ốc biển lần nữa.

Lão nhân bán ốc biển đó không hề bất ngờ trước sự xuất hiện của y. Ông ta để Chung Ly nhìn thấy ký hiệu linh hồn trên người mình: “Đây là dấu ấn không thể biến mất cho dù có chết, trừ khi hồn phi phách tán.”

“Nữ nhân năm đó thực hiện hợp mệnh với ngươi giờ đang ở đâu?” Chung Ly hỏi.

Y đã nghe được vài chuyện về lão nhân bán ốc biển từ chỗ thần linh, biết trước kia ông ta vì một nữ nhân nên mới vứt bỏ tiên duyên, hứng chịu lôi kiếp, chỉ mong có được một lá hợp mệnh phù, ai ngờ sau khi nữ nhân kia sửa mệnh xong đã bỏ ông ta mà đi.

“Nàng?” Lão nhân bán ốc biển lắc đầu đáp: “Không biết, đã không còn liên quan gì tới ta nữa rồi.”

Chung Ly nhìn ông ta một hồi, nói: “Được rồi.”



Phó Yểu nằm nghỉ ngơi trong ngọc quan một lát rồi trở về đạo quan trước.

Sau khi tắm gội sạch sẽ, dâng hương xong, Phó Yểu lau bụi cho tượng Tam Thanh, đốt cây nhang to nhất, rồi mới yên tâm ngồi đợi Chung Ly quay về.

Lúc Chung Ly trở lại thì đã là buổi tối. Phó Yểu để cơ thể của mình ở lại trong đạo quan, linh hồn bay tới nhà hàng xóm.

Lúc nàng đến, Chung Ly còn đang tắm rửa.

Bước xuống thềm ngọc, nàng vừa liếc mắt đã thấy Chung Ly đang ngâm mình trong suối nước nóng lượn lờ sương trắng, đôi mắt y nhắm chặt, mái tóc hai bên sườn được cây trâm ngọc cố định trên đỉnh đầu, một lọn tóc nhỏ dán sát lên mặt y, một vài giọt nước ngưng tụ trên sợi tóc, dọc theo đường cong gương mặt nhỏ xuống xương quai xanh.

Trong nháy mắt đó, Phó Yểu cảm thấy bản thân mình như là Đường Huyền Tông vô tình nhìn thấy cảnh Dương Quý Phi đang tắm rửa, ừm… tất nhiên Chung Ly chính là vị Dương Quý Phi kia rồi.

“Khụ.” Phó Yểu khụ một tiếng, nhắc nhở người nào đó.

Chung Ly vừa mở mắt ra đã thấy Phó Yểu đặt một chân xuống suối nước, sau đó cả người nàng cũng bị nước nóng bao phủ.

Lúc y xây hồ nước nóng này đã cố ý làm khu ở giữa sâu hơn một chút, xem nó như ao nước thuốc riêng giúp cho việc tu hành của mình. Mực nước ở đó cao tới tận cổ của y, bây giờ có ngập luôn đến tận đỉnh đầu Phó Yểu cũng không phải là lạ.

Chung Ly đợi một lát, thấy Phó Yểu vẫn không chịu ngoi lên thì từ từ tới gần, kết quả vừa mới bước tới, đã bị Phó Yểu đột ngột chui lên ôm lấy cổ, kéo xuống nước.

“Hồ nước nóng này của ngươi dám bắt nạt chiều cao của ta, ta chỉ đành bắt nạt lại ngươi thôi.” Phó Yểu quấn lên người Chung Ly, vươn đầu ra khỏi mặt nước, nói như điều đương nhiên.

Nếu thiếu nữ chỉ dùng hai tay để quấn lấy y thì thôi không nói, có điều ngay cả cặp đùi của nàng cũng không chịu nhân nhượng, Chung Ly nào phải người không biết nắm bắt cơ hội, vòng tay ra ôm lấy eo lưng nàng: “Ngươi chắc chắn là đang bắt nạt ta?”

Phó Yểu nghe giọng nói nặng nề của Chung Ly, dụi đầu vào cổ y: “Xem ra ngươi cũng đã chuẩn bị xong rồi.”

Bọn họ tới đây là vì song tu, cho nên cũng chẳng cần phải ngại ngùng như những người trẻ tuổi, không nói nhiều lời vô nghĩa, chỉ đi thẳng vào vấn đề.

Mặc dù cả hai chưa ăn thịt heo, nhưng tuổi tác đều không còn nhỏ nữa, tất nhiên cũng đã từng thấy heo chạy. Hai người mày mò một lúc, lát sau đã nhanh chóng tìm được cách.

Sương mù lượn lờ trên hồ nước nóng, Phó Yểu lẩm bẩm, cả người treo trên người Chung Ly, nhắm chặt hai mắt, thỉnh thoảng còn liếm trộm lên mặt y một cái.

“Đợi chút.” Trong lúc mơ màng, Phó Yểu đột nhiên mở miệng: “Chung Ly, sao chuyện này lại không giống như trong sách viết vậy?”

“Sách nào?”

“Sách gì thì ngươi đừng để ý, trong sách không phải đều nói nó sẽ vừa đau vừa đầy à? Sao ta lại không có cảm giác gì lắm thế này?”

“…Đó mới chỉ là ngón tay.”

“A…”

“Là cảm giác này à?”

Phó Yểu đột nhiên mở bừng hai mắt, toàn thân căng cứng.

Chung Ly thấy nàng như thế, hôn nhẹ lên khóe môi, ra hiệu cho nàng thả lỏng.

Đợi đến khi Phó Yểu thích ứng được mới tiếp tục dựa lên người y, nói: “Ta đã hiểu chút chút lý do mà lại có nhiều người đắm chìm trong tình dục như vậy.”

Chung Ly lúc này cũng có cảm giác giống nàng, y không ngờ có một ngày, bản thân y lại tình nguyện chìm đắm vào vũng bùn tình sắc.

“Chúng ta bây giờ có xem như linh thể hợp nhất không?” Phó Yểu hỏi tiếp.

“Bỏ hai chữ “xem như” đi.”

Phó Yểu lấy bùa hợp mệnh ra thử một chút, thấy nó không có phản ứng gì thì nói: “Vậy thế nào mới được tính là linh thể hợp nhất đây?”

“Cái này cần phải thử từng chút một.”

“Thử thì thử, dù sao người mệt cũng không phải là ta.” Phó Yểu nhìn gương mặt anh tuấn của Chung Ly: “Có thể chung chăn gối một lần với Thái tử Đại Ngụy, ta thấy ta thật sự rất may mắn.”

“Nói nhiều như vậy, xem ra ngươi đã quen rồi nhỉ.” Chung Ly vươn tay che đôi mắt nàng, thấy nàng còn định nói gì đó, dứt khoát cúi đầu hôn: “Tập trung vào.”

Một lúc lâu sau, khi cảm giác sung sướng ập tới, Phó Yểu cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là linh thể hợp nhất.

Lần đầu thì lạ, lần thứ hai đã dần thấy quen thuộc. Hai người nghỉ ngơi một lát, sau đó đều quyết định làm thêm lần nữa. Lần này, bọn họ nắm rõ cơ hội sử dụng bùa hợp mệnh, thế nhưng lá bùa này cực kỳ khó luyện hóa, mãi tới khi tất cả linh lực trong cơ thể Phó Yểu tiêu hao sạch sẽ, lá bùa kia cũng chỉ mới được luyện hóa phần hoa văn đầu tiên.

Phó Yểu nhìn lá bùa với đống hoa văn phức tạp, tiếc nuối nói: “Xem ra thứ này không thể hoàn thành trong một lần được rồi.”

Chung Ly nhìn nàng, đáp: “Vậy để ngày mai tiếp tục. Hiện giờ thứ làm ta tò mò nhất là, quyển sách ngươi nói đến lúc trước là sách gì? Có thể cho ta mượn làm đánh giá không?”

Phó Yểu vội vàng vươn vai: “A! Ta buồn ngủ rồi, ta đi ngủ trước đây.”

Chung Ly lập tức ngăn lại, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào nàng: “Dù sao ta đây cũng là lần đầu tiên, chắc sẽ có chỗ làm ngươi không hài lòng, vì để chúng ta có thể hợp tác vui sướng hơn, ta thấy ta cũng nên xem sách để học tập một chút. Ngươi thấy thế nào?”

Phó Yểu nhìn gương mặt anh tuấn gần ngay trước mắt, nhớ lại cảnh tượng “hợp tác” vừa rồi, chớp mắt nói: “Ta thấy rất tốt.”

Ngày tiếp theo, Phó Yểu đỡ eo trở về đạo quan, vừa đi vừa không quên lẩm bẩm “nam sắc hại người”, lại vừa cầm quyển sách mua từ Tần lâu Sở quán ném vào trong chậu than: “Sách thì đúng là sách hay, nhưng Chung Ly quả nhiên không phải người.”

Nàng vừa đốt sách xong, Chung Ly cũng tới.

“Ngươi tới đây làm gì?” Phó Yểu trở mặt không quen biết.

“Ta vừa đi ngang qua chân núi, Giang chưởng quầy mời ta vào đây ngồi một lát.” Chung Ly đáp rất tự nhiên.

“Vậy sao? Vậy mà vẫn còn sức chạy loạn khắp nơi.” Phó Yểu vừa dứt lời đã biết mình nói sai rồi.

Nàng ngẩng đầu, quả nhiên đối mặt với đôi mắt cười như không cười của Chung Ly: “Mặc dù ta không biết cái gì đã khiến ngươi có ảo giác như thế, nhưng mà tối nay ta chắc chắn sẽ cố gắng hơn, tranh thủ để ngày mai không còn sức chạy loạn nữa.”

Phó Yểu: “…”

Buổi tối, Phó Yểu quyết tâm chỉ luyện bùa, tuyệt đối không luyện thêm thứ dư thừa nào khác.

Có điều nàng vẫn rất coi thường nam nhân, đặc biệt là nam nhân mới bị mỉa mai.

Ngày hôm sau, Phó Yểu nằm im trên ghế tỏ vẻ: A, tự làm bậy thật sự không thể sống.

Bốn ngày sau, Tiêu Như Sắt và Thiên Huyền Tử tự bỏ lại trên khách thuyền đã vào tới địa phận Thủy huyện.

Bọn họ vừa đến Thủy huyện đã kinh ngạc than thở với kiến trúc của Thanh Tùng Quan, sau khi biết đạo quan được một nhóm thợ thủ công là quỷ xây dựng, Thiên Huyền Tử thậm chí còn muốn thuê người vẽ lại Thanh Tùng Quan, dùng để tham khảo sau này. Còn Tiêu Như Sắt lại nói thẳng mình muốn ở lại đạo quan một thời gian.

Đối với việc này, Phó Yểu để tùy ý bọn họ.

Trong đạo quan có thêm khách mới, hơn nữa còn có vẻ là bạn của quan chủ, Giang chưởng quầy cực kỳ vui vẻ đón tiếp, còn tổ chức tiệc chào mừng, Chung Ly ở cách vách cũng được mời tới.

Hiện giờ vẫn đang là mùa hè, Chung Ly mặc một bộ y phục màu lam thoải mái, cổ tay áo thêu hình mây gió làm thân hình y càng như ngọc như trúc.

Y vừa bước vào đạo quan, Tiêu Như Sắt vốn đang hỏi tại sao Phó quan chủ và y lại rời đi trước thì đã nhìn thấy một vết đỏ đáng nghi trên cổ y.

Tiêu Như Sắt kinh ngạc, tưởng rằng mình bị hoa mắt, nhân lúc y hơi cúi người xuống nghe Phó quan chủ nói nhỏ, nhanh chóng liếc mắt nhìn thêm cái nữa, lần này nàng ta đã thấy rõ.

Chung Ly đại nhân thủ thân như ngọc, giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc đó cũng có ngày bị người khác gặm…

Tiêu Như Sắt bỗng thấy mình cần phải bình tĩnh lại chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.