Ta Có Năm Đại Lão Ba Ba

Chương 23: TẠI SAO NHUYỄN NHUYỄN LẠI LÙN NHƯ VẬY NHA!



Editor: ꧁༺𝔂𝓾𝓴𝓲 𝓷𝓰𝓪̂𝓷 𝓱𝓪̀༻꧂

Mục Thâm nhìn thời gian, đã 9 giờ rưỡi, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nhỏ của Nhuyễn Nhuyễn.

"Đi ngủ."

Nhuyễn Nhuyễn lắc đầu, đôi mắt nhìn TV, thân thể gắt gao dựa gần Mục Thâm.

"Chờ ba ba cùng nhau ngủ."

"Ta sắp làm xong rồi, con tự đi ngủ trước đi."

"Không cần, ba ba làm việc của mình đi, Nhuyễn Nhuyễn lại xem thêm một chút có được không nha ~" nhóc con ôm lấy cánh tay của Mục Thâm, môi đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào hắn.

Mục Thâm "............"

Hắn nhìn giống như là loại người sẽ nuông chiều trẻ con sao?

"Trước 10 giờ cần phải đi ngủ."

"Được nha, ba ba tốt nhất, Nhuyễn Nhuyễn siêu cấp thích ba ba." Bánh bao nhỏ vui vẻ dùng khuôn mặt nhỏ cọ cọ trên bàn tay hắn.

Mục Thâm nhẹ nhàng bâng quơ liếc mắt nhìn Nhuyễn Nhuyễn. "Ngồi đàng hoàng, trông giống bộ dáng gf."


"Ah. "Nhuyễn Nhuyễn phun đầu lưỡi nhỏ ra, ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng, thân thể nhỏ ưỡn thẳng tắp, đôi tay ngoan ngoãn đặt ở trên đầu gối.

Xem TV mỉm cười vô cùng vui sướng, môi đôi mắt to đều tràn ngập ý cười

Mục Thâm lại bắt đầu làm việc, nhưng vành vai hơi hơi đỏ lên.

Vật nhỏ này còn biết nói những lời dễ nghe dỗ dành hắn!

Không đến mười phút, Mục Thâm đột nhiên cảm giác trên người nặng lên, nghiêng đầu nhìn thì thấy nhóc con nào đó vừa rồi không ngủ được giờ phút này đã nhắm mắt lại và ngã xuống trên người hắn.

Hắn vội buông buông chuyện trong xuống, hơi có một chút luống cuống tay chân mà ôm đứa nhỏ đặt ở trên đùi

Tuy nhiên khi ôm lấy đứa nhỏ thân thể của hắn càng thêm cứng đờ, đôi mắt của hắn trừng bộ dáng đang ngủ đặc biệt ngọt của nhóc con, có chút nghiến răng nghiến lợi.


"Đều kêu con đi ngủ mà con không chịu nghe!"

Cứ cứng đờ ôm Nhuyễn Nhuyễn một lúc lâu như vậy, thân thể hắn mới dần dần thả lỏng lại.

Thân thể Nhuyễn Nhuyễn hơi giật giật, nghiêng người đem toàn bộ thân thể nhỏ đều chôn vào trong lòng ngực của Mục Thâm, một đôi tay nhỏ nắm quần áo của hắn và khiến thân thể Mục Thâm lại căng chặt.

Nhóc con trong lòng ngực khẽ mở miệng, trong miệng lẩm bẩm lầm bầm giống như đang nói cái gì đó.

Mục Thâm nhìn đứa nhỏ mấp máy miệng nhỏ, hơi tò mò nghiêng một lỗ tai xuống để lắng nghe.

"Ba ba ~"

Tâm trạng của hắn cũng lập tức sáng lên, rõ ràng là trong lòng rất vui vẻ khóe miệng nhịn không được cũng cong lên, tuy nhiên ba ba mạnh miệng nào đó tuyệt đối sẽ không thừa nhận.

"Còn nói chính mình là một đứa trẻ lớn, ngủ đều kêu ba ba."


"Sư phụ ~" Khuôn mặt nhỏ của Nhuyễn Nhuyễn củng củng trên người hắn.

Nhưng mà khi Mục Thâm nghe thấy Nhuyễn Nhuyễn kêu cái gì thì khóe miệng đang cong lên, lập tức sụp xuống!

Mục Thâm từ trên cao nhìn xuống Nhuyễn Nhuyễn đang ngủ ngon lành, đột nhiên cảm thấy khuôn mặt nhỏ này có chút không đáng yêu! Ngay sau đó, khóe miệng nở một nụ cười lạnh.

"A......"

Quả nhiên, hắn nói mà trẻ con là thứ phiền phức nhất.

Rõ ràng một giây trước còn kêu ba ba, giây tiếp theo thì nhớ thương những người khác!

Quả nhiên là cái kẻ lừa đảo!

Hắn hít một hơi thật sâu, ngón tay nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ thịt đô đô của Nhuyễn Nhuyễn.

Sau khi hắn buông ra trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Nhuyễn Nhuyễn hiện ra hai cái vết đỏ.

Mục Thâm "............"

Làn da của đứa nhỏ cũng quá non, hắn rõ ràng là chỉ nhẹ nhàng nhéo một cái!
Vị ba ba nào đó chột dạ ôm Nhuyễn Nhuyễn lên trên lầu với vẻ mặt vô cảm.

Nhìn căn phòng hoàn toàn biến thành màu hồng phấn, còn có món đồ chơi con thỏ lớn màu trắng lông xù xù kia, Mục Thâm cảm giác rất không thích ứng.

Loại thú bông lông xù xù và có màu sắc này, trước kia tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở trong cuộc sống của hắn.

Đặt nhóc con lên trên giường, cầm dép lê nhỏ còn không lớn bằng bàn tay của hắn đặt xuống dưới, lại nhìn trên cổ nhóc con có một sợi dây đang treo di động.

Di động rất nhỏ và tinh xảo, nhìn giống như là chuyên môn chế tác cho Nhuyễn Nhuyễn.

Cái di động này chắc là do sư phụ của đứa nhỏ đưa cho đứa nhỏ đi, Mục Thâm nhìn chằm chằm cái di động kia bằng đôi mắt thâm thúy.

A, còn nói hắn là tốt nhất, vậy tại sao không lưu số điện thoại của hắn lại!
Mục Thâm xụ mặt gỡ điện thoại xuống và đặt ở mép giường, đắp chăn cho Nhuyễn Nhuyễn rồi rời đi.

Sau khi đóng cửa lại hắn có chút bực bội mà nhéo nhéo mũi, luôn cảm thấy hai ngày này chính mình rất không bình thường, trong lòng luôn suy nghĩ những điều gì không đâu.

Mục Thâm mới vừa đi không bao lâu, bị hắn đặt ở bên cạnh màn hình di động liền sáng lên.

"Tích tích......"

Di động không ngừng truyền đến tiếng tích tích, thanh âm còn rất lớn, Nhuyễn Nhuyễn mơ mơ màng màng tỉnh lại, nàng tùy ý dụi dụi đôi mắt mông lung.

"Sư phụ!"

Nghe thấy là tiếng chuông di động của mình, Nhuyễn Nhuyễn lập tức ngồi dậy, cũng không còn chút buồn ngủ nào nữa.

Mới vừa mở di động ra, hình chiếu của sư phụ cũng đã xuất hiện ở giữa không trung.

"Sư phụ sư phụ, Nhuyễn Nhuyễn rất nhớ người nha, tại sao bây giờ mới gọi điện cho Nhuyễn Nhuyễn, con chờ sư phụ cả một ngày rồi."
Nhóc con ủy khuất, dẩu miệng nhỏ tỏ vẻ không vui.

Kỷ Uyên mỉm cười khi nhìn thấy bộ dáng này của Nhuyễn Nhuyễn. "Sư phụ sai rồi, về sau sớm một chút gọi điện thoại cho con có được không."

Nhuyễn Nhuyễn chọc chọc ngón tay, "Thật ra, thật ra Nhuyễn Nhuyễn cũng có thể chờ, sư phụ khi nào người có thời gian thì lại gọi điện thoại cho Nhuyễn Nhuyễn nha."

Kỷ Uyên nhìn trông rất đau lòng, nhóc con đợi y cả một ngày, nhưng y lại không có nhiều thời gian có thể nói chuyện phiếm với Nhuyễn Nhuyễn.

Nghĩ đến tình huống trong nhà, y nhắm mắt lại có chút khó khăn mở miệng.

"Nhuyễn Nhuyễn, sư phụ cùng con nói một việc, có khả năng...... Mấy ngày nữa sư phụ đều không thể gọi điện thoại video với con được."

Nghe thấy lời này, Nhuyễn Nhuyễn vốn đang có tâm trạng vui vẻ lập tức giống như bị hất một chậu nước lạnh, khuôn mặt nhỏ trở nên trắng bệch.
Đôi mắt của Nhuyễn Nhuyễn đỏ hoe, hít hít cái mũi cố gắng không cho chính mình khóc.

"Sư...... Sư phụ, có phải hay không...... Có phải hay không Nhuyễn Nhuyễn không ngoan, sư phụ người không cần Nhuyễn Nhuyễn nữa sao?"

ộ dáng cẩn thận nghẹn ngào, khiến trái tim người xem đều bị tan chảy, càng đừng nói là Kỷ Uyên người đã sủng Nhuyễn Nhuyễn nhiều năm như vậy.

Giờ phút này y hận không thể giống như trước đây đem nhóc con vào trong ngực, nhưng mà giờ phút này lại chỉ có thể nhẹ giọng an ủi.

"Nhuyễn Nhuyễn đừng khóc, sư phụ không có không cần con, sư phụ thích nhất là Nhuyễn Nhuyễn, làm sao sẽ không cần con chứ. Chỉ là ba ba và anh trai của sư phụ đều bị bệnh và đang ở bệnh viện, ta muốn đi chăm sóc bọn họ nên trong khoảng thời gian này sư phụ sẽ rất bận. Cho nên mới không có thời gian trò chuyện với Nhuyễn Nhuyễn, nhiều nhất là một tuần, sau một tuần là sư phụ có thể thường xuyên nói chuyện thường xuyên với Nhuyễn Nhuyễn có được không."
"Thật...... Thật vậy chăng? Sư phụ không có không cần Nhuyễn Nhuyễn." Nhuyễn Nhuyễn hít hít cái mũi nhỏ, đôi mắt ngập nước nhìn Kỷ Uyên.

Cuối cùng nhóc con không còn đau lòng như vậy nữa, Kỷ Uyên nhẹ nhàng thở ra, tuy nhiên ngay sau đó y nghiêm túc nhìn Nhuyễn Nhuyễn.

"Lần sau không được nói như vậy nữa, sư phụ cũng sẽ đau lòng."

Vừa rồi khi nghe thấy Nhuyễn Nhuyễn nói chính mình không cần nàng, trái tim của y giống như bị ai đó bóp chặt lại vậy.

Y nuôi nấng Nhuyễn Nhuyễn, từ khi còn là một đứa trẻ sơ sinh không biết nói đến thành bộ dáng như bây giờ, từ lâu y đã sớm đem con bé trở thành con gái của chính mình. Nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, y làm sao có thể bỏ được mà tách ra với Nhuyễn Nhuyễn chứ.

Nhóc con vội vàng lắc đầu, sau đó cúi thấp đầu nhỏ, bẻ ngón tay của mình ấp úng nhận sai.
"Sư phụ Nhuyễn Nhuyễn sai rồi, Nhuyễn Nhuyễn về sau không bao giờ nói như vậy nữa, người đừng đau lòng có được không ~"

"Con nha." Kỷ Uyên bất đắc dĩ nhìn nàng.

"Nhuyễn Nhuyễn, không phải con hỏi sư phụ con có thể ăn thịt được không sao?"

Nhóc con rầu rĩ gật gật đầu nhỏ.

"Ba ba nói, ăn thịt thịt, lớn cao cao, có thể lớn lên cao giống như ba ba và sư ohuj vậy, tại sao Nhuyễn Nhuyễn lại lùn như vậy nha."

Phốc ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.