Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 69



“Hắn cứ thế mà chết à?” Triệu Hưng Thái đứng im tại chỗ, vẫn còn chưa lấy lại tinh thần.

Mọi chuyện xảy ra quá mức đột ngột, một người vốn sống sờ sờ ở đó, nói không còn là đã không còn…

“Thật ra cũng không bất ngờ vậy đâu.” Tam Nương nói: “Trước đó, ta đã nghe chút chuyện về Vĩnh An Hầu phủ. Sau cái chết của thế tử, Vĩnh An Hầu phu nhân lúc nào cũng bày ra vẻ mặt không ưa nổi với tiểu hầu gia. Trước đó Hầu phu nhân còn không thèm để ý tới mặt mũi của tiểu hầu gia trước mặt mọi người, sau bị Hoàng hậu nói mấy lần mới bớt bớt lại.”

Trước mặt người ngoài bà ta còn làm thế, như vậy sau lưng không cần phải nói gì thêm.

Tiểu hầu gia vẫn luôn bị đối xử bất công, thứ duy nhất mà người đó khao khát cũng chỉ là tình yêu từ mẫu thân mà thôi, vậy thì có gì sai cơ chứ?

“Sau này tiểu hầu gia thường xuyên qua lại với tăng nhân phật tử trong kinh thành, có lẽ cũng là vì chuyện này. Sau bảy năm sống trong áy náy và dày vò, giờ cuối cùng cũng được giải thoát, việc này cũng không hẳn là điều xấu.” Ngoại trừ Hoàng hậu ra, thế gian này không còn ai để ý tới suy nghĩ của hắn nữa, có người thân như vậy, hắn hoàn toàn không cần phải nán lại.

Triệu Hưng Thái thở dài, thật ra hắn muốn nói dù sao cũng không cần phải chết. Nhưng muốn hoàn toàn cắt đứt quan hệ máu mủ, dường như cũng chỉ có mỗi cách này mà thôi.



Chạng vạng, Mẫn Hành trở về Vĩnh An Hầu phủ.

Hắn ta kích động chạy vào viện của phụ mẫu để thỉnh an, nhưng lại bị người hầu chặn lại: “Tiểu hầu gia, cơ thể phu nhân không thoải mái, ngài đừng nên vào trong thì hơn.”

Mẫn Hành bị cản lại thì cười lạnh một tiếng, dùng chân đá người hầu: “Bổn thế tử là người mà ngươi có thể cản được sao?”

Nói xong, hắn ta trực tiếp vào phòng.

Hầu phu nhân nghe tiếng động, thấy hắn ta tới thì không vui nói: “Đúng là hiếm thấy, giờ còn chưa phải là Hầu gia đã tùy ý xuống tay với người của ta, sau này nếu ta làm gì khiến ngươi không vui, có phải ngươi cũng hạ lệnh giam ta lại luôn không?”

Mẫn Hành cũng rõ thái độ của mẫu thân đối với đệ đệ, vậy nên vừa vào cửa hắn ta đã lập tức quỳ xuống khóc lóc: “Nương, ta là A Hành đây!”

Hầu phu nhân kinh ngạc, sau đó giận tím mặt: “Đồ nghiệt súc, ngươi đang nói linh tinh cái gì đó. Ngươi, loại như ngươi có so với một ngón tay của ca ca ngươi vẫn còn kém xa.”

Mẫn Hành đã sớm cách, không chút hoang mang nói: “Nương, chẳng lẽ người đã quên lúc nhỏ mỗi lần ta viết chữ tốt, người lại khen ta bằng một quả dưa vàng sao? Cha phát hiện đã bảo người không được chiều ta, sau đó người lén đặt dưa vàng ở dưới gối của ta, nói rằng muốn để dành giúp ta. Còn nữa, trước đó người từng xin một lá bùa hộ mệnh cho ta, nhưng ta ngại xấu, cứ một hai muốn nương tự mình thêu cho ta, trên đó còn có tên của ta nữa. Còn tiếp, trên vai của ngài có một cái bớt màu đỏ, đây là đặc điểm nhi tử vô tình phát hiện lúc ngủ chung với người. Nương, ta thật sự là A Hành, ta biết người vẫn luôn nhớ tới ta, giờ ta đã quay về rồi đây!”

Hầu phu nhân nghe tới đây thì ngơ ngác, những chuyện này đều không lộ ra bên ngoài, ít nhất thì Mẫn Dục không hề hay biết.

Nhưng nhìn khuôn mặt của Mẫn Dục, bà ta vẫn không thể nào tin được.

“Nương, ta biết trong lòng người còn chưa tin hẳn, lần này ta chỉ mượn cơ thể của đệ đệ để trở về thăm người. Ta chỉ định tới dập đầu với người một cái rồi đi mà thôi.” Hắn ta nói xong thì dùng sức dập đầu ba cái trước mặt Hầu phu nhân: “Làm xong ta phải đi, ta chắc chắn sẽ không làm phiền người.”

“Ngươi mau đứng lại!” Hầu phu nhân kéo hắn ta lại: “Ngươi nói ta biết, lúc trước ta thường chuẩn bị món gì cho ngươi ăn?”

“Ta thích nhất là mứt tơ vàng, nhưng người không cho ta ăn nhiều, mỗi lần chỉ cho ba cái.”

“Ta lại hỏi ngươi, chuỗi hạt bồ đề ta đeo trên tay có bao nhiêu hạt?”

“Ba mươi mốt hạt, vì trước đây có lần bị ta làm đứt, vậy nên thiếu mất mấy hạt. Phía trên vốn có một viên hồng ngọc, vì tìm không thấy nên người đã đổi thành đá thạch lựu.”

Hầu phu nhân nghe tới đó thì đã hoàn toàn tin tưởng hắn ta: “Con thật sự là A Hành?”

“Nương!” Mẫn Hành nhào tới ôm chân bà ta: “Nhi tử rất nhớ người. Nhi tử đã ở lại sườn núi đó suốt nhiều năm, chỉ muốn người tới gặp ta một lần, nhưng sao người lại không chịu tới?”

Hầu phu nhân nắm chặt khăn tay, bụm mặt khóc: “Không phải nương không đi, là do nương sợ, sợ sẽ không nhịn được mà giết chết tên súc sinh đã làm hại con, bắt hắn phải đền mạng.”

Hai mẫu tử ôm nhau khóc thành một đống, người hầu trong ngoài đều hai mặt nhìn nhau, không hiểu mọi chuyện rốt cuộc là thế nào.

Bọn họ khóc lóc khoảng hai khắc mới thôi, đại nha hoàn trong phòng đã sớm chuẩn bị nước ấm cho cả hai, sau khi chỉnh trang lại, Hầu phu nhân hỏi: “Lời vừa nãy của con là có ý gì? Con mượn cơ thể hắn tới thăm ta sao?”

Mẫn Hành khóc đỏ mắt: “Thân thể này dù sao cũng là của đệ đệ, ta không thể chiếm mãi được.”

“Con không được đi!” Hầu phu nhân nắm lấy tay hắn ta: “Nếu con đã về thì không được đi nữa. Mấy việc này vốn là hắn nợ con, ta không cho con đi.”

“Nhưng mà…” Mẫn Hành hơi do dự.

“Không được là không được! Nếu hắn bất mãn thì cứ để hắn trực tiếp tới tìm ta.” Hầu phu nhân mạnh mẽ nói: “Dù sao ta chỉ có mình con là nhi tử. Nếu hắn thật sự có hiếu thì phải nghe lời ta.”

Mẫn Hành lúc này dường như phải đưa ra một quyết định quan trọng nào đó, đáp: “Ta biết nương vẫn luôn nhớ mong ta, thậm chí còn vì ta mà vất vả lâu ngày sinh bệnh, tất cả đều do nhi tử bất hiếu. Vì thân thể của mẫu thân, ta trở thành một người vô nghĩ thì đã sao? Còn đệ đệ, sau này nếu hắn có oán có hận thì ta đều cam chịu!”

“A Hành!” Hầu phu nhân cảm động ôm chặt lấy hắn ta: “Quả nhiên chỉ có con là thương ta.”

Tam Nương đứng sau bình phong, nghe tới mức muốn nôn mửa.

Nàng ta chưa từng gặp người nào mặt dày vô sỉ tới vậy.

Hai người này đúng là đệ nhất.

“Quan chủ, sao ngài lại không ra mặt, nói rõ sự thật cho Hầu phu nhân biết?” Lúc này nàng ta có cảm giác trong lòng bị một hòn đá chặn đứng, không lên không xuống khiến nàng ta hết sức bực bội.

Phó Yểu lại cầm quạt vẫy nhẹ, từ tốn nói: “Trò hay chỉ mới bắt đầu thôi, gấp gáp thế làm gì. Loại người này nếu không bị con sói mình nuôi cắn một phát thì sẽ không biết đau đâu. Hơn nữa Mẫn Dục lúc này cũng đã tỉnh, vận khí của Vĩnh An Hầu phủ đều bị Mẫn Dục hút hết rồi, ta muốn thấy ở tương lai, khi Hầu phu nhân gặp lại Mẫn Dục sẽ có vẻ mặt như thế nào, lúc đó chắc chắn sẽ rất đặc sắc.”

Đợi người hầu vào phòng hết, một trận gió thổi qua bình phong, hai người đứng phía sau đó đã biến mất.

Buổi tối, Vĩnh An Hầu trở về, sau khi biết chuyện chỉ cho rằng thê tử nói lời mê sảng, không đặt trong lòng. Nhưng nhìn thấy thê nhi hòa thuận, ông ta cũng không trách móc.

Ai ngờ hôm sau, toàn bộ kinh thành đều đang bàn tán chuyện tiểu hầu gia đổi hồn. Hầu phu nhân không những cố tình không phản bác, thậm chí còn định tổ chức một buổi xuân yến, mời các quý phụ trong kinh thành tới ngắm hoa, nói trắng ra là muốn giới thiệu nhi tử mất mà có lại của mình với mọi người.

Các quý phụ trong kinh thành sau khi biết chuyện thì chỉ thấy thật đáng chê cười, thầm nói rằng vị Hầu phu nhân này làm mẹ nhưng vừa bất công lại còn cực kỳ tàn nhẫn.

Tin đồn trong kinh thành lan truyền vô cùng ầm ĩ, ngay cả thánh nhân trong cung cũng biết, hơn nữa còn là chuyện xảy ra trong Vĩnh An Hầu phủ.

Thánh nhân không muốn quan tâm tới mấy chuyện lằng nhằng của Vĩnh An Hầu phủ, trực tiếp sai người báo cho Hoàng hậu, để Hoàng hậu tự làm rõ chuyện này có phải là thật hay không.

Hoàng hậu nghe tin, chỉ thấy tầm mắt biến thành màu đen.

Nàng đúng là không tin lời đồn này, đang êm đẹp sao có thể đổi hồn được chứ. Điều làm nàng để ý là mẫu thân sao lại có thể ngu ngốc tới vậy, chuyện như thế cũng dám gây ồn ào cho mọi người đều biết. Tính tình của bệ hạ vốn đa nghi, sau này mỗi khi nhìn thấy nàng, có khi lại nghi ngờ không biết có phải có người muốn đổi hồn của y hay không.

“Đi, gọi Hầu phu nhân vào cung.” Hoàng hậu vừa nôn nóng vừa bực mình, không cách nào bình tĩnh được.

Chỉ cần chứng thực lời đồn đại này là giả là được.

Nhưng Vĩnh An Hầu phu nhân vừa vào cung, còn chưa đợi Hoàng hậu mở miệng, đã vui vẻ nói với Hoàng hậu rằng “A Hành về rồi”’, còn nói muốn dẫn A Hành vào cung gặp nàng.

Sắc mặt Hoàng hậu trắng bệch.

Trong hậu cung làm gì có bí mật mà Hoàng thượng không biết.

“Chuyện này rốt cuộc là sao?” Hoàng hậu cố nén sự sợ hãi, muốn biết sự thật: “Sao đang êm đẹp, A Dục lại biến thành A Hành?”

Đây đều là những chuyện mà thánh nhân muốn biết, nàng không thể không hỏi.

Hầu phu nhân đâu có nghĩ sâu xa tới vậy, chỉ đáp thẳng: “Đây là do A Dục tự nguyện. Hắn biết ta nhớ mong A Hành, cho nên để A Hành mượn thân thể hắn quay về.”

“Vậy A Dục đâu?” Tuy Hoàng hậu không tin, nhưng vẫn hỏi tiếp.

Hầu phu nhân cứng họng, bà ta do dự một hồi, nói: “Có lẽ là đã đi đầu thai rồi. Ta đã nhờ pháp sư tụng Vãng Sinh Chú cho hắn, phù hộ hắn đầu thai vào gia đình tốt.”

Lúc này, Phó Yểu từ bên ngoài đi vào: “Vãng Sinh Chú này của ngươi tụng cũng không tệ đâu, Mẫn Dục đúng là đã đầu thai vào một gia đình tốt.”

Hoàng hậu thấy Phó Yểu, lòng lập tức bình tĩnh lại, nhưng khi nghe nàng nói, chỉ thấy trên đầu như có sấm sét nổ tung, đầu óc trống rỗng: “Quan chủ đang nói gì…”

A Dục…

“Như những gì Hầu phu nhân đã nói.” Phó Yểu không ngại nói rõ hơn chút: “Mẫn Dục biết Hầu phu nhân nhớ mong thế tử, vậy nên chủ động nhường lại thân thể cho Mẫn Hành, để Mẫn Hành sống lại. Còn hắn thì đã đi đầu thai, trên thế gian này không còn Mẫn Dục nữa rồi. Còn tại sao ta biết thì vì chuyện này là do Mẫn Dục năn nỉ ta làm.”

“A Dục…” Hoàng hậu nghĩ tới mấy ngày hôm trước đệ đệ đột nhiên mang đồ chơi vào cung, còn cả những lời đệ đệ nói trước khi rời đi, lòng nàng lập tức co thắt lại, đau đớn: “Không thể nào, chuyện này không thể xảy ra…”

Phó Yểu nhìn nàng một cái, nói: “Lúc đổi hồn, ta còn vô tình biết được một chuyện. Lúc trước Mẫn Hành ngã ngựa là do chính hắn cố ý dùng kim đâm ngựa, muốn làm cho Mẫn Dục mất mặt, ai ngờ lại tự hại chính mình. Hy vọng sau khi biết sự thật này, sẽ làm các ngươi vui vẻ hơn chút.”

Nàng nói xong, không để ý tới hai mẫu tử, đi vào phòng Ngũ hoàng tử ở bên cạnh.

Hoàng hậu ngồi yên trên giường, ngơ ngác một hồi lâu mới nhìn về phía mẫu thân, cố kìm nước mắt hỏi: “Sao ngài lại nhẫn tâm như vậy? A Dục cũng là con của ngài, sao ngài lúc nào cũng chỉ biết mỗi A Hành, không thèm hề để ý tới đệ ấy cơ chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.