Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 9



Giọng nói của Đại Lang không lớn, những người khác ở xa chưa nghe rõ, lại không giấu được ông cụ phía sau Triệu Hưng Thái.

Ông cụ tập trung nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện ngồi trên bàn kia, thật ra chỉ có một người sống, bốn người còn lại đều chỉ là người giấy mà thôi.

Phó Yểu thấy ông lão nhìn về phía này, biết sảnh chính không phải nơi nói chuyện, quay sang nói với Giang chưởng quầy nhờ chuẩn bị một phòng riêng: “Tối nay ta tiếp khách.”

Giang chưởng quầy không hỏi hai lời, lập tức tự mình dẫn bọn họ lên lầu trên.

Sau khi vào phòng riêng, ông lão cũng theo vào.

Vừa mới vào cửa đã bắt đầu đánh giá Phó Yểu: “Nghe đồn Phương sĩ có thể cắt giấy thành người, rải đậu thành binh, nhìn thấu âm dương, nhưng người như vậy chỉ tồn tại trong sách cổ, chưa ai chính mắt nhìn thấy. Không ngờ hôm nay lão phu may mắn như thế, có thể nhìn thấy Phương sĩ.”

“Những lời đó chẳng qua chỉ là lời đồn mà thôi. Triệu lão, mời ngồi.” Phó Yểu tự mình rót một ly rượu cho ông ta, khi đưa qua, tay nàng bấm một cái quyết xung quanh chén rượu, chén rượu kia không có biến hóa gì, nhưng Đại Lang và Tam Nương ở bên cạnh đột nhiên ngửi thấy mùi rượu.

“Ồ?” Ông lão nhìn thấy rượu rất là vui mừng, đã hồi lâu rồi không chạm vào rượu.

Những người đi qua cánh cửa sinh tử, sẽ không còn cảm giác gì với hương vị nhân gian, ăn thứ gì cũng nhạt như nước ốc. Nhưng không nếm được hương vị, không có nghĩa là trong lòng không nhung nhớ.

Nghiện là nghiện trong lòng.

Trước mắt là rượu đã lâu rồi không thấy, đầu tiên là ông lão ngửi một hơi thật sâu, sau đó mới cẩn thận nhấp nhấp, vẻ mặt kia, giống như đất cằn lâu ngày gặp mưa rào, cả người đều vô cùng thỏa mãn.

Liên tiếp nhấp mấy ngụm, lúc sau ông lão mới nói: “Ta vừa nghe ngươi gọi ta là Triệu lão, chẳng lẽ Phương sĩ đại nhân quen biết ta?”

“Hiện giờ ta là Quan chủ của một đạo quan, Triệu lão cứ kêu ta Phó quan chủ là được.” Phó Yểu nói, “Đến nỗi vì sao nhận thức lão, chuyện này hoàn toàn là bởi vì lệnh tôn. Ta cùng với lệnh tôn có một chuyện nhân quả.”

“Thì ra là thế.” Triệu lão gật đầu, “Chỉ mong là một chuyện nhân quả tốt.” Đến nỗi là chuyện gì, cũng không hỏi cẩn thận.

Phó Yểu cười cười, thay đổi chủ đề: “Tửu lầu này, cũng có duyên nhân quả với Triệu lão.”

“Ngươi muốn nói đến Dương đầu bếp kia?” Ông cụ Triệu nhớ lại chuyện trước đây, cũng có chút cảm khái, “Người này ta vẫn còn ấn tượng. Cụ thể năm nào thì đã quên, chỉ nhớ là đó là ngày tết Nguyên Tiêu, những đứa trẻ khác trong bếp đều lười nhác trốn ra ngoài xem hoa đăng, chỉ có tiểu tử hắn một mình ở sân sau rửa chén. Ta thấy tay nó bị lạnh quá mà sưng lên, vừa lúc trong nồi có thịt kho tàu hầm cho khách, liền múc một bát nhỏ cho nó ăn. Không ngờ vài chục năm sau, cháu trai ta ấy thế mà tới nơi này bái sư học nghệ. Nhân quả luân hồi, có lẽ thật sự đã được định sẵn từ lâu.”

“Ta cảm thấy, lão nên nếm thử món này của Dương đầu bếp trước.” Phó Yểu đem bát thịt kho tàu còn đang bốc hơi nóng đẩy về phía trước mặt lão giả: “Có lẽ, sau khi nếm thử, lão sẽ có ý tưởng mới.”

Triệu lão nhìn bát thịt kho tàu, vô cùng hứng thú. Ông ta vốn dĩ là một người thích ăn thịt, những món ăn sở trường cơ bản đều từ thịt heo.

Mà khi nếm thử miếng thịt đầu tiên, vẻ mặt ông lão đột nhiên trở nên ngơ ngẩn, “Hương vị này ……” Thật sự rất quen thuộc. Tuy rằng vẫn có một chút khác biệt với món ăn tự mình nấu ra, nhưng bản chất mỹ vị lại giống nhau.

Lúc này Phó Yểu ở bên cạnh mở miệng: “Tuy rằng lão đã qua đời hơn hai mươi năm, nhưng mà ở một nơi lão không biết, vẫn luôn có người yên lặng mà dùng loại phương thức này để tưởng niệm. Chén thịt kho tàu này, mới nhân quả của lão và hắn.”

Triệu lão yên lặng ăn thêm hai miếng thịt, mới chậm rãi nói: “Nói ra có thể ngươi không tin, cả đời Triệu Thụy An ta có hàng trăm đệ tử, không ít người tư chất tốt, nhưng cuối cùng ta vẫn chưa thể dạy dỗ ra một đồ đệ có thể truyền thừa tay nghề. Đây vẫn luôn là việc ta cảm thấy đáng tiếc nhất. Hiện tại xem ra, có lẽ là ta sai rồi.”

Tư chất của Dương đầu bếp cũng chỉ thường thường như đại đa số đệ tử, lại có thể dựa vào tấm lòng học được tinh túy của hắn, vậy hắn thì sao, có phải hay không khi dạy dỗ đồ đệ, đã quên mất bản chất của việc nấu ăn?

“Người đã chết, đúng hay sai đã không còn quan trọng.” Phó Yểu nói, “Vẫn nên nắm chắc thời cơ hiện tại thì tốt hơn.”

“Ngươi nói rất đúng.” Triệu lão thở dài một tiếng, “Ta vẫn luôn không chịu rời đi, là vì muốn tìm được một truyền nhân. Còn may, đứa cháu trai kia của ta cũng không kém cỏi.”

Nói đến cháu trai nhà mình, Triệu lão giống như tất cả những người ông trong thiên hạ, ở trước mặt người ngoài luôn muốn vểnh đuôi lên trời, nhưng vẫn phải làm ra vẻ bình thản không có gì: “Tư chất nấu ăn của nó còn cao hơn ta, sáu tuổi đã bắt đầu luyện tập nấu nướng, đến nay kỹ thuật xắt thái đã vượt xa đại đa số đầu bếp. Chờ đến khi nó có thể tìm được bút ký của ta, hẳn là có thể chấn hưng tiệm rượu Thái An.”

Nghĩ đến tài năng của Triệu Hưng Thái, Phó Yểu không thể phủ nhận gật đầu, “Nhà họ Triệu các ngươi quả thật rất có thiên phú trong chuyện này.”

“Đúng vậy.” Vẻ mặt Triệu lão vui mừng nói, “Chỉ cần nó học thành tài, ta cũng có thể an tâm rời đi.”

“Ồ?” Phó Yểu bưng chén rượu uống một ngụm, “Nhưng lão có thể kiên trì lâu như vậy sao?”

Vẻ mặt của Triệu lão cứng đờ, nhìn về phía Phó Yểu, Phó Yểu đồng thời nhìn lại.

“Hơn hai mươi năm qua, dựa vào ngọc nuôi hồn phách, nhưng chung quy có một ngày kết thúc. Hiện tại bên trên mặt ngọc đã xuất hiện vết nứt đầu tiên, vết nứt thứ hai hẳn cũng không còn xa. Ngày ngọc vỡ, chính là ngày lão vĩnh viễn biến mất. Lão, thật sự chờ được sao?” Phó Yểu nói xong, buông chén chén rượu xuống, “Canh giờ không còn sớm, ta phải trở về. Ta sẽ nhờ chưởng quầy đưa rượu tới, lão cứ chậm rãi dùng.”

Nói xong, nàng cũng không hề nhìn vẻ mặt của Triệu lão, dẫn theo những người khác rời khỏi gian phòng.

Sau khi Phó Yểu rời đi, không bao lâu sau, Giang chưởng quầy quả thực đưa rượu tới.

Có điều nàng nhìn thấy rượu và thức ăn trong phòng chưa động, đột nhiên cảm thấy kỳ quái. Có điều làm buôn bán, kiêng kị nhất là lòng hiếu kỳ dư thừa, nàng vội vàng đặt lại vò rượu, sau đó lần nữa đóng cửa rời đi.

Một đêm này, tiệm rượu an bình không có việc gì.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi tiểu nhị lên phòng dọn dẹp, lại thấy một bàn rượu ngon thức ăn vẫn còn nguyên, vừa nói thầm “có tiền thật tốt”, vừa nhét thịt vào trong miệng.

Tay nghề của Dương đầu bếp mọi người đều biết, có điều làm tiểu nhị, cơ hội để ăn được thịt kho tàu rất ít. Hôm nay khó được dịp nguyên cả nồi thịt vẫn chưa bị động đũa, trong lòng đã cân nhắc xem làm thế nào để đóng gói toàn bộ thịt mang về nhà.

Nhưng mà sau khi nhét thịt vào miệng nhai một hồi, lại phát hiện hương vị không đúng lắm.

Thịt trong miệng giống như giấy, không có một chút vị gì.

Để cả đêm nên hỏng rồi?

Hắn lại ngửi ngửi một chút, không hề có mùi. Nhổ miếng thịt trong miệng ra, hắn lại nếm thử một miếng khác, kết quả vẫn nhạt như nước ốc.

Ngay khi hắn còn đang hoài nghi đầu lưỡi của mình bị hỏng rồi, bên ngoài lại có tên tiểu nhị khác tiến vào.

“Được lắm, một mình trốn ta ăn thịt.” Tiểu nhị mới tới vừa nói, vừa vội vàng gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng.

Nhưng rất nhanh hắn cũng phải nhả ra, “Đây là thứ gì? Là thịt sao? Không hề có hương vị gì!”

“Thì ra ngươi cũng không nếm được mùi vị……” Lúc đầu tiểu nhị cảm thấy hơi an lòng, nhưng ngay sau đó nghĩ đến lời đồn, giọng nói bắt đầu run lên: “Ngươi uống thử rượu kia xem……”

“Rượu làm sao?” Tiểu nhị còn lại rót một ly rượu ra uống cạn, lần này hắn không nhổ ra, nhưng mà…… “Rượu này hình như chưởng quầy trộn quá nhiều nước, sao mà ta không thấy chút mùi rượu nào.”

“Không phải……” Tiểu nhị thứ nhất khó khăn nuốt xuống một ngụm nước miếng, “Ta nghe nói…… những tế phẩm cung phụng để qua đêm sẽ mất hết hương vị, ngươi nói xem bàn rượu và thức ăn này không phải là……”

“Ngươi thôi đi, đừng dọa lão tử!” Tiểu nhị thứ hai đạp một chân vào đùi đồng bạn, nhưng hắn lại chạy ra ngoài té ngã lộn nhào.

Rất nhanh, chuyện ở phòng trên lầu đến tai Giang chưởng quầy.

Giang chưởng quầy đương nhiên không tin loại chuyện này, có điều sau khi nàng nếm thử rượu và thức ăn, ở sâu trong nội tâm lần đầu tiên có dao động với cách nói quỷ thần.

Đêm hôm qua, nàng cho rằng sẽ có khách đến cửa. Cho nên cố ý không khóa cửa lớn và để đèn, nhưng đến sáng vẫn không có động tĩnh gì.

Nhưng nếu suy nghĩ ở một góc độ khác…… thật ra vị khách kia đã sớm ở trong phòng thì sao?

Đột nhiên, nàng cảm thấy sau lưng chợt lạnh.

Nhưng người duy nhất có thể giải thích chuyện này, bắt đầu từ đêm ấy về sau, lại không tới nữa.

……

Thời gian đã vào cuối tháng chín, trời bắt đầu trở lạnh. Khi mọi người đã thay quần áo mùa thu, có một vị khách không giống người thường tới quán rượu.

Sở dĩ nói không giống người thường, là bởi vì toàn bộ huyện Thủy đều sẽ không tìm được công tử tuấn tú như vậy.

Hơn nữa vị công tử này mặc một thân cẩm tú gấm vóc, hào hoa phong nhã, vừa nhìn đã biết xuất thân không tầm thường.

Có nhan sắc có tiền tài, trong mắt Giang chưởng quầy, tự nhiên không giống người thường.

“Vài vị khách quan?” Giang chưởng quầy tự mình ra tiếp đón, “Trên lầu có phòng riêng, các vị có muốn sử dụng hay không?”

“Không cần.” Công tử tuấn tú vẻ mặt mệt mỏi, không muốn nói nhiều, “Các ngươi cứ tùy tiện mang vài món ăn lên. Ăn xong chúng ta còn phải lên đường.”

“Được, vài vị mời ngồi vào bên này.”

Ngay khi Giang chưởng quầy muốn sai tiểu nhị đi xuống bếp, đột nhiên cánh tay bị người khác dùng sức giữ chặt: “Ngọc bội bên hông này của ngươi có được từ chỗ nào!”

Tiếng quát chói tai, đừng nói là Giang chưởng quầy đứng ở gần nhất, mà vài vị khách khác trong tiệm cũng đồng thời nhìn về phía này.

“Công tử hỏi ngọc bội này sao?” Giang chưởng quầy vô cùng bất ngờ.

Nàng mang miếng ngọc bội này đã lâu như vậy, không ngờ thật sự có người sẽ đến hỏi.

Có điều nghĩ một chút, ngọc bội này vừa thấy đã biết là đồ vật có giá trị xa xỉ. Mà vị công tử trước mắt này cũng không giống người bình thường. Nhận ra miếng ngọc bội này cũng không có gì quá ngạc nhiên.

“Mau nói, ngọc bội này ngươi lấy được từ nơi nào.” Tùy tùng bên cạnh lúc này cũng mở miệng nói.

Nhìn bọn họ như vậy, rõ ràng là coi nàng như người xấu.

“Vài vị không cần nóng nảy.” Giang chưởng quầy vừa nói, vừa trấn an những vị khách khác: “Mọi người cứ tiếp tục ăn uống”, sau đó lại nói khẽ với bọn họ: “Vài vị cùng ta đi đến sân sau, nơi này không tiện nói chuyện.”

Ra đến phía sau, Giang chưởng quầy không nói hai lời, kể lại toàn bộ chuyện về ngọc bội: “…… Vị khách kia chỉ nói, ngọc bội giao cho ta, nếu có người muốn chuộc lại ngọc bội, cứ theo giá ngọc bội trả tiền là được. Còn giá thế nào, ta cũng không biết.”

Nam tử vuốt ve miếng ngọc bội trong tay, hắn vô cùng chắc chắn đây là miếng ngọc năm đó hắn đưa đi.

“Vậy vị khách mà ngươi nói, hiện tại ở đâu?” Hắn nghiêm mặt hỏi.

“Chuyện này……” Giang chưởng quầy đột nhiên không trả lời được. Tuy rằng vị khách kia thường xuyên đến nơi này của nàng ăn cơm, nhưng nàng thật sự không lắm miệng hỏi thăm cái gì.

“Không phải là gạt chúng ta chứ.” Tùy tùng cầm đao uy hiếp nói.

“Sao có thể. Việc này tất cả mọi người trong tiệm của ta có thể làm chứng.” Giang chưởng quầy vội vàng nói, “Nếu là nửa tháng trước, mỗi ngày vị khách đều sẽ đến. Chỉ là trong khoảng thời gian này, nàng đột nhiên không xuất hiện nữa, ta cũng không biết đến nơi nào để tìm nàng. Nếu không công tử trước ở tạm nơi này? Chưa biết chừng đêm nay nàng sẽ tới.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.