Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 92



Muốn đi báo lại chuyện này thì phải rời khỏi thủy trại. Thế nên ngay hôm sau, Thẩm Tích nhanh chóng chào tạm biệt, có điều đại đương gia lại viện lý do chưa chuẩn bị lễ vật xong để tiếp tục giữ nàng ta ở lại.

Thẩm Tích không thể nào chờ được nữa, nếu phải thấy cảnh Liễu Phú Vân đầu lìa khỏi cổ thì nàng ta chắc chắn sẽ phát điên lên mất.

Cùng đường, nàng ta đành nói: “Tối qua ta nghĩ tới nghĩ lui, đắn đo cả đêm vẫn thấy đại đương gia có thể nhận lời chiêu an kia. Nếu ngươi lo rằng vừa lộ mặt đã bị bắt lại thì ta đây có thể trở thành thuyết khách trung gian. Thật không dám giấu, thực ra ta có quen biết với vị Liễu đại nhân kia. Có ta ở đây, đảm bảo sẽ không để hắn ra tay với ngươi.”

“Các ngươi quen nhau?” Đại đương gia tỏ vẻ không tin: “Đám quan lại đó không có ai là người tốt cả, sao Thẩm cô nương lại qua lại với bọn chúng chứ?”

“Ta… chúng ta từng đồng hành một đoạn đường.” Thẩm Tích nói: “Tóm lại, đại đương gia có đồng ý cho ta thử một lần không? Nếu không được thì các ngươi cũng không phải chịu thiệt hại gì cả.”

Đại đương gia im lặng một lúc, cuối cùng mới lên tiếng: “Thử một lần cũng không phải không được, có điều… ta muốn cho hai người đi theo cô nương. Nói chung là chúng ta không thể răm rắp nghe theo cô nương hết được, tới lúc đó lỡ mà cô nương bắt tay với đám quan phủ, chúng ta chẳng khác nào ba ba trong rọ. Thẩm cô nương đừng trách ta buông lời khó nghe, những người như chúng ta nghĩ gì nói đó thôi.”

“Ta hiểu, ta sẽ dẫn theo người đi cùng.” Thẩm Tích nghĩ tới việc đến gặp Liễu Phú Vân, báo cho hắn biết việc này để kịp tránh tai họa, rồi nếu may mắn giúp hắn chiêu an đám hải tặc này thành công thì còn tuyệt hơn nhiều.

“Được rồi.” Đại đương gia thở phào: “Ta sẽ cho người chuẩn bị thuyền ngay.”

Chỉ khoảng hai khắc sau, Thẩm Tích đã ngồi thuyền rời đi.

Vừa tới Tu Thủy huyện, nàng ta không trực tiếp xông vào quan nha, cũng vì hai tên hải tặc kia rất sợ gặp quan, bước chân vào quan phủ chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp.

Thẩm Tích không còn cách nào khác, đành phải thuê tạm một phòng trong tửu lầu rồi nhờ tiểu nhị tới quan nha báo tin.

Nàng ta cũng biết nếu chỉ ghi một tin nhắn đơn giản thì Liễu Phú Vân chắc chắn sẽ không tới, thế nên nàng đành mượn danh nghĩa của vị quan chủ Thanh Tùng Quan kia để mời hắn.

Liễu Phú Vân nhận được tin, dù trong lòng vẫn thấy hơi nghi ngờ nhưng nghĩ tới việc Phó quan chủ từ trước tới nay chẳng bao giờ làm theo lẽ thường thì hắn vẫn quyết định tới gặp đã rồi tính sau.

Nhưng đến khi hắn tới tửu lầu, vừa mở cửa ra đã thấy Thẩm Tích ngồi cạnh bàn.

Hắn nhíu mày, định xoay người rời đi, Thẩm Tích đã vội vàng chạy tới, điên cuồng nháy mắt ra hiệu: “Liễu đại nhân, đã lâu không gặp ngươi, lần này ta tới đây là để giới thiệu cho ngươi hai người bạn. Không phải lúc trước ngươi có nói là muốn chiêu an đám nghĩa phỉ* kia à? Giờ có cơ hội rồi đấy!”

*Nghĩa phỉ: trộm cướp với mục đích tốt/ cướp của người giàu chia cho người nghèo

Có điều nàng ta còn chưa kịp nói xong, hai tên sau lưng kia đã đột ngột nhào tới chỗ Liễu Phú Vân.

“Tên cẩu quản, đi chết đi!” Hai bóng người đột ngột lao lên, một đao một kiếm ép Liễu Phú Vân vào góc tường.

Liễu Phú Vân không thích phô trương, thế nên ra ngoài cũng không dẫn theo người hầu, khi này nhanh chóng rơi vào nguy hiểm.

Hắn vốn chỉ là một thư sinh tay trói gà còn không chặt, sao có thể ngăn được đao kiếm của hai tên hải tặc giết người như ngóe. Chỉ một lát sau, cánh tay của hắn đã xuất hiện một vết chém.

Thẩm Tích cũng bất ngờ trước cảnh tượng đột ngột xảy ra này, có điều nàng ta cũng lập tức hiểu rõ mọi chuyện… nàng đã bị lợi dụng.

Tên đại đương gia kia không hề tin những lời nàng ta nói, chỉ lấy đó làm cớ để sai người đi theo, cũng là vì muốn thực hiện kế hoạch ám sát này.

Nàng ta lập tức rút kiếm, chặn lại thế tấn công của hai tên hải tặc.

Nàng không hề cố ý, bản thân nàng ta chỉ muốn làm việc tốt mà thôi, vậy mà cuối cùng lại mang tới nguy hiểm.

“Liễu đại nhân, nhanh đi đi!” Nàng ta đã không còn tư cách nào mà đối mặt với hắn nữa.

Thế nhưng rốt cuộc hai đấu một vẫn có lợi thế hơn, vài nhát đao nhát kiếm vẫn chém trúng Liễu Phú Vân. Thẩm Tích biết nếu cứ kéo dài như này thì nàng ta rồi cũng sớm kiệt sức, khi đó thì không thể bảo vệ hắn thêm nữa.

Nàng liếc mắt về phía cảnh cửa còn đang mở, dứt khoát cắn răng, tay trái hất mạnh một tên hải tặc, nhân cơ hội mà đẩy Liễu Phú Vân ra khỏi phòng. Để ngăn không cho hai người phía sau đuổi theo, nàng còn đưa chân ra đá cửa phòng, đóng lại.

Trên người Liễu Phú Vân đã bị cắt mấy chỗ, người trong tửu lầu cũng nghe được tiếng động nên đuổi tới, Liễu Phú Vân lập tức ra lệnh: “Mau vào trong cứu người!”

Đúng lúc này, cửa phòng cũng bị hai tên hải tặc kia đá văng, Liễu Phú Vân thấy ánh sáng lóe lên từ thanh kiếm, đang định né đi thì tầm mắt đã bị bóng người bao phủ, có người nào đó đang giúp hắn chặn kiếm.

Một tiếng “phập” vang lên, âm thanh nhỏ tới mức gần như không nghe được, có điều Liễu Phú Vân vẫn nghe thấy.

Thẩm Tích nắm chặt lấy thanh kiếm đâm giữa bụng mình, đầu óc tràn ngập suy nghĩ nhất định không thể thả bọn hải tặc này đi, chỉ cần như vậy thì bọn chúng sẽ không thể làm người mà nàng ta muốn bảo vệ bị thương được.

“Giết người rồi!” Tiểu nhị trong tửu lầu sợ hãi mà hét lớn.

Hai tên hải tặc nhác thấy phía đầu hành lang có bóng người cầm kiếm xuất hiện thì biết đã hết cơ hội, cửa chính đã bị chặn đứng, thế là bọn chúng đành quay vào phòng, định trốn thoát qua đường cửa sổ.

“Bọn chúng nhảy xuống lầu rồi, các ngươi mau đuổi theo!” Liễu Phú Vân bình tĩnh ra lệnh: “Tìm huyện ý, nói hắn mau chóng cho người bao vây bến thuyền, tiểu nhị xin hãy nhanh chóng mời đại phu tới, chưởng quầy, ở đây có thuốc chữa thương không?”

“Tiểu nhân lập tức đi ngay!” Tiểu nhị vội vàng chạy mất hút, chưởng quầy cũng nhanh chân làm việc.

Thẩm Tích thấy cả người mình dần trở nên lạnh lẽo, hai mắt mệt mỏi vô cùng, nàng ta cố gắng chống tay nâng người lên, nói: “Ta lại gây phiền phức cho người rồi, quả nhiên ngươi bảo ta nên rời đi là đúng.”

“Ngươi đừng có nói chuyện.” Liễu Phú Vân nhíu mày, không dám chạm vào người nàng ta.

“Nếu giờ ta còn không nói, thì có lẽ sau này sẽ chẳng còn cơ hội để nói nữa.” Thẩm Tích vẫn rất kiên trì: “Đám hải tặc đó đang lập kể hoạch để ám sát ngươi, ta lại không ngờ bản thân ngu ngốc tới vậy, bị bọn chúng lợi dụng. Có điều ta vẫn nhớ vị trí của doanh trại bọn chúng, là một hòn đảo nhỏ hướng Tây Nam. Quanh đảo có rất nhiều bẫy rập, đám người đó còn thay phiên canh gác, nếu muốn diệt trừ bọn chúng thì ngươi phải cẩn thận chút.”

“Ngươi đừng nói nữa.” Liễu Phú Vân nói: “Đợi đại phu tới là không sao nữa rồi.”

Thẩm Tích lại không nghe được hắn nói gì, nàng ta cảm thấy có lẽ đây sẽ lần cuối cùng mình được nhìn hắn ở khoảng cách gần như vậy, nàng ngẩng đầu, sắc mặt vốn đỏ hồng dần trở nên tái nhợt: “Ta muốn hỏi ngươi, kể cả khi ta dùng tính mạng này để trả giá thì ngươi cũng không thích ta sao? Dù chỉ là một chút thôi?”

Liễu Phú Vân cũng nhìn thẳng vào mắt nàng ta, nói rành mạch mà không hề do dự: “Không.”

“Tại sao vậy?” Thẩm Tích thật sự không cam lòng: “Người kia dù gì cũng đã qua đời rồi, chẳng lẽ ngươi định nhớ nhung nàng ta cả đời sao?”

“Ta không biết.” Liễu Phú Vân nói: “Ta bảo ngươi đi, nhưng ngươi lại thà mất mạng vì ta cũng không chịu đi. Ngược lại cũng thế, chuyện ngươi không làm được thì sao lại yêu cầu người khác làm được chứ.”

Thẩm Tích nhắm hờ hai mắt: “Ta biết rồi.”

Liễu Phú Vân thấy nàng không lên tiếng nữa, thuốc cũng đã tới, hắn nhanh chóng cầm thuốc, bôi lên miệng vết thương qua một lớp y phục.

“Ngươi có thể dùng tiết kiệm một chút đi được không, cái này quý lắm đấy.” Bên cạnh bỗng vang lên giọng nói của Phó Yểu.

Liễu Phú Vân ngẩng đầu lên, thấy Phó quan chủ đã xuất hiện ngay cạnh mình từ lúc nào không hay.

“Quan chủ!” Liễu Phú Vân vừa thấy nàng xuất hiện đã biết Thẩm Tích lần này an toàn rồi.

Phó Yểu nhìn Thẩm Tích, nói: “Mấy hôm trước tiểu cô nương này đã giúp ta một chuyện, hôm nay cũng xem như là trả lại ân tình cho nàng. Có điều ngươi đúng là kẻ vô tình, tiểu cô nương người ta bỏ mạng vì ngươi mà cũng chẳng làm ngươi thương tiếc được chút nào.”

Liễu Phú Vân nói: “Chuyện này ta cũng đâu muốn.”

“Ồ?” Phó Yểu lộ ra vẻ mặt hết sức hứng thú.

“Những chuyện nàng làm đều không phải là chuyện ta muốn.” Liễu Phú Vân nói: “Người chấp nhận bỏ mạng vì ta rất nhiều, cũng chẳng thiếu một người là nàng. Nàng làm vậy chỉ càng khiến ta thấy áp lực hơn thổi.”

“Câu này của ngươi lạ đời thật đấy, này là lần đầu ta nghe được có tên nam nhân lại không thích nữ nhân nhào vào lòng mình.” Phó Yểu nói.

Trên đời này có không ít nam nhân thích được mỹ nhân vây quanh, bọn họ không chỉ muốn một người mà còn muốn một đôi. Cuối cùng một đôi cũng không đủ để khiến bọn họ thỏa mãn, thế là thành ra có tam thê tứ thiếp.

Bọn họ lấy cái danh đa tình ta để che đi sự tham lam của mình, miệng thì nói yêu tất cả nhưng thật ra là chẳng hề yêu ai cả.

“Vì chuyện nợ người khác việc gì đó cũng chẳng phải là chuyện làm người ta vui vẻ gì.” Liễu Phú Vân nói.

“Ngươi có thể trả mà.” Phó Yểu nhún vai: “Nàng vì ngươi mà bỏ mạng, vậy thì ngươi cứ trả mạng lại cho nàng là được. Nói không chừng ngươi còn có thể đuổi kịp Tam Nương ở dưới đó, hai người nắm tay cùng đi đầu thai.”

“Quan chủ cứ nói đùa.” Liễu Phú Vân đáp: “Nếu Phú Vân thật sự làm vậy, một khi gặp được Tam Nương thì Tam Nương chắc chắn sẽ mắng ta. Phú Vân ta chẳng phải kẻ si tình, sẽ không vì để được ở cạnh Tam Nương mà quên đi trách nhiệm mình gánh vác.”

Hắn không chỉ là Liễu Phú Vân, hắn còn là nhi tử của Liễu gia, là thần tử của triều đình, là quan phụ mẫu của bá tánh.

Hắn có nghĩa vụ và trách nhiệm của riêng mình.

Phó Yểu cười nói: “Trước thì có Lưu Vũ Tích “nói là vô tình mà lại có tình”, mà giờ thấy ngươi như này, ta cuối cùng cũng hiểu ý nghĩa thật sự của nó. Tiếc rằng người trên thế gian này đa số đều là “nhìn như đa tình thật ra lại vô tình”.”

Phó Yểu nói xong rồi rời đi.

Nhờ thuốc mà Phó Yểu mang tới, lúc đại phu tới nơi thì Thẩm Tích cũng đã tỉnh lại. Liễu Phú Vân sai người chuẩn bị chỗ ở cho nàng ta, tự mình đứng ra lãnh đạo việc tiêu diệt đám hải tặc kia.

Việc hải tặc khó tiêu diệt có hai lý do chính, một là quan binh trong huyện đa số đều chưa từng thấy máu bao giờ, thứ hai là hải tặc vốn rất xảo quyệt, Liễu Phú Vân đành phải đổi sang cách khác, bắt đầu dùng hải tặc như là một phương pháp để luyện binh.

Thẩm Tích khỏi hẳn thì đã là chuyện của nửa tháng sau.

Vết thương vừa mới khỏi, nàng ta đã chủ động tới chào tạm biệt Liễu Phú Vân.

Hôm đó lúc được hắn bôi thuốc cho, Thẩm Tích nàng đã lấy lại ý thức, những gì Liễu Phú Vân nói với Phó Yểu nàng ta đều nghe được.

Nàng ta thấy rất áy náy.

Có lẽ chỉ khi nàng rời đi thật xa thì mới xem như giúp đỡ cho hắn.

Chuyến đi lần này, nàng ta còn chưa ngắm nhìn hết tam sơn ngũ hồ, chỉ mỗi Bà Hồ này thôi cũng đã dạy cho nàng rất nhiều điều rồi.

“Đời này, Thẩm Tích sẽ không còn gặp lại lang quân nữa.” Thẩm Tích nhìn huyện nha một hồi, giơ cao roi ngựa, rời khỏi chốn này.

Nhân duyên của hai ta, cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở gặp gỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.