“Kỳ lạ thật đấy.” Chung Ly nói: “Vốn tính của ngươi lúc nào cũng muốn tìm cho rõ nguyên nhân, chuyện gì cũng cần phải làm cho rõ mới phải, sao tối nay ngươi lại không giống thế vậy?”
“Ngươi nghĩ nhiều rồi. Chắc là vì uống say, cho nên ta mới không có hứng tìm hiểu mấy chuyện rắc rối đó.” Phó Yểu giải thích: “Có điều nếu ngươi muốn biết, ta cũng sẽ tâm sự với ngươi.” Nàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh: “Ta không biết nhiều về Kim điệp hắc ám lắm, dù sao đây cũng là pháp bảo của người khác. Hiện giờ nó còn nằm trong tay Từ Khanh, chắc chắn đã bị nàng ta luyện hóa.”
“Nếu nàng ta đã luyện hóa, sao còn mãi không chịu ra mặt?” Chung Ly hỏi.
“Có lẽ là vì sợ. Tu vi của nàng ta thấp như thế, căn bản không phải là đối thủ của ta. Tự ý tìm tới cửa như vậy, có khác nào tự chui đầu vào chỗ chết.”
Nhắc tới Từ Khanh, Phó Yểu lại có câu hỏi mới: “Chúng ta không oán không thù với nàng ta, tại sao nàng ta lại muốn làm hại chúng ta?”
“Chuyện này thì phải hỏi ngươi thôi, ta và nàng ta đâu có quen biết.” Phó Yểu nói như thể chuyện này không liên quan tới mình.
Hai người cứ một hỏi một đáp như thế, thời gian dần trôi đi, Phó Yểu cũng bắt đầu mất kiên nhẫn: “Sao tối nay ngươi lại nói nhiều vậy?”
Trong ấn tượng của nàng, Chung Ly lúc nào cũng rất ít nói, lại càng không phải người sẽ nói mấy lời vô nghĩa.
Nhưng câu trả lời của Chung Ly lại làm nàng giật mình: “Nguyên nhân tại sao, hẳn là ngươi phải rõ hơn ta mới đúng.”
“…Cái gì?” Phó Yểu giật thót.
“Phó Yểu chỉ mới hơn trăm tuổi, làm gì có chuyện là bạn cũ của lão nhân bán ốc biển chứ.” Chung Ly bình tĩnh cười: “Từ Khanh, đã nhiều năm vật rồi, ngươi cũng chỉ biết mấy thủ đoạn cỏn con này.”
Phó Yểu bị vạch trần, lập tức lùi về sau một bước, lạnh lùng hỏi: “Ngươi đã sớm phát hiện là ta?”
Chung Ly đánh một chưởng về phía nàng ta, bắt nàng ta phải hiện nguyên hình: “Họa bì khó họa cốt*.”
*Giả được bên ngoài chứ khó giả được bên trong
Từ Khanh quay lại hình dáng ban đầu, khóe môi đã chảy ra một dòng máu: “Quả không hổ là Thái tử điện hạ, ta biết ngay mấy kỹ xảo nhỏ này không thể lừa được ngươi mà.”
“Nếu đã biết không lừa được ta thì còn dùng làm gì? Chuẩn bị cho hậu chiêu hả?” Chung Ly nói.
Từ Khanh cười mỉm: “Lúc nãy không phải ngươi hỏi ta Kim điệp còn có tác dụng gì nữa sao, tiếp theo đây ngươi sẽ được biết.”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, phòng ốc xung quanh dần biến mất. Căn phòng vừa biến mất, đã lộ ra biển lửa bên ngoài.
Ngọn lửa đó không phải là lửa bình thường, tất thảy đều có nhiệt độ vô cùng nóng bỏng. Biển lửa cũng đốt cháy, cảnh vật xung quanh hầu như đã bị thiêu rụi, thậm chí khoảng không phía trên cũng bị nhuộm thành một màu lửa nóng.
“Kim điệp vốn chỉ là biểu tượng mà thôi.” Từ Khanh che miệng cười, đôi mắt không tự chủ được mà hiện lên nét mị hoặc: “Cái này thực tế là một mảnh nhỏ lò luyện đan của lão quân, trong đó là một không gian có thể luyện hóa mọi thứ. Lúc trước Lê Du kia tuy mạnh mẽ là thế, nhưng cuối cùng cũng biến thành một nắm đất vàng.”
“Hóa ra là Tam Muội Chân Hỏa.” Bên cạnh đột nhiên có người đi ra từ đống lửa: “Ta còn tự hỏi sao nó lại lạnh như vậy, đã lâu ta không cảm nhận được nhiệt độ rồi.”
Chung Ly vừa nhìn thấy nàng, gương mặt không tự chủ được mà lộ ra ý cười: “Sao ngươi lại tới đây?”
Giọng điệu và vẻ mặt của y hoàn toàn không hề để tâm tới Tam Muội Chân Hỏa dưới chân mình một chút nào.
“Tới xem thử ngươi có bị làm nhục không.” Phó Yểu nói.
Thái độ không coi ai ra gì của hai người chọc giận Từ Khanh bên cạnh: “Lại tới thêm một kẻ chịu chết.”
“Chịu chết?” Phó Yểu không vui nói: “Ta đây còn chưa sống đủ đâu, sao lại có thể làm ba cái chuyện ngu xuẩn như nữ quỷ ngàn năm là ngươi được. Lò luyện của lão quân đúng là ghê gớm thật, chỉ một mảnh nhỏ lò luyện thôi cũng rất lợi hại, nhưng nếu ngươi cho rằng có thể dùng nó để luyện hóa chúng ta, vậy thì ngươi lầm rồi.”
“Vậy sao? Vậy ngươi có thể thử xem, xem có thể chạy thoát được không.” Từ Khanh vừa dứt lời đã ra tay, ngọn lửa xung quanh đột nhiên phóng lên cao, từng viên hỏa cầu lao thật nhanh về phía Phó Yểu và Chung Ly.
Đám hỏa cầu này cũng không thể tới gần bọn họ, nhưng khi hai người Phó Yểu sử dụng linh lực xong thì không thể hồi phục được. Việc này với Phó Yểu cũng không phải là chuyện tốt gì, một khi hết linh lực, hai người sẽ bị nhốt ở đây, vĩnh viễn không thể ra ngoài, qua năm rộng tháng dài vẫn có khả năng bị luyện hóa.”
“Có lẽ ta đã đoán được lý do vì sao Lê Du chết rồi.” Phó Yểu nói, trong tay xuất hiện thêm một cây quạt, đúng là quạt Hoàng Lương mà trước đây nàng sưu tầm được.
Đầu tiên nàng và Chung Ly hợp sức áp chế chân hỏa, sau đó mới tìm cách phá vỡ mảnh đan lô nhỏ này. Nhưng lò luyện đan của lão quân vốn không phải thần binh mà là Tiên khí, muốn phá vỡ nó thật sự khó như lên trời.
Sau nhiều lần thử nghiệm vẫn không có kết quả, kiếm của Chung Ly đã chỉ thẳng về phía Từ Khanh.
Tuy bọn họ không phá vỡ được mảnh nhỏ nhưng có thể giết Từ Khanh. Kết quả khi Chung Ly vừa mới bay ra ngoài, một bức tường lửa xuất hiện bao vây lấy Phó Yểu, chia cách hai người.
“Ngươi không thể giết được ta.” Từ Khanh nhìn bọn họ như đang nhìn một con kiến: “Ta đã luyện hóa mảnh đan lô này rồi, cho dù ngươi có giết ta thì mảnh nhỏ này cũng không biến mất, các ngươi cuối cùng vẫn phải chết. Điện hạ, đừng cố giãy giụa nữa.”
Nàng ta vừa nói vừa từ từ nâng tay lên, Phó Yểu bị nhốt nhanh chóng cảm nhận được sự bỏng cháy: “Ngàn năm trước, ta thua dưới tay ngươi là do ta không bằng ngươi, ta đã đánh cược thì ta phải chịu. Nhưng phong thủy vẫn luôn có thể thay đổi, bây giờ ngươi đã có nhược điểm, cũng đến lúc nên nghe lời ta rồi.”
Chung Ly thấy Phó Yểu bị thương, đôi mắt hiện lên sự tức giận: “Ngươi muốn làm gì.”
Lúc này Từ Khanh mới từ từ đến đứng ở trước mặt Chung Ly, vươn tay chạm vào vạt áo của y, cười nói: “Ta muốn cái gì, không phải điện hạ là người rõ nhất sao?”
“Ngươi cũng không thích ta như người khác nói.” Chung Ly chặt đứt bàn tay đang vươn tới gần của nàng ta: “Ngươi muốn gì thì cứ việc nói ra, không chừng ta còn có thể suy nghĩ.”
Bàn tay của Từ Khanh vừa đứt đã lập tức mọc lại. Trong thế giới này, nàng ta đúng là một người bất tử bất diệt. Nàng ta dùng cánh tay mới mọc ra vỗ lên ngực mình, để lộ vẻ mặt chưa hết kinh ngạc: “Điện hạ cũng thật nhẫn tâm, quả nhiên là không thể dùng thủ đoạn dụ dỗ với ngươi rồi.”
Cũng vì biết người nam nhân này không ăn mềm không ăn cứng, thế nên khi nàng ta có được mảnh nhỏ của đan lô mới không lập tức ra tay, vẫn luôn kiềm chế bản thân, tìm cho ra điểm yếu của y.
Nàng ta tin rằng chỉ cần là con người thì chắc chắn không thể nào không có điểm yếu. Chung Ly Chỉ chắc chắn có nhược điểm, không phải là người thân thì sẽ là nữ nhân.
Ban đầu nàng ta cho rằng Hoàng Lương tiên sẽ có cơ hội trở thành nhược điểm của Chung Ly, sau đó nàng ta phát hiện mình đã sai rồi. May mà trời cao không phụ sự mong đợi của nàng ta, mấy trăm năm sau, bên người Chung Ly quả nhiên xuất hiện một nữ nhân.
Trước đây nàng ta tới tận nơi để thử là vì muốn biết quan hệ giữa bọn họ là như thế nào, may mà mọi thứ đều giống với suy nghĩ của nàng ta, Chung Ly đã bị uy hiếp.
“Ta muốn tiên duyên của ngươi.” Từ Khanh nói ra mục đích cuối cùng của mình, cho dù là tinh quái mạnh mẽ nhất cũng có ngày phải chết đi, chỉ khi bước vào thiên đình mới có được cơ hội bất tử.
Hiện giờ trên đời này, chỉ có mỗi mình Chung Ly có tiên duyên, à không… hiện tại là hai người. Nữ nhân này may mắn có được tiên duyên từ Chung Ly, có điều cũng không được nhiều lắm.
“Chỉ cần ngươi cho ta tiên duyên, ta đây sẽ thả nàng ra.” Từ Khanh nói. Tuy uy hiếp là thủ đoạn vô cùng thấp kém, nhưng nó vẫn rất có tác dụng. Chỉ cần có thể đạt được mục đích, có thủ đoạn nào mà không dùng được chứ.
“Hóa ra ngươi vẫn luôn âm mưu lấy thứ này.” Phó Yểu trong lồ ng sắt đã hiểu ra: “Ta vốn đang nghĩ sao ngươi lại muốn biến thành dáng vẻ của ta. Trước đây hẳn là ngươi cũng nhìn trúng tiên duyên của lão nhân bán ốc biển đúng không? Chậc, đúng là đồ không biết xấu hổ, người như ngươi mà cũng muốn thành tiên.” Trên mặt Phó Yểu lộ ra sự chán ghét, nói với Chung Ly: “Chung Ly, ngươi không được để nàng ta chạm vào, ta sẽ không trở thành nhược điểm của ngươi!”
Phó Yểu dứt lời, linh khí quanh thân sôi động lên như muốn chịu chết. Linh lực của nàng vừa mới cạn kiệt, ngọn lửa xung quanh đã nuốt lấy nàng trong nháy mắt, không lâu sau nàng đã biến thành một nắm tro tàn.
Cảnh tượng bất ngờ này khiến Từ Khanh kinh ngạc, nàng ta vội vàng nhìn về phía Chung Ly, chỉ thấy gương mặt Chung Ly co giật, dáng vẻ như không biết phải nói gì.
“Điện hạ, ngươi…” Từ Khanh cảm nhận được có gì đó không ổn, chỉ trong nháy mắt, Chung Ly cũng bốc cháy. Nàng ta muốn cứu y, kết quả chỉ tóm được nửa ngón tay của Chung Ly. Thứ nằm trong tay nàng ta lúc này đã hóa thành một mảnh giấy.
Giấy?
Từ Khanh nhìn về phía vị trí Phó Yểu từng bị nhốt trong lồ ng, trong đống tro tàn đó quả nhiên cũng có một mảnh giấy.
Nói cách khác, hai người lúc nãy đều là người giấy, vậy chân thân của bọn họ…
Từ Khanh vội vàng rời khỏi mảnh đan lô, chỉ thấy trên một ngọn cây trụi lủi là Phó Yểu đã bị đốt thành tro tàn, tay nàng còn đang gấp cái gì đó.
Phó Yểu thấy Từ Khanh ra ngoài, lắc lư tờ giấy trong tay, trời đất xung quanh như thay đổi, vô số oán khí tụ tập thành gông xiềng, nhốt Từ Khanh vào trong: “Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông.”
Từ Khanh khinh thường: “Ngươi cho rằng chỉ với mấy thứ này là đủ giết được ta à?”
“Sao ta lại muốn giết ngươi?” Phó Yểu nói: “Ta và ngươi không oán không thù, không rảnh định dính nhân quả gì với ngươi.”
Từ Khanh nghe ra ẩn ý trong lời của nàng.
Nàng và Phó Yểu đúng là không oán không thù, nhưng hôm nay nàng ta đã thật sự bày mưu tính kế với Chung Ly. Nàng ta đảo hai mắt, không thấy Chung Ly đâu cả.
“Chung Ly đâu?”
“Tất nhiên là đi tìm ngươi rồi.” Phó Yểu cười mỉm: “Tuy mảnh đan lô này của ngươi rất lợi hại, nhưng chân hỏa là vật chí dương chí cường, một con âm v@t bé nhỏ như ngươi sao có thể hoàn toàn luyện hóa nó được. Cho nên Chung Ly mới đoán rằng, với tính tình cẩn thận của ngươi, tất nhiên chỉ dám lấy một chút thần thức ra mà tiến vào mảnh đan lô, chân thân thì ở cách đó không xa.”
Phó Yểu vừa dứt lời, Từ Khanh bị nàng nhốt đã thay đổi sắc mặt, muốn bỏ chạy, thế nhưng oán khí cuồn cuộn không dứt xung quanh đột nhiên bay tới, dù chân hỏa có thiêu đốt cũng không thể đốt hết trong nháy mắt, hơn nữa bên cạnh còn có Phó Yểu quan sát.
Phó Yểu ngồi trên cây, cầm một nắm hạt dưa, nhìn Từ Khanh bị oán khí bao vây tới mức không còn chút kiêu căng ngạo mạn nào nữa, đúng lúc này, Chung Ly đã quay lại.
Y vừa tới đã ném một thứ gì đó vào lòng Phó Yểu, đúng là Ngũ phương giản mà Phó Yểu nói muốn.
Phó Yểu cầm nó lên chơi: “Quả nhiên là đồ tốt, ta tịch thu.”
Chung Ly: “…Vào túi ngươi rồi thì ta đâu còn muốn lấy ra nữa.”
“Biết thế là tốt. Cũng nên xử lý nữ nhân này gọn ghẽ một chút đi.” Tránh sau này nàng ta lại gây ra chuyện xấu xa nào đó.
“Ừ.” Chung Ly đánh một chưởng, Từ Khanh còn chưa kịp cầu xin tha thứ câu nào thì thần thức đã bị đánh cho tan nát, có điều nàng ta còn chưa chết: “Mảnh đan lô đó mà còn thì nàng ta vẫn không chết được. Nếu muốn nàng ta hoàn toàn biến mất thì chỉ có cách tế luyện mảnh đan lô.” Không còn mảnh đan lô, muốn gi3t chết Từ Khanh chỉ cần một ngón tay là đủ: “Có điều có người khác thích hợp để xử lý nàng ta hơn.”
Phó Yểu quen biết y đã lâu như vậy, không cần y nói ra thì nàng cũng biết y đang nói tới ai.
“Mảnh đan lô này không thể để lại cho nàng ta được.” Phó Yểu nói.
“Tất nhiên.” Không còn mảnh đan lô, Từ Khanh chỉ còn là tàn hồn, tự nhiên không thể làm được gì cả.
Xử lý mọi chuyện xong xuôi, vừa lúc đằng xa vang lên một hồi chuông mừng năm mới.
Ngay khi Chung Ly đứng im lắng nghe, trên mặt y đột nhiên cảm nhận được sự mềm mại. Y nghiêng đầu, thấy Phó Yểu đang bình tĩnh gặm một quả hồng đông lạnh, nói: “Vị của quả hồng này không tệ.”
Chung Ly cười: “Ta cũng muốn nếm thử vị của nó.”
Phó Yểu giơ tay đưa cho y: “Đây, cho.”
Chung Ly lại khom lưng, lướt qua quả hồng mà cắn nhẹ lên gương mặt nàng: “Ừm, quả hồng của nàng đúng là có vị rất ngon.”