Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 60



“Con hạc giấy này, không phải hôm qua chủ tử đã vứt đi rồi sao?” Tùy tùng bên cạnh thấy thế thì hỏi. Hôm qua bọn họ đã tận mắt thấy con hạc giấy này trôi theo dòng nước, sao giờ lại ở đây.

“Ừm.” Tuy tiểu hầu gia thấy kỳ lạ, nhưng hắn lại thiên về việc có người cố ý động tay động chân hơn. Hắn xé rách con hạc giấy rồi đưa cho tùy tùng, nói: “Các ngươi ném đi cho ta.”

Tùy tùng vội vã nhận lấy, nhét vào tay áo.

Một ngày trôi qua, sáng sớm lúc tiểu hầu gia tỉnh dậy, lập tức thấy con hạc giấy được đặt im lìm trên đầu giường mình, mỏ chim còn quay về phía hắn.

Ngay lúc thấy hạc giấy, trong lòng tiểu hầu gia bắt đầu dậy sóng. Nhưng hắn chỉ cầm hạc giấy lên, lật lại nhìn xuống dưới.

Dưới cánh của con hạc có một vệt xước mờ mờ.

Khi nhìn thấy vết xước này, tiểu hầu gia sửng sốt một hồi.

Đó là ký hiệu ngày hôm qua hắn cố ý để lại. Nhưng lúc này, ký hiệu trên hạc giấy vẫn còn, vậy mà ngay cả chút dấu vết bị xé rách cũng không có.

Hắn lật qua lật lại nhìn hạc giấy một hồi, sau khi chắc chắn là con hạc giấy đã bị xé rách ngày hôm qua thì lập tức nhảy xuống giường, hỏi nha hoàn vào phòng hầu hạ: “Tối qua có ai tới không?”

Buỗi tối khi hắn ngủ, trong phòng đều có nha hoàn thay phiên gác đêm, chỉ cần có chút tiếng động là sẽ biết.

Bọn nha hoàn đồng loạt lắc đầu: “Không có.”

Sau khi nhận được đáp án, tiểu hầu gia gật đầu, thay y phục, cầm hạc giấy vào cung.

Mặc dù hắn không biết sao hạc giấy lại như vậy, nhưng trong cung có người có thể giúp hắn giải đáp thắc mắc.



Tiểu hầu gia là thần tử được thánh nhân sủng ái nhất, được ban cho lệnh bài ra vào hoàng cung, muốn tới lúc nào cũng được.

Lúc này trời đã gần sáng hẳn, tiểu hầu gia xem thời gian, buổi triều sáng nay có lẽ sắp kết thúc rồi, nghĩ tới việc hắn vào cung đã tới tai hoàng thượng, chỉ cần chờ người gọi vào là được.

Khoảng một canh giờ sau, cuối cùng hắn cũng nhận được lệnh triệu kiến, nói rằng bệ hạ đang ở Ngự Thư Phòng đợi hắn.

Tiểu hầu gia từ tốn bước về phía Ngự Thư Phòng, nở nụ cười tùy tiện không hợp với tính tình của hắn.

Đợi tới Ngự Thư Phòng, các đại thần đã đi hết, chỉ còn lại thánh thượng đang phê duyệt tấu chương trước bàn.

Thánh nhân vừa thấy hắn đã cười nói: “Một thời gian rồi ngươi không vào cung, quả nhân còn tưởng rằng ngươi chơi cùng Liễu Phú Vân tới mức quên cả tỷ tỷ của mình rồi chứ.”

Ý của bệ hạ là người biết hết hành tung của hắn.

Tiểu hầu gia vội vàng cúi người kêu oan: “Vi thần oan uổng. Vi thần chỉ thấy tính tình mình còn nông nổi, hay động tay động chân, sợ động phải tiểu chất nhi trong bụng nương nương, vậy nên mới ở ngoài cung chờ đợi, tới khi nương nương sinh xong mới dám đến chúc mừng.”

Thánh nhân biết vị thê đệ này của mình không chịu nổi quy củ, cho nên cũng không làm khó dễ: “Vậy sao hôm nay lại đột nhiên nhớ tới mà vào cung?”

Tiểu hầu gia ngại ngùng: “Bệ hạ, ngài đừng chỉ thấy vi thần không tiến cung, thật ra trong lòng vi thần lúc nào cũng nhớ tới ngài, nương nương và tiểu chất nhi. Càng để ý thì lại càng lưu tâm. Mấy hôm trước ta ở trên đường gặp phải một nữ tử, nàng đã đưa cho vi thần một con hạc giấy, nói rằng nếu lúc nương nương sinh nở gặp vấn đề, chỉ cần đốt hạc giấy là mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng. Nếu là ngày thường, vi thần chắc chắn không tin, nhưng thật không dám gạt hoàng thượng, sau khi ca ca mất, vi thần vẫn luôn sợ hãi sẽ mất đi người thân. Nữ tử sinh nở lại là một lần bước qua quỷ môn quan. Ngài cứ xem như là vi thần bị quỷ mê hoặc đi, vi thần đã vì việc này mà trăn trở suốt ba ngày, cuối cùng vẫn muốn đưa hạc giấy tới chỗ ngài, chỉ mong có thể được an tâm.”

Hắn nói xong, cả người cũng đã quỳ xuống, nâng hai tay đưa hạc giấy lên.

Vẻ mặt của thánh nhân không hề thay đổi, bảo thái giám bên cạnh xuống dưới nhận lấy, nói: “Hôm nay nếu như quả nhân không nhận, thì có phải ngươi sẽ làm phiền quả nhân cả ngày luôn không?”

“Bệ hạ nghĩ quá rồi.” Tiểu hầu gia vui vẻ ra mặt, cười nói: “Một ngày sao đủ được, ít nhất cũng phải ba ngày.”

Câu này của hắn khiến thánh nhân tức tới bật cười, ném sổ con trong tay vào mặt hắn: “Nhanh cút đi, đừng quấy rầy quả nhân xử lý quốc sự.”

Tiểu hầu gia cũng không né, quỳ xuống hành lễ cáo lui: “Vậy hôm nay vi thần đành lui xuống, nếu ngài có gặp nương nương, xin hãy nói rằng ta từng tới.”

Đợi khi rời khỏi Ngự Thư Phòng, tiểu hầu gia mới vuốt mặt, lòng thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi tiểu hầu gia rời đi, đại thái giám trong Ngự Thư Phòng nhỏ giọng hỏi: “Bệ hạ, hạc giấy này có cần đưa tới Dực Khôn Cung không?”

Thánh nhân vẫn cầm bút son không ngừng phê duyệt tấu chương, nói: “Mời quốc sư tới trước.”

“Vâng.” Người hầu lập tức rời đi, sai tiểu thái giám gọi người tới.

“Dưỡng phụ, hạc giấy này thật sự kỳ diệu tới vậy sao?” Tiểu thái giám nhỏ giọng hỏi.

Người hầu nhìn hạc giấy trong tay, khóe môi co giật.

Thứ như này sao có thể là thật được.

Nói thẳng ra cũng là do Vĩnh An hầu phủ không yên tâm, vậy nên mới dùng hạc giấy làm cái cớ để nhắc thánh nhân chú ý hậu cung mà thôi. Dù sao hậu cung có nhiều nữ nhân tới vậy, ai biết tới lúc đó có xảy ra chuyện gì bất ngờ hay không?

Việc này tất nhiên bệ hạ hiểu rõ, thế nên mới không tức giận khi bị tiểu hầu gia quấy rầy.

Hiện giờ mời quốc sư tới xem là để tỏ vẻ cho mọi người trong cung biết thánh nhân coi trọng hài tử trong bụng Hoàng hậu nương nương đến nhường nào, để những kẻ không biết tốt xấu kia an phận một chút. Chứ nói ra, một con hạc giấy nho nhỏ đâu cần phải làm phiền tới quốc sư đại nhân.



Thanh Tùng quan.

Sau khi Phó Yểu về, Tam Nương lập tức bẩm báo: “Quan chủ, chuyện lúc trước ngài hỏi đã có tin tức.”

“Hả?” Phó Yểu ngồi xuống.

“Tối qua có một con quỷ lớn tuổi tới, nói rằng biết vị trí mộ của Tiêu Thái Hậu tiền triều, còn bảo rằng người điểm huyệt cho Tiêu Thái Hậu chính là chưởng môn của Chính Nguyên Giáo. Chuyện về Chính Nguyên Giáo ta không biết nhiều lắm, nhưng lúc còn ở kinh thành, ta đã nghe rằng quốc sư đại nhân hiện tại chính là chưởng môn đời này của Chính Nguyên Giáo.” Tam Nương nói tiếp: “Cũng không biết hai giáo phái này có phải là một hay không.”

“Quốc sư sao?” Phó Yểu lặp lại: “Đúng hay không cứ đi thì sẽ biết.”

Tuy nàng nói thế, nhưng Phó Yểu không định lập tức tới kinh thành.

Ngày vị kia ra đời trong cung còn có mấy ngày nữa, hơn nữa hạc giấy ở đó nên nàng cũng không cần để ý liên tục.

“Tam Nương.” Phó Yểu hít một hơi đầy văn vận: “Văn vận xung quanh dường như nồng hơn lúc trước.”

Tam Nương không cảm giác được điều đó, chỉ nói: “Lục An tiên sinh ở dưới chân núi có khách, có lẽ đó là lý do văn vận xuất hiện nhiều hơn.”

“Vậy sao? Ta muốn văn vận có thể nồng hơn chút nữa, ngươi biết phải làm gì rồi đấy.”

Tam Nương suy nghĩ một chút, đáp: “Tối nay ta sẽ tới gặp Lục An tiên sinh một chuyến.”

Sau tối hôm đó, Phó Yểu cũng không hỏi Tam Nương đã nói gì với Lục An tiên sinh, nhưng tin tức Lục An tiên sinh muốn xây một thư viện ở Thủy huyện nhanh chóng lưu truyền khắp nơi.

Với danh tiếng của lão tiên sinh, những người mỗi ngày tới cầu học có thể nối dài không dứt, tới khi lão tiên sinh đóng cửa từ chối tiếp khách thì những học sinh đó mới có thể hết hy vọng, dần rời đi.

Hiện giờ đột nhiên lão tiên sinh lại muốn mở thư viện, điều này khiến cả Thủy huyện đều phải kinh ngạc.

Kinh ngạc là thế, Đỗ huyện lệnh không nói hai lời đã lập tức chọn một miếng đất, đồng thời chi tiền, muốn lão tiên sinh cần gì cứ việc lấy.

“Cho dù người muốn làm gì, chỉ cần mở miệng là được, học sinh sẽ chuẩn bị mọi thứ.” Đỗ huyện lệnh hết sức vui mừng.

Lúc còn tuổi trẻ ông ta đã đi cầu học, tới bây giờ cũng đã hơn hai mươi năm trôi qua rồi, không ngờ lại có thể có cơ hội được nghe tiên sinh dạy bảo lần nữa, điều này khiến ông ta không thể không vui mừng.

Nhưng Lục An tiên sinh lại nói: “Thư viện chỉ dùng danh nghĩa của ta để xây dựng, ta không có sức lực để dạy học. Ta đã viết thư mời một vài học sinh và bằng hữu cũ tới dạy. Còn bọn họ có thể tới bao nhiêu thì ta cũng không dám bảo đảm.”

Ông cực kỳ biết ơn việc Phó quan chủ đã giúp mình tìm được tôn tử, nhưng vẫn luôn không có cơ hội đền đáp. Cho nên tối qua, khi thị nữ của nàng tìm tới cửa nói về việc lập thư viện, ông không hề do dự đã đồng ý.

Những chuyện khác thì ông không dám bảo đảm, nhưng chuyện này vẫn nằm trong khả năng của ông. Cho dù phải kéo cái mặt già của mình xuống thì ông cũng sẽ mời vài người tài giỏi tới đây.

“Như vậy thì càng tốt, học sinh còn lo rằng cơ thể của người sẽ không chịu nổi.” Đỗ huyện lệnh nói: “Ta cũng phải viết thư cho phụ thân, nhờ ông ấy đề cử thêm mấy người tới đây.”

Ông ta thật sự hy vọng rằng tiên sinh có thể ở lại đây, giờ có cơ hội tốt nhường này, tất nhiên ông sẽ cố gắng hết mình.

Thế là mọi chuyện được giải quyết nhanh chóng, bọn họ vội vàng tìm người khắp nơi, chuẩn bị xây dựng thư viện. Chính mắt nhìn thấy thư viện được xây dựng từng ngày, người vui mừng nhất hẳn là thôn dân của Phương gia thôn.

Thư viện xây dựng trong thôn bọn họ, nghĩa là về sau con của họ cũng sẽ được đọc sách ở đây. Bọn họ hiện giờ nuôi vịt kiếm được rất nhiều tiền, dùng số tiền này cho con đi học là dư dả.

“Chúng ta phải cảm ơn quan chủ.” Phương Nhị lén lút nói với thê tử: “Nếu không nhờ ngài, nơi núi rừng hoang vắng này của chúng ta sao có thể gặp được chuyện may mắn như vậy.”

Trong lòng hắn rất rõ, những quan to quý nhân đó đều tới đây vì quan chủ.

Trương Lục Nương nhắc nhở hắn: “Chuyện tốt như vậy cũng không liên quan tới chúng ta.” Đọc sách toàn là nam tử, nhà bọn họ cũng không có.

Phương Nhị nghĩ tới đây, nói: “Ngày mai ta sẽ lên núi xin quan chủ, để lão tiên sinh thu nhận cả nữ học sinh.”

Lời này của Phương Nhị không phải là nói đùa, hôm sau hắn lập tức tới đạo quan. Không biết Phó Yểu đã nói gì, nhưng vào ngày nhận học sinh của thư viện Thủy huyện mới xây dưới chân núi, đã mở thêm một lớp dành cho nữ đầu tiên trên toàn Đại Chu.

Ngay lúc Thủy huyện đang náo nhiệt xây dựng thư viện, ở kinh thành, ngày sinh nở của Hoàng hậu cũng sắp tới, không khí trong thành trở nên khác hẳn ngày thường.

Cái thai này của Hoàng hậu gần như đều bị người trong ngoài cung để ý không rời mắt.

Năm nay thánh nhân vừa mới 25 tuổi, dưới gối chỉ có hai vị công chúa. Nếu Hoàng hậu có thể sinh ra một hoàng tử thì đó chính là đích trưởng tử, tương lai là người thừa kế danh chính ngôn thuận của Đại Chu.

Chuyện này liên quan tới tương lai của Đại Chu, vậy nên không chỉ hậu cung mà các triều thần trong triều cũng vô cùng để tâm.

Nửa tháng trước khi sinh, bệ hạ cho truyền Vĩnh An hầu phu nhân vào cung trò chuyện. Thứ nhất là để tỏ vẻ sủng ái, thứ hai là hy vọng Hoàng hậu có thể thả lỏng tâm trạng, thứ ba là vì muốn nhờ hầu phu nhân hỗ trợ quản lý Dực Khôn Cung.

Nhưng dù là vậy, ngày Hoàng hậu sinh nở vẫn có chuyện xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.