Mấy ngày nay, Dương Chiêu thường hay nhớ lại những ngày tân hôn trước đây. Khi đó bọn họ còn ở Vương phủ, mỗi lần hắn từ trong cung trở về, A Yên luôn đứng ở cửa Vương phủ chờ hắn, cho dù đông sang hay xuân về, ngày nào cũng như ngày nào, nàng vẫn đợi. Hắn nhớ thê tử của hắn thân thể yếu ớt, cũng từng khuyên bảo mấy lần, nhưng A Yên chỉ nở nụ cười, có chút ngượng ngùng, nhưng ánh mắt lại sạch sẽ trong suốt: “Ta muốn nhìn thấy chàng sớm hơn một chút, nhìn nhiều cũng không thấy chán”.
Khi đó còn trẻ, thế giới của A Yên rất đơn giản, chỉ có một người duy nhất là hắn. Nhưng hắn không giống. Hắn còn Giang sơn xã tắc, còn bách tính thần tử của hắn. Nắm giữ càng nhiều thì trách nghiệm càng nặng. Ngày đổi sao dời, cảnh còn người mất, rất nhiều chuyện thay đổi, cũng rất nhiều người thay đổi. Chỉ có A Yên vẫn cố chấp ôm lấy quá khứ, ôm khư khư lấy lời thề của hắn ngày tân hôn, cũng từ chối thay đổi, không chịu trưởng thành. Nhưng chỉ vì vậy, hắn ở chung với A Yên liền cảm thấy quá mệt mỏi. Nhưng đến khi thật sự từ bỏ nàng, lại giống như miễn cưỡng cắt đứt một đoạn kí ức kia mới thật sự đau đến điếng lòng.
Đêm khuya yên tĩnh, Dương Chiêu ở lại trong cung của Trần Vận, ôm thiếu nữ nhu nhược dịu dàng trong lồng ngực, hoảng hốt cùng thất vọng nghĩ. Trong cung tuy nhiều nữ tử, Hoàn phì Yến gầy*, mỗi người một vẻ, có thể làm hắn vui lòng, cũng khiến cho hắn có rất nhiều niềm vui. Nhưng chỉ có thể làm cho hắn đau, hắn hận, hắn yêu hận tiễn thoái lưỡng nan thì chỉ có một người…
*Trong văn học, Triệu Phi Yến thường được so sánh với đại mỹ nhân thời nhà Đường là Dương Ngọc Hoàn, với câu ví nổi tiếng Hoàn phì Yến sấu (環肥燕瘦). Câu nói đó nói đến vẻ đẹp đẫy đà của Dương Ngọc Hoàn, trong khi Triệu Phi Yến được biết đến với thân hình nhẹ nhàng, uyển chuyển như bay như lượn tựa chim yến. (nguồn sưu tầm "FB: Góc nhỏ của Lan".)
Ngày ấy, sau khi hắn và A Yên cùng giường, nàng lại không đi tìm hắn. Không, đừng nói là sau này, ngay cả lúc lấy…. Dương Chiêu hừ lạnh một tiếng, lồng ngực có chút bực tức.
Trần Vận mẫn cảm cảm nhận được, nửa ngồi dậy, bàn tay nhỏ đặt trên lồng ngực cứng rắn, tóc đen xoã dài xuống, đuôi tóc đảo qua làn da của hắn có chút ngữa: “Bệ hạ, chàng có tâm sự?”
Dương Chiêu thấp giọng cười, giọng nói ôn nhu nói: “Không có gì, đều là chuyện vặt ở triều đình, nàng không cần suy nghĩ nhiều”.
Trần Vận ngoan ngoãn gật đầu, nằm trên lồng ngực ấm áp của hắn.
Tâm tư Dương Chiêu lại bay tới một đêm kiều diễm giống như mộng kia. Đã…lâu lắm rồi. Hắn đã thật lâu không nghe được thanh âm quen thuộc kêu hắn là ‘Phu quân’, dường như đó như là một giấc mộng cũ, hắn đến vui mừng cũng không cảm giác được, chỉ thấy lòng đau. Chuyện cũ dồn dập trở về, chớp mắt đem hắn đánh tan.
Ngày tân hôn triền miên ân ái, Bắc cảnh lưu vong cũng không rời bỏ, lần đầu chấp chính là hậu thuẫn của ta. Vì sao, vì sao ta với người lại đi đến bước đường này?
Nếu nàng không cố chấp, cũng không cay nghiệt thì thật tốt. Ngày đó, khi cảm xúc mãnh liệt qua đi, Dương Chiêu khẽ vuốt mái tóc như nữ tử Như Vân, yêu hận qua đi, tưởng niệm bất quá cũng chả cần nhớ đến, lòng liền sinh ra cảm khái: “A Yên, trẫm cùng nàng đều đã già rồi”.
Vốn chỉ là những câu trêu trọc trong hồi ức năm xưa. Nhưng A Yên nghe xong, vẻ mắt lười biến cùng với ung dung liền đổi thành không vui, nàng đột nhiên đẩy mạnh hắn ra đứng dậy, vén mái tóc dài, quay đầu hướng hắn lạnh lùng nói: “Ngươi mới già, ngươi đã lớn như vậy rồi có biết nói chuyện hay không?” Sau đó nàng sẽ khoác áo khoác lên, ngay cả đầu cũng không quay lại mà bước ra ngoài. Lưu lại một mình hắn với gương mặt vừa tức vừa giận.
Hắn sinh ra đã cao quý, hiện giờ lại là chân long thiên tử cao quý, chưa từng có nữ nhân nào dám lạnh nhạt với hắn như vậy. Sau khi thị tẩm, không hầu hạ hắn mặc quần áo rửa mặt thì thôi đi, vậy mà lại bỏ hắn ở lại một mình.
Sau khi hết tức giận rồi, hắn lại cảm thấy buồn cười. A Yên thật sự…vĩnh viễn không trưởng thành.
Trần Vận thấy sắc mặt biến ảo của hắn, bỗng nhiên tức giận, lúc lại bất đắc dĩ, lúc lại ôn nhu thâm tình thì trong lòng càng ngày càng lạnh, phản phất như mất đi cảm giác, lại dường như càng thêm đau đớn.
Ở bên cạnh Dương Chiêu làm bạn với hắn lâu như vậy, nàng sao không biết, hắn vốn không phải nghĩ đến chính vụ trên triều.
Bàn tay của Trần Vận âm thầm nắm chặt, chặt đến mức móng tay ghim vào lòng bàn tay, nhưng nụ cười trên mặt không hề biến mất, nàng mở miệng nói: “Bệ hạ, chàng nói xem, tiểu hoàng tử của chúng ta sẽ giống chàng hơn hay giống ta hơn?”
Dương Chiêu không chút nghĩ ngợi liền đáp luôn: “Giống nàng tự nhiên vô cùng tốt”.
Trần Vận trong lòng giật mình. Giống nàng sao…Hay vẫn là giống tỷ tỷ thì đúng hơn?
Từ khi nàng phát hiện hoàng thượng luôn luôn tìm hình bóng tỷ tỷ trên người nàng, nàng lại như rơi vào tù lao không thoát ra được. Mặc kệ hoàng thượng nói cái gì, làm cái gì nàng cũng sẽ liên tưởng tới tỷ tỷ, càng liên tưởng nàng lại càng thêm buồn phiền. Đặc biệt là sau khi có thai, vốn thân thể nàng không được khoẻ, mỗi lần nghĩ đến chuyện đó, mối hận và lòng phẫn nộ gặp nhau thì lại càng thêm ưu sầu.
“Bệ hạ…” Trần Vận đột nhiên thở dài, ôm chặt lấy nam tử bên cạnh.
Dương Chiêu trấn an vỗ về lưng của nàng, ôn nhu hỏi: “Làm sao vậy?”
Trần Vận lắc đầu, chôn mặt vào lồng ngực vững chắc của hắn, âm thanh run rẩy: “Không…chẳng qua thiếp cảm thấy, thiếp thân thật sự không thể rời bỏ người”.
“Nha đầu ngốc” Dương Chiêu cười, vỗ nhẹ nàng: “Trẫm sẽ vĩnh viễn bầu bạn bên cạnh nàng”.
Vĩnh viễn sao? Hắn cũng đã từng nói như vậy với tỷ tỷ. Trần Vận dung sức gật gật đầu, nước mắt nơi hốc mắt rơi càng nhiều, bi ai mà đau xót.
*
Hôm nay, Dương Chiêu cùng với mấy vị đại thần thảo luận quốc gia đại sự, mãi đến tận đêm khuya mới kết thúc. Các đại thần xin cáo lui, hắn liền dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Lưu công công thấy vậy, thử mở miệng đoán ý hỏi: “Bệ hạ, người hôm nay có muốn đi đến cung của Huệ phi nương nương không?”
Dương Chiêu không nói. Lưu công công liền hiểu. Chỉ có hôm bệ hạ không muốn đi vào hậu cung mới im lặng thế này, liền lặng lẽ lui xuống.
Dương Chiêu bỗng nhiên mở mắt: "Lật bài tử thôi*"
*đây là lật bảng hiệu các phi tử để thị tẩm nha:3
Lưu công công ngẩn ra. Mấy tháng nay, Huệ phi nương nương hầu như độc chiếm thánh sủng, hoàng thượng cực ít khi đến cung của các nương nương khác, chứ đừng nói chi những cung phi dựa vào vận khí lật bài tử để thị tẩm.
Đêm nay thấy hoàng thượng có nhã hứng này, Lưu công công lớn tiếng gọi người đem bài tử của phi tử trong hậu cung trình lên. Dương Chiêu tuỳ ý lật một tấm bài tử, nhìn thoáng qua tên phi tử rồi để lại. Lưu công công nhìn thấy vậy đầu óc liền mơ hồ, hắn không biết hoàng thượng muốn làm gì. Dương Chiêu lại lật tấm thứ hai, lần thứ hai để lại. Cái thứ ba, thứ tư…. Cuối cùng, Dương Chiêu nhăn chặt lông mày, trầm mặc một lúc lâu mới thờ ơ hỏi: “Sao không thấy bài tử của Cảnh Hoa cung?”
Trong lòng Lưu công công không ngừng kêu oan -- người là do ngài phế, lúc đó ngài liền mang một bộ dáng như có thâm cừu đại hận, giờ ai còn dám đêm bài tử của Trần Yên để vào chứ? Trong lòng kêu oan, nhưng cũng chỉ là trong lòng Lưu công công lén lút thôi, trên mặt cẩn thận nói: “Chắc tiểu thái giám không hiểu chuyện nên đã quên, mong bệ hạ thứ tội”.
Lưu công công len lén liếc mắt nhìn biểu cảm của Dương Chiêu, thử dò xét hỏi: “Hoàng thượng…Có phải báo cho Trần nương nương tiếp giá không?”
Dương Chiêu khẽ hừ một tiếng, lành lạnh nói: “Không cần. Tính khí của nàng rất lớn, trẫm đi cũng chả được nàng để ý một phân” Giọng điệu của hắn cực khì bất mãn, thậm chí còn mơ hồ mang theo uất ức.
Lưu công công đi đằng sau lưng hắn, cùng hắn bước ra Dưỡng Tâm Điện. Hai tên tiểu thái giám phía sau theo hầu nhìn thấy chủ nhân đi rồi liền chụm đầu ghé tai nhau nói chuyện.
“Lưu công công lại đổ hết tội lên chúng ta rồi. Lúc đó rõ ràng chính hắn nói hoàng thượng đã rất chán ghét phế phi Trần thị, giờ thì tốt rồi, người cũng hồi cung, nhìn hoàng thượng vẫn còn rất để ý đến nương nương nha”.
“Ngươi thử nói xem, Trần phế phi…còn có khả năng xoay người không?”
“Khó nói lắm. Ai, chỉ sợ hậu cung sau này không được yên bình rồi…”
*
Cảnh Hoa Cung.
Trong phòng đốt mấy ánh nến, ánh nến sáng như ban ngày. A Yên đem gương Cổ Đổng đặt lên đùi, cúi thấp đầu, soi gương kiếm tóc bạc trên đỉnh đầu, nhưng tìm nửa ngày cũng không thấy một sợi, liền ép buộc Lão Cổ Đổng mở ra chứ năng nhuộm tóc còn đang bị khóa, bất chấp tất cả, nhuộm hết lại mái tóc thành mái tóc đen óng xinh đẹp.
Lão Cổ Đổng nhịn không được nhổ nước bọt: “…Hoàng đế nói với ngươi nhiều lời như vậy, ngươi hoàn toàn không yên lòng. Nhưng chỉ có một câu này, ngươi ngược lại nhớ mãi không quên”.
A Yên chậm rãi nói: “Đương nhiên, nếu như ngươi tu luyện thành hình người, đến lúc đó ngươi liền tuỳ tiện tìm một vài nữ nhân trưởng thành mà thử một lần, nữ nhân từ mười tám đến tám mươi tám tuổi, nếu ngươi khen người ta đẹp lại nhìn thật trẻ tuổi, giá trị hảo cảm của ngươi sẽ tăng vụt. Còn nếu dám nói người ta già rồi, giá trị hảo cảm thình thịch rớt xuống. -- tiểu cô nương, a di cùng Lão thái thái, đều giống nhau thôi”.
Lão Cổ Đổng liền học giọng nói lười biếng khinh bỉ của A Yên, hừ một tiếng: “…Nữ nhân nông cạn!”
A Yên cười cợt, nói tiếp: “Hai ngày nay, ta vẫn đang suy nghĩ một chuyện”.
Lão Cổ Đổng: “Ngươi suy nghĩ cái gì?”
A Yên: “Con người sinh ra vẫn phải có giấc mơ của mình, ta ở trong cung cả ngày cũng không phải một chuyện hay”.
Lão Cổ Đổng: “…Sau đó?”
A Yên thờ dài nói: “Ta nghĩ làm chủ hậu cung”.
Lão Cổ Đổng hơi kinh ngạc: “Không nhìn ra được, ngươi còn có giấc mơ làm mẫu nghi thiên hạ”.
A Yên nhíu mày, kì quá nhìn Lão Cổ Đổng hỏi: “Ta vì sao phải là mẫu nghi thiên hạ? Ta nghĩ để các tần phi thái giám các tiểu cung nữ kia cả ngày xếp hàng tán thưởng sắc đẹp tựa như tiên tử của ta, khen ta mỹ nhan thịnh thế, thấy ta cũng không cần nương nương thiên tuế hay lại tham kiến nương nương, mà là hô to nương nương ngày hôm nay thật đẹp. Như vậy ta rất là cao hứng, sẽ ban thưởng cho bọn họ, những ngày tháng này cỡ nào đẹp”.
“…”
Một lát, Lão Cổ Đổng tằng hắng một cái: “Có giấc mơ…tóm lại vẫn là tốt hơn”.
A Yên mỉm cười.
Lão Cổ Đổng lại nói: “Cho nên, ngươi nghĩ kĩ xem nên sống cùng hoàng đế như thế nào rồi hả?”
A Yên thả tấm gương xuống, chậm rãi đứng lên. Dùng hai bàn tay, cúi đầu nhìn dáng người linh lung. Giơ tay lên khẽ vuốt những chỗ mà nàng chăm sóc mấy ngày gần đây, rốt cuộc gò má đã khôi phục sự non mềm co giãn.
“Mỗi con hồ ly tinh đều có giấc mơ là hoạ quốc yêu cơ”. A Yên xoay người, ánh mắt đầy ẩn tỉnh, đường cong nhẹ nhàng dường như xuất hiện sau lớp tơ lua, nhẹ nhàng động vào tấm gương Cổ Đổng, khoé môi giương lên, ôn nhu nói “…Còn bạo quân là ai, ngươi có thể không cần quan tâm”.
Lão Cổ Đồng thở dài, tay nhỏ ôm lấy đầu: “Ký chủ, ngươi muốn phóng điện với ta cũng vô dụng thôi, ta chưa thành hình người, cũng không có tâm”.
A Yên sung sướng cười một tiếng, cầm lấy tấm gương, hôn lên mặt kính: “Cho nên ta mới yêu thích ngươi”.
Lão Cổ Đổng nhanh chóng im tiếng. Một lát sau, quả nhiên nghe thấy bước chân đang tiến gần, cuối cùng dừng lại ở bức rèm che ở bên ngoài. A Yên nửa ngồi nửa nằm trên giường, tóc đen từng sợi khoác ở đầu vai, tự do rơi trước ngực, con ngươi xinh đẹp mang theo vài phần lim dim buồn ngủ, tựa như bức hoạ cung nữ ngày xuân.
Dương Chiêu đứng đợi nửa khắc, không nghe thấy động tĩnh gì liền vén rèm đi vào. Vừa vào liền nhìn thấy dáng vẻ đó của A Yên, hắn hừ lạnh một tiếng: “Giá trị của nàng càng lúc càng lớn rồi”.
A Yên hững hờ nói: “Lại không có Thái giám không đến truyền lời nói là ngươi muốn tới”.
Dương Chiêu cau mày: “Trẫm chưa hạ lệnh cấm túc nàng, vì sao nàng lại ở Cảnh Hoa Cung đóng cửa không ra?” Là vì sao…vì sao nàng chậm chạp không tới gặp hắn?
A Yên nói: “Đóng cửa cung không ra ngoài, có thể chặn được rất nhiều chuyện phiền toái. Ta vừa ra cửa, chân trước vừa đi, chân sau nhân gia lại phát bệnh đau thắt lưng mà chấn kinh, thì ngươi lại chỉ trích ta gây song gió?”
Dương Chiêu mập mờ nói: “Ở trong lòng nàng, trẫm chính là người không nói đạo, không rõ thị phi như vậy sao?”
A Yên đầy hứng thú nhìn hắn một lúc, lắc lắc đầu. Dương Chiêu vừa mới thở dài một hơi liền nghe nàng nói: “Ở trong lòng ta, ngươi là người có mới nới cũ, đứng núi này trông núi nọ, lòng lang dạ sói, vì lợi ích của bản thân mà làm hại người khác”.
Mỗi một chữ nàng nói ra, sắc mặt của hắn liền khó xem thêm mấy phần, cuối cùng mặt hắn xanh lại. Hắn đến gần thêm vài bước, nâng cằm của nữ nhân không biết tốt xấu kia lên, cười lạnh nói: “Nếu nàng đã nghĩ như vậy, sao ngày đó lại giữ trẫm lại? Nàng có ý đồ gì?”
A Yên vuốt ve bàn tay đang đặt trên cằm của nàng: “Thân thể của ngươi”
…
“Kỳ thực ta cũng không trách ngươi. Có dung nhan đẹp nhưng trong lòng vô tình, cũng luôn muốn thoả mãn từng ngày. Thời trẻ qua mau, ngươi không thể như thế ngàn ngày được. Đây đều là thái độ của người bình thường.
Dương Chiêu nâng khoé môi lên, nụ cười kia nhưng lại cay đắng đến vậy. Trong lòng vô tình? Nếu hắn vô tình, cần gì phải đón nàng hồi cung, cần gì phải vì nàng mà phải đối đầu với văn võ bá quan trên triều, tối nay cần gì phải tha thiết mong chờ chạy tới rồi lại bị khinh bỉ như vậy chứ?
A Yên lười biếng đứng dậy, dáng người gầy gò yểu điệu, dãng nhan tuyệt lệ Thanh Diễm, ngoại trừ cái trán và khoé mắt đã hiện ra những hoa văn năm tháng lưu lại, căn bản không thấy được nàng là nữ nhân đã qua tuổi ba mươi. Khuôn mặt đẹp như vậy, tựa như thiếu nữ mà hắn đã chôn sâu đáy lòng. Người hắn yêu duy nhất, A Yên của hắn.
“Giải thích với ngươi nhưng không phải là yêu ngươi." A Yên đi tới trước mặt hắn, ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Ngươi có biết, đêm đó ta rời cung, ở đây ngươi đã nói, từng câu từng chữ, khắc cốt ghi tâm… Đến nay, khi nhớ đến, thân thể này của ta vẫn rất khó chịu vô cùng. Hoàng thượng, câu nói hại người kia, giết người trong vô hình của ngươi, thà rằng ban cho ta một ly rượu độc, có lẽ còn nhân từ hơn đó”.
Ở trong cơ thể Trần Yên, trước và sau khi nguyên chủ rời đi thì nàng ta đã mất hết cả niềm tin và hi vọng. Cái loại lạnh giá kia, lạnh đến cốt tuỷ, lạnh đến máu không thể lưu thông. Cho dù linh hồn của nguyên chủ đã tan thành may khói nhưng tâm đã chết này của nàng ta đã như mọc rễ nảy mầm.
Yêu là thế nào, mà hận là ra sao? Sau khi thần hồn tiêu tan mà còn để lại cảm tình lãnh lẽo như vậy.
Dương Chiêu đau lòng đứng dậy, giọng nói trầm trầm đau đớn nói: “Trẫm đã cho nàng cơ hội, từ hoàng hậu rồi đến quý phi, lại đên --"
"-- đến tội nhân Trần thị, phế phi Trần thị. ” A Yên cắt lời nói của Dương Chiêu.
Dương Chiêu nhìn chằm chằm nàng. Sau một hồi trầm mặc, hắn mở miệng, nhưng chỉ nói được đúng ba từ: “Nàng hận trẫm?”
A Yên nhàn nhạt nói: “Hận thì không đến nỗi. Nhưng thật sự là không thích…nhìn ngươi lấy một cái. Ban đầu ta mang trọng bệnh mà mằn trên giường, còn lại một hơi tàn, người liền không chờ ta nuốt trôi cơn giận này mà xuống tay với Trần Vận. Ngươi cố ý muốn ta chết mà không được nhắm mắt? Ngươi đối với ta đã lập một lời thề một đời một kiếp. Chính ngươi đưa ra lời thề trước, lại trách cứ ta không tuân thủ lời hứa hẹn mà buông tay. Vẫn là ngươi thuận miệng hứa hẹn nhưng cuối cùng lại chỉ trích do ta…”
Dương Chiêu giễu cợt nở nụ cười nhẹ, xoay người như muốn chạy: “Thì ra, cho nàng trở về là trẫm sai”.
“Đến thì cũng đã đến rồi, liền đi như vậy sao?...Ngủ một lần, thiếu một lần, lần tới nếu đến ta còn muốn ra điều kiện đó” A Yên nhạt nhạt nói.
Dương Chiêu không muốn dừng lại. Có thể giọng nói kia mềm mại đến tận xương, nhưng lại làm cho hắn nhớ tới đêm triền miên đó, không khí xung quanh đột nhiên nóng lên, ánh đèn mập mờ, trong nháy mắt liền trở nên ám muội. Hắn rốt cuộc cũng quay đầu lại.
A Yên cười cười nhìn hắn, làm như nàng cảm thấy rất thú vị, khẽ lắc đầu một cái, âm điệu có cút kéo dài: “Chỗ này của ta rất chán ghét ngươi…” Ngón tay ấn vào trong lồng ngực, chậm chạp rời về phía bên cạnh, gỡ bỏ vạt áo: “…nhưng thân thể không hẳn chán ghét ngươi, nếu ngươi có thể lấy lòng ta, nói không chừng ta còn vô cùng yêu thích ngươi đó”. Mày liễu nâng nâng lên một cái, ánh mắt quyến rũ, mang theo vài phần trách cứ: “Muốn cự tuyệt còn hoan nghênh, đạo lý dễ hiểu như vậy còn cần ta dạy cho ngươi sao?”
Dương Chiêu liền nhanh chân đi về phía nàng, trên mặt vẫn là nét căng thẳng, đứng đó nhìn hết sức nghiêm túc. Thời điểm khom lưng ôm lấy nàng, ôm nàng lăn xuống giường, lồng ngực truyền ra tiếng tin đập gấp gáp, nhưng hiện tại hắn lại nôn nóng muốn dập hoả. A Yên tuỳ ý để hắn ôm, vẫn như trước cười rất tuỳ ý. Này là được rồi. Nàng rất yêu thích nam nhân biết nghe lời.