Ta Có Thể Là Một Đại Nhân Vật

Chương 66



Trường Không Trác Ngọc trở về Côn Lôn phái, Doãn Trường Không luôn ở ngoài trận chờ y đột nhiên cảm thấy y khác với trước đây. Gương mặt nghiêm túc kia không phải là vẻ cố gắng chống đỡ, mà là…

Y thật sự trưởng thành.

Lúc này Trường Không Trác Ngọc toàn thân đều là sát khí, nói với Doãn Trường Không: “Nếu chín đại thần khí đã hiện thế, vậy không cần chờ nữa. Cho Thanh Điểu hời một lần, chúng ta trước tiên đem bảo vật và linh tu trong Dao Trì thần cung đưa đi, sau đó ta trực tiếp phá giải trận pháp, mở ra lối vào của nhân gian và ma giới.”

“Chờ, chờ đã!” Doãn chưởng môn thấy vẻ mặt vội vàng của Trường Không Trác Ngọc, vội vàng nói, “Nhưng bây giờ hầu hết người của Tu Chân giới vẫn chưa chuẩn bị tốt, chúng ta chủ động khơi kiếp nạn ra, bọn họ có thể ứng phó hay không cũng là cả một vấn đề. Hơn nữa… vì sao phải vội vàng như vậy? Cho dù không hy vọng Thanh Điểu cứ vậy hao hết công lực mà chết trong trận pháp, nhưng ít nhất… Ngươi cũng nghĩ ra được biện pháp hóa giải mới không phải sao? Lệ Tinh Luân vẫn chưa trở lại.”

“Hắn luôn ở đó,” Trường Không Trác Ngọc bình tĩnh nói, “Từ đầu đến cuối hắn đều không rời bỏ ta, nhiều năm như vậy vẫn luôn bảo vệ ta. Căn bản không có gì gọi là phương pháp giải thoát, sợ hãi rụt rè chỉ kéo dài thời gian, kiếp nạn nhân gian vốn dĩ đã giáng xuống từ ngàn năm trước, hắn tranh thủ cho ta một ngàn năm, ta cũng phải để hắn được tự do.”

Ngàn năm… Là loại người gì mới có thể bị nhốt ở ma giới ngàn năm, còn có thể luôn giữ vững được lối vào giữa ma giới và nhân gian, để ma khí không xâm nhập vào nhân gian. Nhân gian này có rất nhiều người, không cần một mình Lệ Tinh Luân đau khổ chống đỡ, hắn làm vì sư phụ, được đồ nhi bảo vệ nhiều năm như vậy, cũng nên có dáng vẻ của sư phụ một chút.

“Ngươi đang nói ai?” Doãn Trường Không và Mặc Sĩ Hiển không hiểu gì.

“Huyết Thiên Kiếp,” Trường Không Trác Ngọc cắn răng ngăn nước mắt xúc động nói, “Hắn chính là đồ nhi Lệ Tinh Luân của ta, ngàn năm trước hắn đi vào ma giới, bảo vệ nhân gian lâu như vậy căn bản không phải là ba đại thần khí, mà là một mình hắn. Một ngàn năm này ta không cảm nhận được ma giới xâm lấn, ta tin hắn vẫn luôn còn sống, nhưng nếu muốn hắn trở lại nhân gian chỉ có một biện pháp, chính là mở ra lối vào của nhân giới và ma giới!”

Lượng tin tức này quá lớn, làm Mặc Sĩ Hiển nhất thời khó tiếp thu. Hắn ta không kiềm được hỏi: “Làm sao có thể một mình ở ma giới nhiều năm như vậy? Đây là thực lực cỡ nào, cho dù là cổ thần năm đó, cũng chưa chắc có thể làm được.”

Cổ thần không phải không có sức mạnh như vậy, mà cho dù là ai, chỉ cần có tình cảm có dục vọng, thân ở trong ma giới nhiều năm như vậy, đều sẽ bị ma khí ăn mòn, biến thành người không ra người ma không ra ma, nếu thiếu ý chí hơn, có lẽ sẽ trực tiếp thành ma. Nhỏ yếu sẽ trở thành ma vật không có suy nghĩ, mà mạnh, thì trực tiếp thành ma, biến thành tồn tại cường đại như cổ thần, nhưng trong lòng không còn chút tình cảm, chỉ có giết chóc và xâm chiếm.

Lệ Tinh Luân…. Hắn có thể kiên trì nhiều năm như vậy sao?

“Cho nên ta muốn cứu hắn ra!” Trường Không Trác Ngọc kiên định nói, “Vừa vặn bây giờ chính ma đều đang ở đây, chờ sau khi các ngươi đem linh tu và Sơn Hà Xã Tắc Đồ từ trong Dao Trì thần cung ra, ta sẽ chủ động mở kiếp nạn ra. Một mực chờ đợi mối nguy hiểm chưa biết chính là yếu đuối, chúng ta phải chủ động đón đánh.”

Nói xong cũng không cho Doãn Trường Không cơ hội cự tuyệt, trực tiếp bay đến chính điện Côn Lôn, dùng trận pháp truyền âm của nơi này, đem thanh âm của mình truyền đến khắp ngõ ngách trên núi Côn Lôn –

“Tất cả các ngươi nghe đây, ta là Trường Không Trác Ngọc. Ba ngày sau kiếp nạn giáng xuống, cho dù các ngươi chuẩn bị tốt hay chưa, cũng không còn thời gian, chúng ta chỉ có thể phủ đầu, thành hay bại đều ở đây.”

Lời này nói ra, trong Côn Lôn phái trực tiếp bùng nổ rồi.

Ân trưởng lão chạy vội tìm chưởng môn sư huynh, sắc mặt trắng bệch hỏi: “Này… thần trận y… không, Trường Không tiền bối đang nói gì? Không phải là trước khi trận pháp bị phá giải, chúng ta còn ít nhất ba tới năm năm để chuẩn bị sao?”

Lúc này Doãn Trường Không đã tóm tắt được tình huống, nghĩ tới Lệ Tinh Luân đang một mình khổ sở chống đỡ, hắn liếc mắt nhìn đồ đệ mình một cái, cũng hiểu được tâm trạng của Trường Không Trác Ngọc, nghiêm túc nói: “Có thời gian ba ngày để chúng ta đem linh tu trong Dao Trì ra đã là không tệ rồi, không cần tiếp tục ôm tâm lý ăn may, tất cả chúng ta an nhàn là vì có một người hy sinh. Nhanh chóng hành động, ba ngày sau cho dù có dọn hết đồ trên Dao Trì ra không, Trường Không Trác Ngọc… Không, Đá vá trời cũng sẽ mở ba đại thần trận ra.”

Doãn Trường Không ở đây còn chút thời gian để phản ứng, hắn cầm lệnh bài chưởng môn trong tay, nhanh chóng dẫn theo một đội đệ tử trung tâm của Côn Lôn bay lên Dao Trì, để Mặc Sĩ Hiển và Ân trưởng lão ở lại chủ trì đại cục, Ân trưởng lão giúp đỡ các chưởng môn môn phái lớn bày trận, chuẩn bị tiêu trừ  ma khí tràn ra khỏi ma giới ngay khi bắt đầu kiếp nạn, Mặc SĨ Hiển mang theo những đệ tử công lực thấp của Côn Lôn phái đi tìm các đệ tử công lực thấp các môn phái khác đi trốn, một khi kiếp nạn giáng xuống bọn họ không ngăn cản được, những đệ tử này là tương lai hy vọng của họ.

Vô Âm đại sư thông qua Nhân Quả Đăng nên điều nên biết hay không nên biết đều biết một ít, lão hòa thượng truyền âm nói chuyện với Doãn Trường Không một lát, lập tức đứng dậy nói với nhóm cao tăng Thiên Âm Tự: “Thỉnh chư vị các sư huynh đệ liên lạc với các chùa miếu lớn, dùng hết khả năng trong vòng ba ngày bày ra kết giới giữa Tu Chân giới và nhân gian, không thể để một chút ma khí lọt vào nhân gian.”

“A di đà phật.” Hơn mười vị cao tăng lập tức đứng dậy, một bộ lạnh nhạt với sống chết, mang theo phật quang rời khỏi núi Côn Lôn.

(Ý là mấy vị này đã đại ngộ rồi)

Bên này phản ứng nhanh, nhưng mấy môn phái khác thì đầu óc choáng váng, bọn họ cái gì cũng chưa rõ, đã bị thông báo rằng ba ngày sau kiếp nạn giáng xuống, nói giỡn hay thật vậy? Đoàn người lục tục chạy tới chính điện Côn Lôn, nhìn thấy ngồi trên ghế chủ vị là Trường Không Trác Ngọc một thân sát khí. Phần lớn mọi người ở đây là chưởng môn các môn phái và nhân vật quan trọng trong Ma tông, chín phần đều từng gặp qua Trường Không Trác Ngọc, nhưng bất quá vẫn có vài người không có mắt bước lên hỏi: “Trường Không Trác Ngọc, ta biết ngươi thực lực khó lường, nhưng cũng không thể ngồi trên ghế chủ vị Côn Lôn đi, ngươi định thống lĩnh Tu Chân giới sao? Doãn Trường Không chưởng môn phái Côn Lôn này còn không biết có đủ thực lực thống lĩnh chúng tu giả bọn ta không, tên vô danh tiểu tốt không biết từ đâu tới như ngươi cũng dám…”

Người này còn chưa nói xong, Trường Không Trác Ngọc liền phất tay áo, người đầu tiên kêu gào bay ra ngoài, nặng nề đập lên vách tường ở chính điện, cả mặt đều là máu, không biết sống hay chết.

“Ngươi…” Mọi người lập tức nổi giận, thậm chí có người lấy ra pháp khí muốn đánh một trận với Trường Không Trác Ngọc.

“Trước kiếp nạn vẫn còn thảnh thơi hỏi mấy chuyện này, có hắn hay không cũng không có gì quan trọng.” Trường Không Trác Ngọc ngồi ở trên cao nhìn xuống mọi người, “Ba ngày sau kiếp nạn giáng xuống, ta sẽ khống chế chín đại thần khí phong ấn ma khí. Bất quá ma khí của ma giới rất nhiều, khó tránh khỏi có cá lọt lưới. Chư vị làm tốt chuẩn bị bảo vệ bản thân mình, một khi bị ma hóa, chúng ta sẽ đối xử như tu giả bị ma hóa, không được lưu tình.”

Lúc này Trường Không Trác Ngọc đã hạ nhẫn tâm, phải nhanh chóng cứu Lệ Tinh Luân ra khỏi ma giới, về phần những người khác chết hay sống, y cũng không còn lòng dạ đâu mà quan tâm. Nếu là trước đây, Trường Không Trác Ngọc chắc chắn sẽ cẩn thận phân mỗi người theo cảnh giới, tâm pháp dựa theo ngũ hành mà sắp xếp, truyền cho bọn họ trận pháp thích hợp, để mọi người cùng nhau đối địch, như vậy cho dù là gặp được ma khí cường đại hay là ma vật, mọi người cùng nhau góp sức cũng có thể chống cự, cố hết sức khả năng giảm bớt số lượng thương vong.

Nhưng bây giờ suy nghĩ của Trường Không Trác Ngọc thay đổi, y không phải là thần cứu thế, không thế cứu mỗi một người. Mọi người đều là người tu chân, tuy luyện bản thân chính là tranh mệnh với ông trời, tu luyện nghịch thiên, bất kỳ lúc nào nơi đâu đều có thể bị hồn phi phách tán. Mỗi người đều là một phần tử của Tu Chân giới, mọi người đều có trách nhiệm bảo vệ ngôi nhà chung của mình. Còn Trường Không Trác Ngọc, ngay cả đồ nhi của mình y còn không bảo vệ được, có năng lực gì để bảo vệ những người này.

“Nực cười!” Luôn có người không biết sống chết, một người tu chân đứng ra chỉ vào Trường Không Trác Ngọc nói: “Ngươi là thần thánh phương nào, cũng dám nói mình có thể khống chế được chín đại thần khí? Còn ba ngày nữa kiếp nạn sẽ xảy ra, nếu sự thật này không thể thay đổi, vậy bây giờ chúng ta hẳn là ngồi xuống nói chuyện thần khí để ai khống chế đi? Ba đại phái cùng phật tông mỗi bên khống chế một cái, ít nhất còn năm cái! Mặc dù bọn ta thực lực riêng lẻ không mạnh bằng các ngươi, nhưng hợp lực lại, chắc cũng có thể khống chế được một cái thần khí, chờ kiếp nạn chấm dứt, thần khí đó thuộc sở hữu, tất nhiên là…”

Trường Không Trác Ngọc hơi đưa tay, còn chưa kịp đem tên khốn kiếp không biết điều này vỗ bay đi, một bàn tay từ phía sau người nọ đâm xuyên qua ngực, thân xác của tên tu giả này lập tức chết, nhưng nguyên anh của hắn còn bay bổng trên không trung, vẻ mặt mê man, còn chưa biết chuyện gì xảy ra.

Sư huynh đồng môn của hắn vội vàng thu nguyên anh lại, người môn phái này lập tức lấy pháp khí ra, nói với người đả thương hắn: “Huyền Minh Liệt, ngươi muốn phát động chính ma đại chiến vào lúc này sao?”

Huyền Minh Liệt nhận khăn từ thuộc hạ đưa tới, chậm rãi lau máu trên tay sạch sẽ, liếc mắt một cái nhìn chưởng môn môn phái kia, thản nhiên nói: “Nếu ta muốn đại chiến, chiêu vừa rồi đã trực tiếp móc ra nguyên anh của hắn, chừa cho hắn một mạng làm chi.”

“Vậy ngươi…” Nếu không phải kiêng dè Huyền Minh Liệt pháp lực cao cường, mà sau lưng hắn lần này vậy mà lại dắt theo hơn phân nửa cao thủ Hám Thiên Tông, môn phái này đã sớm xông ra.

“Chín đại thần khí ma tông có ba cái, các ngươi đứng ngay trước mặt ta nói muốn phân chia lại năm thần khí, khơi mào đại chiến là các ngươi đó, lũ phế vật.” Huyền Minh Liệt thản nhiên nói, trong mắt của hắn căn bản không tồn tại mấy người này. Với thực lực Hám Thiên Tông, đối đầu với ba đại môn phái thì còn hơi do dự, chứ còn mấy môn phái nhỏ như vầy, chỉ cần nhấc tay cũng đã diệt môn, ở trong mắt Huyền Minh Liệt, hắn chỉ lấy thân thể của một người, cũng đã xem như là nhẹ tay rồi.

“Chư vị đồng đạo,” Chưởng môn kia cất kỹ nguyên anh của sư đệ mình, đỏ mắt nói, “Kiếp nạn giáng xuống, chẳng lẽ chúng ta phải cùng với lũ tà ma ngoại đạo này ngăn địch sao? Không sợ hai mặt đều là địch sao? Hiện tại vừa lúc chính đạo cao thủ đều tập hợp đông đủ, chúng ta lấy ba đại môn phái cầm đầu, trước trừ ma vệ đạo, sau lại chiến đấu với ma vật đến cùng!”

“Thục Sơn ta không định vào lúc này khơi mào nội chiến,” Nhất Bần chân nhân cầm Trảm Cức kiếm trong tay, các kiếm tu đi theo sau lưng cũng ủng hộ, mỗi người đều kiếm khí ngút trời, ý chí chiến đấu dâng cao, “Tử Thanh song kiếm của Thục Sơn vốn là Trường Không đạo hữu rút ra, hiện nay Thục Sơn không ai có thể sử dụng song kiếm, nguyện giao Tử Thanh song kiếm cho Trường Không đạo hữu. Ba ngày sau, tất cả người phái Thục Sơn mặc cho Trường Không đạo hữu phân phó.”

*Sợ mn lâu quá không gặp Nhất Bần chân nhân nên quên, Cức là gai nha mn.

“Côn Lôn ta cũng vậy,” Ân trưởng lão vừa mới chạy tới thở hồng hộc nói, “Chưởng môn vừa phân phó xuống, từ trên xuống dưới phái Côn Lôn hết thảy nghe Trường Không tiền bối chỉ huy.”

“Các ngươi…” Chưởng môn kia sắp điên tới nơi rồi, vì cái gì mà ba đại môn phái đều nghe theo tên vô danh tiểu tốt này, “Phái Nga Mi thì sao?”

Diệu Tâm sư thái của phái Nga Mi đứng ra, nàng không biết gì về Trường Không Trác Ngọc, nhưng trước khi tới đây, trong Lưỡng Nghi kính xuất hiện hình ảnh của Trường Không Trác Ngọc. Diệu Tâm sư thái lúc ở phái Thục Sơn từng nhìn thấy Trường Không Trác Ngọc, nhìn thấy y dùng thực lực phong ấn lại Thục Sơn kiếm trủng, sau khi về núi, toàn bộ cao thủ phái Nga Mi tập trung hỏi ông trời, khẩn cầu tìm thấy một con đường sống trong kiếp nạn, mà lúc ấy trong Lưỡng Nghi kính xuất hiện hình ảnh của một người, đó là Trường Không Trác Ngọc.

“Phái Nga Mi không có ý kiến gì khác, nguyện nghe Trường Không đạo hữu chỉ huy, kiếp nạn sắp giáng xuống, đại cục quan trọng.” Diệu Tâm sư thái còn chưa quá tin tưởng Trường Không Trác Ngọc, nhưng nàng tin tưởng Lưỡng Nghi kính, đó là bảo vật của Nga Mi, địa vị của nó ở phái Nga Mi cũng giống như Đá vá trời ở phái Côn Lôn và Tử Thanh song kiếm ở phái Thục Sơn, không thể dao động.

Ba môn phái đứng đầu chính phái vậy mà tất cả đều cam nguyện nghe lệnh một tên vô danh tiểu tốt, trong lòng mấy môn phái nhỏ còn lại đều không hiểu, mà chưởng môn môn phái vừa đối đầu với Huyền Minh Liệt càng hoảng hốt, bọn họ không biết rốt cuộc là vì sao.

“Cho dù chính đạo đồng tâm hiệp lực, như ma tông thì sao? Bọn họ là một đám lòng dạ khó lường, ai biết tới lúc đó có làm phản hay cắn ngược lại hay không, vừa rồi Huyền Minh Liệt còn lại làm bị thương đệ tử phái ta!” Chưởng môn môn phái nhỏ đấu tranh lần cuối.

“Nếu Huyền Minh Liệt không ra tay, bản tôn cũng sẽ ra tay.” Trong lòng Trường Không Trác Ngọc nóng như lửa đốt, căn bản không chịu nổi mấy người này ta cắn ngươi ngươi cắn ta nữa, trực tiếp đứng lên nói: “Làm thuộc hạ của bản tôn, lúc này Huyền Minh Liệt ngươi ngược lại làm đúng ý ta.”

Lời này khiến mọi người lập tức ồ lên, mà Huyền Minh Liệt và bốn đại hộ pháp dưới tay hắn cũng không phản bác, hành lễ thật sâu với Trường Không Trác Ngọc, nói: “Hết thảy nghe theo tôn thượng phân phó.”

“Các ngươi, các ngươi… Y chính là thủ lĩnh ma tu đó!” Chưởng môn môn phái nhỏ quả thực muốn điên rồi.

Nhất Bần chưởng môn là người nóng tính, cuối cùng lười nghe hắn ta nói gì, kiếm khí xẹt qua, người môn phái này tất cả đều lui lại, gần như lùi sắp ra khỏi chính điện, lúc này Nhất Bần chưởng môn nói: “Chẳng lẽ các ngươi chưa nghe nói, Trường Không Trác Ngọc lẻ loi một mình đi tới Hám Thiên Tông, dùng thực lực trấn áp Hám Thiên Tông, định ra hiệp nghị chính ma cùng nhau chống lại kiếp nạn sao?”

“Trường Không Trác Ngọc, rốt cuộc là người phương nào?” Chưởng môn môn phái nhỏ cuối cùng vùng vẫy hô.

Trường Không Trác Ngọc cũng lười đấu võ mồm với mấy người này, y còn rất nhiều chuyện phải sắp xếp, y đứng dậy, lần đầu tiên chủ động phóng ra thần lực tu luyện ngàn vạn năm trong cơ thể mình.

Thần lực khác với chân nguyên linh khí, đó là loại sức mạnh trấn áp, người tu chân căn bản không thể ngăn nổi loại sức mạnh trấn áp này, thần lực vừa phóng ra, người công lực thấp lập tức quỳ xuống, người công lực cao thâm như Nhất Bần chân nhân, cũng nhịn không được cúi đầu, không thể nhìn thẳng Trường Không Trác Ngọc.

Khi mọi người ở đây còn đang khiếp sợ, một thanh âm rõ ràng lạnh lùng truyền tới tai mỗi người: “Bản tôn Trường Không Trác Ngọc, là lịch kiếp Tinh Quân kiếp nạn lần này, là Côn Lôn thần khí, đứng đầu chín đại thần khí, bởi vì cảm nhận được kiếp nạn mà biến hóa thành người, phụng theo ý trời liên hiệp chúng sinh cùng nhau chống lại kiếp nạn!”

Cho tới tận lúc này, rốt cuộc Trường Không Trác Ngọc cũng ở trước mặt toàn bộ người Tu Chân giới, nói ra thân phận của mình.

Tất cả mọi người ngây dại, đây chính là Côn Lôn thần khí! Hầu như mỗi người tu chân khi nhập đạo đều nghe nói tới Côn Lôn phái, toàn bộ người đứng đầu chính đạo, cũng đều nghe nói tới Côn Lôn thần khí, thần khí mạnh nhất toàn bộ Tu Chân giới, căn bản không ai có thể khống chế. Doãn Trường Không chỉ tìm hiểu thần trận mấy trăm năm liền trở thành người mạnh nhất Tu Chân giới, là kỳ tài có một không hai của mấy đời tu giả, mà ngay cả Ân trưởng lão, Mặc Sĩ Hiển cũng tìm hiểu thần trận, cũng có thể trở thành thiên tài của Tu Chân giới. Hiện tại bản thân thần khí biến hóa đứng trước mặt mọi người, điều này làm sao có thể không khiến người khác khiếp sợ!

Mà ngay cả Nhất Bần chân nhân đã quen với Trường Không Trác Ngọc, cũng nhịn không được ngưỡng mộ nhìn y. Khác với Tử Thanh song kiếm khi không xảy ra chuyện gì thì thả kẻ thù mạnh vào, xảy ra chuyện thì đi ngủ của phái Thục Sơn, Côn Lôn thần khí chính là thần thoại của toàn bộ chính đạo thậm chí toàn bộ  Tu Chân giới, mà bây giờ thần thoại này đang đứng trước mặt bọn họ, làm sao có thể không khiến người khác ngước nhìn.

Không có ai nghi ngờ lời Trường Không Trác Ngọc nói, thực lực chứng minh tất cả, thần lực đáng sợ ép bọn họ không thở nổi, đã chứng minh được tất cả.

Môn phái nhỏ kia rốt cuộc không còn ai dám nói chuyện, giáp mặt chỉ trích Côn Lôn thần khí, gần như là trở thành kẻ thù của Côn Lôn phái, bọn họ là chính đạo, dám đối địch với Huyền Minh Liệt, nhưng tuyệt đối không dám làm kẻ thù của Côn Lôn, nếu không thì ở Tu Chân giới, bọn họ liền chỉ có một thân một mình.

Thấy thân phận của mình thành công khiến tất cả mọi người im miệng, Trường Không Trác Ngọc rốt cuộc vừa lòng. Y theo thói quen quay đầu lại muốn vui vẻ rạo rực nhìn Lệ Tinh Luân, trong lòng nghĩ, “Đồ nhi, lúc này vi sư giả bộ giỏi lắm, không bị lộ chút xíu nào, hơn nữa thân phận của vi sư quả nhiên là đại nhân vật, toàn bộ tu giả Tu Chân giới đều là cấp dưới của vi sư, chờ vi sư trở về chủ trì chính đạo nữa, vi sư trước giờ chưa từng lừa đồ nhi nha, vi sư nói đều là thiệt ….”

Nhưng mà… Lệ Tinh Luân không còn đứng phía sau y.

Trường Không Trác Ngọc vẫn giữ tư thế quay đầu dần cứng lại, may là lúc này dưới thần uy không có ai ngẩng đầu nhìn y, không còn người sẽ nắm tay y nói “Một hồi hãy lén lút đắc ý, bây giờ tập trung chút”, cùng không còn ai mang vẻ mặt tán thưởng không hề do dự khích lệ y.

Bây giờ, đồ nhi không ở bên cạnh y.

Trường Không Trác Ngọc cắn môi dưới, kiên cường xoay đầu lại. Nhân quả không còn thì sao, một vòng luân hồi hoàn toàn chấm dứt thì sao! Y là thần khí Côn Lôn, là thần khí duy nhất trên đời biến hóa, là người mạnh nhất nhân giới, không còn nhân quả thì lại tạo ra nhân quả mới, cứu Huyết Thiên Kiếp ra khỏi ma giới, một lần nữa trở thành ân nhân cứu mạng hắn, một lần nữa đi vào luân hồi, một lần nữa, dây dưa với Lệ Tinh Luân cả đời.

Nắm chặt nắm tay, Trường Không Trác Ngọc nén nước mắt, lạnh nhạt nói: “Ba ngày sau, ta sẽ tập trung khống chế thần khí tác chiến với ma giới, về phần ma khí lọt lưới, giao cho chư vị tiêu diệt. Ma vật khó đối phó, bất quá chỉ cần chú ý không để ma khí ma hóa, dùng đan hỏa đốt vãn có thể tiêu diệt. Các ngươi phái ra một nhóm người phối hợp với các đại sư Thiên Âm Tự bảo vệ nhân gian, làm lá chắn cuối cùng giữa thế tục và Tu Chân giới, nhớ rằng không thể để ma khí tàn sát nhân gian bừa bãi, làm người bình thường bị thương. Cố gắng tiêu diệt ma khí còn lại, tuyệt đối không được để bất kỳ một chút ma khí nào còn sót lại nhân gian, nếu có người bị ma hóa, mặc kệ có phải là người thân thiết gần gũi hay không, đều phải lập tức tiêu diệt, không được nương tay. Nhân giới là thế giới của toàn bộ tu giả, không phải là trách nhiệm của một mình ta, chín đại thần khí đã bảo vệ nhân giới ngàn vạn năm, kiếp nạn lần này, cần nhờ chư vị tự mình bảo vệ!”

Nói xong liền bay ra khỏi Côn Lôn chính điện, trong ba ngày này, Trường Không Trác Ngọc có rất nhiều chuyện phải làm. Y tự hỏi làm sao để đem toàn bộ thân Chúc Long chuyển vào trong Đoạn hồn Cốc, tự hỏi phải vẽ trận pháp như thế nào lên thân của Chúc Long mới có thể khiến những ma khí đó không thể thoát ra, tự hỏi… một khi Huyết Thiên Kiếp ngã xuống ở Ma giới, y nên làm sao bây giờ.

Kỳ thật, câu hỏi cuối cùng rất đơn giản, nếu Lệ Tinh Luân không còn, vậy Trường Không Trác Ngọc vất vả duy trì hình người và ý thức để làm gì?

Y vì Huyết Thiên Kiếp mới biến hóa, vì Lệ Tinh Luân mới tìm một con đường khác, nếu người kia không còn, vậy Trường Không Trác Ngọc cũng không còn là Trường Không Trác Ngọc, chẳng qua cũng chỉ là một hòn đá cổ thần để lại trên núi Côn Lôn mà thôi.

Trường Không Trác Ngọc bế quan ở trong thiên điện hai ngày, bên ngoài đã loạn thành một đống, vô số môn phái ở cùng một chỗ, có quan hệ tốt hay không tốt, bây giờ mọi người phải cùng nhau ngăn cản kẻ địch, tu sĩ chính đạo lo sợ hai mặt là địch (sợ ma đạo trở quẻ), ma đạo cũng không tin mấy tên chính đạo ngụy quân tử, Doãn Trường Không tới Dao Trì, Ân trưởng lão một mình căn bản không thể áp chế nổi mọi người, gấp tới nỗi đầu đầy mồ hôi, vô cùng lo lắng bọn họ rốt cuộc có thể làm được hay không.

Vừa hay là lúc này, Doãn Trường Không dẫn theo rất nhiều linh tu từ Dao Trì đi tới núi Côn Lôn.

Ân trưởng lão lau mồ hôi, đi đến trước mắt Doãn Trường Không nói: “Sư huynh, nếu ngươi còn chưa trở lại, ta, ta thật sự chịu không nổi nữa, rất loạn.”

Doãn Trường Không khẽ gật đầu, nói với Thanh Điểu hơi suy yếu đứng phía sau: “Thanh Điểu tiên tử, đem mấy ấu thú* này đi tìm Mặc Sĩ Hiển, cho dù là linh tu hay người tu chân, chúng ta đều phải giữ lại được lực lượng cuối cùng.”

*Trứng linh tu, linh tu còn nhỏ

Thanh Điểu bị hai sư đồ Trường Không Trác Ngọc lừa một trận, nhưng trong mắt cũng không có thù hận. Cũng giống như nàng đã từng nói, nàng gần với thần nhất nhưng cũng không tồn tại tình cảm, không có lòng đồng tình thường hại, đồng thời, cũng không có lòng thù hận, nàng vẫn luôn làm điều mình cho rằng là đúng.

“Được.” Thanh Điểu gật đầu, phân phó xuống, một con kỳ lân mang theo rất nhiều linh thú nhỏ bay đi, không ít linh thú trong tay còn ôm trứng, đây là trứng linh thú còn chưa ấp.

“Những tu giả này cũng không cần tìm đại sư của Thiên Âm Tự,” Doãn Trường Không lắc đầu nhìn bọn họ, “Trách nhiệm bảo vệ nhân gian quan trọng, Thanh Điểu tiên tử mang nhóm linh tu tới đó được không.”

Trong lòng Thanh Điểu, người Tu Chân giới có thể vì ngăn cản kiếp nạn mà chết, nhưng thế hệ tu giả tiếp theo là mầm non cùng với nhân gian này, mới là nền tảng của nhân giới, nàng muốn bảo vệ, chính là những người này. Vì để bảo vệ những người này, nàng có thể không chút do dự giết cả nhà Lệ Tinh Luân, cũng có thể mang theo vô số linh tu của Dao Trì và phật tu cùng chịu chết.

“Được.” Thanh Điểu lại gật đầu, nhưng lúc này, nàng còn nhìn Doãn Trường Không một cái, “Ngươi cố hết sức đừng chết, ta còn chưa rõ ngươi rốt cuộc nghĩ gì đâu.”

Trong lòng Thanh Điểu, Doãn chưởng môn là  người hoàn toàn không thể hiểu nổi, hắn có thể hi sinh bản thân chỉ vì muốn Đá vá trời biến thành người, cũng có thể giúp Đá vá trời hại mình, nhưng cũng giống vậy, còn cứu mình ra khỏi trận, trong lòng hắn có suy nghĩ bảo vệ nhân gian, chưa bao giờ thay đổi, nhưng hắn cũng có tư tâm.

Tu giả làm chim không hiểu nổi. [ơ kìa!!!]

“Thanh Điểu tiên tử cứ yên tâm, nếu sau khi thành công hóa giải kiếp nạn ta còn may mắn tồn tại, ta chắc chắn sẽ mang tiên tử đi dạo thế gian.” Doãn Trường Không chắp tay mỉm cười nói với Thanh Điểu, “Tiên tử ngàn vạn năm qua ở Dao Trì quả thật đã nhìn hết khó khăn ở nhân gian, nhưng không ở trong đó, thì không thể cảm nhận được yêu hận tình thù ở nhân gian. Nếu ngươi và ta còn sống, ta sẽ đem chức chưởng môn giao cho Hiển Nhi, cùng tiên tử đi trải nghiệm hồng trần.”

Thanh Điểu gật đầu, vươn hai cánh, biến thành chim, mang theo linh tu, bay về phía phật quang chiếu rọi khắp nơi kia.

Thanh Điểu đã ra khỏi trận, lúc này trong trận pháp chỉ còn Tố Sắc Vân Giới kỳ chống đỡ, lung lay sắp đổ. Nếu Tố Sắc Vân Giới kỳ bị Trường Không Trác Ngọc thu hồi, Dao Trì sẽ lập tức rơi xuống, kiếp nạn sẽ giáng xuống Côn Lôn.

Doãn Trường Không hít sâu một hơi, mang theo Ân trưởng lão đi về hướng mọi người còn đang tranh cãi ầm ĩ, lấy lệnh bài chưởng môn ra, một tiếng sấm rung trời vang vọng khắp núi Côn Lôn, tất cả mọi người ngừng cãi nhau.

“Toàn bộ tách ra dựa theo ngũ hành,” Doãn Trường Không thản nhiên nói, “Tất cả người cùng phe với nhau không được ở cùng một chỗ, cứ như vậy, nếu xuất hiện tu giả bị ma hóa, mọi ngươi sẽ không cần nương tay.”

Hắn nói với mọi người còn đang cãi nhau: “Đây là kiếp nạn, không phải trò đùa, xin chư vị làm tốt chuẩn bị bất kỳ lúc nào cũng có thể ngã xuống. Nếu sau kiếp nạn này ngươi và ta còn có thể sống sót, Doãn mỗ sẽ đem toàn bộ rượu tiên Dao Trì mang xuống lần này lấy ra hết, ta chờ không say không về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.