Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 169



Đa số cá ở Đông Bắc đều là cá lớn, mỗi con cá to dài gần một cánh tay người. Cũng nhờ có số thủy sản phong phú này nên tay nghề làm cá của người dân địa phương cũng rất tốt.

Trong mùa đông khắc nghiệt, tuyết rơi trắng xóa bên ngoài cửa sổ, mỗi nhà đều có giường đất sưởi ấm. Thịt cá trong nồi đất trên giường sưởi đang sôi sùng sục, nước canh đỏ hồng quấn quanh lớp thịt cá trắng mịn, kết hợp thêm lê đen hồng vàng bên cạnh, cảnh tượng hết sức nhàn nhã.

Phó Yểu vô cùng vui vẻ mà ăn canh cá, còn cầm một quả lê lên cắn rôm rốp, quả lê đông lạnh ăn vào miệng mang theo cảm giác ngọt xốp, mùi vị thú vị hơn để bình thường, Chung Ly ngồi đối diện đang lột hạt dẻ cho nàng.

Hai người chỉ toàn nói những chuyện nhỏ nhặt, lúc này ngoài cửa sổ có một bông tuyết màu vàng kim dừng trên mái hiên trắng xóa, sau đó nhanh chóng bị lớp tuyết mới bao phủ, lặng lẽ.

Trong nhà, đề tài nói chuyện của hai người Phó Yểu không biết đã chuyển qua việc đi săn từ lúc nào.

“Ta thích bắt ba ba trong rọ hơn, lo trước khỏi họa.” Phó Yểu nói: “Cho dù là con mồi yếu ớt thế nào, nếu có cơ hội nó cũng tặng được cho ngươi một đòn tấn công chính mạng. Cho nên một là không ra tay, mà nếu đã ra tay thì phải bảo đảm không để lại hậu hoạ.”

“Không may rồi, ta và ngươi giống nhau. Hay là ngày mai chúng ta ra ngoài thử xem? Gà lạnh làm thành gà ăn mày, mùi vị không tệ đâu.” Chung Ly đề nghị.

“Nếu muốn ăn canh gà thì bỏ nhiều nấm chút, hoặc là thêm hạt dẻ cũng được, chỉ mong lần thu hoạch này sẽ làm chúng ta hài lòng.” Phó Yểu nói đầy ẩn ý.

Cả hai ngồi nói chuyện quanh lò sưởi, đợi lò sưởi tắt lửa, mọi thứ bên ngoài đã chìm trong tĩnh lặng.

Hiện tại đang là giữa tháng, bầu trời ngoài kia lạnh lẽo không một đám mây. Phó Yểu đẩy cửa phòng ra, nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy lớp tuyết im lìm dưới mặt đất được ánh sáng chiếu vào, lấp lánh, xinh đẹp tới mức làm rung động lòng người.

“Đi tìm hoa mai không?” Chung Ly vươn tay mời Phó Yểu.

“Nghe không tệ.” Phó Yểu đặt tay mình vào tay y: “Đã có trăng và tuyết, cũng nên có cả hồng mai.”

Hai người bọn họ nắm tay nhau đạp trên nền tuyết, bỏ lại ánh nến hơi vàng trong phòng.

Đợi đến nửa đêm về sáng, bọn họ ôm hồng mai về thì thấy ngoài cửa có một vị khách bất ngờ.

“Sao tiền bối lại đứng ngoài cửa?” Phó Yểu nhìn lão nhân bán ốc biển.

Lão nhân bán ốc biển ho khan một tiếng, nói: “Chủ nhà không có đây, sao ta có thể phá cửa mà vào được.”

“Nếu đã thế, vậy thì vào với chúng ta đi.” Phó Yểu vào nhà, lấy một bình hoa bằng sứ trắng cao nửa người ra, Chung Ly ôm hoa mai c ắm vào bình, đặt qua góc phòng. Sau đó y còn cắt một nhánh nhỏ, đặt vào bình rượu mới uống hết khi nãy, tiện tay để lên bệ cửa sổ.

Trong nhà đã có hồng mai, mùi hương cũng tràn ra khắp căn phòng.

Lão nhân bán ốc biển không định nói chuyện phiếm gì, chỉ lấy một thứ gì đó ra, để lên bàn, nói: “Hai vị có biết đây là cái gì không?”

Phó Yểu thấy đó là một con bươm bướm bằng vàng.

Nàng cầm con bướm trên tay, hỏi: “Chẳng lẽ tiền bối đây là biết ta thích vàng cho nên mới chuẩn bị lễ vật năm mới sớm cho ta sao?”

“Thứ này không phải là một món trang sức bình thường.” Lão nhân bán ốc biển thở dài: “Đây là một món đồ quý giá mà ta may mắn có được, nó tên Kim điệp hắc ám, có khả năng mê hoặc tâm trí, biến con người thành con rối. Ta vốn không muốn tham dự vào chuyện ở thế gian này, không ngờ tối nay lại cảm nhận được hơi thở của Kim điệp hắc ám, cho nên mới tới đây.”

“Ý ngươi là, cái này tự tìm tới chỗ chúng ta?” Phó Yểu cầm bướm vàng trong tay, nói: “Nhưng không phải thứ này là đồ của ngươi à? Sao lại vô duyên vô cớ mà chạy tới đây chứ.”

“Hồi trẻ, ta đã tặng kim điệp này cho người khác rồi.” Lão nhân bán ốc biển lộ vẻ đau khổ: “Còn tặng cho ai thì chắc các ngươi cũng biết. Ta chỉ không ngờ rằng nàng sẽ mượn thứ này để đối phó với các ngươi.”

“Người ngươi nói tới là Từ Khanh?” Phó Yểu cũng không để ý tới việc mình bị Từ Khanh nhắm vào, có điều việc này làm nàng tò mò hơn: “Nếu ta đoán không sai, lúc trước người mà ngươi đánh đổi tất cả mọi thứ cũng muốn sửa mệnh cho là nàng ta đúng không? Sau đó nàng ta lại phản bội ngươi, sao ngươi vẫn không hận nàng ta?”

Ít nhất, dáng vẻ của lão nhân bán ốc biển không giống như là đang hận ai đó.

“So với hận nàng thì ta lại càng hận mình hơn.” Lão nhân bán ốc biển nói: “Hơn nữa, nàng cũng là một người đáng thương. Nàng cố gắng giãy giụa nhiều năm như vậy, cuối cùng tu vi vẫn không tiến triển bao nhiêu, thứ mà nàng tốn công có được cuối cùng lại bị những kẻ khác cướp mất thật dễ dàng. Có lẽ đây là sự trừng phạt của ông trời đối với nàng rồi.”

“Ta biết tu vi hai người rất cao thâm, nếu sau này nàng thật sự nghĩ không thông mà tới gây sự với hai vị, mong hai vị có thể nể mặt ta, tha cho nàng một con đường sống, không cần phải thả nàng ra, chỉ cần cho nàng một cơ hội giống như Hoàng Lương tiên kia là được. Còn nàng có thể sống sót tiếp hay không, này là do nàng quyết định.”

Lão nhân bán ốc biển nói tới đây, cầm bướm vàng lên rồi nói lời tạm biệt.

Phó Yểu lại mời ông ta ở lại: “Giờ sắp qua năm mới rồi, không bằng tiền bối hãy cứ ở lại đón giao thừa với chúng ta đi, đông người thì cũng náo nhiệt hơn.”

“Cái này…”

Lúc này Chung Ly cũng mở miệng: “Ta với Phó Yểu sắp chuyển thế đầu thai, vừa hay mượn cơ hội này nói lời chia tay với ngươi.”

Lão nhân bán ốc biển nghe hai người nói thế, cuối cùng cũng không từ chối được, ở lại với bọn họ.



Tung Sơn.

Cả Thiếu Lâm Tự cũng đang bận rộn đón giao thừa, vì việc cơ thể của phương trượng khỏe lại mà bầu không khí trong chùa vui hơn năm trước nhiều.

Phu thê béo gầy cũng ở lại chùa ăn tết, có điều nam nhân gầy hơi lo lắng, không biết tại sao bức thư mình gửi tới Thanh Tùng Quan khi trước mãi tới tận hôm nay vẫn chưa nhận được hồi âm.

Chẳng lẽ Phó quan chủ không muốn làm giao dịch với bọn họ sao?

Nam nhân gầy vì cứ mải lo chuyện này nên định sáng năm về Thủy huyện một phen, xem mình có thể mời Phó quan chủ tới được không.

Trong phòng phương trượng, ông đang chăm chú đọc sách cho tiểu Bạch Quả nghe. Một già một trẻ ngồi với nhau rất hòa thuận, có điều chậu hoa thược dược trong tay hài tử đã héo đi, như thể sắp khô tàn.

Khi này đã tới giờ Tuệ Không đại sư tới đưa thuốc, phương trượng uống hết chỉ trong một ngụm, tiểu Bạch Quả bên cạnh ngoan ngoãn rót một chén nước cho ông. Sau khi rót nước xong, hắn lại chạm nhẹ lá cây thược dược vào chén trà, sau đó vụng về mang qua đưa cho phương trượng.

Động tác này của hắn, suốt mấy ngày nay phương trượng đã nhìn đi nhìn lại rất nhiều lần. Có một lần, ông không uống nước được lá cây thược dược chạm vào, khi đó cơ thể của ông đã suy yếu hẳn đi.

Ban đầu ông đã cảm thấy đứa nhỏ này có gì đó kỳ lạ, nhưng giờ xem ra, hắn không những kỳ lạ mà cả chậu hoa đứa nhỏ hay ôm trong lòng cũng có vấn đề. Nói thẳng ra, chậu hoa này dường như đang treo hơi thở cuối cùng của ông.

Ông đã từng thử hỏi tiểu hòa thượng chịu trách nhiệm dâng hoa, muốn biết cây thược dược này là từ đâu đến. Tiểu hòa thượng cũng không biết phải nói thế nào, bởi vì hắn dám chắc chắn rằng lúc mình hái đều là hoa đã nở rộ, cây thược dược ngay cả nụ hoa cũng chẳng có này căn bản không thể nào lẫn vào được.

Tiểu hòa thượng không biết lai lịch của đóa thược dược này, những người khác tất nhiên cũng không biết. Còn chuyện tại sao hài tử lại làm như thế thì lại là một bí ẩn khác. Dù sao hắn cũng chỉ là một hài tử mới hai tuổi, có thể biết được gì từ miệng hắn được chứ.



Quãng thời gian cuối năm trôi qua nhanh hơn trong sự bận rộn của tất thảy mọi người, trong lúc không để ý, nhà nhà đều đã dán câu đối đỏ thẫm lên tường.

Về phía Phó Yểu, mọi thứ đều có thể dùng tiền để xử lý, ví dụ như bữa cơm tất niên phong phú đầy đủ sắc hương vị của bọn họ là do bỏ tiền mời một vị đầu bếp địa phương làm ra.

Đã có đồ ăn ngon thì không thể thiếu rượu ngon được. Nam nhân phương bắc uống rượu như nước lã, ngọn lửa nóng bỏng cháy rực từ trong bụng lên trên, làm bọn họ thấy vô cùng thoải mái.

Có điều rượu bình thường thì đâu thể làm người say được, lão nhân bán ốc biển dường như thấy hơi xấu hổ khi chỉ ăn mà không làm, chủ động đi tới tìm thần ủ rượu xin một vò rượu ngon, muốn uống một bữa không say không về với hai người Phó Yểu.

Rượu được thần linh ủ tất nhiên khác với rượu bình thường, lần này trên mặt cả ba đều mang chút men say.

Sau khi say rượu, lão nhân bán ốc biển cũng nói nhiều hơn.

Ông ta kể rất nhiều chuyện, kể từ những năm tháng ông ta đi theo phủ quân, cho tới những chuyện thú vị đã xảy ra khi ông ta và Từ Khanh bắt đầu sống cùng nhau.

“…Trong cuộc đời ta, quãng thời gian vui vẻ nhất chính là lúc đến với thế gian này. Những giới luật thanh quy ngoài kia đôi lúc lại chính là sinh ra để phá vỡ. Tuy Từ Khanh phụ ta, nhưng nếu không có nàng, ta sẽ chẳng thể có những ngày tháng đáng giá để mà nhớ lại như bây giờ… Các ngươi nói xem, tại sao ta lại hèn tới thế chứ…”

“Những việc này chỉ là nhân chi thường tình.” Phó Yểu nghiêng đầu nói: “Nếu đã là người thì ai cũng có máu, có thịt, có tình cảm. Chỉ cần ngươi thấy đáng giá. vậy là được rồi.”

“Đúng thế, cho nên ta mới không thấy hối hận. Không hề hối hận chút nào. Chỉ là vẫn hơi tiếc nuối, nếu Từ Khanh tiếp tục ở với ta như hai người các ngươi thì thật tốt quá.” Trong mắt lão nhân bán ốc biển bỗng hiện lên sự hâm mộ: “Nhưng nàng lại quá tham lam, luôn muốn có được những thứ mà nàng không nên có.”

“Có lẽ mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu ngươi không mãi lo lắng như vậy.” Chung Ly rót rượu cho cả ba: “Ly này xin kính nhân gian, dù có ra sao, chúng ta cũng đã đi ngang qua nó.”

“Được, cụng ly!”

Đợi đến khi uống hết rượu, cả ba đều đã ngà ngà say. Trong đó thì lão nhân bán ốc biển là uống nhiều nhất, gần như sắp bất tỉnh nhân sự tới nơi rồi.

“Ta đưa ông ta đi nghỉ ngơi.” Chung Ly nói.

“Được.” Phó Yểu gật đầu, ống tay áo lướt qua mớ hỗn độn trên bàn, căn phòng lại trở nên sạch sẽ như cũ.

Chung Ly đưa lão nhân bán ốc biển đi nghỉ ngơi, quay lại phòng ngoài đã không thấy Phó Yểu đâu nữa. Y vốn định cầm nhánh cây bách hương vào lư hương, vừa xoay người đã thấy cửa phòng được mở ra, Phó Yểu cầm hai quả lê đông lạnh đi vào từ bên ngoài, hỏi y: “Ăn không?”

“Ngươi trở nên khách sáo như vậy từ khi nào vậy?” Chung Ly cười hỏi.

Bàn tay cầm lê của Phó Yểu chợt cứng lại, dứt khoát tự mình cắn một miếng: “Muốn ăn thì ăn.”

Cắm nhang xong, Chung Ly cầm quả lê đông lạnh còn lại, nói: “Giờ cũng đã qua năm mới, tiếp theo ngươi chuẩn bị đi đâu.”

“Tiếp theo?” Phó Yểu nhìn y, hỏi: “Ta thấy tiếp theo chúng ta nên đi nghỉ ngơi thì thích hợp hơn đấy.”

Ngọn đèn trong nhà ấm áp, chiếu lên người Phó Yểu làm nàng càng thêm mị hoặc, trong phòng lúc này chỉ có hai người, không khí mờ ám bắt đầu lan ra.

“Giờ đang có khách.” Chung Ly mở miệng, phá vỡ bầu không khí.

“Không phải là ông ta đã say khướt rồi sao?” Phó Yểu cũng không định dễ dàng buông tay, nàng kéo lấy ống tay áo của Chung Ly bằng một tay, bước lùi từng bước về phía sau, kéo cả y vào phòng.

Trong phòng, ánh nến không đốt đã tự cháy. Trong nháy mắt khi cả hai vừa bước vào phòng, cửa đã khép lại.

Phó Yểu vươn một ngón tay, toan đẩy vạt áo Chung Ly ra, Chung Ly lại ngồi xuống bàn bên cạnh, né tránh ngón tay của nàng một cách hoàn hảo.

Phó Yểu kinh ngạc, giọng nói mang theo chút u oán: “Ngươi không thích ta à?”

“Ngươi uống ly trà bình tĩnh lại trước đã.” Chung Ly rót ly trà cho nàng: “Ta có lời muốn nói với ngươi.”

“Nói cái gì?”

“Kim điệp hắc ám chắc hẳn không chỉ có tác dụng mê hoặc tâm trí con người.” Chung Ly nói.

“Ai mà biết, ta cũng đâu hiểu rõ cái này.”

“Ngươi không rõ?” Chung Ly nhướng mày: “Ta lại nhớ rất rõ, ngươi từng nói rằng mình và lão nhân bán ốc biển là người quen cũ, điều ông ta biết, sao ngươi có thể không biết được.”

“Chúng ta đúng là người quen cũ, nhưng trước kia ta chưa từng nhìn thấy thứ đó.” Phó Yểu bất mãn: “Hơn nữa lúc này rồi mà ngươi con hỏi cái này làm gì. Trong ngày tốt thế này, chúng ta không nên bỏ lỡ mới đúng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.