Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 95



“Quan chủ, ngài không sao chứ?” Tam Nương cẩn thận hỏi.

Người khác có thể không biết, nhưng nàng ta lại biết rõ, mặc dù quan chủ có cơ thể nhưng vẫn chưa thể coi là hoàn toàn sống lại. Nói chính xác hơn, cơ thể chỉ là thứ để nàng tồn tại giữa đất trời này mà thôi, nàng có thể thoát xác bất kỳ lúc nào.

Lôi điện lại là vật chí dương chí cương nhất thế gian, một khi bị nó đánh trúng, nàng ta lo rằng quan chủ sẽ bị thương.

Phó Yểu đẩy đống bạc trên người xuống, đứng lên, vươn vai một cái rồi mới đáp: “Ta không sao, có điều đạo quan…” Nàng xoay người, nhìn đống đổ nát đang chìm trong biển lửa: “…Phải xây lại rồi.”

“Chuyện này không thành vấn đề, ngài có thể giao lại cho chúng ta.” Trịnh thợ thủ công đã chắc chắn Phó Yểu không có chuyện gì thì chủ động lên tiếng: “Đạo quan của ngài đúng là hơi nhỏ, vài người ở lại còn không đủ, giờ cũng xem như là cơ hội để mở rộng ra.”

“Có thể rộng cỡ nào?” Phó Yểu hỏi.

“Vậy phải xem ngài có thể sử dụng được bao nhiêu đất.” Trịnh thợ thủ công nói: “Chỉ cần ngài lấy được khế đất từ tay quan phủ, ngài muốn xây lớn cỡ nào cũng được. Tất nhiên, bạc dùng để xây dựng đạo quan…”

“Tiền không thành vấn đề.” Phó Yểu biết hắn muốn nói gì, đáp lời hết sức hào phóng: “Dù sao thì Chung Ly cũng có rất nhiều tiền.”

“Vậy là tốt rồi.” Trịnh thợ thủ công hết sức vui vẻ, trên đường tới đạo quan bọn họ sớm đã có ý định này, có điều câu sau của Phó Yểu khiến hắn thấy khá băn khoăn: “Ngài và Chung Ly…”

“Ở một mức độ nào đó thì tiền của y cũng là tiền của ta.” Nợ nhiều không áp thân, nàng có nợ thêm chút cũng không sao.

“Vậy thì…” Trịnh thợ thủ công dường như đã hiểu ra gì đó, nói: “Ngài yên tâm, chúng ta chắc chắn sẽ xây đạo quan của ngài thành đạo quan tốt nhất!”

Bên ngoài vang lên tiếng thôn dân lên núi xem tình hình, Trịnh thợ thủ công không muốn lộ mặt trước người khác, lập tức buông lời tạm biệt rồi nhanh chóng rời đi.

Bọn họ vừa đi, Triệu Hưng Thái và nam nhân gầy đã xách thùng nước chạy vào.

“Quan chủ?” Triệu Hưng Thái thấy Phó Yểu còn nguyên vẹn đứng tại chỗ thì nhẹ nhàng thở phào một hơi: “Sao đang êm đẹp lại có sét đánh xuống vậy chứ?”

Chỗ này của bọn họ là đạo quan, có quan chủ ở đây rồi thì đáng ra không nên xảy ra chuyện gì mới đúng.

“Có lẽ ông trời thấy đạo quan này của ta quá rách nát nên muốn ta xây một cái khác.” Phó Yểu phủi đống bụi bặm bám trên y phục, nói: “Chuyện dập lửa giao cho các ngươi, ta đi ngủ tiếp đây.”

Nàng ung dung rời đi, những người khác hai mặt nhìn nhau một lúc, cuối cùng khi Phương Nhị tới, mọi người đã cùng nhau hợp sức dập lửa.

Mãi tới hơn nửa đêm thì lửa mới tắt.

Mới sáng sớm hôm sau, từ trong ra ngoài đạo quan, ngoại trừ tượng Tam Thanh là còn nguyên vẹn, trên mặt dính không ít tro bụi ra thì tường viện đã đổ mất nửa, hoàn toàn biến thành một đống đổ nát.

“Xem ra thật sự phải đập đi xây lại rồi.” Triệu Hưng Thái nói. Căn nhà như vậy hoàn toàn không thể ở được.

“Vậy xây lại đi.” Tam Nương đã dọn hết đống tiền bạc trên bàn đi.

Nàng ta đột nhiên hiểu ra sao quan chủ yêu tiền như mạng mà vẫn chưa từng sử dụng khả năng của mình để đi kiếm tiền.

“Ta qua tìm Hà thợ mộc nhé?” Đạo quan này trước đây là do Hà thợ mộc sửa, bản thân ông cũng là người khá quen thuộc với nó, sửa chắc cũng nhanh hơn.

“Này thì không cần đâu.” Tam Nương nói: “Các ngươi cứ tự tìm chỗ ở tạm cho mình là được, chuyện xây dựng lại đạo quan đã có người nhận rồi.”

“Hả? Ai vậy?”

Tam Nương chớp mắt, không đáp.

Cuối cùng, người ở đạo quan vẫn ở lại đạo quan.

Dưới sự giúp đỡ của Phương Nhị và các thôn dân khác, xây một căn nhà trúc giản dị ở nơi vốn là nhà bếp không phải vấn đề lớn, cũng tiện dùng cánh cửa bên hông kia cất vào phòng bếp.

Chuyện đạo quan bị sét đánh nhanh chóng truyền đi khắp nơi, ngay cả Đỗ huyện lệnh cũng nghe đến, còn đặc biệt phái người tới dò hỏi.

Hà thợ mộc cũng tới, hỏi thử xem có cần giúp đỡ gì không. Ý của ông là muốn giúp đỡ xây dựng lại đạo quan, không cần tiền công. Tam Nương lại tỏ vẻ quan chủ đã có sắp xếp, tới lúc đó nếu cần sẽ báo cho ông sau, vậy nên ông đành phải trở về.

Bá tánh tới xem đạo quan hết đợt này tới đợt khác, trong đó cũng không phải không có người buông lời châm chọc mỉa mai, nói rằng đạo quan này làm chuyện gì trái với lương tâm nên mới bị ông trời trừng phạt. Có điều đa số trong đó vẫn là khách hành hương, mỗi người đều quyên một đống tiền ngay trước bàn thờ Tam Thanh.

Tam Nương mang đống tiền đó bỏ vào rương công đức, sau đó cộng thêm tiền trước đó rồi ôm tới tìm quan chủ.

Nàng ta vừa tới đã thấy Phó Yểu đang nằm ngủ trên tảng đá sau núi.

Tam Nương gõ vào cục đá bên cạnh, xem như là đang gõ cửa: “Quan chủ, đống tiền này làm gì đây?”

“Mang tới rừng hòe hết đi.” Phó Yểu nhắm mắt lại: “Trước khi đạo quan được xây xong, tất cả tiền bạc đều mang tới đó.”

“Được.” Tam Nương đáp lời, không đi ngay mà im lặng nhìn nàng.

Một lúc sau, Phó Yểu mới “chậc” một tiếng: “Có chuyện gì thì nói đi.”

“Lý do đạo quan bị sét đánh là vì đống tiền bạc này sao? Lý do mà trước kia ngài lúc nào cũng không có tiền cũng là vì thế?” Tam Nương hỏi. Với năng lực của quan chủ, muốn trở thành người giàu có khắp một vùng thật sự rất đơn giản.

“Đúng thế.” Phó Yểu không chút do dự mà thừa nhận.

“Vậy thì không phải tiền trong tay ngài cần tiêu hết trong thời gian ngắn sao?”

“Không phải tiêu hết, mà là chúng nó không được phép thuộc về ta. Tiền cầm đi mua trang sức, trang sức là của ta thì cũng không được, nếu bạc là dùng để xây đạo quan, trên danh nghĩa đạo quan cũng là của ta, có điều thực tế nó thuộc về các bá tánh thì được. Nói thẳng ra là, ta không được có tiền.” Phó Yểu nói.

Tam Nương lúc này đã hiểu.

Nàng ta không hỏi lý do là gì, chỉ cần biết quy tắc của nó là được, nếu hỏi thêm nữa sẽ đi quá giới hạn mất.

“Giờ ta tới rừng hòe đây.” Nàng ta lặng lẽ ôm đống tiền, chuẩn bị rời đi, Phó Yểu lại đột ngột ngồi dậy trên tảng đá: “Bạc để lại cho ta, lần này thì không cần đưa tới rừng hòe vội.”

Tam Nương không hiểu tại sao nàng lại đột nhiên thay đổi ý định, có điều vẫn đưa rương tiền cho nàng.

Phó Yểu ôm rương tiền tới nhà hàng xóm bên cạnh, Chung Ly hình như là vừa mới về.

Nàng bước vào đã thấy y đặt một khối ngọc thạch lên giá đựng.

“Đó là gì vậy?” Phó Yểu tới gần, tất cả đều là các loại đá quý với kích cỡ lớn nhỏ khác nhau. Có một số đã được điêu khắc thành hình dáng, lấp lánh vô cùng, số còn lại vẫn còn nguyên ở dạng thô, dính đầy bụi đất: “Hồng bảo thạch, phù dung thạch, đá mắt mèo, ngọc hòa điền, sao lại có nhiều đá quý vậy? Không phải là ngươi đi tới chỗ nào đó rồi mang về một cục đá đấy chứ?”

Chung Ly đặt hết đá quý lên giá đựng, liếc mắt nhìn nàng một cái: “Ngươi tới đây có chuyện gì?”

“Tất nhiên là tới trả nợ.” Phó Yểu lắc lắc rương tiền trong tay, chứng minh mình không hề nói dối: “Tiện thể muốn ở nhờ một thời gian. Ngươi cũng biết đạo quan của ta đã bị sét đánh mất rồi còn gì, muốn xây lại cũng phải cần một thời gian, ta không còn nơi nào để đi hết.”

“Biết bản thân Ngũ tệ tam khuyết mà còn muốn ôm tiền, ông trời quả nhiên không đánh oan ngươi.” Chung Ly vừa nói vừa đi sâu vào bên trong mộ.

*Ngũ tệ tam khuyết: một loại mệnh mà các nhà tướng số, phong thủy đều phải chịu do đã tiết lộ quá nhiều thiên cơ.

“Ngươi biết rồi hả?” Phó Yểu thả rương tiền trong tay xuống: “Đúng là ta Ngũ tệ tam khuyết, nhưng giờ thì ta là người. Chỉ cần là người thì đều có dụ.c vọng, ngươi dám nói ngươi không có đi? Vậy nên ngươi cũng đừng có mà chê bai ta. Giờ ta phải tới quan tài bằng ngọc của ngươi ngủ chút, an ủi tinh thần, không có việc gì thì đừng qua làm phiền ta.”

Đối mặt với nữ nhân xem nhà người khác như nhà mình này, Chung Ly cũng phải dừng bước, xoay người nói: “Nói vậy nghĩa là việc gì cũng có một đường sinh cơ. Sao ngươi lại Ngũ tệ tam khuyết?”

Cũng chính vì điểm này nên trước đó khi nàng chạm vào tiền bạc của y, y mới không ra tay ngăn cản.

“Vì muốn có thứ gì đó thì phải trả bằng một cái giá tương ứng. Đó chính là cái giá mà ta phải trả.” Phó Yểu nói xong thì lập tức chui vào trong.

Chung Ly đứng yên tại chỗ, sau đó xoay người đi về một cái giá đỡ khác, lấy tấm mệnh trát từ trên đó xuống.

Nếu như Phó Yểu ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra, sinh thần bát tự và họ tên được viết trên tấm mệnh trát đó chính là của nàng.

Trên mệnh trát viết rằng người này có mệnh chết yểu. Ngũ tệ tam khuyết, không có mạng.

Chung Ly nhớ lại vẻ mặt ngoài ý muốn của Phó Yểu khi nhìn thấy giọt nước mắt kia ở cạnh vực núi, cuối cùng vẫn đặt mệnh trát xuống giá gỗ lần nữa.

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào, điều tra chút là biết.



Phó Yểu rất thích ngọc quan của Chung Ly. Nó có thể dưỡng hồn, dù rằng linh hồn nàng cũng không cần dưỡng gì cả, có điều đó cũng chẳng phải là trở ngại để nàng hưởng thụ cảm giác linh hồn mình được bồi bổ.

Một khi nàng bình tĩnh, tiếng động xung quanh dù nhỏ cỡ nào nàng cũng có thể nghe được.

Ví dụ như côn trùng đang kêu râm ran bên ngoài, tiếng lá cây xào xạc, cùng với mùi rượu thoang thoảng bay trong gió.

Phó Yểu không hiểu về rượu lắm, tuy uống khá nhiều nhưng trình độ vẫn chỉ thuộc dạng gà mờ. Mùi hương rượu bay trong không khí này cực kỳ bí ẩn, tuy chỉ có một chút mùi thôi nhưng lại làm nàng ngứa ngáy trong lòng.

Nàng đứng dậy, ngửi mùi rượu thoang thoảng, đi về phía mùi hương đang tỏa ra, cuối cùng, nàng phát hiện một đàn nhỏ dùng bình sứ mỏng giữ rượu trong hầm rượu của Chung Ly.

Loại rượu này có màu đỏ, dưới ánh sáng của dạ minh châu, thậm chí còn có thể nhìn thấy màu sắc xinh đẹp bên trong xuyên qua lớp vỏ mỏng của bình sứ.

Phó Yểu ngửi dọc miệng bình một chút, quyết định giúp Chung Ly nếm thử mùi vị của nó như thế nào.

Hầm rượu của Chung Ly rất lớn, góc trong đặt mấy đàn, trên tường là dụng cụ để uống rượu, có loại bằng gốm, sứ, vàng, bạc, thủy tinh, ngọc…

Phó Yểu cầm một ly thủy tinh lên, rót rượu, rượu màu đỏ thắm vừa chảy ra ngoài đã tỏa ra một mùi hương kỳ lạ. Nàng khẽ nhấp một ngụm, chất lỏng trôi thẳng xuống bụng, để lại mùi hương quanh quẩn trên môi.

“Rượu ngon.” Không ngờ Chung Ly còn cất giấu báu vật như thế này.

Phó Yểu tiếp tục uống hết chỗ rượu trong ly, sau đó cầm bình rượu đi tìm Chung Ly, định hỏi y xem rượu này bao nhiêu tiền, nàng muốn mua.

Kết quả nàng càng đi lại càng say, còn chưa ra khỏi hầm rượu đã không chịu nổi nữa, cơ thể ngã sang một bên.

Một lúc sau, cửa hầm rượu mở ra, Chung Ly bước vào.

Y không để ý tới bình rượu đang lăn lông lốc dưới chân, chỉ ngồi xổm xuống bên cạnh Phó Yểu.

Nữ nhân trước mặt đã hoàn toàn say khướt, một cánh tay lộ ra khỏi ống tay áo, làn da trắng nõn dưới ánh sáng của dạ minh châu hiện lên cảm giác mát lạnh và trơn bóng.

Có điều Chung Ly vẫn biết, cơ thể này không phải của Phó Yểu, đây chỉ là một cái xác nàng mượn để dùng tạm mà thôi.

Y vươn tay, né qua vị trí giữa mày, chạm vào mệnh môn, sau đó nhắm hai mắt lại.

Sau khi lớp sương mù dày đặc tan đi, y thấy một thiếu nữ ngồi dựa vào gốc cây Bạch Quả, đang ôm chân khóc thút thít.

Y muốn tới gần để nhìn rõ bộ dáng của thiếu nữ đó, nhưng thiếu nữ lại ngẩng đầu lên, dường như đã phát hiện ra sự có mặt của y, mở miệng nói: “Nhìn trộm quá khứ của người khác như vậy hình như không phải việc quân tử nên làm.”

Sau đó, chỉ trong nháy mắt, Chung Ly mở mắt ra, trước mặt y là Phó Yểu vừa gỡ dải lụa trên mặt xuống, đang mỉm cười nhìn y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.