Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 41



Chớp mắt đã đến mười lăm tháng tám.

Mọi người trong đạo quan cũng chuẩn bị ít bánh cho có không khí, sau đó việc của ai thì tiếp tục làm việc đó.

Phu thê mập ốm mặc dù cũng muốn tham gia náo nhiệt khi thấy quan chủ ra ngoài, nhưng bọn họ nhớ tới đứa con trong bụng nên quyết định ở lại đạo quan.

“Bọn họ tối nào cũng đi đâu thế nhỉ?” Nam nhân gầy thầm nói, quanh nơi này toàn là núi rừng hoang dã, chẳng lẽ nửa đêm rủ nhau đi làm phép?

Đám Phó Yểu tới sông Tần Hoài rất vừa tầm. Khách khứa trong Tiểu Nguyệt Lâu lúc này đã chật cứng, phần mở màn cho cuộc tỉ thí lớn của hai vị ca kĩ nổi danh đã kết thúc, phần hay nhất đang chuẩn bị bắt đầu.

Quy công thấy Phó Yểu và Chung Ly tới thì lập tức đưa bọn họ đến vị trí quen thuộc, Kim Thu đang đợi bọn họ ở đó.

“Sao không đi chuẩn bị đi?” Phó Yểu ngồi xuống cạnh Kim Thu, ngửi được mùi hương chết chóc đang vờn quanh cơ thể nàng ta, điều này khiến nàng thấy rất thoải mái.

Kim Thu mỉm cười: “Có chuẩn bị nữa cũng thế thôi. Nếu phải ở phía sau lẻ loi một mình, thì thôi thà tới đằng trước xem náo nhiệt còn hơn. Dù sao thì đây cũng là lần cuối cùng.”

Phó Yểu gật đầu, không nói tiếp nữa.

Lúc này Hồng Châu đã ôm tỳ bà ra ngoài.

Mọi người phải công nhận rằng Hồng Châu của ba tháng sau khác hẳn với Tiểu Hồng trước đó. Hồng Châu bây giờ, mỗi nụ cười ánh mắt đều tràn ngập phong tình của nữ tử thanh lâu, việc này vừa thể hiện thân phận của nàng, vừa là lợi thế để nàng được nam nhân yêu thích.

Tiếng tỳ bà vang lên, Hồng Châu cũng bắt đầu cất tiếng hát theo điệu nhạc: “Ánh trăng sáng ngời, giai nhân mỹ lệ…”

Bài thơ ca này khác hẳn với phong cách thơ văn của Tần triều, lại thêm tiếng tỳ bà và giọng hát uyển chuyển trong trẻo của thiếu nữ, làn điệu u sầu vang lên tận ánh trăng sáng đêm nay, cuốn chặt lấy trái tim từng người trong lâu.

Đây là đêm đoàn viên, nhưng lại có rất nhiều người không được đoàn viên.

Những tiếng cười đùa dần trở nên im lặng, dưới ánh trăng sáng có người nào đó nhẹ thở dài, im lặng nâng ly với người đối diện.

Đến khi khúc hát của Hồng Châu kết thúc thì tiếng vỗ tay như sấm vang lên khắp tòa lâu. Chỉ một bài hát mà đã có thể khơi dậy được sự nuối tiếc trong lòng bọn họ, chứng tỏ tài nghệ của nàng thật sự hơn người.

Phó Yểu cũng thấy kinh ngạc, Hồng Châu thật sự tiến bộ nhanh hơn nàng nghĩ, để so sánh với Kim Thu thì nàng ta có vẻ hợp với cái nghề này hơn.

Kim Thu nhìn Hồng Châu một hồi, mãi tới khi Hồng Châu đứng dậy, bước lên cầu thang thì nàng ta mới đứng lên rồi bước xuống lầu.

Khi cả hai đối diện ở giữa cầu thang, Kim Thu cũng không vội đi xuống, nàng ta dừng chân nói: “Mặc dù ngươi rất giỏi, nhưng tối nay ngươi chắc chắn sẽ thua. Nếu đã mất đi giọng hát như chim hoàng oanh đó thì sau này hãy an phận mà làm một người thường đi.”

Nàng ta nói xong, nhanh chóng đi thẳng xuống lầu.

Hồng Châu cảm thấy không phục, nhưng lúc này Kim Thu đã đi xa, nàng chỉ đành chờ đến khi buổi diễn kết thúc.

Sau khi kết thúc, một trong hai người các nàng sẽ phải rời đi, mãi mãi không còn gặp lại nhau nữa.

Hồng Châu nghĩ tới đây thì ngừng bước, ngồi xuống cạnh lan can quan sát.

Kim Thu bên dưới sân khấu đang chỉnh lại dây đàn, sau đó mới cất tiếng, khác với Hồng Châu, nàng ta vừa mở miệng đã hát ra một đoạn: “Ánh trăng khi nào có…”*

*Thủy điệu ca đầu – Trung thu

Lúc nàng mới bắt đầu hát thì vẫn chưa có gì đặc biệt, nhưng khi hát tới đoạn “đêm nay là năm nào?” thì văn nhân mặc khách trong lâu đều vểnh tai lắng nghe, lòng bắt đầu nghiền ngẫm, đến cả Chung Ly vốn không hứng thú cũng bị thu hút.

Kim Thu được mọi người chú ý thì lại như đang chìm vào suy nghĩ riêng, giọng hát nàng dần trở nên nặng nề đầy áp lực: “Tại sao cứ tròn trong những giờ ly biệt?” Lúc hát tới quãng này, cảm xúc của nàng dần trầm lắng, giọt lệ chảy dài nơi khóe mắt, đến khi câu cuối “những mong người lâu dài, ngàn dặm cùng chung vẻ đẹp của trăng” vang lên thì nàng dường như đã thông suốt, buông xuôi mọi thứ, nở một nụ cười rưng rưng nước mắt về phía lầu trên, cũng kết thúc tiếng vang cuối cùng của tỳ bà.

Cảm xúc bi thương bị áp lực cùng với những ca từ chờ mong tốt đẹp hòa lẫn vào nhau còn khiến trái tim người ta xúc động hơn cảm xúc đơn thuần.

Sau một lúc lâu, Chung Ly vỗ tay: “Không tệ.”

Y mở lời khiến mọi người xung quanh như bừng tỉnh lại, tiếng khen ngợi vang lên khắp nơi.

Phó Yểu ngồi cạnh Chung Ly cũng vỗ tay. Bài hát này sẽ được rất nhiều người ở tương lai hát, nhưng chắc chắn không một ai có thể hát được giống như nàng ta, mang cả cơ thể đang dần bị cái chết ăn mòn để hướng về ánh trăng.

Cuộc so tài tới đây thì kết quả đã rõ. Kim Thu hoàn toàn áp đảo Hồng Châu và củng cố địa vị đệ nhất ca kĩ của nàng ta ở Tiểu Nguyệt Lâu cũng như sông Tần Hoài.

Sắc mặt Hồng Châu tái nhợt đi, lảo đảo về phía hậu viện.

Nàng biết một trong hai người phải rời đi, nhưng nàng chưa từng nghĩ rằng người rời đi lại là mình.

Vừa mới trở lại hậu viện, nàng đã thấy có hai người đứng đó đợi nàng, trong tay bọn họ còn cầm một cái tay nải.

Hai người kia thấy nàng tới thì ném tay nải cho nàng, nói: “Đồ đạc của ngươi, Kim Thu cô nương đã bảo chúng ta thu dọn xong rồi.”

“Cái gì?” Sắc mặt Hồng Châu thay đổi, nàng muốn quay lại tìm Kim Thu tính sổ nhưng Kim Thu và tú bà đã đi tới..

“Sao ngươi còn chưa đi?” Kim Thu vẫn còn ôm tỳ bà: “Tiền cược của chúng ta ngươi sẽ không định quỵt đấy chứ?”

Hồng Châu nhìn bộ dạng vênh váo của nàng ta thì trong lòng cực kì khó chịu, nhưng nàng vẫn phải nhịn xuống. Nàng từ từ quỳ hai gối, cầu xin nói: “Ta không thể rời khỏi đây…”

“Tại sao không thể rời khỏi đây!” Kim Thu thấy nàng như thế thì không nhịn được mà chế giễu: “Trước đó không phải ngươi rất mạnh miệng sao, còn bảo muốn so đấu. Hiện giờ ta với ngươi cũng đã so đấu, kẻ thắng người thua rõ ràng, ngươi lại nói không thể rời khỏi đây, ngươi đang đùa giỡn với chúng ta đấy à?”

“Không phải.” Hồng Châu thấy không thể khiến nàng ta nghĩ lại thì vội vàng xoay người cầu xin tú bà: “Mama, ta sẽ kiếm thật nhiều tiền về cho ngài, ngài đừng đuổi ta đi!”

“Mama, nếu nàng ta vẫn còn ở lại đây thì ta chắc chắn sẽ rời đi!” Kim Thu lập tức nói: “Ta và nàng, ngài chỉ có thể chọn một. Còn nữa, khi trước chính ngươi đã nói kẻ thua cuộc phải tự rời khỏi nơi này, từ nay về sau không được cất tiếng ca hát. Nếu ngươi nói lời không giữ lời như vậy, chỉ khiến người ta khinh thường mà thôi.”

Tú bà nhìn hai người, lòng rất đau nhưng chỉ có thể lấy một tờ giấy từ trong ngực ra đưa cho Hồng Châu: “Đây là giấy bán thân của ngươi, giờ ta trả cho ngươi. Ngươi mau rời khỏi Kim Lăng đi, ta thấy ngươi là lại bực bội.”

Hồng Châu thấy mình đã không còn cơ hội chỉ đành nhận lại giấy bán thân, nhặt tay nải dưới đất lên rồi chậm rãi rời khỏi Tiểu Nguyệt Lâu.

Nàng đi ra từ cửa sau, thấy Triệu Hưng Thái ở cách đó không xa đang dọn dẹp hàng quán thì bước tới, nói với hắn: “Ta phải đi.”

Triệu Hưng Thái nhìn nàng đáp: “Ta cũng phải đi rồi, sau này có lẽ cũng không quay lại Kim Lăng nữa.”

“Trùng hợp vậy sao? Không phải ngươi nói phải học nghề làm bếp à, đã học được rồi?” Hồng Châu hỏi.

“Cũng được phần lớn. Toàn bộ món ngon nổi tiếng ở Kim Lăng ta đều đã thử, hương vị của nhóm đầu bếp trứ danh thì ta không thể bắt chước được nhưng đặc sản Kim Lăng khắp con phố này ta đã nắm rõ, thế này là đủ rồi.” Triệu Hưng Thái đáp, đưa cho nàng một chén cháo: “Đây là chén cuối rồi, cô nương muốn uống không?”

Hồng Châu nhận lấy: “Đa tạ.”



Trong hậu viện Tiểu Nguyệt Lâu, Kim Thu không chịu nổi mà ngã ngồi xuống đất.

Tú bà đỡ nàng ta đi vào trong phòng, miệng mắng: “Đúng là xui xẻo, ngươi có muốn chết thì cũng đừng chết trước mặt mọi người thế chứ. Lão nương đúng là xui tám kiếp mới gặp phải ngươi mà, chưa kiếm được bao nhiêu tiền cho ta lại còn làm cho một cây rụng tiền khác của ta chạy mất.”

Khóe môi Kim Thu chảy ra một dòng máu, mỉm cười nói: “Là ta đã gây phiền phức cho ngài rồi. Sau khi ta chết, phiền ngài cứ lập bừa một cái bia mộ cho ta là được, tiền lo hậu sự ta đã để sẵn trong hộp trang điểm rồi.”

“Ta nhổ vào!” Tú bà phun một ngụm: “Đừng tưởng ta không biết, người hầu đã bỏ hết tiền ngươi có vào tay nải của Hồng Châu, giờ thì ngươi còn bao nhiêu tiền cpw chứ? Cuối cùng vẫn phải để ta đây làm việc thiện.” Tú bà nói tới đây thì nhẹ giọng lại: “Ngươi chết thế này, nàng cũng chẳng biết mà thắp cho ngươi nén nhang, cũng không biết ngươi chính là tỷ tỷ của nàng ấy.”

“Thế thì không cần biết.” Kim Thu có vẻ hơi đau, nàng ta nằm trên giường với đôi mày nhíu chặt: “Loại người như chúng ta bên ngoài thì đàng hoàng, thực tế cũng chỉ là đồ chơi để người khác tùy ý đùa giỡn mà thôi, đã sớm bị vấy bẩn rồi. Nàng rời khỏi đây, sau này sẽ là một người trong sạch, nếu không còn quan hệ nào với ta nữa thì càng tốt. Ta vốn định giúp nàng chuộc thân, sau đó tìm một gia đình tốt gả nàng đi, nhưng ta sắp không trụ được nữa rồi…”

Tay tú bà bị Kim Thu giữ chặt lấy, bà ta mất kiên nhẫn nói: “Được rồi, đợi có cơ hội ta sẽ giúp ngươi chăm sóc nàng. Mấy người các ngươi đúng là oan gia của ta, lần nào cũng là ta giúp các ngươi dọn dẹp hậu quả. Kiếm tiền thì không bao nhiêu, gây chuyện thì nhiều!”

Bà ta mắng xong thì không nghe tiếng Kim Thu đáp lại, dù không nhìn Kim Thu lấy một cái nhưng tay lại vô thức nắm chặt lấy bàn tay đã buông thõng của Kim Thu.

Những nữ nhân như các nàng đều là số khổ. Chết như thế này cũng tốt, ít ra không phải chịu tra tấn.



Tiểu Nguyệt Lâu, Phó Yểu hài lòng nhìn đôi tay mềm mại của mình, nói với Chung Ly: “Chúng ta về thôi.”

Vừa ra ngoài đã thấy Hồng Châu đứng cách đó không xa uống cháo.

Phó Yểu thong thả đi tới quầy hàng của Triệu Hưng Thái, hỏi: “Dọn dẹp xong chưa?”

“Sắp rồi.”

Hồng Châu vội nói: “Đang đợi chén của ta hả, ta uống xong nhanh thôi.”

Phó Yểu quay đầu nhìn về phía Hồng Châu: “Về sau ngươi không còn là ca kĩ, cái tên Hồng Châu chắc cũng không cần nữa đâu. Tên thật của ngươi là gì?”

Hồng Châu đặt chén xuống, đưa tay áo lên chấm khóe môi rồi nói: “Ta họ Lưu, không có tên, nương thường gọi ta là Nhị Nha.”

“Nhị Nha?” Phó Yểu lập tức hiểu ra: “Thế là ngươi còn một vị ca ca hoặc tỷ tỷ nữa nhỉ?”

Hồng Châu rũ mắt, nói với vẻ mất mát: “Ta có một tỷ tỷ, nhưng nàng đã bỏ chạy cùng người khác, không cần chúng ta nữa.”

“Thế à.” Phó Yểu gật đầu, không hỏi nữa.

Triệu Hưng Thái lúc này đã dọn xong quầy hàng: “Chúng ta đi được rồi.”

“Ừ.”

Nhóm bọn họ rời khỏi sông Tần Hoài, đi về phía cổng thành.

Ngay lúc bọn họ sắp tới thì Hồng Châu đuổi tới theo, thở hổn hển nói với Phó Yểu: “Câu đó là cha ta nói, thật ra tỷ tỷ không bỏ chạy với người khác.” Nàng hít mũi, khuôn mặt đầy nước mắt: “Nàng bị bán, mãi đến khi ta cũng bị bán thì ta mới biết chuyện này. Tỷ tỷ của ta là một người rất tốt, ta vốn nghĩ rằng nếu ta nổi tiếng khắp thiên hạ thì nàng chắc chắn sẽ nhận ra muội muội mình rồi tới tìm ta. Nhưng giờ ta đành phải tìm cách khác. May mà ta có tiền, ta sẽ tiếp tục đi tìm tỷ ấy, bao giờ tìm được mới thôi, sau đó nói cho tỷ ấy biết rằng ta rất nhớ tỷ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.