Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 55



Về chuyện Lục An tiên sinh đang cố tìm tôn tử, Tô Lâm Thu đã biết từ đầu, nhưng hắn ta không nghĩ nhiều.

Vài ngày trước đó, hắn vô tình nghe được Tô quản gia nói về chuyện ngọc bội, hơn nữa Phó cô nương kia trước sau đều nói với hắn, người bình thường không thể cưới ả được, thế nên hắn ta mới bắt đầu chú ý tới vấn đề thân phận.

Dù sao thì Lục An tiên sinh cũng chưa tìm được tôn tử của mình, hắn ta chỉ cần mạo danh rồi tranh thủ cưới Phó cô nương, sau này dù có bị vạch trần hay không thì cũng không sao cả.

Sau khi tính toán đủ đường, hắn ta quyết định làm thêm một giao dịch nữa.

“Tham vọng của ngươi quả là ngày càng lớn.” Phó Yểu cũng không bất ngờ trước đề nghị này của hắn ta: “Lòng tham của con người là không đáy, câu này rất chính xác. Ta đúng là có thể giúp ngươi, nhưng ngươi có thể lấy ra thứ khiến ta động lòng à?”

Tô Lâm Thu nói: “Ta có một thứ, bảo đảm quan chủ sẽ thấy hứng thú.”

Phó Yểu không hỏi đó là gì, nói: “Những thứ ngươi đưa cho ta, chỉ cần một thứ thôi là đã có thể giúp ngươi an cư lạc nghiệp rồi, ngươi hoàn toàn không cần phải đổi hết tất cả để đi theo con đường này.”

“Ta biết.” Tô Lâm Thu nói: “Nhưng dù sao thì ta cũng chỉ là một người thường, đạo lý hoài bích có tội ta vẫn biết. Nếu không có quyền thế bảo vệ, những thứ này của ta chẳng khác nào bùa đòi mạng.”

Một tháng ngắn ngủi vừa qua, hắn ta đã dùng tiền bạc để dựng lên một thân phận giả cho mình ở kinh thành, kết bạn với một đám nhị thế tổ trong kinh, ra vào toàn những trang viên và tửu lầu mà người bình thường khó có thể tới.

Càng tiếp xúc nhiều, hắn ta càng hiểu rõ quy tắc trò chơi của thế giới này.

Bí phương mà hắn biết, muốn chế tạo phải tốn rất nhiều thời gian, cho dù có làm ra thì cũng chỉ có thể kiếm được chút tiền trinh để hắn ta xài chơi, nếu muốn làm lớn trong khi không có sự bảo vệ nào, hắn chắc chắn sẽ biến thành một miếng thịt mỡ.

Những thương nhân giàu có kia, dù có dâng vàng bạc tới trước mặt đám quyền quý chốn kinh thành, hiển nhiên vẫn bị khinh thường. Nếu đã thế thì sao hắn ta không trực tiếp nghĩ cách tiến vào cái vòng thượng đẳng đó.

Vì suy nghĩ này nên hắn ta mới quyết định bỏ hết vốn liếng. Tất nhiên, hắn vẫn để lại cho bản thân một đường lui, có vài phát minh hắn ta không có ý định bán, nếu như chuyện này thất bại thì còn có thể dựa vào mấy thứ đó để sống sót.

“Có vẻ như ở kinh thành một tháng, ngươi đã thông minh hơn rồi.” Phó Yểu nói.

Tô Lâm Thu hơi ngại.

Hắn ta là người lớn lên dưới ngọn cờ đỏ, nếu bàn về tâm cơ thì có lẽ chỉ hơn được mỗi tiểu cô nương của Phương gia. Suy nghĩ của cổ nhân quá âm trầm, khiến hắn lúc nào cũng có cảm giác như bị vạch trần. Đây cũng là lý do vì sao hắn lại gấp gáp muốn mượn danh tiếng của Lục An tiên sinh tới vậy.

Hắn ta đã hỏi thăm, danh vọng của Lục An tiên sinh ở kinh thành cực cao, trong triều có không ít quan to quyền quý là học trò của ông. Nếu hắn ta có thể trở thành tôn tử của tiên sinh, mặc dù không phải là quý tộc, nhưng cũng có xuất thân vẻ vang.

“Không biết quan chủ có đồng ý giao dịch với ta không?” Hắn ta hỏi.

“Ta phải xem thành ý của ngươi thế nào đã.” Phó Yểu nói.

Tô Lâm Thu vội vàng dâng đồ lên, nói: “Dù rằng cái này chưa hoàn chỉnh, ta chỉ có thể nhớ bấy nhiêu thôi. Nhưng ta tin rằng nếu ngài bỏ công nghiên cứu, sẽ chỉ mất khoảng vài năm hoặc mười mấy năm là có thể nghiên cứu ra. Một khi có được nó, dù ngài có muốn làm hoàng đế cũng được.”

Phó Yểu nghe hắn ta nói thế thì lòng đã có suy đoán. Đợi tới khi nàng mở bí phương ra, trong lòng đã hoàn toàn trầm lắng lại.

Mất công sức bao lâu nay, cuối cùng cũng có được.

Ngay khi Tô Lâm Thu giao bí phương ra, khí vận xung quanh người hắn ta đã mỏng manh như xác trứng gà, Phó Yểu mỉm cười, nói: “Hai ngày sau, ngươi tới hiệu cầm đồ của Lý gia ở huyện Dương Tuyền vào giữa trưa, người thứ ba bước vào có thứ mà ngươi muốn.”

“Hai ngày sau đúng không? Ta nhớ rồi.” Tô Lâm Thu như mở cờ trong bụng, kế hoạch của hắn ta hoàn toàn không có chút sơ hở nào, tới lúc đó chỉ cần hắn “nhận tổ quy tông” xong rồi trở lại kinh thành, chắc chắn chuyện hôn nhân với Phó cô nương cũng thành công: “Đa tạ quan chủ, ngày sau gặp lại.”

Phó Yểu cười: “Được.”



Kinh thành, Kỳ phủ.

Lúc Kỳ Sương Bạch và Phó Ngũ Nương thành thân, trong số của hồi môn của Phó gia có một tòa nhà lớn, toàn bộ Kỳ gia đều dọn vào đó ở.

Kỳ Sương Bạch bị tước mất công danh, vĩnh viễn không thể tham gia thi cử, nhưng gã và Phó Ngũ Nương vẫn còn là phu thê, vậy nên vẫn được ở lại tòa nhà này.

Tối đó, Kỳ Sương Bạch ngồi nghe hạ nhân bẩm báo: “Tối nay phu nhân không sai người chuẩn bị xe ngựa.”

“Có nghĩa là tối nay không ra ngoài đúng không?” Kỳ Sương Bạch ngồi trong phòng, gã mặc một bộ y phục màu xanh ngọc, trông không hề nghèo túng chút nào. Nếu có một người không quen biết gã xuất hiện, còn sẽ lầm tưởng rằng gã là công tử nhà quý tộc nào đó.

“Vâng.” Hạ nhân thấp giọng nói: “Thuốc đã được cho vào canh, chắc lúc này phu nhân đang dùng.”

“Ta biết rồi.” Kỳ Sương Bạch thả tờ giấy viết chữ trên tay xuống, chữ “nhẫn” phía trên còn chưa kịp khô, gã nói: “Ngươi cho người tới canh chừng, chừng nào tên họ Tô kia xuất hiện thì lập tức khiến hắn biến mất.”

“Vâng.” Hạ nhân tuân lệnh, lại hơi do dự nói: “Nhưng lai lịch của tên họ Tô kia…” Hắn đã điều tra rất lâu nhưng vẫn không biết được người nọ là ai, nếu cứ ra tay thì dường như không ổn lắm.

“Lai lịch?” Kỳ Sương Bạch cười nhạo: “Kẻ này nói chuyện thô bỉ, hành động vô lễ, dù có lai lịch thì cũng đã sớm lộ dấu vết. Cùng lắm, tới lúc đó các ngươi cứ hủy thi diệt tích, xong việc gọi vài đạo sĩ tới trấn áp là được.”

Hạ nhân đã rõ ý định của chủ, cũng không tiếp tục khuyên can nữa. Dù sao mối thù cướp thê tử, không có một nam nhân nào có thể nhịn được.

Hai ngày sau, Tô Lâm Thu đi tới Dương Tuyền Huyện, từ sáng đã ngồi trong hiệu cầm đồ của Lý gia chờ đợi.

Chưởng quầy cũng không muốn vươn tay đánh gương mặt cười, lại thấy hắn ta mua vài món đồ trong tiệm, thế nên cũng vui vẻ để đối phương ngồi tiếp.

Nhắc tới cũng trùng hợp, hiệu cầm đồ này bình thường không ai tới, lúc giữa trưa lại đột nhiên có người tới cầm đồ.

Đến khi thấy người thứ ba bước vào, Tô Lâm Thu không kìm được mà đứng lên. Chỉ thấy người nọ quả nhiên đưa cho chưởng quầy một món đồ, đúng là nửa khối dương chi bạch ngọc.

Một khối ngọc như thế tất nhiên không có giá cao, chưởng quầy hiệu cầm đồ chỉ đồng ý trả cho người đó vài lượng bạc. Người nọ ủ rũ mặt mày, cò kè mặc cả một phen, cuối cùng đành chấp nhận giá tiền đó. Tô Lâm Thu nhìn người nọ nói: “Vị huynh đài này có vẻ không vừa ý lắm, chưởng quầy, hay là ngài bán khối ngọc này cho ta đi, ta trả mười lượng bạc.”

Chưởng quầy hiệu cầm đồ cũng biết khối ngọc bội này là một dạng tín vật, nếu may mắn thì thứ này có thể bán được giá tốt, không may thì sẽ mãi bị đặt ở nơi này. Hắn thấy Tô Lâm Thu cũng đã chịu chi mấy trăm lượng bạc trong tiệm hắn, thế nên nhanh chóng nói: “Nếu Tô công tử đã vừa ý thì ta sẽ không cướp thứ yêu thích của ngài.”

Thế là Tô Lâm Thu dùng mười lượng bạc mua lại nửa khối ngọc bội.

Ngay khi hắn ta lấy được ngọc bội, dao găm trong tay Phó Yểu ở Thanh Tùng Quan xa xôi cũng rơi xuống đất.

Dao găm rơi xuống ngay nơi ánh mặt trời chiếu đến, ánh vàng rực rỡ nhanh chóng nuốt chửng sát khí quấn quanh lưỡi dao, khuôn mặt Phó Yểu cũng âm trầm theo đó.

Tam Nương thấy thế, vội hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Phó Yểu vô cảm nhặt dao găm lên, ngửa đầu nhìn trời mà nói: “Ông trời đúng là bất công.”



Sau khi có được khối ngọc bội mình muốn, Tô Lâm Thu lập tức cưỡi ngựa trở lại Thủy huyện.

Bây giờ hắn ta chỉ cần tìm cơ hội để lộ ngọc bội trước mặt Lục An tiên sinh là xong việc.

Ngay khi hắn ta đi tới khu rừng nối tiếp giữa hai huyện, một chiếc xe ngựa cũ nát nhanh chóng chạy vụt qua người hắn ta, khiến hắn ta dính không ít bụi đất.

Hắn quay đầu lại mắng một câu, đúng lúc này có một cơn gió thổi tới, rèm cửa của chiếc xe ngựa đó bị thổi bay lên, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn bên trong.

Tô Lâm Thu sửng sốt.

Bé gái bên trong chính là đại nữ nhi của Phương gia.

Mặc dù chỉ nhìn thoáng qua, nhưng đứa trẻ đó bị bịt kín miệng, hai tay trói sau lưng, này đâu phải cách thức ra ngoài bình thường.

“Chẳng lẽ mình gặp phải mẹ mìn?” Tưởng tưởng tới tiểu cô nương đáng yêu của Phương gia sắp bị bán làm kỹ nữ, hoặc là tiểu thiếp của ai đó, Tô Lâm Thu thấy không thể nhịn được.

Hắn ta vẫn rất thích cô bé đó, tuy rằng cô bé luôn tỏ vẻ lạnh nhạt, nhưng đó không phải lý do để hắn ta thấy chết mà không cứu.

Hắn quay đầu ngựa, đuổi theo.

Kẻ đánh xe ngựa phía trước là dạng lão luyện, có lẽ đã nhận thấy mình đang bị người ta theo dõi nên cứ liên tục quay đầu lại nhìn, sau đó vội vàng điều khiển xe ngựa cua qua một đường nhỏ.

Tô Lâm Thu thấy đối phương chỉ có một người, hắn còn mang theo dao, có lẽ sẽ không thua đối phương, thế là vẫn liên tục đuổi theo đằng sau.

Càng đi thì đường núi lại càng hiểm trở, sau khi quẹo sang một bên, xe ngựa đột nhiên ngừng lại. Tô Lâm Thu vội vàng rút dao găm ra, nhảy xuống ngựa, bày ra tư thế phòng ngự.

Vị hán tử đánh xe cũng nhảy xuống theo, nói: “Vị huynh đài này, ta khuyên ngươi nên bớt lo chuyện bao đồng đi.”

“Cái gì mà bớt lo chuyện bao đồng, ngươi bắt cóc hài tử nhà ta, ta có thể để dễ dàng để ngươi đi à?” Tô Lâm Thu ghét bỏ nói: “Mấy tên buôn người các ngươi đúng là đáng chết, những hài tử bị ngươi bắt đi, ngươi có biết vì thế mà biết bao gia đình phải ly tán không?”

Hán tử kia cười vô tư: “Hài tử bị bán cũng không phải của nhà ta, ta quan tâm làm cái gì. Ta thấy ngươi cũng là kẻ có tiền, nếu như ngươi có lòng tốt thì hãy mua đám trẻ này lại đi.”

Tô Lâm Thu thầm nghĩ, có vẻ dùng tiền sẽ an toàn hơn một chút.

“Bao nhiêu?”

“Một trăm lượng.” Hán tử nói.

“Được, ngươi thả người ra trước đi.” Tô Lâm Thu sảng khoái nói.

Ánh mắt hán tử hiện lên một tia u ám, vén màn xe lên trước mặt hắn ta, sau đó cởi dây thừng của nữ nhi Phương gia ngồi sát bên ngoài.

Ngay lúc Tô Lâm Thu thả lỏng, chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra, có một người đột ngột xuất hiện sau lưng hắn ta, nhanh chóng đè hắn xuống đất, hán tử vốn đang cởi dây trói cũng chạy tới đè cổ Tô Lâm Thu lại.

Hai đánh một, Tô Lâm Thu còn là một thư sinh tay yếu chân mềm, không có chút phần thắng nào. May mà trong lúc giãy giụa, dao găm trên tay hắn đã đâm trúng một người, thế nên mới có thể trốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích.

Tô Lâm Thu biết rõ, nếu cứ đứng ở đây thì sớm muộn gì cũng chết, thế nên hắn ta phải chạy tới nơi có người, vậy thì mới có đường sống.

Vì thế, ngay sau khi được thả ra, hắn ta lập tức chạy về phía xe ngựa. Nhưng hắn còn chưa kịp lên xe thì đã bị đâm một dao vào lưng.

“A!” Tô Lâm Thu lần đầu tiên phải chịu cơn đau lớn đến vậy, hắn chỉ mới hét lên một nửa thì đã bị kẻ khác bịt miệng.

Tô Lâm Thu chưa bao giờ thấy cái chết lại gần mình tới vậy, trong mắt hắn ta hiện lên một tia tuyệt vọng. Tay hắn vừa lúc chạm vào roi ngựa bên cạnh, không biết sức mạnh từ đâu mà có, hắn dùng hết sức quất mạnh lên mông ngựa, con ngựa do tác động bất ngờ, nhanh chóng cất vó kéo theo thùng xe chạy như điên.

Nam nhân phía sau thấy thế thì vội vàng đuổi theo, nhưng Tô Lâm Thu lại ôm  chặt lấy đối phương, còn dùng roi cột chặt eo cả hai lại.

Xe ngựa càng chạy càng xa, nam nhân tức tới đỏ mắt, cầm dao găm đâm tới tấp lên người Tô Lâm Thu: “Ngươi thả ta ra!”

Hết dao này tới dao khác, máu từ trong người Tô Lâm Thu phun ra khắp nơi, nhưng hắn vẫn cứ cắn răng bám chặt lấy: “Các ngươi đừng hòng! Cùng lắm hôm nay ông đây cho các ngươi đưa về quê!”

“Đúng là xui xẻo mà!” Hai tên bắt cóc không nhịn nổi nữa, cầm dao cắt đứt cổ hắn ta rồi đá qua một bên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.