Editor: ꧁༺𝔂𝓾𝓴𝓲 𝓷𝓰𝓪̂𝓷 𝓱𝓪̀༻꧂
Cái miệng nhỏ hàm chứa một viên kẹo sữa, Nhuyễn Nhuyễn bắt đầu cùng các người già cùng nhau đánh Thái Cực, nếu có chỗ nào không giống thì nàng sẽ thương lượng với các người già và ngoài ra còn khoa tay múa chân nữa.
Lúc sau các người già sôi nổi cảm thấy bộ Nhuyễn Nhuyễn đánh càng thêm thoải mái, vì vậy một đám vây quanh nhóc con kêu nàng dạy cho bọn họ.
Nhuyễn Nhuyễn đương nhiên vui, thật sự giống như một cô giáo nhỏ vậy, khuôn mặt nhỏ thịt đô đô bắt đầu nghiêm túc dạy.
Giọng nói nhỏ mềm mại lúc thì nhắc nhở động tác này không đúng, lúc thì chạy lại sửa đúng rồi sau khi dạy xong nhóc con lại chạy về đứng trước đội ngũ và cùng khoa tay múa chân với mọi người.
Dạy xong người già Tiểu Nhuyễn Nhuyễn còn muốn đi dạy bốn anh trai trẻ tuổi kia.
Nhuyễn Nhuyễn đứng ở trước mặt anh trai lớn cao hơn rất nhiều so với mình, có nề nếp khoa tay múa chân tay nhỏ chân nhỏ của mình.
"Anh trai, chỗ này muốn như vậy, vừa rồi các anh đều làm không đúng nha."
Bốn người thiếu niên xấu hổ gãi gãi đầu, từ trước tới nay bọn họ không nghĩ tới sẽ có một ngày bọn họ vậy mà được một đứa nhỏ mới năm tuổi dạy dỗ.
Trong đó có một thiếu niên lớn mật hỏi Nhuyễn Nhuyễn.
" 'Em trai' nhỏ, em thật sự là...... con trai của Mục Thâm?"
Nhuyễn Nhuyễn chớp chớp đôi mắt to, sửa đúng nói.
"Nhuyễn Nhuyễn là bảo bảo của ba ba, không phải con trai nha."
Các thiếu niên "............"
Cái này có cái gì khác nhau sao?
Chính là nghĩ như vậy, đầu của bọn họ bị đánh một cái.
Các ông các bà tinh thần phấn chấn trừng mắt nhìn bọn họ một cái.
"Ánh mắt của các con có phải có vấn đề rồi không, Nhuyễn Nhuyễn rõ ràng chính là một bé gái nhỏ đáng yêu, em trai nhỏ cái gì chứ!"
Các thiếu niên lập tức nghẹn lại, nhìn Nhuyễn Nhuyễn trợn tròn đôi mắt, rồi sau đó có chút ủy khuất.
"Đứa trẻ nhỏ như vậy làm sao mà tụi con có thể nhận ra được là con trai hay vẫn là con gái? Còn không phải là không có tóc nên mới theo bản năng nhậm nhầm thành con trai sao."
Cái tay mũm mĩm của Nhuyễn Nhuyễn sờ sờ đầu của mình, nàng bĩu môi lầm bầm đáp trả, "Nhuyễn Nhuyễn có tóc, nhìn xem, chỉ là hiện tại chúng nó còn nhỏ, về sau sẽ dài ra, giống như sau này Nhuyễn Nhuyễn cũng sẽ cao lên vậy đó."
Các thiếu niên nhìn Nhuyễn Nhuyễn đã không còn sức lực phun tào, hiện tại tùy tiện tìm một đứa bé trai tới đây thì tóc cũng dài hơn rất nhiều so với đầu tóc của em.
Nhuyễn Nhuyễn đi theo các người già luyện Thái Cực một lần, Tiểu Bạch Bạch ở bên cạnh nhàm chán nằm bò xuống đất còn thường thường nhe răng đe dọa mấy cái móng vuốt của con người muốn sờ lông của nó.
Sau khi luyện được một lúc, từ phía có hai người đi tới, là một bà già và một đứa nhỏ.
Nhuyễn Nhuyễn phát hiện bọn họ thì đôi mắt lập tức sáng lên một chút.
Sau đó thu động tác lại rồi lộc cộc chạy chậm qua.
"Bà Giang, anh Cẩm Thành!" Giọng nói nhỏ mềm mại kêu rất là vang dội.
Giang Cẩm Thành cũng là ở khi nhìn thấy Nhuyễn Nhuyễn thì lập tức chạy từ chỗ của bà ngoại tới chỗ của Nhuyễn Nhuyễn, sau đó ôm chặt bánh bao nhỏ rồi dùng tay nhỏ vỗ nhẹ hai cái lên trên đầu của cô nàng, khóe miệng cong lên và nở nụ cười đặc biệt rụt rè.
"Em gái."
"Nhuyễn Nhuyễn, thật sự xin lỗi, hôm nay bà đã tới trễ, Nhuyễn Nhuyễn sẽ không trách bà đúng không."
Bà Giang khom lưng nhìn nhóc con.
Nhuyễn Nhuyễn lắc lắc cái đầu nhỏ của mình.
"Hông có hông có, bà Giang tới lúc nào cũng được hết nha. Tại sao bà Giang lại tới cùng với anh Cẩm Thành?"
Nhuyễn Nhuyễn nhìn Giang Cẩm Thành rồi lại nhìn bà Giang, khuôn mặt nhỏ lộ rõ vẻ mờ mịt.
Giang Cẩm Thành mím môi, nắm lấy tay nhỏ của Nhuyễn Nhuyễn và nhỏ giọng giải thích.
"Đây là bà ngoại của anh."
Bà Giang cười tủm tỉm nhìn hai đứa nhóc con. "Vốn dĩ nha, Cẩm Thành đứa nhỏ này chính là không thích ra cửa, nhưng nghe bà nói Nhuyễn Nhuyễn ở chỗ này, Cẩm thành nha lập tức đi theo bà già ta lại đây."
"Bà ngoại!" Giang Cẩm Thành có chút bực xấu hổ nhìn bà ngoại, khuôn mặt trắng nõn lại đỏ bừng lên.
Nhuyễn Nhuyễn nhìn rất hiếm lạ, vươn đầu ngón tay nhỏ chọc chọc khuôn mặt nhỏ đỏ rực của Giang Cẩm Thành.
Chọc xong nàng che miệng nhỏ lại trộm cười.
"Anh Cẩm Thành thẹn thùng."
Giang Cẩm Thành "........."
Cái cảm giác trên đầu đều bốc khói này.
Mấy người già ở bên cạnh cười ha ha vô cùng thoải mái. "Ha ha ha, Nhuyễn Nhuyễn con đừng có chọc anh Cẩm Thành của con, da mặt của đứa nhỏ này mỏng lắm."
"Bà ngoại, con không có, con...... Con mới không có thẹn thùng đâu." Giang Cẩm Thành gấp đến độ đều nói năng lộn xộn rồi.
"Được rồi được rồi được rồi, con không có."
"Anh Cẩm Thành chúng ta đến bên kia đi."
Nhuyễn Nhuyễn kéo tay nhỏ của Giang Cẩm Thành chạy về phía các người già đang luyện Thái Cực.
"Anh Cẩm Thành và Nhuyễn Nhuyễn cùng nhau luyện Thái Cực đi, luyện thân thể được mạnh khỏe, về sai ai cũng sẽ không ăn hϊếp được anh."
Giang Cẩm Thành nhìn chằm chằm Tiểu Nhuyễn Nhuyễn ở phía trước đang lôi kéo mình chạy, trong lòng của y tràn đầy phấn khích.
"Được." Cho dù Nhuyễn Nhuyễn nhìn không thấy, y cũng đặc biệt gật đầu rất nghiêm túc.
Bên này, nhóm người già có thêm hai cái củ cải nhỏ.
Khi Mục Thâm quay trở về, thì nhìn thấy con gái nhà mình đang tay cầm tay dạy một cậu bé luyện Thái Cực.
Hai cái củ cải nhỏ chậm rì rì khoa tay múa chân.
Nhóc con đưa lưng về phía hắn, cho nên không có nhìn đến hắn đã trở lại, càng không có giống như ngày hôm qua chạy nhào về phía hắn.
Mục Thâm nặng nề bước qua.
Giang Cẩm Thành thấy Mục Thâm, đi về phía trước một bước và bảo vệ Nhuyễn Nhuyễn ở sau lưng mình, ngưỡng đầu nhỏ trừng mắt nhìn Mục Thâm và không nói lời nào.
Giang Cẩm Thành nhìn Mục Thâm, người này nhìn thì không giống người tốt, hắn có phải muốn ăn hϊếp Nhuyễn Nhuyễn đúng không!
Mục Thâm: Tên nhóc này muốn cướp con gái của hắn!
Suy nghĩ khác nhau, giờ phút này một lớn một nhỏ đều nhìn đối phương không vừa mắt.
"Ba ba!" Nhuyễn Nhuyễn nắm lấy cánh tay của Giang Cẩm Thành, vươn đầu nhỏ ra và khi nhìn thấy Mục Thâm thì vui vẻ kêu lên.
Cơ thể nhỏ của Giang Cẩm Thành cứng đờ, chớp chớp đôi mắt, chậm rãi thu cánh tay nhỏ lại.
Thì ra là em gái của ba ba nha......
Nhuyễn Nhuyễn chạy tới ôm lấy Mục Thâm, Mục Thâm cũng đem nhóc con ôm vào trong lòng ngực, nhướng mày nhìn Giang Cẩm Thành.
"Bạn mới của con?"
Nhuyễn Nhuyễn gật gật đầu nhỏ.
"Vâng ạ, ngày hôm qua Nhuyễn Nhuyễn đã nói qua với ba ba về anh Cẩm Thành nha, anh Cẩm Thành còn có một con mèo nhỏ nữa."
"Nha, tên nhóc nhà họ Mục nhanh như vậy thì đã trở lại rồi sao." Một đám người già cũng nhàn nhã vây quanh lại đây.
Mục Thâm gật đầu.
"Phải đi về."
Nhuyễn Nhuyễn ồ một tiếng, ngón tay mũm mĩm chọc chọc bả vai Mục Thâm, đầu nhỏ tiến đến bên tai Mục Thâm nhỏ giọng nói.
"Ba ba đặt Nhuyễn Nhuyễn xuống, Nhuyễn Nhuyễn muốn chào tạm biệt với mọi người."
"Ừ."
Mục Thâm đem nhóc con đặt ở trên mặt đất với vẻ mặt vô cảm, hắn nhìn nhóc con giống như một con bướm vậy chạy đến bên trong đám người để chào tạm biệt, cuối cùng chạy đến bên cạnh Giang Cẩm Thành.
"Anh Cẩm Thành, Nhuyễn Nhuyễn về nhà trước, chờ Nhuyễn Nhuyễn làm xong bài tập và ăn sáng thì sẽ lập tức tới tìm anh."
Giang Cẩm Thành nhìn Nhuyễn Nhuyễn gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói một câu.
"Có thể đến nhà anh ăn sáng."
"Không cần không cần, em rất nhanh là ăn xong rồi, anh Cẩm Thành em và ba ba về nhà nha, tạm biệt." Nói xong chạy chậm đến bên cạnh Mục Thâm, Tiểu Bạch Bạch lon ton chạy theo.
Hôm nay Nhuyễn Nhuyễn có thể ăn thịt, tuy nhiên nghe nói trước đây Nhuyễn Nhuyễn chưa từng ăn qua, sợ Nhuyễn Nhuyễn ăn hư bụng nên vẫn lấy cháo thịt làm thức ăn chính.
Nhóc con ăn đặc biệt thơm ngon, ngay cả Mục Thâm cũng đi theo ăn nhiều một chút.
Dùng bữa xong, Mục Thâm ưu nhã lau khô miệng, sau đó tầm mắt dừng ở trên điện thoại di động treo trên cổ của Nhuyễn Nhuyễn.
"Nghe nói con đang đọc sách?"
Nhuyễn Nhuyễn dừng động tác đang ăn lại, ôm chén gật đầu.
"Vâng ạ, sư phụ an bài cho Nhuyễn Nhuyễn."
"Có chỗ nào không hiểu không?"
Nhuyễn Nhuyễn lắc lư đôi chân ngắn nhỏ. "Những chữ trên đó con đều biết hết, trước kia ở trong núi sư phụ từng dạy cho Nhuyễn Nhuyễn, nhưng...... Nhưng có một số chữ Nhuyễn Nhuyễn không biết."
Mục Thâm khẽ gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng nói. "Đưa di động cho ta."