Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 52



Ăn xong bữa cơm tất niên, vì thê tử đã mang thai được bảy, tám tháng nên nam nhân gầy không muốn mạo hiểm, đôi phu thê quyết định ở lại đạo quan.

Dương Anh cũng ra vẻ hai chân mình không tiện, không đi theo.

Thế là số người đi ra ngoài chỉ còn tám người.

Ngay khi bọn họ rời khỏi đạo quan, thấy một người đi lên từ dưới chân núi.

“Phó quan chủ!” Tô Lâm Thu vẫy tay chào hỏi Phó Yểu: “Ta ở dưới chân núi đợi ngài lâu quá, thế nên mới quyết định tự lên núi.” Lúc này hắn ta cũng thấy Lục An tiên sinh, vội vàng chắp tay hành lễ: “Tiên sinh.”

Giơ tay không đánh người tươi cười, hôm nay lại là ngày tết, Lục An tiên sinh nhẹ gật đầu, mỉm cười với hắn ta.

Phó Yểu không ngờ chỉ mới một chút mà hắn cũng không đợi được, nàng thấy hắn ta một bộ y phục đỏ thẫm mới tinh, cứ như một tân lang quân, trong giây lát cũng nghẹn họng không nói nên lời.

Nàng vốn định sau khi rời đi, sẽ gọi tiểu quỷ trong núi ra dẫn Tô Lâm Thu tới nơi khác. Nhưng giờ hắn ta đã tới tận đây, cũng không tiện bỏ hắn lại.

“Nếu ngươi đã tới rồi thì đi cùng đi.” Có thêm người cũng không làm ảnh hưởng tới tâm trạng của nàng.

Phó Yểu nói xong, dẫn trước đi xuống núi.

Cả nhóm đi vào trong rừng, lúc ra ngoài, con đường nhỏ dưới chân đã biến thành đường lớn lát gạch, trên đường còn có khắc hoa văn cát tường.

Bọn họ đi dọc theo đường lớn thêm khoảng một trăm bước, bóng đêm bao phủ xung quanh bị ánh sáng xua đi, cảnh tượng hiện ra trước mắt là vô số đèn lồng tụ tập thành một con sông hoa đăng.

Hai bên bờ sông là các cửa hiệu nối san sát nhau, biển hiệu cùng mùi hương lơ lửng trên không trung, những âm thanh cười nói vui vẻ vang lên khắp nơi như nói cho tất cả biết cảnh tượng trước mắt không phải là ảo ảnh.

“Đây là…” Tô Lâm Thu mở to hai mắt nhìn: “Không phải chúng ta chỉ mới xuống núi thôi sao? Giờ đáng ra phải đang ở Phương gia thôn mới đúng.” Cảnh đường phố nhộn nhịp trước mặt chắc chắn không phải nơi nghèo nàn như Phương gia thôn kia.

Lục An tiên sinh đứng cạnh cũng kinh ngạc cảm thán. Nhưng dù sao tuổi ông đã cao, khả năng thích ứng cũng tốt hơn rất nhiều. Dù ông không rõ sao mọi chuyện lại thành thế này, nhưng ít nhiều cũng có thể đoán được.

Một số cao nhân đã đắc đạo có thể ngày đi ngàn dặm, xuyên qua âm dương, tình huống bây giờ có lẽ cũng tương tự như thế mà thôi.

Ông chống quải trượng, bước mấy bước về phía trước, phát hiện kiến trúc hai bên đường khá quen thuộc: “Minh Nguyệt Lâu, Trạng Nguyên Lâu, nơi này chẳng lẽ là Trường An?”

“Là Trường An.” Tam Nương vô cùng vui mừng. Dù rằng nàng ta rất thất vọng về gia tộc mình, nhưng điều đó cũng không khiến nàng ta xem kinh thành như cố hương. Người được quay về cố hương lúc nào cũng sẽ thấy rất vui vẻ.

“Đây là Trường An?!” Tô Lâm Thu thì không thể nào tin được.

Giang Nam và Trường An cách nhau cả ngàn dặm, sao có thể nói tới là tới được?

“Các ngươi cứ đi dạo tùy thích đi, giờ Tý nhớ tập trung ở cửa nam là được.” Phó Yểu nói.

Người đi trên đường phố Trường An rất đông, nhóm của bọn họ dù có đi cạnh nhau cũng sẽ nhanh chóng bị tách ra.

Triệu Hưng Thái dẫn trước, chạy tới chỗ những sạp ăn vặt hai bên đường, mấy tháng qua hắn đã lén gom góp ít bạc, tối nay vừa lúc nên dùng tới.

Giang chưởng quầy mua một chiếc đèn hoa đăng, rồi bị Dương đầu bếp kéo đi dạo phố phường. Hắn vẫn còn nhớ việc phải mua lễ vật tặng thê tử.

Còn Lục An tiên sinh, “Tô Lâm Thu” trong thân thể người giấy lo cho thân thể của ông bị người khác đụng trúng, vẫn luôn đi cạnh ông, Tam Nương thì đi về phía Định Quốc Công phủ, nàng ta muốn đi thăm mẫu thân.

Tô Lâm Thu thì đi theo Phó Yểu, nhưng nhanh chóng bị dòng người đẩy đi. Đợi tới khi hắn ta lấy lại tinh thần thì phát hiện mình đang đứng giữa đám người làm thơ để tranh đoạt một chiếc đèn vương.

“Ngươi không định đi dạo à?” Phó Yểu nhìn Chung Ly một cái, mất hứng thú mà ngồi xuống một quán nhỏ ven đường.

“Không phải ngươi cũng không đi dạo sao?” Chung Ly ngồi xuống cạnh nàng.

“Pha lê mà ta nhờ ngươi làm, đã làm được chưa?” Phó Yểu gọi hai chén mì.

“Ngươi nói cái này à?” Chung Ly lấy từ trong tay áo ra một thứ.

Món đồ đó trong suốt lấp lánh, tay cầm bằng ngọc, phía trước rũ xuống một thứ hình tròn to khoảng miệng chén, phản chiếu ánh đèn rực rỡ hai bên đường. Nhìn tổng thể thì hẳn là một chiếc đèn lồng.

“Ngươi làm nhanh thế?” Phó Yểu biết cái này không làm khó được Chung Ly, nhưng vẫn không ngờ y có thể làm xong nhanh tới vậy. Nàng vui mừng cầm lồng đèn trong tay lên mà quan sát một hồi, nói: “Nhưng mà hình như hơi nhỏ.”

Chung Ly ý bảo nàng nâng tay cao lên, sau đó vươn tay chạm vào lồng đèn rủ xuống bên dưới. Lúc này Phó Yểu mới nhận ra, chiếc đèn này còn có thể xòe ra hoặc gấp lại.

Đến khi Chung Ly hoàn toàn “mở” lồng đèn ra, kích thước của nó đã từ một cái chén biến thành một chiếc đèn cung đình to bằng đầu người.

Một ngọn nến được đặt vào giữa đèn lồng, thắp sáng, thế là một chiếc đèn lưu ly độc nhất vô nhị đã xuất hiện trước mắt mọi người.

“Không tệ.” Ngay lúc Phó Yểu đang quan sát đèn lưu ly thì sau lưng bỗng nhiên vang lên một giọng nói: “Cha, đèn lồng của người kia đẹp quá!”

Chung Ly nghe tiếng, ngẩng đầu lên nhìn, thấy một nam nhân trung niên đang ôm lấy nữ hài đứng sau lưng Phó Yểu.

Nữ hài kia tuổi còn nhỏ, tay cầm một cái dù đèn lồng. Gọi là dù đèn lồng vì xung quanh các nan dù được treo đủ loại đèn lòng nhỏ tinh xảo, nhìn qua cảm thấy rất độc đáo đáng yêu.

Nhưng ánh mắt của nữ hài lúc này đang nán lại trên chiếc đèn lồng lưu ly của Phó Yểu, khát vọng trong mắt không cách nào che giấu được.

“Cha, con cũng muốn có cái đèn lồng đó.” Nữ hài ôm cổ phụ thân mà làm nũng.

Nam nhân trung niên nở nụ cười, vì muốn thỏa mãn nguyện vọng của nữ nhi, ông mở miệng về phía Phó Yểu đang ngồi: “Cô nương, cô nương có thể nguyện ý từ bỏ thứ yêu thích được không?”

Phó Yểu đợi một lát, dùng giọng điệu cứng rắn nói: “Không bán.”

“Cha…” Tiểu nữ hài mếu máo, cọ xát vào phụ thân: “Con muốn có cái đèn lồng đó.”

Người ta đã từ chối, nam nhân trung niên tất nhiên không thể ép buộc, ông khuyên nữ nhi: “Cửu nương ngoan, đợi về cha sẽ sai người làm cho con một cái.”

“Nhưng cha có làm thì cũng đâu phải là cái đó. Lúc con được cầm nó trên tay cũng không còn là tết Thượng Nguyên nữa rồi.” Hai mắt tiểu nữ hài vẫn cứ nhìn chằm chằm vào đèn lồng, uất ức như muốn khóc: “Con muốn có cái đó, ngay bây giờ!”

“Ngươi nói muốn, là người khác phải cho ngươi sao?” Phó Yểu lúc này cũng mở miệng, giọng nói hơi khắc nghiệt: “Phó Thị Lang, không nên nuôi dưỡng nữ nhi mình như này đâu.”

Nam nhân trung niên thấy mình bị lộ thân phận, cũng không hề tỏ ra ngoài ý muốn, ông nhẹ giọng tạ lỗi: “Tiểu hài tử không hiểu chuyện, xin cô nương đừng để trong lòng.”

Nói xong, ông ôm lấy nữ nhi đang khóc thút thít đi về phía trước.

Mãi tới khi hai người đi mất, Phó Yểu mới xoay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong đám người đằng xa, nam nhân đó cầm một cây kẹp hồ lô dỗ nữ nhi, không biết ông đã hứa hẹn điều gì mà nữ nhi nhanh chóng cười tươi trở lại.

Chung Ly thấy nàng như thế, đặt chén mì chủ quán bưng lên tới trước mặt nàng, nói: “Ăn mì đi.”

Lúc này Phó Yểu mới thu lại ánh mắt.

“Con đường làm quan của vị Phó Thị Lang này không tệ, có hắn ở đó, đáng ra khí vận Định Quốc Công phủ sẽ không thành ra yếu tới vậy mới đúng.” Chung Ly nói.

“Có hắn, đúng là Định Quốc Công phủ có thể đứng vững thêm mấy chục năm. Nhưng con đường làm quan của hắn tốt, thọ mệnh lại không dài, hắn cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa.” Phó Yểu cầm đũa khuấy chén mì: “Mì này sao lại khó ăn vậy? Không ăn nữa.”

Chung Ly cúi đầu nếm thử, nước canh ngon ngọt, không hề khó ăn chút nào.

“Ngươi cũng họ Phó, là họ Phó của Định Quốc Công phủ à?” Chung Ly thấy Phó Yểu không đáp, nói tiếp: “Người chôn sống ngươi, là Phó gia đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.