Ta Có Thể Xoát Thuộc Tính

Chương 20: Người chết ăn táo gì, Trương Dao, uống máu không?



Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Vương Bình đi vào phòng bệnh của Trương Dao đã được chừng mười phút đồng hồ.

Hơn mười phút, vợ chồng Trương Chính vẫn đang nằm trong trạng thái ngơ ngác. Về phần lão Hà, hắn ta còn đang gắt gao nhìn chằm chằm đóa hoa đã được cắm vào bình kia.

Hắn ta có thể khẳng định 100%, hoa này tuyệt đối là hoa bệnh viện mới trồng trong vườn, bởi vì phía trên còn lưu lại mùi thuốc rất nặng.

Mùi thuốc này giống hệt với thuốc mới được phun trong vườn hoa sáng nay.

Hiển nhiên, tên hải quy (1) trước mặt tự xưng mới đi du học từ Mỹ về này đã hái hoa trong bệnh viện tặng cho con gái của bạn mình.

(1) Hải quy: người đi du học trở về

Có hải quy nghèo như vậy sao?

Cùng lúc đó.

Vương Bình lão luyện bắt chuyện với vợ chồng Trương Chính, kể rõ chuyện cũ hồi đại học với Trương Dao.

"Trương Dao, lễ Giáng Sinh ngày đó cậu cự tuyệt mình, thế nhưng mình sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy. Hôm nay mình sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc cậu, cậu cứ yên tâm, mình sẽ không quấy rối cậu đâu."

Mang theo thân phận học thời đại học từng bị Trương Dao cự tuyệt, Vương Bình nhìn về phía Trương Dao, nhếch miệng cười.

Vợ chồng Trương Chính lại bắt đầu đánh giá Vương Bình, dùng ánh mắt không phải nhìn bạn học của con gái để đánh giá.

Đùa gì vậy, đây chính là bạn học đang theo đuổi con gái, dù đã bị cự tuyệt vẫn chấp nhất như thế.

Tư tưởng của bọn họ rất cởi mở, không nói chuyện môn đăng hộ đối, tiêu chí chọn con rể cũng rất đơn giản, chỉ cần con rể đối xử tốt với con gái là được.

Vương Bình trước mắt, thoạt nhìn hơi thần kinh một chút, nhưng lại đối xử với Trương Dao rất tốt.

Không thấy người ta vừa từ Mỹ về đã tới tìm Trương Dao, chào hỏi Trương Dao sao?

Thật ra, Vương Bình vốn định dùng một thân phận khác.

Một kẻ hung ác đã cự tuyệt Trương Dao thời đại học.

Suy nghĩ một chút, cuối cùng Vương Bình từ bỏ không dùng thân phận này.

Nói đùa gì vậy, thân phận này rất mẫn cảm đó, có được không?

Trước đó không lâu Trương Dao đã chết rồi, bản thân mình dùng thân phận này, có thể bị cha mẹ Trương Chính nghĩ sai hay không, cho rằng liệu có phải Trương Dao chết vì bị Vương Bình cự tuyệt?

Vương Bình còn muốn tạo quan hệ tốt với vợ chồng Trương Chính, cho nên hắn không thể dùng thân phận này.

Đúng lúc này.

Sau khi Vương Bình nói dứt lời, hắn lại xoay người nhìn về phía lão Hà. Lão Hà sửng sốt một chút, nhìn tôi làm gì? Hình như tôi là người ngoài cuộc đúng không?

Chỉ nghe Vương Bình nói.

"Viện trưởng Hà, ban nãy tôi nghe nói bảo vệ bệnh viện mấy người đã chạy mất… Vậy hiện tại bệnh viện mấy người còn nhận bảo vệ không? Tôi là du học sinh từ Mỹ trở về, vừa lúc thiếu một công việc, tôi nhận lời làm bảo vệ."

Lão Hà dại ra, miệng khẽ nhếch.

Tôi không nghe lầm chớ? Một du học sinh từ Mỹ trở về, là tinh anh trong tinh anh, lại muốn làm bảo vệ bệnh viện?

Tên nhóc này, cậu xác định cậu là du học sinh Mỹ mà không phải tới Mỹ làm bảo vệ rồi trở về đấy chứ?

"Làm bảo vệ?" Lão Hà cho rằng mình nghe nhầm, hỏi ngược lại.

Vương Bình thành khẩn gật đầu, mỉm cười đáp lại.

"Đúng, tôi mới vừa du học Mỹ trở về, còn thiếu một công việc."

Lần này, lão Hà triệt để ngây người.

Thế giới to lớn không gì không có, rừng vốn lớn loại chim nào cũng có.

Tên nhóc, cậu có thể đừng nói mấy chữ du học Mỹ trở về nữa được không?

Cậu có biết làm bảo vệ là đang xỉ nhục cái danh du học Mỹ trở về không?

Mặt mũi của những người đi du học về đã bị một câu nói của cậu vứt sạch.

"Vậy khi nào cậu tới làm?" Lão Hà ho nhẹ.

"Lúc nào cũng có thể, càng sớm càng tốt, tôi thấy chọn ngày không bằng gặp ngày, hay là bắt đầu từ ngày hôm nay đi."

Lão Hà ho khan kịch liệt, hiển nhiên lão đã hiểu được.

Xem ra không phải thanh niên này đến làm bảo vệ, là người ta muốn tiếp cận Trương Dao.

Tôi đã nói rồi, vì sao những người đi du học về lại nghèo túng như thế, đến làm bảo vệ.

Không đợi lão Hà nghĩ xong, giọng nói của Vương Bình đã truyền đến.

"Đúng rồi, tiền lương của bảo vệ là bao nhiêu vậy? Tăng ca có tính tiền làm thêm giờ, có bao cơm không?"

Lão Hà thực sự không chịu nổi, tùy tiện ứng phó Vương Bình một chút, kêu hắn hôm nay đi làm xong lập tức lên tiếng chào tạm biệt Trương Chính.

Vợ chồng Trương Chính nhìn nhau, dở khóc dở cười.

Có lẽ bọn họ đã hiểu vì sao con gái mình lại cự tuyệt Vương Bình.

Sợ là Vương Bình này chỉ là tên giả đi du học về.

Quên đi, mặc kệ những chuyện này, chỉ cần hắn không thương tổn con gái bọn họ là được. Ai mà không có vài người bạn học “cực phẩm” như vậy đây?

Chạng vạng sáu giờ, phòng 510 chỉ còn lại Trương Dao và Vương Bình.

Hai vợ chồng Trương Chính một người về nhà nấu cơm cho Trương Dao, một người dọn dẹp nội y quần áo cho Trương Dao.

Sáng nay Trương Dao hộc máu, đến bệnh viện rất gấp, chưa kịp thu dọn đồ đạc. Hiện tại Trương Dao phải nằm viện mấy ngày, bọn họ phải chuẩn bị một số quần áo nội y và đồ rửa mặt.

"Trương Dao, ăn táo không?"

Vương Bình cười tủm tỉm cầm lấy một quả táo, phối hợp bắt đầu ăn.

Trương Dao im lặng, nhìn chằm chằm Vương Bình.

Thấy thế, Vương Bình vỗ đầu.

"Cũng đúng, người chết ăn táo cái gì, Trương Dao, uống máu không?" Vương Bình chỉ chỉ động mạch chủ trên cổ mình.

Khuôn mặt Trương Dao trầm xuống.

"Tôi không nhận ra anh, anh là ai?"

"Tôi là Vương Bình, là bạn học thời đại học đã tỏ tình với cô nhưng bị cô cự tuyệt, trí nhớ của cô thật kém."

"Được rồi, đừng giả bộ, ở đây không còn ai nữa."

Lời Trương Dao nói rất lạnh, không có cảm giác mềm mại đáng yêu, thay vào đó là cảm giác lạnh băng dọa người. Quanh thân cô ta cũng dâng lên khí tức u ám người thường không nhìn thấy.

Vương Bình nghe vậy, cười nhạt một tiếng, hai chân bắt chéo, nói chuyện với Trương Dao.

"Tôi thật sự tên Vương Bình, chỉ có điều tôi không phải bạn thời đại học của Trương Dao, mà là người thiếu chút nữa đã dọa quỷ hồn của Trương Dao sợ chết khiếp."

"Quỷ hồn của Trương Dao?" Sắc mặt Trương Dao trầm xuống, một luồng lệ khí bắn ra.

Nhiệt độ trong phòng 510 chợt hạ xuống, nổi lên cuồng phong.

Mấy đóa hoa được cắm trong bình hoa cũng lung lay theo gió, có xu hướng muốn rớt xuống đất.

"Mày đã làm gì quỷ hồn Trương Dao! Nói!"

Giọng nói của Trương Dao thay đổi, không phải là giọng nói của Trương Dao, mà là một giọng nữ xa lạ mang theo lạnh lùng.

Bên ngoài cơ thể cô ta có khói đen nổi lên, âm khí bức người.

Cả người cô ta đã sắp phủ kín trong khói đen, phảng phất như trong khói đen có hung vật tuyệt thế nào đó, nhắm người mà phệ.

"A."

Vương Bình phát ra một tiếng kêu nhẹ, phản ứng của Trương Dao nằm ngoài sự dự liệu của hắn.

Vì sao Trương Dao này lại có vẻ như rất quan tâm Trương Dao?

"Cô rất không lễ phép, cô biết không? Tôi đã giới thiệu bản thân mình, nhưng cô còn chưa giới thiệu chính cô."

Giọng nói nặng nề như sóng lớn ngập trời va chạm núi cao truyền ra từ trong cơ thể Vương Bình.

Giờ khắc này, không chỉ có Trương Dao phát sinh biến hóa, ngay cả Vương Bình cũng đã thay đổi.

Hai tròng mắt thâm thúy hiện lên ánh sáng trắng ngọc, tia sáng trắng linh động, chính nghĩa lẫm nhiên như muốn nhìn thấu tất cả tà ác trên thế gian.

Tia sáng trắng nhộn nhạo như sương như lụa, lượn lờ khắp người hắn.

Trong mơ hồ, khói trắng sau lưng Vương Bình hóa thành một đầu thần thú uy nghiêm, đầu đội trời chân đạp đất.

Thần thú Bạch Trạch!

Hai mắt Bạch Trạch hiện lên quầng sáng sương mù nhìn về phía Trương Dao.

Phảng phất như trong quầng sáng sương mù kia có một con thần thú Bạch Trạch sinh sống..

Bạch Trạch ngưng mắt nhìn, tru tà tán loạn!

Thân thể Trương Dao run rẩy dữ dội, khói đen run rẩy không ngớt, tâm thần rung động.

"Bạch... Bạch Trạch!"

Trên gương mặt tràn ngập âm khí của cô ta lộ ra vẻ sợ hãi.

Có nghĩ thế nào cô ta cũng không nghĩ tới, vì sao trên người một người sống lại có thể có thần thú Bạch Trạch trong truyền thuyết.

Điều này sao có thể...

"Rốt cục mày là ai!" Trương Dao trầm giọng nói, trong giọng nói lạnh lùng mang theo chút sợ run.

Nói xong lời cuối cùng, dường như Trương Dao đã hạ quyết tâm gì đó.

"Đừng xuống tay với quỷ hồn Trương Dao, thả quỷ hồn Trương Dao, tao mặc cho mày xử trí."

Theo những lời Vương Bình đã nói lúc trước, cô ta hiểu quỷ hồn Trương Dao còn chưa chết, bởi vì Vương Bình dùng từ thiếu chút nữa hù chết.

Vương Bình thả hai chân đã bắt chéo xuống, hừ lạnh nói.

"Nhớ kỹ một điểm, tao muốn giết mày mày chạy không thoát, mày không có tư cách nói điều kiện với tao."

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.