Một năm, A Yên vẫn bặt vô âm tín. Trong cung tới tới lui lui, lục soát không biết bao nhiêu lần, hồ nước ở Ngự Hoa Viên cũng bị rút cạn, ngay cả nhiều giếng cạn bị bỏ hoang nhiều năm cũng đều bị lật cả đáy lên trời.
Không có.
Không thu hoạch được gì.
Nữ nhân này bỗng dưng mất tích. Hậu cung quanh năm vô chủ, tựa như một toà thành hoa mỹ trống không.
Nhạc Lăng Tiêu đã có thói quen một mình cô độc ngủ, cũng có thói quen trong mơ nhìn thấy nữ nhân luôn tự nói mình đã phi thăng thành tiên kia. Bất kể cảnh tượng trong mơ như thế nào, người kia đều có bề ngoài xinh đẹp, vẻ đẹp tinh xảo, không tìm thấy một khuyết điểm nào, khi cười lên có mấy phần hững hờ thích ý, phảng phất thế gian trăm việc vạn sự đều không thể khiến nàng chú ý đến.
Hắn... Rất nhớ nàng.
Tình ý đối với nàng dù cho khởi đầu là vì dung mạo tuyệt mỹ, nhưng đến hiện tại, hắn nhớ đến nhất không phải là thân thể ôn hương nhuyễn ngọc đó mà là muốn nghe một chút giọng nói của nàng. Cho dù nàng thỉnh thoảng ương bướng, làm hắn tức giận cũng không sao cả.
Trong lòng lúc nào cũng tràn ngập phẫn nộ, dù sao cũng tốt hơn bây giờ trong lòng trống rỗng, khác nào một cái động bị phá hủy đâu, cho dù vinh hoa phú quý nhiều hơn, hay quyền thế ngập trời cũng không thể lấp kín khoảng trống đó.
Hắn không hiểu.
Trên người A Yên có rất nhiều bí mật. Từ trong cung trở lại phủ tướng quân thì Đại tiểu thư kiêu ngạo thẳng thắn lúc trước giống như hoàn toàn biến thành người khác.
-- vô liêm sỉ, vô tâm vô phế, còn tự luyến thành cuồng, cả ngày đối mặt với gương trang điểm, nhìn mặt mình thì thâm tình mê luyến, nhìn người khác thì liền qua loa bạc tình.
Hắn thường xuyên nhớ tới buổi tối nóng bỏng kiều diễm nơi núi hoang thôn dã kia, hắn từ trong mộng xuân tỉnh lại, một bóng dáng động vật nho nhỏ trong bóng tối lóe qua, hắn tưởng rằng con thỏ nhỏ bị bắt lúc trước bỏ chạy, buổi sáng lại phát hiện người bên gối không cánh mà bay, đến khi gặp lại đã là quý phi muôn vàn sủng ái, độc nhất vô nhị trong cung.
Còn con vật kia đúng là thỏ sao? Hắn nhớ được, bóng dáng kia giống như con báo, hoặc là hồ ly. Nữ nhân kia dù là cử chỉ hay hành vi đều mang cảm giác yêu phi hại nước hại dân.
Đã từng cảm thấy A Yên ăn nói lung tung bậy bạ, tưởng chừng là những lời vu vơ không đầu không đuôi nhưng bây giờ cẩn thận nghĩ lại, từ sau khi gặp lại ở phủ tướng quân, đến sống chết không rõ ở thiên nhai thì những lời nữ nhân đó nói tựa như lời cáo biệt.
"Một ngày nào đó, ngươi sẽ rời khỏi phủ tướng quân, nơi này không thể giữ nổi ngươi."
"Đến khi đó... Huynh trưởng, huynh có nhớ tới ta không?"
"Ta sẽ không sống cùng người cả đời, ngươi sớm nên chuẩn bị đi."
Nói cái gì một tòa Giang Sơn, một đời giam cầm. Thực ra, nàng sớm quyết định sẽ không cùng hắn đến đầu bạc răng long. Nàng rõ ràng là một tên lừa gạt!
*
Sau khi A Yên mất tích, phế đế ở Cảnh Hoa cung yêu cầu gặp mặt thánh thượng.
Sau khi Nhạc Lăng Tiêu xưng đế cực kỳ ít khi gặp nam nhân này, hắn là người ham muốn chiếm hữu mãnh liệt thì rất không muốn nhìn thấy Dương Chiêu vì nếu gặp thì sẽ khiến hắn nhớ tới nữ nhân mình yêu từng bị nam nhân này chiếm giữ, như vậy thì khó nén cơn giận này.
Nhưng hắn vẫn đi một chuyến.
"Nghe nói hoàng hậu trước khi mất tích, từng tới nơi này, gặp ngươi một lần."
Nhạc Lăng Tiêu nhìn nam nhân sắc mặt ảm đạm mơ hồ mang theo tử khí đang tựa vào vách tường, mặt không hề cảm xúc hỏi: "Ngươi đã nói gì với hoàng hậu?"
"Hoàng hậu... " Dương Chiêu nhẩm lại hai chữ này, đột nhiên nở nụ cười, ngước mắt: "Nàng thừa nhận sao?"
Nhạc Lăng Tiêu lạnh nhạt nhìn hắn.
Dương Chiêu cười khổ: "Ngươi có thể ép buộc nàng, có được thân thể nàng chẳng lẽ còn nghĩ chiếm được cả trái tim của nàng?" Hắn ho khan một tiếng, cau mày, chậm rãi lắc đầu: "Nàng là đến cáo biệt... Nhạc Lăng Tiêu, vì sao ngươi đối với bên ngoài công bố rằng A Yên mất tích? Chết rồi chính là chết rồi, ngươi xem, nàng tình nguyện chết, cũng không chịu ở lại bên cạnh ngươi."
Nhạc Lăng Tiêu lạnh lùng nói: "Câm miệng!"
" khụ khụ..." Dương Chiêu lại ho khan vài tiếng, cả mặt cũng đỏ bừng, khóe miệng có máu chảy ra. Hắn cũng không thèm để ý, giơ tay chà xát hai lần, vẫn cười như trước, không bị lay động: "Ngươi lừa gạt người khác, còn có thể gạt ta? A Yên sẽ thích ngươi sao.. Nàng ủy thân cho ngươi, cũng bất quá là vì bảo vệ ta an toàn... Sớm biết nàng thâm tình đến vậy, ngày ấy khi thành bị phá, ta nên lấy thân tuẫn quốc, vậy sẽ dễ chịu hơn cuộc sống người không ra người ma không giống ma này."
Nhạc Lăng Tiêu mặt mày âm lãnh: "Những lời này là ai nói?"
Dương Chiêu thản nhiên nói: "Nàng cái gì cũng không cần nói, tâm ý của nàng, ta tự nhiên hiểu. "
Nhạc Lăng Tiêu cười lạnh: "... Tự cho là đúng." Hắn đứng chắp tay sau lưng, đi mấy bước, ở trên cao bễ nghễ nhìn xuống đối phương: "Ngươi yêu Trần Yên, nhưng từ lúc xuất cung thì nàng đã chết, buồn cười ngươi còn luôn nói yêu nàng, nhưng điểm ấy cũng không phát hiện."
Dương Chiêu ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn hắn, vẻ mặt bao phủ một tầng hơi thở chết chóc hiện ra một loại bình tĩnh kì dị. Hắn mở miệng, từng câu từng chữ nói: "Nhạc Lăng Tiêu, trên đời này, vạn sự sẽ không như ngươi mong muốn."
Đó là ngày cuối cùng Dương Chiêu sống trên đời này. Sau khi Nhạc Lăng Tiêu rời đi không bao lâu, hắn liền cướp kiếm của thị vệ, dùng hết sức lực kiếm hướng đến cổ cắt một đường. Máu tươi bắn ra ba thước tuy là nhát chí tử nhưng hắn chưa từng nhắm mắt.
Thị vệ nói, mãi đến khi trước lúc tắt thở hắn cũng chỉ gọi tên một nữ nhân.
"A Yên, A Yên... Trẫm đến cùng nàng."
Nhạc Lăng Tiêu chỉ cảm thấy trào phúng.
-- cùng nàng?
Khi còn sống chưa từng quý trọng, chết rồi lại muốn ôn chuyện cũ.
Đáng tiếc, nữ nhân kia nói mình phi thăng, nhưng Dương Chiêu hai tay nhuốm đầy máu tươi chỉ có thể xuống địa ngục căn bản là không thể gặp nhau.
Giống như hắn. Nhất Tương Công Thành Vạn Cốt Khô*. Dùng mạng ngàn vạn người đổi lấy danh đế vương, trăm năm sau đó linh hồn của hắn có thể được về nơi cực lạc hay không, hay vẫn là sẽ an nghỉ trong lòng đất. Cuối cùng hai người vẫn hai nơi trên trời dưới đất.
Nhất Tương Công Thành Vạn Cốt Khô*: (Nghĩa đen) Mỗi một ông tướng khi thành công đều phải trả giá bằng cả vạn bộ xương binh lính chết khô.
(Nghĩa bóng) Vinh quang của bậc vua chúa cũng đều phải trả giá bằng sinh mạng của hàng vạn dân thường.
*
Nhạc Lăng Tiêu từ trong đám con cháu của tôn thất chọn ra một đứa trẻ có tư chất tốt lập thành Đông Cung Thái tử, dốc lòng bồi dưỡng hắn thành tài, nhìn hắn từ một đứa trẻ non nớt hồ đồ, trưởng thành trở thành một thiếu niên đầy nhiệt huyết.
Hắn đang đợi đứa nhỏ này lớn lên.
Chờ Thái tử có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế, chờ hắn già rồi... Hắn nghĩ sẽ rời cung, tự mình đi khắp nơi vì A Yên chế tạo một chiếc lồng giam. Chỉ cần hắn sống sót một ngày sẽ buông tay tìm kiếm.
Lại là hội Trung thu hằng năm. Trong cung cử hành tiệc tối, Nhạc Lăng Tiêu uống nhiều mấy chén trở lại dưỡng tâm điện rất sớm, nhìn thấy ánh trăng ngoài cửa sổ, đột nhiên nhớ tới một câu thơ.
Hằng Nga hối trót ăn linh dược, tẻ lạnh trời cao đêm lại đêm (Thường Nga _ Lý Thương Ẩn), bên trung gọi thường nga, bên mình gọi Hằng Nga thì phải.
Nàng sẽ nhớ đến hắn sao?
Sẽ không.
Năm đó vô số buổi tối, hắn yên tĩnh nhìn A Yên ngồi trang điểm trước gương, tỉ mỉ lau nhẹ khuôn mặt, hắn cũng đã từng hỏi, vì sao nàng coi trọng dung mạo của chính mình như thế.
Khi đó, nàng trả lời thế nào nhỉ?
"Bởi vì, mặt của ta, ta nhìn cũng vui vẻ."
Hắn hừ nhẹ: "Nhìn trẫm không đủ cho ngươi vui vẻ sao?"
A Yên quay đầu lại, liếc mắt nhìn hắn: "Kém xa."
Ở chung càng lâu, nàng tới chút thâm tình qua loa giả vờ cũng lười cho. Hắn rất muốn rất muốn biết, cái người vô tình, vô tâm vô phế này đến cùng có thể vì một người mà động lòng hay không, tình cảnh lúc đó sẽ như thế nào? Nhưng hắn, không chờ được đến ngày đó vì người kia vĩnh viễn cũng sẽ không là hắn.
Nhưng hắn vẫn ảo tưởng, có một ngày, hắn bỏ xuống trọng trách của hoàng đế, rời bỏ hoàng thành nguy nga tráng lệ này, trở lại căn phòng nhỏ trong núi năm đó, vừa đẩy cửa ra nhìn thấy nữ nhân kia ngồi ở trước gương trang điểm.
Hắn sẽ nói: "Ta tìm thấy nàng rồi." Tìm được, sẽ không bao giờ buông tay.