Ta Có Năm Đại Lão Ba Ba

Chương 12: NÓI CHUYỆN VIDEO VỚI SƯ PHỤ NHA



Editor: ꧁༺𝔂𝓾𝓴𝓲 𝓷𝓰𝓪̂𝓷 𝓱𝓪̀༻꧂

So sánh với Mục Thâm không thể tin tưởng được, sau khi quản gia nghe xong thì lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Tiểu tiểu thư Nhuyễn Nhuyễn thật sự là con gái của thiếu gia! Thật tốt quá!

Ông biết ngay mà cô bé nhỏ đáng yêu như vậy, cũng chỉ có người đàn ông ưu tú như thiếu gia mới có thể sinh ra được.

Nhưng......

Mẹ của tiểu tiểu thư rốt cuộc là người nào a.

Mục Thâm lại nhìn thoáng qua tờ xét nghiệm ADN, nhìn rõ ràng từng chữ từng chữ một ở trên đó. Không sai, Nhuyễn Nhuyễn chính là con gái của hắn.

Không biết tại sao, trong lòng hắn đang rối rắm cũng đồng thời nhẹ nhàng thở ra. Đối với chuyện Nhuyễn Nhuyễn chính là con gái ruột của hắn, hắn phát hiện chính mình cũng không có bài xích.

"Thiếu gia, ngài đang rối rắm cái gì vậy? Tiểu thư Nhuyễn Nhuyễn tiểu rất tốt, ngài cũng rất thích tiểu thư, kết quả này chẳng lẽ không phải là kết quả mà ngài muốn sao?"

Quản gia có chút hận sắt không thành thép, thiếu gia người trước kia sấm rền gió cuốn đi nơi nào rồi.

Nếu xác định vậy đương nhiên chính là nhận thân rồi. Nếu thiếu gia không thích tiểu thư Nhuyễn Nhuyễn thì cũng thôi đi, cố tình ngài ấy rõ ràng rất thích cô bé đâu.

"Ai nói ta thích con bé." Mục Thâm mím môi không chịu thừa nhận.

"Được đi, ngài không có. Vật tôi đổi câu hỏi khác nếu kết quả giám định hôm nay tiểu thư Nhuyễn Nhuyễn không phải con gái của ngài, thì ngài phải làm sao bây giờ chẳng lẽ đuổi cô bé đi ra ngoài sao?"

Mục Thâm nhíu mày sâu hơn "Cô bé chỉ là một đứa trẻ ở nơi này không nơi nương tựa, đem cô bé đuổi ra ngoài thì ta thành loại người nào."

Tính tình của hắn lạnh, nhưng không phải máu lạnh vô tình.

Huống hồ......

Nghĩ lại hình ảnh Nhuyễn Nhuyễn bị đuổi ra ngoài không nơi nương tựa phải ngủ bơ vơ ngoài đường, hắn cảm thấy chính mình không nỡ.

Quản gia nhìn vẻ mặt của thiếu gia và mỉm cười "Chính là như vậy, hiện tại tiểu thư Nhuyễn Nhuyễn có một thân phận có thể ở lại nơi này của ngài, đây không phải là chuyện tất cả mọi người đều cảm thấy vui vẻ sao."

Mục Thâm "........."

Hắn thế nhưng không còn lời nào để nói.

Đến nỗi sự tồn tại của Nhuyễn Nhuyễn có thể ảnh hưởng đến chuyện cưới vợ của thiếu gia nhà ông hay không? Quản gia tỏ vẻ một chút đều không lo lắng, nếu thiếu gia nhà ông thật sự thông suốt mà nói thì cần gì chờ đến bây giờ? Nhìn xem lão gia và phu nhân nhà ông đã gấp thành cái dạng gì.

"Vậy...... Chuyện này có nên nói cho lão gia phu nhân bọn họ biết không?"

Mục Thâm xua xua tay "Không cần."

Hắn còn không có chuẩn bị tốt, đột nhiên có thêm một đứa con gái lớn như vậy, trong lòng có chút lo lắng, tâm tình còn phức tạp hơn so với ký một cái hợp đồng hơn mấy trăm triệu.

"Vâng, thiếu gia vậy tôi xin ra ngoài trước" Quản gia mỉm cười rời đi, ngoài ra còn rất tri kỷ mà đóng cửa lại.

Vừa đi ra ngoài nụ cười trên mặt ông càng lớn hơn nữa, hận không thể phóng một dây pháo để chúc mừng.

Đáng tiếc, chuyện đáng để ăn mừng như vậy lại không thể nói cho người khác biết!

Trong phòng Mục Thâm cầm tờ xét nghiệm ADN và đặt ở trên bàn, vốn dĩ muốn xem văn kiện để khôi phục lại tâm tình một chút. Nhưng sau khi ngồi xuống, hắn phát hiện chính mình căn bản không thể làm việc một cách bình tĩnh.

Đây là chuyện trước đây không có khả năng xảy ra, nếu như một ngày nào đó bị ai đó biết rằng một cỗ máy làm việc điên cuồng sẽ bị những chuyện làm cho bối rối mà không thể làm việc được, khẳng định họ sẽ nghĩ rằng đây là câu nói đùa nhảm nhí nhất trên thế giới.

Mục Thâm dựa vào trên ghế, thân thể hơi căng chặt lại, ngón tay nhịp nhàng gõ lên trên mặt bàn.

Một lúc sau, hắn mở ngăn kéo ra và lấy từ bên trong ra một bức ảnh.

Bức ảnh kia chính là bức ảnh mà lúc trước Nhuyễn Nhuyễn đưa cho hắn, chữ được viết phía sau là do sự phụ cô bé viết. Ngoài ra hiện tại Nhuyễn Nhuyễn là một tiểu hòa thượng, vậy thì cô bé được sư phụ của mình nuôi lớn?

Đôi mắt của Mục Thâm tối sầm lại.

Vậy mẹ của cô bé đâu......

Nghĩ đến cô bé kia ngoan ngoãn kêu hắn là ba ba, thân thể Mục Thâm dần dần thả lỏng lại, giống như...... Cũng không tệ lắm.

"Hắt xì......"

Nhuyễn Nhuyễn đang nằm trên giường ở căn phòng bên cạnh đột nhiên hắt hơi một tiếng thật lớn.

Nàng xoa xoa cái mũi nhỏ, cầm di động lên và nói thầm "Có phải sư phụ đang nghĩ đến Nhuyễn Nhuyễn đúng không nha!

Mở ra giao diện tin nhắn với sư phụ, nàng đã liên tục gửi qua vài cái tin nhắn hội thoại, liên tiếp mấy cái tin nhắn trên đó đều là tin nhắn của nàng, sư phụ khi nào mới có thể trả lời nàng nha.

Nhuyễn Nhuyễn ôm di động và phồng quai hàm lên giống như cá vàng vậy, mặc một chiếc áo ngủ màu hồng lông xù xù hình con thỏ đang lăn qua lăn lại ở trên chiếc giường mềm mại rộng lớn.

"Đô đô......"

Đột nhiên di động vang lên, Nhuyễn Nhuyễn đột ngột nhảy lên giống như con thỏ vậy, mở to hai mắt nhìn chằm chằm màn hình di động đang hiện lên cuộc gọi đến của sư phụ.

Nàng vội vàng bấm trả lời, di động đặt ở trên giường và ở giữa không trung hiện ra một cái hình chiếu rõ ràng, khuôn mặt của sư phụ xuất hiện ở trên đó.

"Nhuyễn Nhuyễn."

Giọng nói vẫn dịu dàng và êm tai như vậy, chỉ là nhiều thêm vài phần khàn khàn và mệt mỏi.

Nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, đôi mắt của Nhuyễn Nhuyễn đỏ lên, trong đôi mắt chứa đầy hơi nước, trông như sắp chực trào òa khóc.

Nàng hít hít cái mũi, nhẹ nhàng kêu một tiếng sư phụ bằng giọng mũi nồng đậm.

"Nhuyễn Nhuyễn không khóc, sư phụ ở đây, con bị bắt nạt sao mà khóc đáng thương đến như vậy chứ. Nói cho sư phụ biết, ai bắt nạt con sư phụ giúp con bắt nạt lại được không?"

Giọng nói sáng sủa mang theo một chút lo lắng truyền ra tới, vẫn là giọng nói mà Nhuyễn Nhuyễn quen thuộc.

Một đầu khác Kỷ Uyên nhìn Nhuyễn Nhuyễn rơi nước mắt, trái tim đều thắt chặt lại, y như thế nào có thể bỏ được mà rời khỏi đứa nhỏ mà mình tự tay nuôi lớn. Nhưng y càng không thể mang theo Nhuyễn Nhuyễn đi mạo hiểm.

"Không...... Không có, Nhuyễn Nhuyễn...... Nhuyễn Nhuyễn nhớ sư phụ, Nhuyễn Nhuyễn không có khóc, sư phụ không...... Không đau lòng."

Tiểu hòa thượng dùng cái tay nhỏ mũm mĩm xoa xoa nước mắt trên mặt, nói chuyện nghẹn ngào đứt quãng, còn sợ Kỷ Uyên lo lắng mà khẳng định nói chính mình không có khóc.

Kỷ Uyên nhìn càng thêm đau lòng, ngón tay tái nhợt giơ lên, muốn giống như trước đây xoa bóp cái mũi nhỏ của Nhuyễn Nhuyễn, nhưng y giơ được một nửa rồi lại thả xuống.

Hiện tại...... Y không thể giống như trước đây mà ôm Nhuyễn Nhuyễn, cũng không thể nhéo được cái mũi nhỏ của Nhuyễn Nhuyễn.

Ngón tay thon dài nắm lại thành nắm đấm, Kỷ Uyên cố gắng mỉm cười giống như bình thường, đôi mắt dịu dàng nhìn chăm chú vào Nhuyễn Nhuyễn.

"Nhuyễn Nhuyễn đừng khóc, đều giống như con heo Tiểu Hoa, vậy Nhuyễn Nhuyễn thích ba ba không?"

Nhuyễn Nhuyễn dẩu cái miệng nhỏ làm nũng.

"Nhuyễn Nhuyễn mới không phải...... Mới không phải con heo Tiểu Hoa đâu ~"

Nàng rất muốn giống như trước kia, ôm cánh tay sư phụ làm nũng nha.

"Nhuyễn Nhuyễn thích ba ba, ba ba đối với Nhuyễn Nhuyễn rất tốt. Ngoài ra ba ba rất cao a, Nhuyễn Nhuyễn cũng rất thích ba ba, nhưng thích nhất chính là sư phụ, ba ba cho Nhuyễn Nhuyễn ở căn phòng lớn, còn có ăn ngon. Tuy nhiên sư phụ làm cơm là món ăn ngon nhất trên thế giới......"

Cô gái nhỏ ngồi xếp bằng ở trên giường lớn, đếm đếm ngón tay và dùng giọng nói mềm mại nói cho người đối diện biết quá trình nhìn thấy ba ba hôm nay của nàng. Còn không quên để ý đến cảm xúc của sư phụ và luôn nói không ít lời nói thích sư phụ nhất.

Ở bên kia khóe miệng của Kỷ Uyên mỉm cười, nghiêm túc lắng nghe, ánh mắt nhìn Nhuyễn Nhuyễn trước sau như một mang theo sự cưng chiều.

Nhuyễn Nhuyễn nói nửa ngày, thấy đáy mắt của Kỷ Uyên có màu xanh đen và mệ mỏi, lập tức lại đau lòng.

"Sư phụ, Nhuyễn Nhuyễn nói nhiều như vậy nên buồn ngủ rồi. Ngày mai con lại kể cho người nghe, sư phụ người cũng phải ngoan ngoãn đi ngủ, không cho phép thức khuya và phải ăn cơm đúng giờ, buổi tối đắp chăn đàng hoàng, không cần bị cảm nha."

Ý cười trong mắt Kỷ Uyên càng sâu, y đương nhiên biết đây là Nhuyễn Nhuyễn đau lòng chính mình, đứa nhỏ của y vẫn không biết nói dối giống như trước đây.

Ngón tay có khớp xương rõ ràng chạm chạm trong không khí, giống như ngày thường mà vuốt vuốt cái mũi nhỏ của Nhuyễn Nhuyễn vậy.

Nhuyễn Nhuyễn vui vẻ giơ khuôn mặt nhỏ mỉm cười vui vẻ lên, cái mũi nhỏ không có cảm giác được sư phụ chạm đến, nàng giơ cánh tay mập mạp của mình lên và chạm một chút lên trên chóp mũi của mình

"Vậy sư phụ, Nhuyễn Nhuyễn cúp máy nha."

"Ừ, Nhuyễn Nhuyễn con cũng phải tự chăm sóc tốt bản thân, đừng quên việc học mà sư ohuj giao cho con, sư phụ sẽ kiểm tra khi quay trở về."

Giọng nói dịu dàng không nhanh không chậm dặn dò, Nhuyễn Nhuyễn vô cùng ngoan ngoãn ngồi nghe sư phụ nói chuyện.

Chờ sư phụ nói xong, nàng lập tức vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình nói lời hứa hẹn.

"Sư phụ người yên tâm đi, Nhuyễn Nhuyễn rất chăm chỉ."

Cuối cùng lưu luyến không rời mà cắt đứt video, màn hình ảo giữa không trung biến mất, sư phụ cũng đã biến mất. Nhuyễn Nhuyễn ôm di động, có chút ngốc ngốc mà nhìn chằm chằm giữa không trung, trong lòng cảm thấy rất mất mát.

Thật ra...... Nàng còn rất nhiều điều muốn nói với sư phụ, nhưng sư phụ mệt mỏi, nàng không thể làm sư phụ càng mệt mỏi hơn.

Bên kia Kỷ Uyên nhìn di động nhìn ảnh chụp đã chụp lại trên di động, đúng là hình Nhuyễn Nhuyễn mặc chiếc áo ngủ hình con thỏ màu hồng nhạt ngoan ngoãn ngồi ở trên giường.

Y cong khóe môi lên và lưu ảnh chụp này lại, ngoại trừ y ai cũng không nhìn thấy được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.