Vào ngày đầu tiên đệ tử của Thanh Lam Tông tới, cả Bạch Vũ Kiếm Tông trải qua một trận cãi cọ om sòm.
Trước đó, những đệ tử của Kiếm Các không biết chuyện người của Thanh Lam Tông muốn tới, đương nhiên là Tô Hành đã nhắc đến chuyện này với các đệ tử, thế nhưng ngay lúc đó các đệ tử không quan tâm nên cũng không có ai hỏi thêm cái gì. Vậy nên sau khi Văn Hàn xuất hiện, mọi người đều bày ra vẻ mặt kinh hãi, ngay sau đó đám người Hạ Uẩn bị Văn Hàn hại phải tham gia Đại hội Hà Phong không nhịn được mà chửi rủa cậu ta.
Trái lại tính tình của Văn Hàn rất tốt, bị bọn họ chửi như vậy cũng không cãi lại, các đệ tử của Kiếm Các thấy cậu ta lạnh nhạt như thế, trong lòng cực kỳ bực bội, liền dứt khoát muốn đại chiến một trận với cậu ta.
Kết quả đương nhiên không có tí hồi hộp nào, những đệ tử của Kiếm Các cộng lại đều đánh không lại một mình Văn Hàn, chỉ có mỗi Diệp Ca là không đi vô góp vui, vẻ mặt lạnh nhạt uống trà ở bên cạnh.
Cuối cùng Văn Hàn vác kiếm rời đi, trước khi đi không biết vì sao lại nhìn Diệp Ca với ý tứ sâu xa.
Sau khi Cố Nhàn Ảnh dẫn Hoa Ly trở lại phòng, liền nói đến chuyện đó: "Đám nhóc này đúng là khiến người ta không bớt lo."
Sau khi Hoa Ly đi vào nhà lập tức ngồi xuống bên cửa sổ, nhìn thoáng qua cây lê rậm rạp xanh tươi ngoài cửa sổ, đáp lại lời Cố Nhàn Ảnh: "Sao A Nhàn không ngăn cản bọn họ?"
"Ngăn cản bọn họ đánh nhau hả?" Hôm nay Cố Nhàn Ảnh dẫn Hoa Ly quay về phòng xong không rời đi ngay lập tức, dứt khoát ngồi xuống trước mặt Hoa Ly, quơ quơ ấm trà nói: "Là lá trà lần trước ta mang đến cho ngươi sao?"
Hoa Ly gật đầu: "Ừ."
"Lần sau ta lại bảo Thích Đồng mang một ít đến." Cố Nhàn Ảnh nói xong thì đứng dậy bắt đầu pha trà, động tác gián tiếp lời nói lúc nãy: "Mấy đứa nhóc kia muốn đánh nhau, chúng ta không ngăn cản được, cho dù lúc đó không đánh, chắc chắn cũng sẽ lén tìm cơ hội, chẳng thà lần này để cho bọn họ trút hết giận, bớt đi được rất nhiều phiền phức."
Nghe thấy Cố Nhàn Ảnh nói vậy, Hoa Ly hơi kinh ngạc nhìn nàng, dường như chợt hiểu ra.
Cố Nhàn Ảnh nhún vai nói: "Đúng vậy, ta đây hơn bốn trăm năm qua từng dẫn theo không ít trẻ em, đã hiểu triệt để tính cách của bọn chúng từ lâu, chẳng phải lúc trước Tô Hành cũng như vậy sao, gây gổ với đứa bé Ninh Cửu kia đến tối tăm mặt mũi, đợi vài năm sau là ổn rồi, vài năm không được thì mười mấy năm, mấy thập niên."
Nghĩ đến hôm nay vừa mới gặp Ninh Cửu, Cố Nhàn Ảnh lại nói: "Nhưng thật ra ta thích tính cách của bọn họ khi còn bé hơn, đám nhỏ này trưởng thành đều trưng ra bản mặt nghiêm túc không chơi đùa."
Hoa Ly tỏ ra vô cùng thích thú với những lời Cố Nhàn Ảnh nói, nàng bật cười: "Ninh Cửu chính là trưởng lão dẫn Văn Hàn đến Thanh Lam Tông hôm nay, chắc hai ngày nữa ngươi có thể nhìn thấy nàng ấy, hồi nhỏ nha đầu kia rất thích quấn lấy ta kể chuyện."
Hoa Ly nói: "Nhất định nàng ấy rất thích nàng."
Cố Nhàn Ảnh buồn cười đáp: "Cái lão già cổ hủ lại còn không thú vị như ta nào có người thích."
"Tất nhiên sẽ có người thích." Hoa Ly vô cùng nghiêm túc sửa lời: "A Nhàn tốt như vậy, sẽ không có ai không thích."
Cố Nhàn Ảnh bị nghẹn một ngụm trà, suýt chút nữa đã sặc ho khan thành tiếng, nàng đã nghe cách thức nói chuyện này của Hoa Ly lâu như vậy, vẫn không thể quen được.
Nàng ho xong thì đứng dậy, vẫn không có ý định rời khỏi đây, chỉ vòng qua cái bàn đến trước mặt Hoa Ly, vươn tay ra nói: "Ngươi cũng mệt rồi, ta đỡ ngươi đi lên giường nghỉ ngơi."
Hoa Ly hơi ngẩn ra.
Cố Nhàn Ảnh nhẹ thở dài: "Trước kia ta không phát hiện ra ngươi khó chịu, bây giờ Bình Sa đã nhắc nhở ta rồi, nếu ta còn không nhìn ra thì thật đúng là vô tâm vô phế.". Tìm t𝐫𝓾𝙮ệ𝔫 ha𝙮 tại { t𝐫𝓾 mt𝐫𝓾𝙮𝖊𝔫.V𝔫 }
Trong phòng đã châm lửa ngọn đèn dầu, sắc mặt Hoa Ly hơi tái nhợt bất thường, tuy vẻ mặt của hắn che dấu rất tốt, nhưng thân thể suy yếu lại không che dấu được, hơn nữa Cố Nhàn Ảnh đã từng nghe Bình Sa nói về thân thể của Hoa Ly, biết mỗi tháng hắn đều sẽ biến trở về hình dạng Người cá, trước lúc thể chất thay đổi đều rất yếu ớt và đau đớn, tính toán một chút, mấy ngày gần đây Hoa Ly sẽ lại biến thành người cá.
Cố Nhàn Ảnh vừa nói chuyện vừa dắt tay Hoa Ly, thấp giọng: "Ở trước mặt ta không cần phải gắng gượng chống đỡ, nếu ta biết chuyện ngươi không thoải mái sớm hơn thì sẽ không để ngươi thay ta trông đám tiểu quỷ kia."
"Thật ra không nghiêm trọng như vậy đâu." Bị Cố Nhàn Ảnh vạch trần, cuối cùng Hoa Ly cũng không giấu diếm nữa, hắn nhờ Cố Nhàn Ảnh nâng đỡ mà đứng dậy, đi tới giường ngồi xuống, nhỏ giọng giải thích không có chút thuyết phục nào: "Trước khi đi Bình Sa đã để lại cho ta không ít đan dược, ta uống thuốc là không còn quá khó chịu nữa."
"Vậy cũng không được." Cố Nhàn Ảnh biết Hoa Ly khó chịu, tất nhiên tâm tình cũng không tốt được, nàng nhẹ nhàng nắm tay Hoa Ly, bất đắc dĩ nói: "Chỉ nghĩ đến ngươi bị như vậy, ta liền hận không thể chuyển toàn bộ đau đớn của ngươi qua người mình."
Hoa Ly nghe Cố Nhàn Ảnh nói xong, vội vàng giơ tay lên che miệng nàng, như là sợ lời nói này sẽ trở thành sự thật: "Không được."
Cảm thấy còn chưa nói đủ, Hoa Ly chăm chỉ nói thêm hai lần nữa: "Không được không được!"
Cố Nhàn Ảnh bị bộ dáng nghiêm túc của hắn chọc cười, tâm tình vốn đang phủ mây đen lại tốt lên một chút.
Lòng bàn tay của Hoa Ly vẫn lạnh như băng, hơi thở của Cố Nhàn Ảnh khi cười phả vào lòng bàn tay kia khiến Hoa Ly hơi thất thần, sau đó nhanh chóng đỏ mặt thả lỏng tay ra.
Cố Nhàn Ảnh điềm nhiên như không đứng dậy, không chịu để cho Hoa Ly động đậy tiếp, thay hắn mang đến đan dược mà Bình Sa để lại, nhìn hắn uống thuốc rồi lại giúp hắn đắp chăn, quấn quanh người đến kín mít, dặn dò vài câu, lúc này mới trở về chỗ ở của mình.
Ngày hôm sau lúc Cố Nhàn Ảnh đi ra khỏi cửa, bất ngờ gặp phải Ninh Cửu.
Toàn thân Ninh Cửu mặc đồ đen, diện mạo không khác ngày xưa lắm, nhưng tóc dài lại được búi lên trông vô cùng trưởng thành. Cố Nhàn Ảnh vốn định thốt lên: "Tiểu cô nương còn nhỏ tuổi giả bộ trưởng thành cái gì", nhưng nghĩ lại người cùng thế hệ với nàng ấy là Tô Hành bây giờ đã bạc trắng cả đầu, tuổi của Ninh Cửu quả thực không nhỏ, diện mạo trẻ tuổi cũng chỉ vì tu vi cường đại thực lực thâm hậu mà thôi.
Lúc trước thời gian Ninh Cửu ở Bạch Vũ Kiếm Tông không ngắn, Cố Nhàn Ảnh rất thích cô nhóc này, ngay cả khi nàng ấy đi rồi cũng sẽ thường xuyên nhớ tới, nhưng Ninh Cửu của hiện giờ lại khác xa so với người trong trí nhớ của Cố Nhàn Ảnh, nàng ấy sinh ra một loại cảm giác khó mà nhận ra nhau.
Ninh Cửu cứ đứng như vậy ở cửa phòng Cố Nhàn Ảnh, hai người nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Ninh Cửu thả lỏng vẻ mặt trước, khẽ cười nói: "Sư Thúc Tổ, đã lâu không gặp."
Lời này vốn dĩ đã được nói từ hôm qua, nhưng chẳng biết vì sao hôm qua Ninh Cửu không nói, đặc biệt giữ lại tới bây giờ.
Cố Nhàn Ảnh im lặng gật đầu, chậm rãi đi ra khỏi phòng, nhìn qua chỗ ở của Hoa Ly nơi đầu rừng cây lê, thấp giọng nói: "Ta muốn đi tìm người, ngươi đi với ta một chút không?"
"Vâng." Ninh Cửu lập tức đồng ý, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ, chờ Cố Nhàn Ảnh đi được vài bước, nàng ấy mới giữ khoảng cách hai ba bước chậm rãi đuổi theo.
Cố Nhàn Ảnh nhớ rõ thói quen này, rất nhiều năm trước khi Ninh Cửu vẫn còn là một cô bé vừa mới tới Bạch Vũ Kiếm Tông thì luôn rụt rè, nàng dẫn theo Ninh Cửu đi dạo xung quanh môn phái, cô nhóc đó cũng đi ở phía sau cách nàng vài bước như vậy, tuy sau này không còn nhát gan nữa nhưng vẫn giữ nguyên thói quen ấy.
Chi tiết này khiến Cố Nhàn Ảnh mỉm cười, trong lòng thoáng an ủi một chút.
Nàng suy nghĩ rồi nói: "Ngươi đã tu luyện đến Huyền Nguyên Cảnh rồi sao?"
Ninh Cửu trông có vẻ không định giấu diếm, nghe vậy liền gật đầu.
Cố Nhàn Ảnh khoanh tay không ngừng bước đi, trong lời nói lại rất hoài niệm: "Nhiều năm qua ta đã thấy rất nhiều trẻ em, không ít đứa nhỏ có tư chất cao căn cốt tốt, nhưng đi được đến bước này lại chỉ có ngươi."
Ninh Cửu rũ mắt xuống, nhìn không ra cảm xúc, chỉ nói: "Chỉ là ta không có chuyện gì để làm, đành phải tu luyện thôi, nếu muốn nói đến tư chất, có người tốt hơn ta nhiều."
Cố Nhàn Ảnh nhướn mi không nói gì, trong lòng lại biết rõ Ninh Cửu đang nói đến ai.
Người cùng thế hệ với Ninh Cửu, có tư chất cao nhất chính là Tô Hành.
Tuy lúc trước tính cách của Tô Hành quá mức hoạt bát, nhưng quả thực là người có thiên phú tốt nhất trong đám đệ tử, lúc đầu tất cả mọi người đều cho rằng hắn nhất định sẽ đi được xa nhất, trở thành niềm hy vọng quật khởi Bạch Vũ Kiếm Tông, nhưng ai mà ngờ không lâu sau, cảnh giới của Tô Hành trì trệ không tăng bởi vì đạo tâm không ổn định, sau này Tô Hành kế nhiệm chưởng môn, phải quản lý cả tòa sơn môn, chuyện phàm tục quấn thân, nên cảnh giới không bao giờ thay đổi nữa, người cùng thế hệ với hắn là Ninh Cửu đã sớm bỏ lại hắn ở phía sau, ngay cả thực lực của con mọt sách như trưởng lão Thích Đồng cũng ở phía trên hắn.
Kể cả Cố Nhàn Ảnh, không ít người cảm thấy thương tiếc cho hắn, nhưng Tô Hành ngược lại vô cùng thông suốt, cả ngày vui tươi hớn hở, cũng không thấy vì thế mà lo lắng nửa phần.
Hôm nay Ninh Cửu nói ra lời này, hiển nhiên trong giọng nói cũng mang theo chút không vui, tựa như hơi căm tức ý tứ không tranh giành này.
Cố Nhàn Ảnh hơi hoài niệm cười nói: "Nhớ rõ trước kia ngươi với Tô Hành không hợp nhau, mỗi lần gặp mặt không phải cãi cọ thì chính là đánh nhau, bây giờ không ầm ĩ nữa ta trái lại không quen."
Ninh Cửu lắc đầu bật cười: "Đều là Sư Trưởng của một môn phái, sao còn có thể tranh cãi giống như trẻ con, trước đây khi còn nhỏ ta và Tô chưởng môn chơi đùa với nhau không thể coi là thật được."
"Thật vậy sao?" Cố Nhàn Ảnh lẩm bẩm hỏi, từ chối cho ý kiến.
Tất cả mọi thứ đều thay đổi, năm tháng đổi thay vốn là như thế, giống như Ninh Cửu, Tô Hành và Thích Đồng từ lâu đã không phải là thiếu niên của ngày trước, bây giờ Diệp Ca, Hạ Uẩn, Văn Hàn cũng sẽ trở thành mội người đảm đương một phía trong tương lai, ai có thể không thay đổi đây, ngay cả nàng cũng đã không còn là nàng của năm đó.
Nhưng ít ra...
Vẫn còn Hoa Ly.
Người đó giống như minh châu vĩnh viễn tỏa sáng giữa ngân hà thời gian, cho dù qua bao lâu, vẫn là bộ dáng sáng ngời trong mắt nàng như xưa.
Cố Nhàn Ảnh nhếch khóe môi, thỏa mãn nở nụ cười.
Mỗi khi nhớ tới Hoa Ly, tâm tình của Cố Nhàn Ảnh đều trở nên nhẹ nhàng một cách khó hiểu.
Ninh Cửu vô cùng nhạy bén, gần như là liếc mắt một cái đã nhìn ra tâm tư của Cố Nhàn Ảnh thay đổi, nàng ấy nhẹ giọng nói với Cố Nhàn Ảnh: "Sư Thúc Tổ thay đổi hơn trước rất nhiều."
Cố Nhàn Ảnh đẩy ra đám cành lá ở bên đường, thuận miệng hỏi: "Già hơn rồi?"
Ninh Cửu vội vàng lắc đầu: "Sư Thúc Tổ thích nở nụ cười hơn trước kia."
Bước chân Cố Nhàn Ảnh ngừng lại, đăm chiêu nhìn Ninh Cửu, Ninh Cửu nói tiếp: "Trước đây tất nhiên Sư Thúc Tổ cũng tốt, chỉ là cảm giác vô cùng xa cách, không giống với bây giờ, bây giờ Sư Thúc Tổ khiến cho người ta cảm giác rất..." Nàng ấy dừng lại suy nghĩ một lát, hình như cuối cùng cũng tìm được từ thích hợp, lẩm bẩm nói: "Rất an tâm."
Nói xong, Ninh Cửu nâng mắt, vẻ mặt hơi phức tạp nhìn Cố Nhàn Ảnh.
Cố Nhàn Ảnh đã thu hồi ánh mắt, vẫn tiếp tục đi về phía trước, vốn là con đường quen thuộc đi mỗi ngày nhưng hôm nay lại thật dài, nàng không ngoảnh đầu lại mà nói: "Người ở trong Thanh Vụ động đã tỉnh lại."
Ninh Cửu vẫn đang nói chuyện cùng Cố Nhàn Ảnh với vẻ mặt bình tĩnh, nghe nói như vậy cuối cùng không nhịn được ngẩn ra một lát.
"Tỉnh lại sao?" Nàng ấy thì thào.
Mỗi ngày Cố Nhàn Ảnh đều đi Thanh Vụ động là chuyện mà cả Bạch Vũ Kiếm Tông đều biết, lúc trước Ninh Cửu ở trong Bạch Vũ Kiếm Tông, cũng từng mỗi ngày đi với Cố Nhàn Ảnh đến Thanh Vụ động, khi đó cô nhóc không hiểu chuyện lại thích những thứ xinh đẹp, luôn thích vòng tới vòng lui trước mặt Hoa Ly đang bị đóng băng, tung tăng gọi thần tiên ca ca.
Nhưng hiện giờ người đó tỉnh lại, đây có lẽ là chuyện mà rất nhiều người nằm mơ cũng không nghĩ nó sẽ xảy ra.
Ninh Cửu cực kỳ kinh ngạc, nhưng không hổ là tâm tính kiên định, rất nhanh đã ổn định lại tậm trạng, sau đó ánh mắt của nàng ấy nhìn Cố Nhàn Ảnh thay đổi vài lần, chợt cười lắc đầu nói: "Thì ra là thế, thì ra là thế, thì ra là thế."
Liên tiếp ba tiếng thì ra là thế cuối cùng cũng thể hiện được sự kinh ngạc và vui sướng của Ninh Cửu, tu luyện đến mức này hỉ nộ vốn không nên hiện lên trên mặt, nhưng việc này quá mức đặc biệt, rất lâu sau Ninh Cửu mới thu hồi ý cười, sau đó gật đầu với Cố Nhàn Ảnh nói: "Chúc mừng Sư Thúc Tổ."
Mấy trăm năm chờ đợi, mấy trăm năm chờ đợi, cuối cùng đã có kết quả.
Cố Nhàn Ảnh cười khoan thai, nhẹ nhàng lên tiếng: "Đa tạ."
Lúc này Ninh Cửu mới nhìn lại con đường họ đang đi về phía trước, bọn họ đã đi được hơn một nửa, những cây lê lá xanh tươi đứng ở hai bên đường mòn, kéo dài về phía trước không xa có thể nhìn thấy căn nhà gỗ nhỏ thấp thoáng dưới tán cây xanh biếc, nàng ấy bình tĩnh nhìn chỗ đó một lát, lên tiếng hỏi: "Người mà Sư Thúc Tổ nói muốn đi tìm là vị kia sao?"
"Ừ, đúng lúc cho hai người gặp mặt nhau." Cố Nhàn Ảnh gật đầu, dáng vẻ có chút lơ đáng nói.
Ninh Cửu vừa cười vừa vội vàng đi theo Cố Nhàn Ảnh.
Hai người đi một quãng đường như thế, cuối cùng tới trước cửa căn phòng nhỏ của Hoa Ly. Cố Nhàn Ảnh biết nói những lời giải thích kia với Ninh Cửu mất khá nhiều thời gian, chắc chắn Hoa Ly chờ rất sốt ruột. Dừng lại ở trước cửa phòng, Cố Nhàn Ảnh gõ cửa, không ngờ lại không nghe thấy Hoa Ly đáp lại.
Ninh Cửu có chút tò mò nhìn Cố Nhàn Ảnh, cũng im lặng chờ.
Trong lòng Cố Nhàn Ảnh có dự cảm không lành, ngoảnh đầu lại nhìn Ninh Cửu nói: "Ngươi chờ một chút."
Ninh Cửu gật đầu không nói, Cố Nhàn Ảnh lại gọi Hoa Ly một tiếng, lúc này mới đẩy cửa phòng ra.
Nhưng sau khi nhìn rõ cảnh tượng ở trong phòng, Cố Nhàn Ảnh sững người một lúc, sau đó không thay đổi sắc mặt mà nhanh chóng đi vào phòng khép cửa lại.
Hiện giờ Hoa Ly đang ngồi ở trên giường, sắc mặt có chút tái nhợt, tóc đen còn chưa cột lên, xõa xuống cùng với áo trắng rộng thùng thình phủ kín giường, mà ngay dưới toàn thân áo trắng của hắn, một cái đuôi cá màu xanh lam lộ ra, một nửa bị áo trắng che, còn một nửa buông xuống mép giường, rũ trên mặt đất, cái đuôi rộng lớn cực kỳ dễ thấy.
Lúc Cố Nhàn Ảnh đi vào nhà, Hoa Ly đang hơi khó khăn mà đi lấy áo khoác trên giá gỗ, tay chân luống cuống đến đáng thương.
Xem ra hôm qua Cố Nhàn Ảnh đã đoán đúng, quả nhiên là Hoa Ly sẽ biến trở về hình dạng Người cá trong mấy ngày này.
Bộ dáng này tất nhiên không thể gặp Ninh Cửu ở bên ngoài, chẳng trách lúc nãy Cố Nhàn Ảnh gõ cửa nhưng hắn không lên tiếng trả lời. Trong lòng Cố Nhàn Ảnh vừa cảm thấy đau lòng lại có chút buồn cười, xem ra lúc nãy nàng gõ cửa nói muốn dẫn người tới gặp hắn, nhất định là hắn rất hoảng sợ.