Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 179: Pn2



Chung Ly nhìn Phó Yểu, trong giây lát thật sự không thể xác định cô có phải là cô gái nhà giàu mười năm trước hay không nữa. Anh đẩy mắt kính gọng vàng trên mặt lên, nói: “Đã lâu không gặp.”

“Là rất lâu rồi.” Phó Yểu lấy lại tinh thần, mời y ngồi xuống: “Muốn ăn chút gì không? Nhà tôi nổi tiếng nhất là canh miến tiết vịt. À quên, anh không thích ăn mấy cái đó, vậy đổi cái khác ha. Bố, bố làm ít sủi cảo chiên đi, thêm một chén canh nấm nữa.”

Chỉ sau hai ba câu, Phó Yểu đã quyết định đồ ăn cho Chung Ly.

Bố Phó ở trong đáp lời, chuẩn bị nấu nướng. Phó Yểu ở ngoài mời Chung Ly ngồi xuống xong xuôi, đúng lúc có khách tới, cô lại bắt đầu xoay quanh như chong chóng.

Khách khứa hết vào rồi lại ra, cô vừa phải tính tiền vừa vội vàng chuẩn bị đồ ăn đặt hàng, sau đó giao cho anh trai giao hàng.

Sau một lúc bận lên bận xuống, đợi Chung Ly ăn xong, Phó Yểu cũng không kịp nói lời nào với anh.

“Tính tiền.” Chung Ly đi tới trước quầy.

“Ăn nhanh vậy à?” Phó Yểu hào phóng nói: “Tính tiền gì, đều là bạn học cũ cả, lần này xem như tôi mời anh. Nếu ăn ngon thì xin mời lần sau lại tới.”

Tay cầm điện thoại của Chung Ly hạ xuống, đáp: “Được.”

Anh cầm áo khoác ra khỏi cửa hàng, Phó Yểu tiếp tục tính tiền cho khách hàng khác. Đợi khách hàng đi hết, cô mới nhìn ra bên ngoài, đã không còn ai đứng đó nữa.

Lúc này bố Phó cũng đi tới: “Sao bố cứ thấy cậu trai kia trông quen mắt thế nhỉ?”

“Là bạn học cũ của con.” Phó Yểu đáp.

“Bố nhớ rồi. Cậu ta là người mà lúc trước con đã nhờ qua làm gia sư, tiền lương một ngàn một tiếng.” Cha Phó đáp.

Trái tim Phó Yểu như thắt lại: “Bao nhiêu? Một ngàn?” Cô ôm chặt lấy ngực mình: “Lúc trước con phá của vậy à?” Tim cô đau quá trời ơi, bây giờ một ngày cô còn không kiếm được một ngàn đâu đấy!

Bố Phó thấy cô như thế là biết cái tật xấu keo kiệt lại trỗi dậy: “Đúng thế, có phải đang hối hận lúc trước không phung phí thêm chút nữa không?”

“Đúng là có chút.” Nếu biết nhà mình có ngày nghèo như thế này, trước kia cô thật sự không nên tiết kiệm giúp bố mẹ.

Hai bố con lải nhải một lúc lâu, cũng không thấy đau buồn khi gia đình phá sản. Chuyện lúc đó có liên quan tới chính trị, bọn họ không bị mắc nợ, còn có một căn nhà và một cửa hàng, cơ thể đều vô cùng khỏe mạnh, vậy là đã may mắn lắm rồi.



Hôm sau là ngày kết thúc kỳ nghỉ lễ, Phó Yểu tới công ty đi làm.

Cô là kế toán của một công ty quảng cáo, tiền lương ít mà công việc cực nhiều, nhưng cô lại thấy thế này cũng rất tốt.

Không biết tại sao, sau khi gia đình phá sản, cô lúc nào cũng gặp xui xẻo. Tốt nghiệp đi tìm việc làm thì toàn gặp công ty lừa đảo, không thì là công ty đóng cửa, thậm chí đến tiền lương còn chưa trả, ngay cả việc ông chủ dẫn em vợ bỏ chạy cũng bị cô bắt gặp.

Sau khi trải qua quá nhiều thứ, cô vốn định ở nhà giúp đỡ công việc trong cửa hàng, nhưng cha mẹ vẫn hy vọng cô có vòng quan hệ của riêng mình, cho nên bảo cô tiếp tục đi tìm việc.

Có điều hôm nay khi cô mới tới công ty đã thấy có gì đó không ổn lắm.

Công ty lần trước làm cô có cảm giác này, ông chủ lúc đó bây giờ đang ngồi xổm trước cửa hàng đối diện nhà cô bán quán nướng.

Cô vừa ngồi xuống đã nghe mọi người xung quanh bàn luận về việc công ty bị thu mua.

Quả nhiên…

Mới qua có một kỳ nghỉ, công ty đã muốn đóng cửa luôn rồi.

Xem ra cô lại phải tìm việc mới.

Cô ôm thái độ chuẩn bị nhảy việc, ai ngờ mấy ngày sau ông chủ đã tuyên bố, toàn bộ nhân viên đều được tăng lương.

Tăng lương?

Ngay lúc Phó Yểu đang cho rằng ông chủ keo kiệt của mình bị điên thì trưởng phòng mang qua một tin tức: “Ông chủ của chúng ta đã thay đổi, trong tay ông chủ mới nắm 32% cổ phần, trở thành cổ đông lớn nhất của công ty. Tiền lương này là ông chủ mới cố ý tăng thêm để an ủi mọi người.”

Trưởng phòng vừa dứt lời, Phó Yểu đã thấy cửa chính mở ra, một đám người đi vào, mà người được vây quanh ở chính giữa đúng là người quen cũ của cô… Chung Ly.

Phó Yểu: “…Người đó chính là ông chủ mới ấy hả?”

“Đúng thế. Tổng giám đốc của khoa học kỹ thuật Hằng Phong, bất ngờ lắm đúng không?” Ông chủ mới vừa tới đã biết là người có dã tâm rồi, mình cứ đi theo là chắc chắn sẽ có thành tựu lớn.

“Đúng là bất ngờ, bây giờ tôi có thể từ chức được không?” Phó Yểu hỏi.

Tuy rằng phong thủy đã thay đổi, nhưng thay đổi cỡ này thật sự cũng quá tuyệt tình rồi.

“Cô không bị bệnh đấy chứ? Đã được tăng lương rồi mà còn muốn bỏ việc?”

“Cô nghĩ chỉ thêm có hai ba trăm đồng là có thể níu tôi lại đấy à?” Phó Yểu đã quyết tâm muốn đi, nếu không lỡ mà chạm mặt nhau thì thật sự quá xấu hổ.

“Ai nói là hai ba trăm vậy. Các phòng khác chỉ tăng năm trăm, chúng ta vất vả hơn nên được thêm một ngàn.”

“Một ngàn?” Nghĩa là một năm có thêm mười hai ngàn, còn chưa tính tới tiền thưởng cuối năm nữa. Cô lập tức tỏ rõ quan điểm: “Có lẽ tôi không nên xúc động tới thế.”

Trưởng phòng: “…”

Sự thay đổi của cấp trên tuy có ảnh hưởng tới bên dưới đôi chút nhưng cũng không quá lớn, ngoại trừ bộ tài vụ vì sự thay đổi mà trở nên bận rộn hơn hẳn ra.

Có điều bận rộn cũng có cái tốt của nó, Phó Yểu không có sức để suy nghĩ tới chuyện khác nữa.

Sau khoảng nửa tháng bàn giao công việc, Phó Yểu đã chấp nhận sự thật rằng Chung Ly đã trở thành lãnh đạo trực tiếp của mình.

Nói tới Chung Ly, cô không khỏi kính nể anh. Khoa học kỹ thuật Hằng Phong là một công ty mới nổi, câu nói tuyên truyền của bọn họ là: Hằng Phong thay đổi thế giới.

Câu nói này thật sự không hề phóng đại chút nào, Hằng Phong lập nghiệp nhờ các phát minh, trong đó có hai thứ nổi tiếng nhất, một là người máy gia dụng, hai là máy móc có thể thay đổi vị trí cơ quan của cơ thể người. Cái đầu tiên có thể xâm nhập vào cuộc sống hàng ngày của hàng trăm triệu người, cái thứ hai lại tạo phúc cho mọi người, cả danh cả lợi đều có đủ. Cho nên chỉ trong vòng bốn, năm năm ngắn ngủi, công ty Hằng Phong đã trở thành công ty có giá trị trăm tỷ, cũng coi như thật sự thay đổi thế giới.

“Thôi, ông chủ có thể tăng lương thì đều là ông chủ tốt.” Phó Yểu quyết định tự thuyết phục bản thân.

Sau khi tan làm, cô chuẩn bị đi ăn cơm với Tiểu hồ ly. Vốn dĩ bọn họ đã ăn bữa cơm này đợt cuối tuần rồi, thế nhưng do bận rộn quá nên lại phải dời sang tuần sau.

Phó Yểu đi thang máy xuống bãi đỗ xe, chuẩn bị ngồi chiếc “BMW” nhỏ của mình về nhà, kết quả lại phát hiện xe hết điện.

Hôm nay không có “BMW” nhỏ giúp đỡ, cô đành phải gọi xe tới chở. Kết quả là vừa ra khỏi bãi đỗ xe đã thấy ngoài trời đổ mưa to, đến khi cô tới được chỗ đón xe thì chắc là đã ướt nhẹp rồi.

Đúng vào lúc này, một chiếc Maybach từ từ dừng lại ngay cạnh cô, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt đẹp trai của Chung Ly.

“Đi đâu?” Anh hỏi.

Phó Yểu sao có thể để anh chở mình về được chứ: “Không làm phiền anh, tôi đợi mưa tạnh là được.”

“Mưa sẽ kéo dài tới nửa tiếng nữa, cô muốn đợi ở đây thêm nửa tiếng?”

“Sao anh lại biết?”

“Người máy có hệ thống kiểm tra.”

“…” Sau khi do dự một lúc, Phó Yểu quyết định chui vào cái ôm của Maybach.

Cô mở cửa, lên xe, trong không gian nhỏ hẹp mà ngắm nhìn trần xe lấp lánh sao trời. Không biết tại sao, Phó Yểu đột nhiên nhớ tới câu giới thiệu kinh điển về Maybach của một streamer: “Mở cửa song hướng, bầu trời sao, khả năng che chắn tốt, sự lựa chọn số một cho các tổng giám đốc bá đạo.”

Đợi một chút, sao cô lại nhớ tới chuyện này vậy?

Cô hơi chột dạ nhìn về phía Chung Ly bên cạnh, ừm, anh vẫn đang rất tập trung xử lý công việc, Phó Yểu định nhắm mắt, tránh bầu không khí xấu hổ trong xe.

Nửa tiếng sau, Phó Yểu thuận lợi tới được nơi hẹn, thành công hội họp với Tiểu hồ ly.

Tiểu hồ ly thấy chiếc xe rời đi, líu lưỡi hỏi: “Chắc không phải cậu định nhớ lại cuộc sống nhà giàu trước kia, nên mới gọi một chiếc siêu xe chở tới chỗ tớ đấy chứ?”

“Tớ có tiền tiêu vậy à? Là xe của Chung Ly đấy.” Phó Yểu đáp.

“Ài, tớ đã bảo rồi, người có tiền ai lại… Ai? Chung Ly?” Tiểu hồ ly đột nhiên chăm chú nhìn cô: “Chung Ly này không phải là Chung Ly tớ biết đấy chứ?”

Phó Yểu vỗ lên mũ choàng của cô ấy, đáp: “Vào trong đi, vừa ăn vừa nói.” Cô sắp chết đói rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.