Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 58



Phó Yểu nhìn kim quang công đức trên tay Chung Ly, nói: “Ngươi đang bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi đầu thai của mình đấy à?”

Chung Ly giao kim quang công đức cho nàng.

Phó Yểu khó hiểu: “Cho ta?”

“Không phải.” Chung Ly nói: “Ta cần nhờ ngươi làm một chuyện.”

“Ngươi còn có việc muốn nhờ ta?” Phó Yểu cầm lấy kim quang công đức, cảm nhận được linh hồn của mình như đang ngâm trong suối nước nóng, thoải mái tới mức nàng muốn rên lên.

Cái này đúng là đồ tốt, nhưng rất khó có được, đặc biệt là với một người không có trái tim lương thiện như nàng.

Chung Ly không đáp lại, chỉ nói: “Ta có một vị cố nhân, một thời gian nữa sẽ chào đời. Luồng kim quang công đức và thứ này, nhờ ngươi đưa cho hắn.”

“Ồ?” Phó Yểu nhìn về thứ còn lại trên tay Chung Ly.

Đó là một con dấu, từ trên xuống dưới chỉ có màu đen, trên đó không có bất kỳ hoa văn nào, chỉ có vị trí ở giữa là khắc một vài chữ nhỏ.

“Con dấu được tạo bằng đá đen như này đúng là hiếm thấy thật đấy.” Cảm xúc khi chạm vào con dấu rất mịn, không giống đồ cũ: “Này hẳn là chìa khóa của ngươi nhỉ? Ngươi tặng con dấu này cho hắn, không phải là để hắn mở cổ mộ đấy chứ?

“Ta còn ít tài sản riêng ở nhân gian.” Chung Ly nói: “Ta đi rồi cũng chẳng có ai dùng đến, nên giờ tặng cho hắn.”

“Tài sản riêng?” Phó Yêu bắt đầu thấy hứng thú: “Ta sẽ khuyến mãi cho ngươi, mặc dù ta biết như thế hơi vô lễ, nhưng ta muốn hỏi ngươi, “chút tài sản riêng” đó của ngươi là gồm những gì?”

Chung Ly nhìn nàng: “Ta thấy ngươi không biết thì tốt hơn.”

“Đừng nhỏ mọn thế chứ, chúng ta là hàng xóm tốt của nhau, ngươi chỉ cần tiết lộ chút thôi, thỏa mãn sự tò mò của ta chút.” Phó Yểu xoa tay.

“Thật ra cũng không nhiều lắm, chỉ có tám cửa hàng mặt tiền ở Trường An, mười mấy trang viên, hai điền trang, hai cửa hàng hương liệu, một đội tàu thuyền ở Kinh Giao, Lỗ Bắc, Giang Nam. Còn có vài cửa hàng lụa, trà linh tinh thì đã qua lâu quá rồi, giờ ta chỉ nhận tiền lời, không phải chủ nhân thật sự, vậy nên không tính.”

Phó Yểu: “…”

Chung Ly thấy nụ cười của nàng biến mất, hiếm khi bật cười: “Ta đã nói ngươi không nên nghe mà.”

“Ta ổn.” Phó Yểu che ngực, nhìn Chung Ly nói: “Thật ra có một chuyện ta đã giấu ngươi rất lâu rồi, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, mới gặp mà ta cứ có cảm giác đã quen người từ lâu rồi. Chung Ly, có khi nào kiếp trước chúng ta là cố nhân.”

“Thế thì ta nên chia ngươi một nửa tài sản của ta hả?”

“Nếu được vậy thì tốt quá.” Phó Yểu lập tức thấy tim không còn đau nữa, hít thở cũng thoải mái hẳn: “Sau này ta chắc chắn sẽ nhớ tới sự hào phóng của ngươi.”

“Nếu ngươi là cố nhân của ta, đúng là nên có phần. Nhưng mà…” Chung Ly hơi ngừng lại rồi nói tiếp: “…Ta lại không nhớ mình có bạn là quỷ nghèo.”

“Phì.” Tam Nương đứng bên cạnh không nhịn được mà phì cười thành tiếng.

“Này này, ngươi như thế là không được.” Phó Yểu bất mãn đá chân bàn: “Nghèo thì sao? Ta nghèo nhưng vẫn vui vẻ đấy nhá! Ngươi xem cuộc sống của ta bây giờ tốt biết bao.”

“Phải, ngươi lau sạch nước mắt trên mặt đi thì sẽ sức thuyết phục hơn chút đấy.”

Phó Yểu ném con dấu trong tay về phía hắn: “Ngươi đi nhờ người khác giúp đi!”

“Vậy à.” Chung Ly hơi chút tiếc nuối: “Ta vốn định đưa ngươi một vạn lượng bạc làm thù lao, nghĩ nước phù sa không nên chảy ruộng ngoài mới tới tìm ngươi. Thôi được, bây giờ ta đi tìm người khác vậy.”

“Ta trượt tay!” Phó Yểu lập tức cướp lại con dấu từ trong tay hắn: “Lúc nãy ta bị trượt tay. Chỉ là đưa đồ thôi mà, chuyện này ta làm được. Đúng rồi, cố nhân của ngươi đầu thai ở đâu, cũng đâu thể để ta tìm khắp thế gian này được.”

“Hoàng cung.”

“Hả?” Phó Yểu có hơi ngoài ý muốn: “Không ngờ lại là một người cao quý. Được rồi, cứ giao cho ta. Nhớ phải thanh toán rõ ràng đấy.”

“Tiền sẽ trừ vào tiền lời mà ngươi thiếu ta.”

“??? Ngươi chơi ta?”

“Ta thấy ngươi nên đặt sự chú ý lên hai chữ “tiền lời”.” Chung Ly tốt bụng nhắc nhở một câu: “Nhớ phải trả nợ đấy.”

Phó Yểu không muốn nghe nữa: “Ta xin ngươi mau đi ngay, nếu không ta sợ mình không kiềm chế được mà đánh ngươi một trận.”

Chung Ly thấy mục đích đã đạt, mỉm cười xoay người rời đi.

Nhưng y mới đi được vài bước đã ngừng lại, quay đầu nói: “Phó Yểu, hôm nay bầu trời có vẻ thay đổi, sao Phá Quân biến mất, Tử Vi vốn mờ mịt tự nhiên sáng ngời, so với khi trước thì dường như vận mệnh đã thay đổi.”

“Sắp sinh rồi!” Đúng lúc này, nam nhân gầy chạy tới chỗ Phó Yểu: “Quan chủ, thê tử của ta sắp sinh rồi! Phải làm sao bây giờ, không phải nói còn mấy ngày nữa à? Giờ còn chưa đủ mười tháng mà? Đứa nhỏ sinh ra liệu có làm sao không?”

Tâm trạng ngắm sao bỗng chốc bị phá sạch, Phó Yểu nhìn hắn, nói: “Trông ta giống bà đỡ lắm à? Không phải Phương bà dưới chân núi đang ở nhà à?”

Nam nhân gầy nghe nàng nói thế thì lập tức chạy xuống chân núi.

Nhưng lúc hắn dẫn người về thì thê tử đã sinh.

“Là nam hài.” Tam Nương ôm đứa nhỏ nói: “Thẩm phu nhân không phải chịu đau nhiều, sinh rất thuận lợi.”

Nàng ta vốn chỉ định tới để an ủi vài câu, ai ngờ vừa vào đã thấy đứa trẻ ra đời rồi.

“Để ta xem.” Bà đỡ đi tới cạnh sản phụ, ngạc nhiên nói: “Cơ thể của vị phu nhân này tốt thật đấy, đây là lần đầu tiên ta gặp được một người sinh con thuận lợi tới nhường này. Nhưng bây giờ vẫn còn vài chuyện cần làm, mọi người mau ra ngoài đi.”

Tam Nương và nam nhân gầy ra khỏi phòng, lập tức nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ trong phòng vọng ra.

“Chuyện gì thế này?” Nam nhân gầy sợ tới mức tưởng bà đỡ là kẻ thù, nếu không nhờ Tam Nương kéo lại thì hắn đã vọt vào trong luôn rồi.

“Hoảng thế làm gì.” Phó Yểu bước tới, ôm tiểu Bạch Quả lên: “Ngươi tưởng nữ nhân sinh con dễ lắm à? Sinh xong không có nghĩa là xong việc, nếu xử lý không đàng hoàng thì có khi phải nằm giường cả đời luôn đấy.”

“Nhưng mà…” Nam nhân gầy nghe tiếng kêu thảm thiết của thê tử vọng ra, chịu không nổi mà ngồi xổm xuống: “Đều là tại ta, thật ra không sinh con cũng không sao cả mà.”

Phó Yểu lười nghe mấy lời này của hắn, sinh cũng đã sinh rồi, chẳng lẽ còn có thể nhét vào lại.

Vì có chuyện vui nên cả đạo quan hôm đó thức trắng đêm.

Ngày hôm sau, phu thê Phương Nhị cầm hai rổ trứng vịt lên núi.

Dù sao thì đây là chuyện vui của đạo quan, bọn họ cũng đoán là phu thê Thẩm thị sẽ không biết tập tục chia hoa hồng trứng vịt, thế nên chủ động mang trứng vịt tới.

Ngoại trừ phu thê Phương Nhị, các thôn dân nghe tin cũng muốn được nhìn qua đứa trẻ, cảm nhận chút không khí vui mừng. Thế nên suốt cả ngày hôm nay, số người lên núi cứ không hết.

Cho tới tận buổi chiều, Giang chưởng quầy nghe tin rồi đến, tay còn cầm theo một đống y phục cho trẻ con.

“Ta đã chuẩn bị sẵn.” Giang chưởng quầy ôm hài tử, cứ nhìn đứa nhỏ mãi không thôi: “Lần trước biết ngươi không giỏi mấy việc may vá, ta đã mua ít vải  bông để sẵn. Y phục từ một tháng tuổi đến một tuổi đều đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi. Đứa bé này chắc chắn sẽ được mọi người yêu quý, đúng rồi, đã đặt tên chưa?”

“Rồi, gọi là Thẩm Nhất Nặc. Hy vọng sau này nó sẽ biết giữ lời hứa, một lời nói một gói vàng.” Nam tử gầy vội vàng đáp.

Bọn họ đang nói chuyện, Lục An tiên sinh và Lê Phùng Niên cũng vô tình nghe thấy tên này.

“Tên rất hay.” Lục An tiên sinh khen ngợi: “Đại trượng phu nên nói được làm được.”

Lê Phùng Niên lại tò mò mà nhìn đứa trẻ còn trong tã lót, Giang chưởng quầy thấy thì đặt đứa trẻ vào lòng hắn: “Ngươi ôm thử đi.”

Lê Phùng Niên đột nhiên bị đẩy cho một đứa trẻ mềm mại, hắn bỗng chốc luống cuống không biết nên đặt tay ở đâu.

Đúng lúc này, đứa trẻ còn chưa mở mắt lại hé ra, ánh nhìn đầu tiên là thấy hắn.



Vì có trẻ con mới ra đời, đạo quan náo nhiệt suốt một khoảng thời gian. Sau khi mọi chuyện lắng xuống được chút thì Tô Lâm Thu tỉnh lại.

Mấy ngày qua, Đỗ huyện lệnh đã biết chuyện Tô Lâm Thu có khả năng chính là tôn tử của tiên sinh, vậy nên ông ta lúc nào cũng chú ý tới chuyện này.

Khi này nghe nói Tô Lâm Thu tỉnh, ông ta tất nhiên cũng không ngồi yên được, cuối cùng quyết định viết một bức thư.

“Người đâu, mang bức thư này gửi đến cho phụ thân ta, nhớ là phải thật nhanh.”

Tội danh của phu thê Thẩm thị ở Thanh Tùng Quan vốn có nhiều điểm đáng ngờ, hơn nữa những người chết đều là người giang hồ tà đạo, quan phủ có muốn mặc kệ cũng dễ, nhưng phải xem là ai chịu ra mặt.

Ông ta chỉ là một huyện lệnh nhỏ nhoi, không có khả năng lớn tới vậy, nhưng phụ thân ông ta thì có thể.

Dù việc này chẳng khác nào đang lấy việc công làm chuyện tư, thậm chí sau này còn có khả năng sẽ bị ngự sử buộc tội, nhưng nếu có thể nhờ vụ này để mượn sức một vị kỳ nhân dị sĩ thì cũng đáng.

Bên phía Lục An tiên sinh, Tô Lâm Thu vừa tỉnh lại đã thấy bạn tốt của mình đứng cạnh, hắn mơ màng hỏi: “Ta bị sao thế?” Mãi tới khi hắn cử động một chút thì mới phát hiện chỗ nào trên người mình cũng đau.

“Huynh cẩn thận chút đi.” Lê Phùng Niên vội đỡ lấy: “Vết thương trên người huynh còn chưa lành, cẩn thận bị rách miệng.”

“Vết thương?” Vẻ mặt Tô Lâm Thu trở nên mờ mịt: “Sao ta lại bị thương?” Sau đó hắn đột nhiên phát hiện mình không phải đang ở nhà: “Đây là đâu? Hình như không phải nhà ta.”

Lê Phùng Niên thấy vẻ mặt hắn thì trong lòng đã có vài suy đoán: “Tô huynh, huynh quên hết rồi sao?”

“Quên cái gì? Ta chỉ nhớ ta đang rửa mặt chuẩn bị đi ngủ như bình thường thôi, sao vừa tỉnh dậy lại ở đây? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy mà ta không biết?” Tô Lâm Thu đau khổ hỏi.

Lê Phùng Niên nhìn Lục An tiên sinh đứng bên cạnh, lúc này ông cũng đẩy khối ngọc bội ra trước mặt hắn: “Khối ngọc bội này là của ngươi sao?”

Tô Lâm Thu nhìn, lắc đầu nói: “Không phải.” Gia cảnh nhà hắn bình thường, khối ngọc bội quý giá như thế làm sao hắn có được.

Nghe vậy, trong mắt Lục An tiên sinh thoáng hiện lên tia thất vọng, nhưng ông vẫn không từ bỏ ý định: “Vậy sao khối ngọc bội này lại ở trên người ngươi?” Lại còn trùng hợp rớt ra ngay trước mặt của ông nữa chứ.

Tô Lâm Thu ngày càng thấy khó hiểu: “Nhưng ta không nhớ là ta có thứ này.”

“Lão gia.” Quản gia lên tiếng: “Muốn biết là thật hay giả, ngài cứ dẫn theo vị Tô công tử này vào đạo quan thắp hương là sẽ biết thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.