Lúc Hoàng hậu sắp sinh, thánh nhân vẫn còn thượng triều.
Dù có chuyện gì xảy ra thì quốc gia đại sự vẫn là quan trọng nhất.
May mà hôm nay không có chuyện gì quan trọng, thánh nhân chỉ muốn nhanh chóng kết thúc buổi triều sớm để tới hậu cung. Bỗng một tiểu thái giám đứng ngoài cửa nôn nóng chạy đi tìm đại thái giám, nói nhỏ với y mấy câu. Đại thái giám lập tức thay đổi thái độ, vội vàng đi tới trước long ỷ, đắn đo một hồi, sau đó thì lên tiếng, giọng không lớn cũng chẳng nhỏ: “Bệ hạ, bên phía Hoàng hậu nương nương có chuyện không ổn.”
Lời nói này tuy uyển chuyển nhưng cũng đủ làm rung động triều đình, chỉ sợ là trên đời không thể có chuyện trùng hợp đến vậy.
Đại thần trong buổi triều tất nhiên cũng rất muốn biết tình hình ở hậu cung, nghe đại thái giám nói thế thì trái tim cũng vọt lên cổ họng.
Thủ phụ lập tức bước ra khỏi hàng: “Bệ hạ, hôm nay nghị sự đã xong, chỉ chờ bãi triều.”
“Bãi triều!” Thánh nhân vội vàng đi về phía hậu cung.
Khi thánh nhân rời đi, tiểu thái giám tới thông báo cũng kể lại tình huống ở Dực Khôn Cung cho y: “…Nghe nói là do khó sinh, không cầm máu được. Ngự y nói, nếu còn tiếp tục như vậy thì chỉ sợ là Hoàng hậu nương nương không thể chịu nổi.”
Thánh nhân nghe thấy thế lại càng bước nhanh hơn.
Lúc y đến Dực Khôn Cung, bên trong đã không còn tiếng động của Hoàng hậu nữa, mọi người xung quanh đều trưng ra vẻ mặt đau buồn, Vĩnh An Hầu phu nhân ngồi bên cạnh cũng tái nhợt, được nha hoàn đỡ lấy, dường như phải chịu đả kích rất lớn.
Từng chậu máu loãng được mang ra ngoài, mùi tanh nồng đậm như bùa đòi mạng, từng chút siết chặt lấy cổ họng của mọi người.
“Bệ hạ.” Quý phi đứng chờ trong điện vừa thấy hắn đã vội vàng bước tới thỉnh an, sau đó lựa lời an ủi: “Xin ngài đừng quá lo lắng, Hoàng hậu nương nương cát nhân tự có thiên tướng, chắc chắn sẽ không sao.”
Thánh nhân lại không buồn để ý tới nàng ta, trực tiếp đi vào phòng trong. Thấy cánh cửa bị khóa chặt trước mắt, trái tim y cũng trùng xuống theo, ra lệnh: “Nói với Lý Thiện Dịch, Hoàng hậu không được phép xảy ra chuyện.”
“Nhưng mà…”
“Hài tử thì quả nhân còn có thể có lại, nhưng Hoàng hậu chỉ có một.” Thánh nhân gằn từng chữ: “Quả nhân muốn nàng được sống khỏe mạnh!”
Thái giám lập tức chạy vào phòng trong, quý phi đứng sau nghe vậy thì cụp mắt.
Một lúc sau, ngự y chạy ra ngoài, quỳ xuống đất cầu xin: “Bệ hạ, nếu cứ như vậy sẽ một thi hai mạng, cố kéo dài nữa sợ là không còn cơ hội…”
“Câm miệng!” Thánh nhân đá ngự y lăn trên mặt đất, nhưng ngự y vẫn cố gắng dập đầu cầu xin: “Bệ hạ, xin ngài suy xét! Hoàng hậu nương nương sắp không chịu nổi nữa rồi, nếu còn không mổ, thần sợ là ngay cả hài tử cũng chẳng thể giữ được. Bệ hạ, thần cầu xin ngài!”
Vĩnh An Hầu phu nhân nghe thấy câu này, hai mắt trợn trừng, hôn mê bất tỉnh.
Những người khác không ai dám lên tiếng, nếu cứ kéo dài như này… Hoàng hậu nương nương sẽ không thể sống nổi.
Tiếng của ngự y truyền khắp trong ngoài, Hoàng hậu nằm trong phòng sinh, cung nữ bên cạnh gần như không nghe được tiếng thở của nàng, bỗng chốc trở nên căng thẳng.
“Nương nương…” Cung nữ từ nhỏ phải sống khốn khổ, nếu không có Hoàng hậu thì nàng đã sớm chết lạnh trong đống tuyết: “Sao người tốt lại không thể có kết quả tốt đẹp vậy, đáng ra ngài phải sống lâu trăm tuổi mới đúng chứ…”
Lời nói của cung nữ khiến tất cả người trong phòng khi đó đều đau xót, không kìm được nước mắt. Nếu Hoàng hậu xảy ra chuyện gì, có lẽ bọn họ cũng phải chôn cùng.
Mới tưởng tượng tới đó, đã có người không nhịn được mà thút thít thành tiếng.
“Câm miệng hết cho ta!” Cung nữ trưởng bên cạnh đỏ mắt quát lớn: “Ai dám khóc lóc, ta lập tức đưa người đó đi gặp Diêm vương. Băng Thanh, hạc giấy kia đâu? Con hạc giấy bệ hạ đưa đâu? Không phải nói rằng nếu xảy ra chuyện thì đốt nó à, giờ nó đâu!”
“Ở đây ở đây.” Tiểu cung nữ bên cạnh hít một hơi, lấy một con hạc giấy từ trong ngực áo ra, cung nữ trưởng lập tức cầm lấy, hơ lên trước ánh nến.
Ngọn lửa nhanh chóng nuốt trọn con hạc giấy, nhưng lại chẳng có chút tro nào rơi xuống, mà ngược lại, từ hạc giấy bỗng nhảy ra một con kỳ lân màu lửa. Con kỳ lân gầm lên một tiếng, ngậm hạt châu phát sáng bay tới mép giường.
Cảnh tượng bất ngờ đó khiến những người có mặt trong phòng đều sửng sốt, đến khi tất cả quay đầu lại nhìn thì đã không còn thấy kỳ lân đâu nữa, nhưng hạt châu phát sáng nó ngậm trong miệng kia lại từ từ chui vào bụng Hoàng hậu, ngay sau đó là tiếng trẻ con khóc lóc vang lên… Thai nhi vừa nãy vẫn còn khó sinh đó, giờ đã thuận lợi chào đời.
Ngoài phòng, thánh nhân nhìn ngự y dập đến vỡ đầu chảy máu, sắc mặt ngày càng u ám.
Lý Thiện Dịch giỏi nhất là phụ khoa, nếu ngay đến cả ông ta cũng không cứu được thì những người khác căn bản cũng đều bó tay.
Chẳng lẽ Hoàng hậu sẽ phải…
Thánh nhân nghĩ tới đây, lòng đột nhiên chua xót, không nhịn được mà nhắm hai mắt lại.
Ngay khi y định ra quyết định thì đột nhiên nghe thấy tiếng thú gầm phát ra từ trong phòng. Thánh nhân mở to hai mắt, lúc này cửa phòng cũng bật mở, người bên trong chạy ra báo tin vui: “Chúc mừng bệ hạ, mẫu tử bình an!”
Mẫu tử bình an!
Thánh nhân sửng sốt: “Thật sao?”
“Là thật, vừa nãy có thụy thú* xuất hiện, giờ Hoàng hậu nương nương và tiểu điện hạ đều rất khỏe mạnh.” Đối phương lau sạch chỗ nước mắt trên mặt.
*Thụy thú: Thần thú mang tới điềm lành
Mọi người nghe xong đều vui vẻ, trái tim đang treo cao cũng được thả lỏng, hầu gia phu nhân bên cạnh không nhịn được mà bật khóc vì vui mừng.
Thánh nhân lúc này đá ngự y vẫn còn ngốc nghếch một phát: “Còn ngây người ở đó làm gì, không mau vào xem Hoàng hậu sao rồi.”
Ngự y nhanh chóng đứng dậy, một lúc lâu sau mới trở ra, bẩm báo: “Quả thật là mẫu tử bình an, chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ!”
Mặc dù ông ta vẫn tỏ ra khó hiểu, nhưng nghĩ đến việc tính mạng mọi người đã được đảm bảo thì đây thật sự là tin vui rất lớn.
“Vừa nãy ngươi nói thụy thú xuất hiện là thế nào?” Thánh nhân vừa đi vừa hỏi cung nữ.
Cung nữ vội miêu tả lại cảnh tượng khi thụy thú xuất hiện, trong khoảnh khắc, đủ mọi tiếng chúc mừng vang lên.
Trong sự vui mừng, chuyện thụy thú kỳ lân xuất hiện bị phóng đại, biến thành ý chỉ của trời đất lan truyền khắp hậu cung, còn hạc giấy thì hoàn toàn bị mọi người cho vào quên lãng.
Mãi tới khi tất cả im lặng, thánh nhân ôm lấy hài tử nhăn dúm dó, ngồi bên Hoàng hậu, cạnh đó là ma ma chưởng quản và cung nhân quỳ lạy.
“Chuyện kỳ lân rốt cuộc là như thế nào?”
Khi đó sợ bí mật khó giữ, vậy nên có một số việc không thể hỏi, nhưng thánh nhân vẫn muốn nghe rõ về chuyện kỳ lân.
Ma ma chưởng quản biết trước thánh nhân sẽ hỏi, không hề có ý giấu diếm mà lập tức nói hết: “Tất cả đều là nhờ phúc đức của bệ hạ. Trước đó ngài đã tặng một con hạc giấy bình an cho nương nương, nói rằng nếu gặp chuyện thì hãy đốt nó. Lúc nãy trong phòng, chúng ta nhìn nương nương chìm vào hôn mê, lập tức lấy hạc giấy ra đốt. Kết quả hạc giấy vừa đốt hết thì đột nhiên hóa thành một con kỳ lân, trong miệng ngậm hạt châu chạy về phía nương nương. Hạt châu vàng đó dần chìm vào bụng người, sau đó Ngũ hoàng tử được thuận lợi chào đời.”
Từ trước tới nay, mấy chuyện như này mọi người chỉ nghe dân gian đồn thổi, chẳng thể ngờ lại có thể tận mắt chứng kiến, giờ nhắc lại vẫn còn thấy khó tin.
Thánh nhân cũng không ngờ cuối cùng tất cả lại là nhờ con hạc giấy đó.
Y ở lại Dực Khôn Cung chừng hai khắc, thấy Hoàng hậu vẫn chưa tỉnh lại thì sai ma ma ôm hài tử xuống, còn mình quay về chính điện.
“Truyền Mẫn Dục tới gặp quả nhân.”
…
Tiểu hầu gia ở ngoài cung cũng hay chuyện, biết được Hoàng hậu nương nương đã mẫu tử bình an thì cục đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Nhà có chuyện vui, hắn không thể không tìm người ăn mừng. Chỉ tiếc là Liễu Phú Vân hiện không ở kinh thành, nếu không hắn đã có thể kéo y đi uống rượu.
Nhưng ngay lúc hắn định đi ăn mừng thì lại có nội thị từ trong cung tới, truyền hắn tiến cung.
Chuyện này quả thực là ngoài ý muốn, bản thân hắn vốn là ngoại thần, nương nương dù có muốn gặp cũng sẽ sai người thông báo trước một tiếng, vậy mà giờ đột nhiên lại…
Như nghĩ được lý do nào đó, sắc mặt tiểu hầu gia thoáng chốc đã thay đổi, vội vàng cưỡi ngựa tới trước hoàng cung.
Khi hắn bồi hồi đi tới ngự thư phòng, trong phòng khi đó không những có thánh nhân mà cả quốc sư cũng vừa tới.
“Cơ thể Ngũ hoàng tử rất khỏe mạnh, không có tà vật quấn thân.” Quốc sư tuy đã tóc bạc da mồi, tuổi tác cao, nhưng từng câu từng chữ lại nói rất rõ ràng.
“Vậy là tốt rồi.” Thánh nhân gật đầu, hỏi tiểu hầu gia vừa mới tới: “Mẫn Dục, ngươi nói, hạc giấy kia của ngươi từ đâu mà có?”
Hạc giấy?
Mẫn Dục giật mình, dường như đã đoán được gì đó, vội đáp: “Hạc giấy đó là vi thần trên đường vô tình thấy một nữ tử, nàng bận một thân y phục màu đen, đôi mắt bị mù. Những chuyện khác thì vi thần hoàn toàn không biết.”
“Hắc y, bị mù?” Quốc sư lẩm bẩm, đáp: “Có lẽ thần biết đó là ai rồi.”
“Ngài biết?” Mẫn Dục kinh ngạc.
Thánh nhân cũng nhìn về phía quốc sư.
Trước sự tò mò của hai người, quốc sư nhắc lại: “Không biết bệ hạ còn nhớ vụ án làm rối kỷ cương năm trước không? Lúc án phát, Định Quốc Công phủ xảy ra chút chuyện nhỏ, tất cả đều do vị Phó quan chủ này gây ra.”
Đối với chuyện trong kinh thành, chỉ cần bệ hạ muốn, vậy thì không gì có thể giấu được hắn. Chuyện Phó gia, mặc dù Phó gia không nói rõ, nhưng thánh nhân ở trong cung vẫn biết hết mọi chuyện.
Thánh nhân nghe quốc sư nhắc tới chuyện này, cười đáp: “Xem ra đây là một vị kỳ nhân dị sĩ.” Nhưng nụ cười y lại có chút đạm bạc.
“Phó quan chủ khác với những người như chúng ta.” Quốc sư cũng không để ý tới việc nhiều lời chút về người đồng đạo này: “Đạo môn chúng ta tự xưng là chính phái, phần lớn đều để ý tới thanh danh, mệt mỏi vì thanh danh. Nhưng vị Phó quan chủ này, theo những gì ta biết, cho dù là ai cầu xin nàng giúp đỡ cũng đều phải trả đủ thù lao, nếu không thể thì không cần nói chuyện nữa. Nàng giúp Ngũ hoàng tử như này thật sự không khác nào rút lông trên người một kẻ vắt cổ chày ra nước, làm người khác phải kinh ngạc, nếu có cơ hội, bệ hạ có thể tự hỏi nguyên nhân ở chỗ nàng.”
Thánh nhân nghe thế, nụ cười trở nên nhiệt tình hơn chút: “Nghe ngươi nói vậy, quả nhân thật sự hy vọng nàng đừng xuất hiện. Nàng vừa xuất hiện, hẳn là quả nhân sẽ phải gặp chuyện phiền phức.”
“Cũng đúng.” Quốc sư cười đáp.
Giải quyết xong bí ẩn về con hạc giấy, vừa lúc cung nhân bên ngoài truyền lời, báo rằng Hoàng hậu đã tỉnh. Thánh nhân liếc nhìn vị tiểu cữu* một cái, nói: “Ngươi đi với quả nhân thăm Hoàng hậu đi.”
*tiểu cữu: em vợ
Mẫn Dục vui vẻ, nhưng đột nhiên lại do dự: “Thần là ngoại nam, chỉ sợ không hợp với lễ.”
Thánh nhân đạp một phát vào mông hắn, dẫn đầu ra ngoài: “Thích đi thì đi.”
Tới Dục Khôn cung, thánh nhân đi thẳng vào phòng trong. Nhưng Mẫn Dục và quốc sư đều là ngoại thần, phải được tuyên triệu mới có thể vào.
Vĩnh An Hầu phu nhân vừa thấy nhi tử, bảo hắn đứng cạnh bên mình.
“Giờ ngươi đã to gan lớn mật tới mức lời ta nói cũng chẳng thèm nghe đúng không?” Vĩnh An Hầu phu nhân lạnh lùng nhìn hắn: “Con hạc giấy kia rốt cuộc là thế nào?”
Ánh mắt Mẫn Dục trở nên lạnh nhạt, cúi đầu nói: “Nhi tử chỉ muốn phòng ngừa mọi chuyện thôi.”
“Nếu hạc giấy đó là yêu thuật thì sao?” Hầu phu nhân lạnh lùng mắng: “Ngươi đã hại chết ca ca ngươi, giờ còn muốn hại chết cả tỷ tỷ nữa đúng không?”