Ta Có Thể Sờ Cái Đuôi Của Ngươi Không?

Chương 25



Nghĩ đến đây, Hạ Uẩn nuốt một ngụm nước bọt, thật muốn xoay người bỏ chạy.
Nếu Hoa Ly quá lợi hại, cậu sẽ bị đánh thảm hơn cả bị Bình Sa đánh. Nhưng nếu Hoa ly chỉ có thân phận cao mà thực lực lại yếu, lỡ tay làm tổn thương Hoa Ly, chẳng phải sẽ bị Thái Sư Thúc Tổ và Bình Sa đuổi giết đến cùng trời cuối đất sao.
Hạ Uẩn ngẫm lại, cảm thấy đây không phải là một việc mua bán thích hợp. Cậu nhìn trái phải, nhìn mấy sư đệ sư muội, định mở miệng nói nhưng vừa mới quay đầu lại, thì liền thấy tất cả mọi người đều đang nóng lòng chờ mong, thấy vậy mặt cậu thoáng chốc cứng đờ.
Lại quay qua nhìn Hoa Ly, đối phương không có vẻ gì là đang nói đùa, mà chỉ cười khích lệ.
Hạ Uẩn nhặt kiếm bên cạnh lên, cuối cùng ngập ngừng nói: “Vậy…… Ta xuất kiếm?”
Hoa Ly gật đầu, cũng làm ra vẻ nghiêm túc nghênh địch.
·
Lúc này, Cố Nhàn Ảnh đang nói chuyện với một nhóm trưởng lão trong sảnh chính của Bạch Vũ Kiếm Tông. Mỗi lần trước khi diễn ra đại hội Bích Hà Phong, các môn phái khác sẽ đến Bạch Vũ Kiếm Tông rèn luyện, thời gian này Bạch Vũ Kiếm Tông cũng sẽ phái người đến các môn phái khác rèn luyện. Đây là quy tắc mà mấy đại môn phái đã sớm lập ra, đối tượng mà Bạch Vũ Kiếm Tông trao đổi rèn luyện năm nay chính là Thanh Lam Tông, môn phái mới thành lập cách đây 300 năm nhưng gần đây, lại trở nên rất nổi tiếng.
Bây giờ những người từ Thanh Lam Tông đã đến, Cố Nhàn Ảnh thân là Thái Sư Thúc Tổ của Bạch Vũ Kiếm Tông, đương nhiên cần phải có mặt.
Sống lâu nên có một ưu điểm là thân phận rất cao, dù ai có gặp cũng đều phải cung cung kính kính gọi nàng một tiếng Sư Thúc Tổ hoặc là Thái Sư Thúc Tổ.
Lần này Thanh Lam Tông cử đến năm người, đích thân Thanh Lam Tông trưởng lão Ninh Cửu mang theo bốn gã đệ tử đến. Ninh Cửu là nữ trưởng lão duy nhất của Thanh Lam Tông, là đệ tử cùng thế hệ với bọn người Tô Hành và Thích Đồng. Mặc dù Tô Hành và Thích Đồng đã trở thành hai ông già luộm thuộm nhưng Ninh Cửu vẫn giữ dáng vẻ trẻ trung, chỉ là đuôi mày khoé mắt lại mang sự thăng trầm mà những nữ tử trẻ tuổi không có.
Cố Nhàn Ảnh có quen biết Ninh Cửu, chuyện này phải nói ngược dòng về mấy chục năm trước. Khi đó Tô Hành vẫn còn là một người không chịu học hành, tính tình như một con khỉ ngang bướng. Cứ dăm ba bữa lại leo lên nóc nhà lật ngói, Thích Đồng thì vẫn là một thiếu niên hướng nội, ngượng ngùng, một năm thì có 300 ngày đều nhốt mình trong phòng đọc sách, luyện chữ và năm đó, Ninh Cửu chính là đệ tử được Thanh Lam Tông phái tới Bạch Vũ Kiếm Tông rèn luyện.
Khi đó Ninh Cửu vẫn còn là cô thiếu nữ hồn nhiên, đối với chuyện tình yêu mơ mơ hồ hồ nhưng những điều thích và không thích của bản thân lại rạch ròi rõ ràng. Nàng thích những người và những thứ xinh đẹp, chẳng hạn như Cố Nhàn Ảnh. Chán ghét tính nết chuyên đi gây rối rồi lẩn tránh như con khỉ, chẳng hạn như Tô Hành. Cho nên khoảng thời gian Ninh Cửu ở Bạch Vũ Kiếm Tông, thích nhất là làm hai chuyện, một là làm cái đuôi nhỏ theo sau Cố Nhàn Ảnh, theo nàng đi khắp nơi trong giáo phái, chuyện còn lại chính là đánh Tô Hành.
Năm đó, hỗn thế ma vương(*) Tô Hành bị thiếu nữ đánh đến nổi không dám ra mặt, mãi đến khi Ninh Cửu đi khỏi đây rất lâu rồi, mà hắn cũng không dám gây chuyện nữa, không biết có phải là bị thiếu nữ đánh đến nổi ám ảnh hay không.
*Ví với kẻ gian ác chuyên làm chuyện hại người.
Tất cả những việc này đều đã thành quá khứ, có đôi khi nghĩ lại không khỏi làm người ta bật cười và thổn thức nhưng đã không còn dính dáng gì đến hiện tại nữa.
Ví như Ninh Cửu, năm xưa là một tiểu cô nương yêu hận rõ ràng, thẳng thắng chính trực, nay đã trở thành trưởng lão của Thanh Lam Tông điềm đạm và thận trọng. Tiểu tử bướng bỉnh, không ai trị nổi năm xưa nay đã là chưởng môn của Bạch Vũ Kiếm Tông, mỗi ngày phải ứng phó với một nhóm hỗn thế ma vương mới mà rầu thúi ruột.
Nhớ tới những việc này, Cố Nhàn Ảnh không khỏi cảm thấy thời gian tạo hóa, thật sự trêu người.
“Sư Thúc Tổ.” Một số môn phái lớn đều là cùng tông cùng dòng, Ninh Cửu và Tô Hành đều cùng một thế hệ, tất nhiên cũng sẽ gọi Cố Nhàn Ảnh là Sư Thúc Tổ.
Đã lâu không gặp, Cố Nhàn Ảnh nhìn thấy dung mạo của nữ tử không thay đổi gì nhiều, theo bản năng giơ tay lên vuốt tóc nàng ta nhưng mãi đến khi bàn tay rơi xuống, nàng mới nhận ra người này đã là trưởng lão một phương, nàng bình tĩnh đặt tay xuống, rồi mỉm cười nói: “Đã lâu không gặp.”
“Đúng vậy, đã lâu không gặp.” Ninh Cửu cười ấm áp nhưng đó chỉ là nụ cười lễ phép, rất khác với dáng vẻ vui vẻ của thiếu nữ trước kia.
Tô Hành đứng một bên quan sát, nhìn thấy hai người chào hỏi nhau, cũng lên tiếng trêu ghẹo: “Không phải sao, ít nhất đã ba mươi năm chưa gặp rồi, Ninh Cửu sư muội ở Thanh Lam Tông có tốt không?”
Vẻ mặt Ninh Cửu có hơi bất đắc dĩ, bật cười nhìn về bốn gã đệ tử đang đứng phía sau: “Tất nhiên là vẫn như xưa, ngày nào ta cũng ra sức chăm sóc bọn tiểu tử này hết.”
“Ha ha, giống nhau, giống nhau.” Tô Hành lắc đầu, vuốt râu nói: “Mấy tên đệ tử của ta so với ngươi còn khó đối phó hơn.”
Năm xưa mới nhìn đã không vừa mắt, gặp mặt như gặp kẻ thù, hai người đi tới đâu đánh nhau tới đó. Bây giờ ngươi một câu ta một ý, không mặn không nhạt mà đàm luận về sự tình của môn phái mình, không còn cảnh tượng náo nhiệt ngày xưa nữa.
Trong lòng Cố Nhàn Ảnh nảy ra một tia mệt mỏi và buồn chán, không khỏi có hơi nhớ về Hoa Ly.
Tuy chỉ cách nhau có mấy canh giờ, nhưng lại như xa cách tận mấy thu. Cố Nhàn Ảnh khẽ niệm chú thuật trong đầu mở thần chú trên chiếc vòng tay ra, muốn nghe giọng nói của Hoa Ly một chút, ai ngờ nàng âm thầm truyền đạt những suy nghĩ của mình, nhưng mà không biết vì sao vẫn chưa nhận được câu trả lời của Hoa Ly.
Cố Nhàn Ảnh lập tức đứng ngồi không yên, trong lòng bỗng cảm thấy lo lắng.
Vì sao Hoa Ly không trả lời nàng? Có phải xảy ra chuyện gì hay không?
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Cố Nhàn Ảnh đã không thể chịu đựng được nữa. Bên kia, Ninh Cửu đang giới thiệu cho Tô Hành từng đệ tử một, những người được Thanh Lam Tông cử tới lần này. Khi giới thiệu đến người cuối cùng, đó là một thiếu niên khôi ngô tuấn tú nhưng dáng người lại gầy yếu, tay chân mảnh khảnh nhưng lại mang theo một thanh kiếm đen nặng nề: “Đây là Văn Hàn.”
Người thiếu niên được gọi là Văn Hàn cung cung kính kính gọi Tô Hành một tiếng “Chưởng môn”, sau đó cụp mắt nhìn Cố Nhàn Ảnh nói: “Thái Sư Thúc Tổ.”
Tô Hành nhìn người thiếu niên đó, sắc mặt không khỏi thay đổi, sau đó quay đầu lại nhìn Ninh Cửu như để chứng thực, được Ninh Cửu nhẹ nhàng gật đầu xem như đáp lại.
Cố Nhàn Ảnh đáp lại người thiếu niên, nhưng lại không có thời gian để ý đến thân phận của người này, gương mặt không chút biến sắc, đi đến bên cạnh Tô Hành, nói nhỏ: “Nơi này hẳn không còn chuyện của ta, ta đi trước.”
Tô Hành liên tục gật đầu, nói gì đó với Ninh Cửu, lúc này Ninh Cửu mới gật đầu nói: “Nếu Sư Thúc Tổ có việc thì không cần để ý đến con, con sẽ đưa các đệ tử đi dạo xung quanh Bạch Vũ Kiếm Tông.” Nói xong câu này, không biết vì sao lại cười rồi bổ sung: “Huống hồ, con cũng rất quen thuộc với những nơi trong Bạch Vũ Kiếm Tông.”
Nếu đã thế thì Cố Nhàn Ảnh tất nhiên cũng không nhiều lời, xoay người rời khỏi đại sảnh.
Sau khi rời khỏi đại sảnh, Cố Nhàn Ảnh tăng nhanh tốc độ, nàng không biết rốt cuộc là Hoa Ly đã xảy ra chuyện gì, tuy biết ở trong Bạch Vũ Kiếm Tông sẽ không xảy ra những chuyện ngoài ý muốn nhưng Hoa Ly không trả lời nàng, khiến nàng chẳng thể yên tâm.
Đến khi đi tới bên ngoài Kiếm Các, Cố Nhàn Ảnh mới hiểu rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Hoa Ly đang nói gì đó với Diệp Ca, từ xa nhìn thấy Cố Nhàn Ảnh đang đi tới, lập tức chạy tới trước mặt nàng, thấp giọng hỏi: “Chuyện bên kia đã xử lý xong rồi hả?”
“Không có gì to tát, chỉ là gặp vài người mà thôi.” Lúc trước, những ngày Ninh Cửu và Tô Hành làm ẫm ĩ trong Bạch Vũ Kiếm Tông là những ngày thú vị nhất đối với Cố Nhàn Ảnh trong 400 năm qua. Nhưng mà, năm đó nàng thích những ngày tháng ấy bao nhiêu, thì bây giờ lại có bấy nhiêu thổn thức và bất lực nhưng không một ai có thể ngăn cản được những thay đổi này.
Cố Nhàn Ảnh không muốn nói đến những chuyện bên kia nữa, nàng trầm ngâm nhìn Hoa Ly, lại nhìn thoáng qua vài tên đệ tử Kiếm Các ở phía sau đang thở hổn hển hoặc ũ rũ cụp đuôi, không khỏi nhướng mày hỏi: “Các ngươi đang làm gì vậy?”
“Ta luyện kiếm cùng bọn họ.” Hoa Ly đáp: “Bình Sa đi rồi, ngươi cũng không ở đây, Hạ Uẩn nói muốn tìm người luyện kiếm cùng, có lẽ sẽ tiến bộ hơn một chút.”
Vì thế Hoa Ly chủ động đề nghị luyện kiếm với bọn họ.
Trước giờ, Cố Nhàn Ảnh chưa từng thấy Hoa Ly ra tay nhưng nàng biết rõ thân phận của Hoa Ly hơn ai hết, càng biết nhìn hắn có vẻ nhu nhược nhưng thật ra, hắn không phải người cần được người khác bảo vệ một tấc cũng không rời.
Nghe thấy mọi người nói như vậy, Cố Nhàn Ảnh cũng không khỏi tò mò.
Sau khi nghe các đệ tử Kiếm Các dặm mắm thêm muối, cuối cùng Cố Nhàn Ảnh đã biết chuyện gì xảy ra.
Đúng là Hoa Ly đã luyện kiếm cùng bọn họ nhưng sau khi Hạ Uẩn thật sự rút kiếm hướng về phía Hoa Ly, thì cậu có muốn cũng không nhúc nhích nổi, thân thể run rẩy, hai chân đông cứng tại chỗ như mọc rễ, muốn bước một bước cũng không được. Các đệ tử khác không tin, chê cười Hạ Uẩn, nói cậu không dám động thủ với Hoa Ly tiền bối, Hạ Uẩn bị cười mà uất ức vô cùng, thế là ném kiếm xuống đất một cái, bảo bọn họ tự tới thử xem, xem thử ai có thể động đậy được, cậu sẽ kêu người đó một tiếng ông nội.
Vốn dĩ có một số thiếu niên không dám lên nhưng nghe Hạ Uẩn nói xong thì không nhịn nổi, đều muốn xông lên để trở thành ông nội nhưng mà cũng bị giống hệt Hạ Uẩn. Bình thường khi kết thân với Hoa Ly tiền bối, chỉ cảm thấy Hoa Ly tiền bối nói chuyện nhẹ nhàng, điềm đạm nhưng đến khi thực chiến, bọn họ mới phát hiện áp lực dồn dập như thuỷ triều, che trời lấp đất mà dồn lên người bọn họ, ép bọn họ đến mức không thể nhúc nhích.
Trong số mấy đệ tử cuối cùng, chỉ có Diệp Ca là có thể đánh được ba chiêu với Hoa Ly nhưng sau khi đánh được ba chiêu, thì vẫn sức cùng lực kiệt, thở dốc không thôi như cũ.
Nghe đến đó, rốt cuộc Cố Nhàn Ảnh không nhịn được nữa mà bật cười.
Trông Hoa Ly có hơi áy náy, lắc đầu nói: “Là ta ra tay quá nặng.”
Thật ra, Cố Nhàn Ảnh làm sao không nhìn ra được, căn bản là Hoa Ly đâu có ra tay, nhưng chính thể chất bẩm sinh này đã khiến cho mấy tên tiểu tử ở đây kêu khổ không ngừng.
Ngày thường, nàng và Bình Sa đều không thể hiện sức mạnh thực sự của mình khi luyện kiếm với đám đệ tử này, nói cách khác là ra tay có chừng mực nhưng Hoa Ly lại khác, cũng như lần đó trong Ngày Của Hoa, hắn chưa ra tay mà đã khiến bầy yêu quái kia chạy mất dép, đây là thể chấp bẩm sinh, hắn không có cách nào áp chế được, đám đệ tử này mới bắt đầu học kiếm thuật, đương nhiên không thể chịu nổi lực lượng mạnh mẽ như vậy.
Mà Diệp Ca có thể đánh nổi ba chiêu với Hoa Ly, đã là một sự tồn tại rất đáng kinh ngạc.
Ngày thường Cố Nhàn Ảnh ra tay rất nhẹ, có đôi lúc các đệ tử không khỏi cảm thấy có hơi tự mãn, cảm thấy thiên phú về kiếm đạo của mình cũng không tồi, cũng có chút thành tựu. Bây giờ trải qua lần giao thủ này với Hoa Ly, cuối cùng mấy tên tiểu tử này mới biết thực lực chân chính của mình tới đâu, một đám người lập tức bắt đầu khổ luyện, tất nhiên trong đó người dụng tâm nhất vẫn là Diệp Ca.
Nhưng mà ngày tiếp theo, lại có một việc ngoài ý muốn xuất hiện.
Ánh mặt trời của ngày hè khá đẹp, các đệ tử Kiếm Các đang luyện kiếm trên bãi đất trống, Diệp Ca và Hạ Uẩn giao thủ, rất là thoải mái mà đánh bay trường kiếm của Hạ Uẩn, Hạ Uẩn xoa xoa cổ tay than thở, cảm thấy Diệp Ca bắt nạt mình. Nhưng đến khi sắp sửa náo loạn, thì bên cạnh chợt có một giọng nói khàn khàn, yếu ớt truyền đến: “Tiểu Diệp đâu có bắt nạt ngươi, hắn nương tay cho ngươi mười chiêu, nếu không ngươi đã bại từ lâu rồi.”
Mọi người nghe được thoáng chốc ngẩn ra, đồng loạt nhìn về nơi phát ra âm thanh, lúc này mới phát hiện cách bên ngoài Kiếm Các không xa, có một thiếu niên gầy gò, cầm kiếm đen đứng dưới gốc cây hoè.
Cố Nhàn Ảnh vốn đang nói chuyện với Hoa Ly, khi nhìn thấy thiếu niên kia thì không khỏi híp mắt nhìn.
Nàng đột nhiên nhớ tới một việc.
Hạ Uẩn nói khi hắn còn bé có một người bằng hữu. Sau khi đến Thanh Lam Tông tu luyện, đã trở thành một người tài năng trẻ tuổi, danh chấn thiên hạ. Bây giờ bọn họ bị người trong nhà bức bách phải tham gia đại hội Bích Hà Phong, cũng nhờ người bằng hữu đó ban tặng.
Người bằng hữu đó tên là Văn Hàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.