Lúc này, trong phủ Định Quốc Công đã tới giờ lành, tân nương chuẩn bị xuất giá. Theo tập tục thì lúc nhà gái xuất giá sẽ được hai vị thúc bá đưa tiễn, địa vị của người đó càng cao thì tân nương sẽ càng vẻ vang.
Phó Ngũ Nương là đích nữ của Thế tử Định Quốc Công, người đưa tiễn cũng đã được chỉ định là Nhị thúc và Tứ thúc của Phó gia. Người đầu thì lớn tuổi, người sau thì quyền cao chức trọng, được bọn họ đưa dâu là chuyện cực kỳ vinh dự.
Nhưng hiện tại mọi người lại phát hiện Phó Tứ đã biến mất, phái người đi tìm cũng không tìm thấy.
“Lão tứ đâu rồi?” Phó thế tử hỏi người hầu, xe ngựa chuẩn bị xuất phát rồi mà người đưa dâu vẫn chưa có mặt, ông ta tất nhiên là thấy không vui.
“Đã tìm một vòng rồi nhưng vẫn không thấy người đâu cả, chắc là có chuyện quan trọng gì đấy.” Phó Nhị gia đứng ra giảng hòa: “Giờ cũng không còn kịp nữa rồi, để Tam đệ hoặc Tứ Lang đưa dâu cũng được.”
Giờ lành sắp tới nên chỉ đành làm vậy, Định Quốc Công lập tức bảo: “Vậy thì nhờ Tam đệ.”
Sau khi chuyện được giải quyết thì người hầu nhanh chóng khiêng kiệu hoa ra cửa. Đội ngũ thổi kèn đánh trống đi xa, phủ Định Quốc Công cũng tĩnh lặng trở lại.
Cuối cùng nhi nữ cũng gả đi.
Phó thế tử thở dài một hơi, còn oán hận với thê tử: “Lão tứ cũng thật là, ngay lúc quan trọng nhất lại biến đâu mất tiêu. Ta chỉ có mỗi một nữ nhi như thế mà hắn cũng không chịu giúp Ngũ Nương nở mày nở mặt, để Kỳ gia về sau đừng hòng bắt nạt Ngũ Nương của ta.”
Thế tử phu nhân bên cạnh lại lau khóe mắt, nói: “Ngài thì chỉ có một nữ nhi, nhưng ta thì có tận hai. Nếu Tam Nương vẫn còn…”
“Đừng có nhắc tới thứ bất hiếu đó nữa.” Phó thế tử quát lên: “Mặt mũi của phủ Định Quốc Công đều bị nó vứt hết rồi. Sau này dù nó có quay về ta cũng không nhận.”
Thế tử phu nhân bị mắng đành phải im lặng, chỉ có bàn tay lau nước mắt là càng dùng sức hơn.
Bầu trời dần tối sầm lại, đến khi bóng đêm đã hoàn toàn che phủ mặt đất thì Phó Thị Lang mất tích từ sáng cuối cùng cũng trở lại phủ Quốc công. Hắn vừa trở lại đã lập tức tới gặp đại ca.
Phó thế tử thấy hắn tới cầu kiến, lửa giận trong lòng vẫn còn nên chỉ lấy cớ cơ thể không thoải mái, từ chối không gặp.
Nhưng Phó Thị Lang vẫn trực tiếp đi vào.
Phó thế tử vừa nhìn thấy hắn đã hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi đúng là người bận rộn, bận tới mức ngay cả cháu gái mình xuất giá cũng có thể quên.”
“Đại ca.” Phó Thị Lang không để ý tới câu nói móc của ông ta, trực tiếp nói thẳng: “Ta tìm được Tam Nương rồi.”
Phó thế tử hơi bất ngờ, nhưng lại nhanh chóng giận dữ nói: “Tam Nương của ta đã chết, ngươi mau bảo người đó cút đi.”
Phó Thị Lang nghe vậy, lại nghĩ tới tình cảnh của Tam Nương thì trong lòng càng đau nhói. Lúc này Thế tử phu nhân từ trong phòng cũng vội vàng chạy ra, hỏi: “Ta nghe các ngươi đang nhắc tới Tam Nương, Tam Nương làm sao? Tứ đệ đã tìm được con bé rồi hả?”
Hơn nửa năm trời, cuối cùng bà cũng được nghe tin tức về nữ nhi của mình, vậy nên vội vàng muốn biết tình hình của con.
“Nó còn sống hay đã chết không liên quan tới chúng ta, chuyện về nó không muốn biết.” Phó thế tử lại không muốn biết chuyện của đại nữ nhi, ông ta sai người đưa thê tử về phòng, còn uy hiếp nói: “Bà không được gặp nó, bà dám đi thì ta lập tức hưu bà.”
“Con bé là nữ nhi của ta, rốt cuộc thì ngài có tim hay không hả!” Thế tử phu nhân nào có chịu, giãy giụa thoát khỏi tay người hầu.
Phó Thị Lang thấy bọn họ như vậy thì đột nhiên nghĩ, Tam Nương rơi vào tình cảnh như vậy một phần cũng do hai người này.
“Đại ca, đại tẩu.” Hắn lên tiếng: “Chúng ta đi gặp Tam Nương đi.” Hắn không đợi mọi người nói tiếp đã thêm một câu: “Đi gặp mặt lần cuối.”
Lúc nãy khi hắn bế nàng lên, cả người Tam Nương lạnh lẽo như băng tuyết, không có chút nhiệt độ của người sống nào. Kỳ Phương trước đó lại bảo rằng nghe được tiếng của Tam Nương nên mới chắc chắn thân phận của nàng. Tam Nương đã mất lưỡi thì làm sao có thể nói chuyện được?
Mặc dù hắn không tin chuyện ma quỷ, nhưng lúc này cũng chỉ có thể tin vào điều đó.
Có lẽ là vì giọng điệu của hắn quá nặng nề nên cuối cùng Phó Thế Tử cũng nhận ra điều kì lạ. Ông ta nhìn Tứ đệ của mình một hồi, thấy hắn vẫn im lặng đứng đó, thế nên cũng không từ chối nữa.
Ba người bọn họ ra khỏi phủ rồi lên xe ngựa. Khoảng hai khắc sau xe dừng lại, phu thê Thế tử lần lượt xuống xe, nhưng vừa nhấc đầu lên thì lại phát hiện bọn họ đứng trước cửa Kỳ gia.
“Không phải đệ nói đưa chúng ta đi gặp Tam Nương à, sao lại tới đây?” Bọn họ là phụ mẫu của Ngũ Nương, theo lễ nghi thì không thể theo tân nương tới nhà của con rể.
Phó Thị Lang không đáp.
Khách mời bên trong Kỳ gia gần như đã đi hết, hai người cuối cùng rời đi là Phó nhị gia và Phó tam gia tới đưa dâu.
Phó nhị gia và Phó tam gia được mấy người Kỳ Sương Bạch tiễn ra cửa, ai ngờ vừa ra ngoài đã nhìn thấy Đại ca và Tứ đệ đứng ở đó, bọn họ sửng sốt hỏi: “Sao hai người lại…” Chuyện này không hợp lễ nghi.
“Vào trong rồi nói.” Phó Thị Lang không nói rõ, chỉ dẫn đầu bước vào bên trong.
Những người khác thấy thế thì không rõ hắn đang làm gì, nhưng hắn đã đi vào thì bọn họ cũng chỉ có thể theo sau.
“Các vị đang…” Kỳ gia thấy bọn họ tiến vào thì sửng sốt. Nhưng người tới đều là người nắm quyền trong phủ Định Quốc Công, bọn họ chỉ là nhân vật nhỏ bé nên dù có bất mãn cũng chỉ có thể nghẹn vào lòng.
Cuối cùng vẫn là do Kỳ Sương Bạch nhạy bén nhận ra có chuyện không đúng, nhanh chóng mời mấy họ hàng của mình trở về, sau đó mới đi vào sảnh chính.
Lúc gã vào trong thì bốn vị thúc bá của Phó gia đã ngồi đầy đủ, mẫu thân gã lại nhìn gã với vẻ khó hiểu.
“Các ngươi lui ra cả đi.” Kỳ Sương Bạch bảo người lầu lui xuống, sau đó tự mình rót trà cho từng người của Phó gia, lại nói với mẫu thân: “Nương, ở đây có nhi tử là được rồi, người vào trong nghỉ ngơi đi.”
Kỳ mẫu có xuất thân không cao, mặc dù trong lòng biết có chuyện gì đó đã xảy ra nhưng bà sợ bản thân sẽ làm nhi tử mất mặt, chỉ đành tránh đi.
“Giờ đã không có người ngoài, đệ không phải bảo muốn dẫn chúng ta đi gặp Tam Nương hay sao? Tam Nương đâu? Chẳng lẽ Tam Nương ở Kỳ gia sao?” Phó thế tử lên tiếng dò hỏi: “Hay là đệ chỉ đang đùa ta?”
Câu này của ông ta khiến sắc mặt Kỳ Sương Bạch đang bưng trà bỗng nhiên trắng bệch.
“Nhạc phụ nói gì vậy, Tam Nương ở trong phủ của ta sao?” Kỳ Sương Bạch cố nén cảm giác lo sợ trong lòng xuống, kinh ngạc ngẩng đầu hỏi.
“Ai biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.” Phó thế tử không vui.
Kỳ Sương Bạch cũng nhìn về phía Phó Thị Lang.
“Ta cũng chỉ là muốn làm rõ mọi chuyện mà thôi.” Giọng điệu Phó Thị Lang rất bình tĩnh: “Lúc ta nhận được tin thì mới biết, chuyện Tam Nương mất tích có liên quan tới Ngũ Nương. Cả hai đều là cháu gái của ta, ta không muốn thiên vị ai cả, cho nên mới phải gặp mặt để hỏi rõ ràng.”
“Ngũ Nương?” Phu nhân thế tử có hơi khó hiểu. Từ nhỏ bà đã sống trong phú quý, luôn được mọi người che chở yêu thương nên suy nghĩ cũng không sâu xa, tất nhiên không hiểu ý trong lời nói của hắn.
Nhưng bà không hiểu, những người khác lại hiểu. Việc Tam Nương mất tích có liên quan tới Ngũ Nương, câu này không khác gì đang nói là Ngũ Nương đã hại Tam Nương “mất tích”.
“Vậy đệ cũng có thể để khi khác rồi hỏi cũng được mà?” Phó Nhị gia đang định hòa giải: “Hôm nay là ngày đại hỷ của Ngũ Nương. Chúng ta đợi nàng hồi môn rồi hỏi cũng được.”
“Đúng thế, cứ trực tiếp gặp mặt thế này cũng rất khó coi. Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì về sau Ngũ Nương còn làm người thế nào được nữa.” Phó Tam cũng khuyên can.
Nhưng lời nói của bọn họ không có chút tác dụng nào, Phó Thị Lang chỉ im lặng nhìn Đại ca mình, hiển nhiên là đang đợi ông ta ra quyết định.
Mặc dù năng lực của Phó thế tử nếu so với đệ đệ của mình thì chỉ thuộc dạng bình thường, nhưng dù sao ông ta cũng làm Thế tử nhiều năm, biết con người Tứ đệ không phải là kẻ ăn không nói có, bất chấp mặt mũi của mọi người cũng muốn tụ họp ở đây để náo loạn.
“Được.” Phó thế tử nói: “Nhưng nếu đệ nói oan cho Ngũ Nương thì sao?”
“Đệ sẽ ở trước mặt mọi người xin lỗi Kỳ gia và Ngũ Nương.” Phó Thị Lang hứa hẹn.
Không khí trong đại sảnh lập tức trầm lại. Phó nhị gia và Phó tam gia cuối cùng cũng hiểu, chuyện ngày hôm nay có lẽ sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Nhưng bọn họ cũng rất tò mò rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
“Sương Bạch, ngươi gọi Ngũ Nương ra đây.” Phó thế tử nói với con rể mình.
Sắc mặt Kỳ Sương Bạch không thay đổi, chắp tay nói: “Vậy xin nhạc phụ đại nhân hãy đợi một lát, dù cho chuyện gì xảy ra thì ta cũng phải nâng khăn voan của Ngũ Nương xuống, hoàn thành buổi lễ thành thân này.”
“Được.” Điều này thì không ai phản đối.
Lúc Kỳ Sương Bạch xoay người đi thì sắc mặt lập tức trầm xuống. Chuyện Phó Thị Lang vì việc mất tích của Tam Nương mà tới tìm gã thì gã cũng có đoán được, nhưng điều quan trọng là gã không biết Phó Thị Lang đã điều tra được bao nhiêu.
Sau khi đi vào phòng tân hôn, gã lập tức vẫy lui đám nha hoàn, đi tới nắm lấy khăn voan của Phó Ngũ Nương ném sang một bên.
Phó Ngũ Nương vốn đang rất mong chờ, sau khi thấy động tác tùy tiện của gã thì lập tức bất mãn nói: “Ngươi có ý gì đấy hả?”
Lúc này Kỳ Sương Bạch cũng không còn tâm trạng giả vờ với ả ta nữa: “Hiện giờ Tứ thúc tốt của ngươi đang ở đại sảnh đòi gặp ngươi kìa, hắn muốn hỏi ngươi tại sao Tam Nương lại mất tích.” Gã nói tới đây thì cười một tiếng: “Mất tích, hắn nói là mất tích chứ không phải là tư bôn, điều này chứng minh rằng hắn từng suy đoán Tam Nương đã chết hay chưa.”
“Cái gì?” Sắc mặt Phó Ngũ Nương nháy mắt đã cực kỳ khó coi: “Tại sao đang êm đẹp thì Tứ thúc lại nhúng tay vào việc này?”
“Đúng vậy, ta cũng chưa nghĩ tới hắn.” Kỳ Sương Bạch cười lạnh một tiếng, trong lòng đã đoán được là Liễu Phú Vân giở trò quỷ: “Thi thể của Tam Nương chắc chắn đã biến mất, thanh chủy thủ kia cũng bị ngươi ném vào trong hồ sâu. Đã không có thi thể lẫn vật chứng, giờ cho dù hắn muốn gài bẫy chúng ta thì ngươi cũng phải vững vàng một chút.”
Phó Ngũ Nương híp mắt đáp: “Ta biết rồi.”
Chuyện này bọn họ tuyệt đối không thể thừa nhận, dù bị hoài nghi cũng không được!
Khoảng một nén nhang sau, hai người xuất hiện trước đại sảnh.
Phó Ngũ Nương vừa vào đại sảnh đã vội vàng nhìn sang Phó Thị Lang, hai mắt đẫm lệ nói: “Tứ thúc, người nói người tìm được Tam tỷ rồi sao? Giờ tỷ ấy đâu rồi? Thật không ngờ ngày ta thành thân tỷ ấy lại tới.”
Phó Thị Lang thấy mặt ả đẫm nước mắt trong lòng vẫn không có chút gợn sóng, hắn nói: “Trước tiên ngươi hãy nói hết những gì ngươi biết ra đi.”
“Lúc Tam Nương mất tích, ngươi kể lại mọi chuyện khi đó đi.” Phó Thị Lang nói.
Phó Ngũ Nương lập tức nhìn phụ thân ngồi bên cạnh, phụ thân ả khẽ gật đầu. Ả biết phụ thân đã ngầm đồng ý thì mới mở lời: “Được. Năm ngoái chúng con đã tới Dương Châu để thăm người thân, lúc đó vốn là tam thúc đưa chúng con đi, nhưng đi được nửa đường thì tam thúc đột nhiên có chút việc, để không mất thời gian thì người đã để quản sự đi theo hai tỷ muội một ngày, tam thúc sẽ đuổi theo sau.
Khi chúng con đi ngang qua núi Nhạn Quy, Tam tỷ nói nếu đã tới thì nên lên núi xem phong cảnh một lát, tiện thể đợi tam thúc luôn, con cũng đồng ý với tỷ ấy. Sau khi lên núi, chúng con gặp một thư sinh, thư sinh đó khi được chiêm ngưỡng dung mạo của Tam tỷ thì lập tức làm một bài thơ tặng tỷ ấy. Lúc đó quản sự cũng có mặt nên có thể làm chứng.
Sau khi chúng con xuống núi thì quay về khách điếm trong Thủy Huyện nghỉ ngơi. Ai ngờ sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy Tam tỷ đã biến mất. Cửa sổ trong phòng đều đóng chặt, cũng không có dấu vết gì khác. Nhưng khi xuống lầu thì nghe các khách nhân khác trọ trong tửu lầu bảo rằng tối qua Tam Nương đã cùng một thư sinh rời đi trong đêm. Sau đó chúng ta có tìm thế nào cũng không tìm được Tam Nương, vậy nên đành phải đi trước tới Dương Châu, nhờ cữu cữu hỗ trợ tìm kiếm.”
Đống lý do này trước đó ả đã từng nói với mọi người.
Sau khi nói xong, Phó Ngũ Nương ra vẻ lo lắng hỏi: “Tứ thúc, tại sao ngài lại hỏi chuyện này? Là vì Tam tỷ xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Phó Thị Lang gật đầu: “Giờ ngươi đã nói xong, chúng ta cũng nên nghe Tam Nương nói thử.”