Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 173



Lúc Chung Ly và Phó Yểu cùng nhau tới Tây Nam, Giang chưởng quầy đã dẫn theo Dương đầu bếp tới Kim Lăng.

Đã hai mươi năm không về, Kim Lăng vẫn phồn hoa như trước.

Bước trên còn đường nhỏ quen thuộc, Giang chưởng quầy tới trước cửa Tiểu Nguyệt Lâu, bây giờ là sáng sớm nên Tiểu Nguyệt Lâu còn chưa mở cửa. Quy công đang quét cổng, nhìn thấy hai người thì tưởng rằng bọn họ đang tìm khách đi3m, định lên tiếng đuổi người, ai ngờ vừa mới quay đầu nhìn lại, hắn đã kinh ngạc đầy vui vẻ: “Tiểu Uyển?”

Giang chưởng quầy cười nói: “Ta còn tưởng ta tuổi già giảm sắc, các ngươi không còn nhận ra ta nữa chứ.”

“Sao lại thế được.” Quy công vội vàng mời hai người vào trong: “Ngươi đúng là nhẫn tâm, một lần đi là suốt hai mươi năm không có chút tin tức gì, ngươi mới là người quên mất chúng ta kìa.”

Bọn họ vừa đi vừa nói, tú bà ở trong phòng nghe thấy có tiếng động cũng đi ra.

Tỷ muội xưa kia được gặp mặt nhau lần nữa, vẻ mặt cả hai không có cảm giác thân mật khi lâu ngày gặp lại. Thứ đầu tiên làm tú bà chú ý trên người Giang chưởng quầy chính là y phục bằng vải bố của nàng, tú bà cười nhạo một tiếng, sau đó dời mắt về phía Dương đầu bếp, mỉa mai: “Hoa khôi năm xưa lại gả cho một người như vậy, ta còn tưởng rằng cuộc sống của ngươi phải dễ chịu lắm chứ, đúng là làm mất mặt Tiểu Nguyệt Lâu này mà.”

Giang chưởng quầy cũng không hề khó chịu: “Không ngờ nhiều năm như vậy, tỷ tỷ vẫn còn tức giận vì ta đã cướp mất vị trí hoa khôi của tỷ.”

“Ai thèm tức giận!” Tú bà xù lông: “Cho dù ngươi có là hoa khôi thì đã sao? Tiểu Nguyệt Lâu này cuối cùng vẫn là của ta thôi.”

Thấy hai người vừa gặp nhau đã châm chọc không ngớt, quy công dường như đang được thấy lại cảnh tượng năm xưa của Tiểu Nguyệt Lâu. Một núi không thể chứa hai hổ, khi trên núi có hai con cọp cái cùng nhau sinh sống, vậy thì chắc chắn sẽ cực kỳ ầm ĩ.

“Uống trà nào.” Hắn bưng trà tới giảng hòa: “Đều đã lớn tuổi cả rồi, cần gì phải ồn ào chỉ vì mấy chuyện nhỏ trước kia chứ.”

“Ai lớn tuổi?” Hai tỷ muội bây giờ lại đồng thanh hỏi ngược.

Quy công bị hai người chặn miệng, im lặng lui về bên cạnh Dương đầu bếp, nói: “Ta, ta lớn tuổi.”

Tú bà khẽ hừ một tiếng, tiếp tục châm chọc Giang chưởng quầy: “Nếu ngươi dẫn theo tên nam nhân dáng vẻ buồn cười này tới đây chỉ để chịu mất mặt thì ngươi đã làm được rồi đó. Ta đây còn có rất nhiều khách quý cần tiếp đãi, không giữ các ngươi lại nữa. Người đâu, tiễn khách.”

“Tỷ tỷ hiểu lầm rồi, ta chỉ là đi ngang qua Kim Lăng, muốn mời mấy người bạn cũ trong Tiểu Nguyệt Lâu ăn cơm mà thôi.” Giang chưởng quầy hào phóng nói: “Vậy mà tỷ tỷ lại tức giận tới thế, có lẽ nên tìm một nam nhân tới dập lửa thì hơn.”

“Lão nương muốn nam nhân nào mà không có? Chuyện này không cần ngươi phải lo. Nhìn lại ngươi đi, mặt vàng tay thô, cẩn thận sau này bị nam nhân ghét, đuổi ra khỏi nhà.”

“Cái này là do tỷ tỷ hiểu lầm thôi. Nhà này do ta làm chủ, tửu lầu cũng nằm dưới tên ta, nam nhân của ta nếu dám ghét ta, người bị đuổi ra khỏi nhà là huynh ấy chứ không phải ta đâu.” Giang chưởng quầy cười khánh khách: “Còn tỷ tỷ ấy, trong lâu có nhiều cô nương tươi non như vậy, người có thể không chọn thịt non mà chọn thịt khô như tỷ chắc cũng không nhiều lắm.”

“Dù sao vẫn sẽ có người thích kiểu như ta, đúng không?” Tú bà chống nạnh nói.

“Được rồi, tỷ tỷ bây giờ vẫn còn rất hấp dẫn, nhưng hai mươi năm nữa thì sao? Chén cơm này cũng đâu thể ăn được cả đời.”

Tú bà đối diện với lời nói bất ngờ của nàng, ngẩn người một lúc rồi mới cười lạnh nói: “Ngươi đừng có nói là muốn ta đi theo ngươi, sau này ăn cơm của ngươi. Ngươi đừng hòng mà mơ tưởng.”

Nàng ta nói xong cũng không cãi cọ gì nữa, lắc mông đi về phòng.

Quy công cười làm lành với Giang chưởng quầy: “Ngươi cũng biết tính tình nàng vốn là như thế…”

“Ta biết. Không có ai hiểu tỷ ấy hơn ta đâu.” Giang chưởng quầy thờ dài, nói tiếp: “Nam nhân của ta là đầu bếp, bữa trưa hôm nay hãy cứ để huynh ấy làm một bữa cơm cho mọi người đi, xem như đây là lời xin lỗi vì suốt bao năm qua không gửi tin tức gì cho mọi người.”

“Cái này đâu được.” Quy công từ chối: “Các ngươi tới đây là khách, phải để chúng ta tiếp đãi mới đúng.”

Cuối cùng, Giang chưởng quầy vẫn là người chiếm thượng phong, Dương đầu bếp bước vào phòng bếp.

Khách tới Tiểu Nguyệt Lâu vào buổi trưa chỉ có vài người, cho nên khi Dương đầu bếp chuẩn bị bàn tiệc, đa số mọi người đều đã đến đông đủ.

Bọn họ xa cách hơn hai mươi năm trời, mọi người trong Tiểu Nguyện Lâu thấy Dương đầu bếp nghe lời Giang chưởng quầy răm rắp, vẻ mặt thành thật và dịu dàng thì lập tức biết Giang chưởng quầy đã thật sự tìm được một bến đỗ yên ổn rồi. Thân phận của mọi người ở đây đều thấp kém, cho nên không có là cảm thấy Dương đầu bếp không xứng với Giang chưởng quầy cả, thái độ với Dương đầu bếp cũng tốt hơn rất nhiều.

Tú bà lạnh lùng nhìn cảnh này, không còn nói lời chanh chua nữa.

Sau bữa tiệc, mọi người bận rộn làm việc riêng của mình. Dương đầu bếp ngồi nghỉ ngơi một lát, nói với thê tử: “Không ngờ mọi người đã không gặp nhiều năm mà quan hệ vẫn còn tốt như vậy.”

Hai mươi năm trôi qua, nếu là người bình thường thì đã sớm lạnh lùng xa cách với nhau rồi, có gặp lại cũng chỉ khách sáo gọi tên mà thôi. Nhưng lúc nãy, hắn có thể cảm nhận được những người đó thấy hắn đối xử tốt với thê tử mới chịu nhiệt tình nói chuyện với hắn.

“Ai cũng bảo “Kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa”, cho nên huynh cũng không ngờ rằng bọn họ khác với người bình thường, đúng không?” Giang chưởng quầy nói: “Khi muội còn trẻ đã từng đắc tội với một vị đại quan. Huynh biết đấy, mạng của chúng ta chỉ như một con kiến, kết quả của việc đắc tội đại quan là gì hẳn cũng có thể đoán được. Để được vị đại nhân kia tha thứ, muội đã đi cầu xin rất nhiều người, dùng rất nhiều cách, nhưng bọn họ hoặc là tỏ vẻ bất lực, hoặc là từ chối không gặp. Tới cuối cùng, vẫn đành nhờ quy công tìm một vị ma ma ở ven sông Tần Hoài tới, nhờ quan hệ của người đó nên chuyện này mới được cho qua. Muội định biếu bà ấy ít bạc để cảm ơn nhưng bà ấy lại không nhận, chỉ nói rằng sau này mà có ai gặp phải chuyện này, nếu muội có thể vươn tay giúp thì hãy giúp một phen. Cho nên huynh đừng nghĩ người như chúng ta đều đê tiện và hèn hạ, chỉ nghĩ tới lợi ích. Theo ta thấy, bọn họ ai cũng đáng tin hơn mấy kẻ nói đạo lý nhiều.”

Dương đầu bếp nghe xong, hai mắt đỏ bừng: “Muội phải chịu khổ rồi.”

Giang chưởng quầy không ngờ hắn lại nói thế, bật cười đáp: “Người ở trong này có ai mà không khổ chứ. So với bọn họ, muội thấy mình may mắn hơn nhiều rồi.”

Ngoài cửa, tú bà đang nghe lén bọn họ trợn trắng mắt, khinh thường rời đi.

Nàng ta xuống lầu thì nhìn thấy quy công. Quy công suy nghĩ một lúc, nói: “Hay là ngươi đi với Tiểu Uyển đi.”

“Đi cái đầu ngươi.” Tú bà đạp cho hắn một cái: “Mỗi năm Tiểu Nguyệt Lâu này có thể kiếm cho ta bao nhiêu tiền chứ? Cái tửu lầu nát kia của Giang Tiểu Uyển mỗi năm có thể kiếm được bao nhiêu? Sao ta phải từ bỏ cây rụng tiền của mình để đi theo xin ăn của nàng ta. Sáng sớm hôm sau nhớ bảo nàng ta dẫn nam nhân của mình đi đi, sự xuất hiện của nàng ta đã làm tâm trí mấy cô nương trong lâu bay đi đâu hết rồi, chẳng còn ai muốn làm việc nữa.”

Quy công bị nàng ta đá tới mức lảo đảo, đành phải bưng rượu rời đi.

Có điều Giang chưởng quầy còn chưa đợi tới ngày mai đã lập tức rời đi, nửa buổi chiều cũng đủ hai người nghỉ ngơi hồi sức, đứng dậy nói lời tạm biệt.

“Sao lại đi vội thế?” Quy công muốn giữ nàng lại: “Ở lại thêm vài ngày đi, lần sau gặp mặt không biết là khi nào nữa.” Nói không chừng, cả đời này bọn họ đều không thể gặp được nhau nữa. Mạng của bọn họ quá rẻ mạt, lúc nào phải chết cũng không biết.

“Ta không làm phiền các ngươi nữa.” Giang chưởng quầy nở nụ cười: “Có thể được gặp lại các ngươi như này là ta đủ thỏa mãn rồi. Ta mở một tửu lầu ở Thủy huyện, nếu sau này các ngươi không còn ở Tiểu Nguyệt Lâu nữa thì có thể tới tìm ta. Ít nhất ta cũng có thể bao cơm.”

“Cái này thì được.”

Trong sự đưa tiễn của mọi người, Giang chưởng quầy dẫn Dương đầu bếp lên con thuyền nhỏ, dọc theo sông Tần Hoài trôi về nơi xa.

Trong số những người tới tiễn không có tú bà.

Quy công lên lầu hai, chỉ thấy tú bà đứng trước cửa sổ, tay cầm tẩu hút thuốc.

“Nam nhân của nàng nói rằng hai mắt nàng không tốt, một thời gian nữa sẽ không còn nhìn thấy được… Lần này là nàng cố ý tới gặp mặt mọi người lần cuối.” Quy công đứng sau lưng tú bà lải nhải: “Ta thấy nàng có ý định dẫn ngươi đi, nếu có thể tìm được một nơi ổn định để sống cũng tốt hơn là ngồi mãi ở đây.”

Tú bà phun ra một làn sương trắng, hai mắt nhìn về phía con thuyền nhỏ nơi xa, nói: “Nếu được thì ai mà không muốn có một sống cuộc yên ổn chứ. Nhưng ta cũng nói rồi, ta đi bây giờ thì Tiểu Nguyệt Lâu phải làm sao đây? Có ta ở đây, ít nhất những nữ nhân đáng thương kia có thể chịu ít đau khổ hơn chút.”

“Nhưng các nàng cũng đâu có biết ơn ngươi.”

“Không sao cả.” Tú bà vỗ rớt tro thuốc trong tẩu: “Dù sao khi ta còn sống các nàng cũng không làm gì được ta, sau khi ta chết, nhiều lắm cũng chỉ là lật mộ ta lên mà thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.