Ta Có Năm Đại Lão Ba Ba

Chương 7: ĐI THEO MỤC THÂM BA BA VỀ NHÀ



Editor: ꧁༺𝔂𝓾𝓴𝓲 𝓷𝓰𝓪̂𝓷 𝓱𝓪̀༻꧂

Mục Thâm dừng lại một chút, dừng lại chờ cô bé.

Nhuyễn Nhuyễn nắm lấy bàn tay to của ba ba và đứng vững, phát hiện ba ba dừng lại, ngẩng đầu lộ ra khuôn mặt mỉm cười ngọt ngào.

"Ngao ~" Tiểu Bạch Bạch đi chậm lại vài bước và ngẩng đầu một cách ngốc nghếch nhìn Nhuyễn Nhuyễn, lại còn bị đâm cho nên té lăn về phía sau giống như một cục bột tròn vo.

"Ngao." Tiểu Bạch Bạch nhìn chằm chằm Nhuyễn Nhuyễn bằng đôi mắt nhỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên, lắc lắc cái đầu nhỏ lông xù xù rồi đi lên phía trước vài bước và đứng ở bên người của Nhuyễn Nhuyễn.

Mục Thâm liếc mắt nhìn bọn họ một cái.

"A...... Nhóc con chân ngắn."

Nhuyễn Nhuyễn "............"

Những người khác "............"

Đây chắc chắn là trào phúng.

Hai má của Nhuyễn Nhuyễn phồng lên, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm phồng lên giống như hai cái túi nhỏ, cùng với đôi mắt to của cô bé nhìn rất giống như một con cá vàng nhỏ.

"Hiện tại Nhuyễn Nhuyễn còn nhỏ, nhưng sẽ lớn lên. Khi lớn lên chân sẽ dài giống như ba ba vậy, có thể đi rất nhanh rất nhanh."

Nhuyễn Nhuyễn nghiêm túc dùng quơ quơ hai cái tay nhỏ một chút, đôi mắt nhỏ hâm mộ nhìn đôi chân dài của ba ba, một bước chân có thể đi được rất xa đó.

Mục Thâm bộ dáng nghiêm túc của tiểu đầu trọc, trong mắt ý cười chợt lóe rồi biến mất.

Cũng không đáp lại Nhuyễn Nhuyễn, mang theo cô bé nhỏ tiếp tục bước đi, chỉ là lần này tốc độ đi rõ ràng chậm hơn lúc trước rất nhiều, nhóc con chân ngắn cũng có thể dễ dàng theo kịp.

Một đám người ở phía sau giống như đang nhìn thấy quỷ vậy, vẻ mặt hoảng sợ nhìn tổng tài thả chậm tốc độ để tiểu hòa thượng có thể đi theo.

Xong rồi, có phải tổng tài đã bị người tráo đổi, ngài ấy làm sao có thể quan tâm đến cảm xúc của người khác, từ trước tới nay đều là người khác kiêng dè ngài ấy.

Đám người ở phía sau mờ mịt đi theo, mãi cho đến khi lên xe vẫn chưa hồi phục tinh thần lại.

Mục Thâm lạnh lùng liếc mắt nhìn quanh một lượt, nguyên bản mọi người còn đang mờ mịt lập tức đứng thẳng theo tư thế của quân đội, đứng đặc biệt thẳng, cơ thể đặc biệt căng chặt lại.

"Chẳng lẽ còn muốn ta mời các người lên xe?" Giọng điệu nặng nề của Mục Thâm khiến mọi người giật mình một cái và vội vàng ngồi lên xe.

Thu hồi tầm mắt, hắn nhìn Nhuyễn Nhuyễn.

"Tự mình ngồi vào xe."

Nhuyễn Nhuyễn ngoan ngoãn a một tiếng, buông móng vuốt nhỏ đang nắm lấy Mục Thâm và tự mình bò vào trong xe.

Mục Thâm nhìn bàn tay trống rỗng của mình, mới vừa dắt tay cô nàng nhỏ trong chốc lát hiện tại buông ra tại sao cảm giác...... Có chút không thoải mái.

"Ba ba mau vào đi." Nhuyễn Nhuyễn vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, một đôi mắt đen nhánh sáng ngời lấp lánh nhìn hắn.

"Ngao ô ngao ô......"

Tiểu Bạch Bạch nhảy lên vài cái, cơ thể nhỏ mũm mĩm đứng thẳng lên và hai chân trước đặt ở trên xe, sau đó hai cái chân nhỏ bò như thế nào cũng không bò lên xe được, thử vài lần đều không có thành công nên lập tức ủy khuất nhìn Nhuyễn Nhuyễn và kêu lên.

Nó vẫn còn là một đứa nhóc con, không thể bò lên được nha.

Nhuyễn Nhuyễn từ trên ghế ngồi của chiếc xe xuống và ngồi xổm trên sàn xe, duỗi tay ôm con sói trắng nhỏ lên xe.

Tài xế ngồi ở phía trước nhìn tiểu hòa thượng muốn nói lại thôi, nếu mang con chó bế lên sẽ bị tổng tài mắng.

"Tiểu hòa thượng, nếu không con đem con chó nhỏ đặt ở trên xe khác được không."

Ông chủ ghét nhất âm thanh ầm ĩ, hắn vẫn là không đành lòng chờ lát nữa đứa nhỏ xinh đẹp này bị mắng.

Nhuyễn Nhuyễn ôm Tiểu Bạch Bạch, hai đứa nhỏ đáng yêu dễ thương đều nhìn Mục Thâm bằng ánh mắt mong đợi, biểu cảm giống y như nhau.

"Ba ba, con và Tiểu Bạch Bạch đều rất ngoan rất ngoan, Tiểu Bạch Bạch nếu là rời khỏi con thì nó sẽ rất đau lòng, để cho nó ở chỗ này có được không ạ ~"

Mục Thâm lạnh lùng liếc mắt nhìn tài xế một cái, cả người của tài xế đột nhiên toát mồ hôi lạnh, cơ thể căng chặt lại, trái tim đập nhanh đến mức giống như muốn nhảy ra ngoài.

Xong rồi xong rồi, ông chủ không thích người khác nhiều chuyện về chuyện của ngài ấy.

Mục Thâm nhàn nhạt thu hồi tầm mắt lại, nhìn hai cái có biểu tình đáng thương giống y chang nhau.

"Không có lần sau."

Nhuyễn Nhuyễn lập tức ôm Tiểu Bạch Bạch và lên tiếng hoan hô.

"Ba ba tốt nhất, Nhuyễn Nhuyễn thích ba ba nhất nha." Giọng nói của Nhuyễn Nhuyễn lại rất vang dội, những người đứng bên cạnh đều nghe thấy được.

Trợ lý và thư ký cùng nhau cảm thán, tại sao đứa nhỏ đáng yêu như không kêu / cô là ba ba / mẹ chứ. Nếu đổi thành bọn họ, khẳng định sẽ đem đứa nhỏ đáng yêu này ôm vào trong ngực yêu thương, nơi nào giống như tổng tài chứ bày ra một khuôn mặt lạnh như băng, cũng không sợ làm cho đứa nhỏ cảm thấy sợ hãi.

Nhưng bọn họ lại không thể không bội phục đứa nhỏ này đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp, khi nói chuyện với tổng tài hoàn toàn không hề sợ hãi chút nào.

Mục Thâm bước lên xe và ngồi xuống, tiểu hòa thượng ở bên cạnh lập tức nhúc nhích cái mông nhỏ lại đây.

Mục Thâm nhìn qua bằng đôi mắt thâm thúy, Nhuyễn Nhuyễn lập tức lộ ra một hàm răng trắng tinh như gạo kê, đôi mắt cũng cong cong mỉm cười.

"Ba ba." Nhóc con kêu một tiếng rồi ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh hắn, hai tay ngoan ngoãn đặt ở trên đầu gối, lưng nhỏ ngồi thẳng tắp.

Tiểu sói con mũm mĩm lông xù xù cũng ngoan ngoãn ghé vào bên chân của cô bé, thật sự không làm ồn ào quậy phá.

Đúng là rất ngoan, trong lòng hắn nghĩ như vậy.

Tiểu hòa thượng không giống như tất cả những đứa trẻ mà hắn đã từng gặp, những đứa trẻ đó khi hắn không có ở đó thì khóc nháo chạy nhảy đấm đá khắp nơi, rất là quậy phá. Mà khi hắn quay lại nhìn xem thì cả đám đều run rẩy, không dám làm gì hết.

Lá gan của tiểu hòa thượng này rất lớn, còn tự ý lại đây nữa.

"Chú tài xế, vừa rồi cảm ơn chú nha." Nhuyễn Nhuyễn cảm ơn vì lời nói vừa rồi của tài xế, bằng không nếu chọc cho ba ba không vui, nàng và Tiểu Bạch Bạch có khả năng phải bị vứt bỏ.

"Không...... Không cần." Tài xế xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, hắn nhẹ nhàng thở ra khi thấy ông chủ ông truy cứu nữa, sau đó lái xe rời đi.

Đường ở nông thôn hơi gồ ghề lồi lõm, cho dù lái cẩn thận đến đầu nhưng ở trong xe vẫn cảm thấy xóc nảy.

Nhuyễn Nhuyễn ôm chặt lấy Mục Thâm, mở to hai mắt nhìn phong cảnh hiện lên nhấp nháy ở bên ngoài, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn và kích động.

"Ba ba, trước kia con nghe sư phụ kể qua về xe hơi, nhưng Nhuyễn Nhuyễn chưa bao giờ ngồi qua nha, cái xe này chạy rất nhanh nha, ngồi ở bên trong hoàn toàn không cảm thấy mệt nha."

Nhuyễn Nhuyễn nắm lấy cánh tay của Mục Thâm và nhỏ giọng nói chuyện với hắn, nói xong cũng không chờ Mục Thâm trả lời, mà âm thầm cảm thấy vui vẻ ở trong lòng.

"Con muốn nói cho sư phụ biết, Mục Thâm ba ba mang con ngồi trên một chiếc xe siêu xinh đẹp."

Mục Thâm nhìn cô bé một cái, cũng không ngăn cản cô bé nói chuyện, chỉ là tầm mắt nhìn chằm chằm cái đầu nhỏ trơn bóng của cô bé, sau đó đưa bàn tay to đặt lên đó và xoa nhẹ hai cái.

Cảm xúc không tệ lắm, cảm thấy tốt giống như trong tưởng tượng.

Khóe miệng của Mục Thâm hơi hơi cong lên, nhưng chỉ trong nháy mắt lại biến trở về như cũ, biến thành một đường thẳng lạnh lùng.

Nhuyễn Nhuyễn sờ sờ đầu nhỏ của mình, không biết tại sao tuy nhiên vẫn nhìn ba ba và nở một nụ cười thật tươi.

Ban đầu Nhuyễn Nhuyễn chỉ chỉ hưng phấn nói chuyện được một lúc, sau đó dần dần cảm thấy buồn ngủ.

Mục Thâm nhìn nhóc con từ ngồi thẳng lưng rồi từ từ trở nên càng ngày càng xiêu vẹo, sau đó cả người của nhóc con đều ngả người về phía hắn.

Mục Thâm "............"

Hắn duỗi tay muốn đẩy nhóc con ra, bàn tay có khớp xương rõ ràng vừa mới đặt ở trên đầu của tiểu hòa thượng, bàn tay mềm mụp của nhóc con lập tức nắm lấy tay hắn, bàn tay nhỏ nhắn như vậy hai bàn tay của nhóc con cũng không lớn bằng một bàn tay của hắn và đang ôm chặt lấy hắn.

Nhuyễn Nhuyễn táp táp cái miệng nhỏ, lẩm bẩm kêu một tiếng ba ba, sau đó chìm vào giấc ngủ với nụ cười tươi ở trên mặt.

Sau khi Mục Thâm nhìn chằm chằm nhóc con một lúc lâu, sau đó nhìn đi chỗ khác, dựa vào vào ghế sau và nheo đôi mắt lại.

Chỉ là cái tay bị Nhuyễn Nhuyễn ôm chặt, trước sau vẫn không có bị hắn rút về.

Trên xe từ từ yên tĩnh nhưng không phải là trầm lặng làm người hít thở không được, tài xế và trợ lý nhìn xem từ kính chiếu hậu thì thấy bộ dáng một lớn một nhỏ ôm nhau ngủ chung thật giống như "Cha con" vậy.

Không sai, hiện tại những người còn chưa kịp hiểu rõ vẫn luôn cho rằng tiểu hòa thượng là một đứa bé trai!

Lý Ngạn yên lặng nhìn sang chỗ khác, thật ra trong hắn thì đang nổi lên sóng to gió lớn, trong đầu cứ hiện lên việc ông chủ vậy mà để người khác dựa vào mình! Tổng tài vậy mà để người khác nắm lấy tay mình! Tổng tài vậy mà để cho bạn nhỏ kia dựa vào trên người ngài ấy ngủ!!

Chẳng lẽ đây thật sự là con riêng của tổng tài!

Dừng lại dừng lại, không thể lại suy nghĩ nữa, nếu cứ suy nghĩ tiếp thì sẽ xảy ra chuyện.

Lý Ngạn vỗ vỗ đầu mình và nhanh chóng nhắm mắt lại nghỉ ngơi, mấy ngày nay chạy tới chạy lui mấy lần rốt chuyện mọi chuyện đều đã xử lý tốt, tuy nhiên nó cũng rất mệt mỏi.

Tài xế "............"

Tại sao một đám đều ngủ hết rồi.

Cũng không biết qua bao lâu, xe dừng lại, Nhuyễn Nhuyễn mơ mơ màng màng mở to hai mắt ra, phát hiện nàng đã hoàn toàn nằm trong lòng ngực có mùi hương của cây thông.

Khuôn mặt nhỏ của Nhuyễn Nhuyễn chôn ở trong lòng ngực của Mục Thâm, nàng rất thích mùi hương này tuy nó rất khác mùi hương ở trên người của sư phụ, tuy nhiên cũng đặc biệt dễ ngửi.

Nhuyễn Nhuyễn trộm cong đôi mắt cái đầu nhỏ trơn bóng cọ cọ lòng ngực của Mục Thâm.

Thân thể của Mục Thâm căng cứng trong nháy mắt, đang suy nghĩ xem có nên ném nhóc con to gan lớn mật được một tấc lại muốn tiến thêm một thước này ra không, thì Nhuyễn Nhuyễn cũng tự mình đi ra.

Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của tiểu hòa thượng khi ngủ bị đè ép nên hiện lên vài vết đỏ, đôi mắt vừa mới tỉnh dậy mang theo sương mù và lông mi dày cong vút liên tục chớp chớp, giống như một cái bàn chải nhỏ quét ở trên mu bàn tay của hắn.

Nhóc con này, từ trong lòng ngực hắn ra tới rồi lại ôm tay hắn cọ cọ một lần.

Mục Thâm "............" Lá gan này không phải rất lớn như bình thường.

"Ngồi yên." Một giọng nói cảnh cáo trầm thấp khàn khàn truyền đến, Nhuyễn Nhuyễn lập tức ngồi yên giống như môt đứa trẻ ngoan ngoãn, cái lưng nhỏ thẳng tắp và đôi mắt to nhìn về phía trước.

Thấy Lý Ngạn ngồi ở phía trước nhìn qua, nàng lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

"Xin chào anh trai." Nhóc con rất lễ phép chào hỏi.

"Xin chào bạn nhỏ nha." Lý Ngạn cũng nhịn không được mà lộ ra một nụ cười thiệt tình, đứa nhỏ này thật sự quá đáng yêu.

Tiểu Bạch Bạch đã sớm tỉnh dậy, lúc nãy nhìn thấy Nhuyễn Nhuyễn vẫn còn đang ngủ nên vẫn luôn nằm bò không có động đậy. Hiện tại thấy Nhuyễn Nhuyễn tỉnh dậy, nó lập tức đứng lên và cọ cọ đùi của Nhuyễn Nhuyễn, cái đuôi nhỏ quơ qua quơ lại vài cái còn có hai lỗ tai nhỏ lông xù xù khẽ run hai cái tinh thần trông đặc biệt hưng phấn.

Nhuyễn Nhuyễn mỉm cười xoa xoa đầu của Nhuyễn Nhuyễn, sau đó mới nhìn ra ngoài.

Khi tới nơi, Mục Thâm mở cửa xe ra và xuống xe, sau khi đứng dậy thì trực tiếp lạnh lùng nói một câu xuống xe với Nhuyễn Nhuyễn.

Nhuyễn Nhuyễn ngoan ngoãn gật đầu, ôm Tiểu Bạch Bạch và nhảy xuống xe.

Đứng ở bên chân Mục Thâm và nhìn căn biệt thự xinh đẹp và to lớn, Nhuyễn Nhuyễn trừng to hai mắt và cái miệng nhỏ mở to đến mức có thể nhét được một quả trứng gà nhỏ.

Mục Thâm đi vào trong biệt thự, Nhuyễn Nhuyễn lập tức ôm Tiểu Bạch Bạch và chạy chậm đi theo, dọc theo đường đi vừa đi vừa nhìn, bộ dáng đồ nhà quê mới lên thành phố biểu diễn vô cùng thuần thục.

Lý Ngạn nhìn bộ dáng của nhóc con không có cảm thấy không lên được mặt bàn mà ngược lại cảm thấy rất đáng yêu.

"Ba ba ba ba, đây là nhà của chúng ta sao? Về sau Nhuyễn Nhuyễn có thể ở nơi này sao? Nó thật lớn nha, ba ba thật là lợi hại, có thể có được ngôi nhà to lớn và xinh đẹp như vậy nha."

Đôi mắt nhỏ của Nhuyễn Nhuyễn sáng lấp lánh, bước chân nho nhỏ chạy vội để đuổi kịp bước chân của Mục Thâm, cái miệng nhỏ còn không ngừng nói chuyện, ngoài ý muốn là Mục Thâm cũng không có cảm thấy chán ghét.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.