Ta Có Thể Xoát Thuộc Tính

Chương 34: Vương Bình bị Lão Trần hù



Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

"Vương Bình, chúng ta thật sự đi tới nhà trọ kiểu cũ kia sao?"

Lão Trần sợ hãi tới lạnh run.

Hắn ta vốn tưởng rằng Vương Bình kêu hắn ta dừng xe, không phải mời hắn ta ăn ngon thì cũng là dẫn hắn ta đi chơi gái.

Phải biết rằng, hiện tại nhà nước quản việc này rất nghiêm, các tỉnh đều đang lùng bắt mại dâm.

Loại nhà trọ cũ kỹ thoạt nhìn không người ở này, đã trở thành địa điểm tốt nhất. Dù sao thì ở nơi này có la hét lớn tiếng tới cỡ nào cũng không người quan tâm, là địa điểm tốt biết bao.

Lão Trần cho rằng Vương Bình thấy hắn ta mất bạn bè, tâm tình suy sụp, nên mới dẫn hắn ta đến đây thả lỏng tâm tình.

Ai biết, Vương Bình nào dẫn hắn ta đi thả lỏng nhẹ nhõm gì, ngược lại còn khiến tâm tình hắn ta trở nên thít chặt.

Dẫn hắn ta đi gặp quỷ!

"Đương nhiên."

Vương Bình trả lời gọn gàng mà linh hoạt.

Lúc này, Lão Trần ho khan kịch liệt, mặt vốn đỏ bừng vì ho khan kịch liệt mà trở nên trắng bệch, trông rất giống người bệnh nặng.

Hắn ta che ngực, ho khan liên tục.

Cảm giác chỉ một giây sau hắn ta có thể ho ra máu, ngay cả phổi cũng bị hắn ta ho ra.

"Khụ! Khụ khụ!! Không được, Vương Bình, đột nhiên tôi cảm thấy ngực rất đè nén, càng đến gần nhà trọ kiểu cũ ngực càng bị đè nén, sắp không thở nổi rồi."

Một tay Lão Trần che ngực, một tay khoác lên bả vai Vương Bình để chống đỡ, yếu ớt nói.

"Có lẽ tôi không thể vào nhà trọ kiểu cũ này được, một khi tôi tiến vào có thể sẽ hộc máu bỏ mình. Tôi thấy Vương Bình cậu nên vào một mình thì hơn, khụ!! Khụ khụ!!!"

Hiện tại sắc mặt Lão Trần thật có thể dùng từ bệnh tình nguy kịch để hình dung.

Không đợi Lão Trần nói thêm gì, đã nghe lão kêu lên thảm thiết.

"Không nên, Vương Bình, Vương Bình đại sư không nên! Cậu còn vậy nữa tôi sẽ báo cảnh sát!"

Mặc cho Lão Trần giãy giụa thế nào, Vương Bình vẫn kéo Lão Trần tiến vào nhà trọ, còn nói.

"Được rồi, đừng kêu nữa, người không biết còn tưởng rằng tôi muốn cường bạo ông. Lão Trần à, không nhìn ra ông lại là giống mới đản sinh ra trong thế kỷ hai mươi mốt này."

Lão Trần sửng sốt, vô thức trả lời.

"Giống mới gì?"

"Hí tinh(1)."

(1) Hí tinh: giỏi đóng kịch

Vương Bình nói xong lại kéo Lão Trần vào nhà trọ.

Cũng may chung quanh nơi này không có ai, tràng diện ban nãy thật giống với cảnh đàn ông cường tráng cưỡng ép gái nhà lành vào hẻm nhỏ không người.

Theo hai người tiến vào nhà trọ kiểu cũ, trước nhà trọ lại một lần nữa trở nên yên lặng.

Chỉ có đoạn đối thoại sau cùng của hai người vang vọng trong gió, cùng với tiếng lá cây xào xạc hai bên.

"Đúng rồi Lão Trần, ông có nghe hay thấy không, hình như vừa rồi có tiếng đàn ông kêu thảm thiết."

"Có không? Tôi chỉ nghe thấy bọn trẻ cười nói, Vương Bình, cậu đừng làm tôi sợ."

Gió thổi phần phật, buổi tối yên tĩnh, tiếng lá cây xào xạc như quỷ hồn kêu khóc, khủng bố lạnh lẽo.

Trong căn hộ kiểu cũ vang lên từng trận tiếng cười sung sướng như chuông bạc của đám trẻ, truyền vang khắp nhà trọ.

Nương theo tiếng cười của đứa trẻ, còn tiếng chạy bộ, cùng với tiếng bóng cao su va chạm tường rơi xuống đất.

Vương Bình và Lão Trần đi vào nhà trọ kiểu cũ.

"Ông cầm giùm tôi."

Vương Bình tháo túi đàn ghi-ta có chứa Trảm Mã Đao xuống, đưa cho Lão Trần.

"Rất nặng!"

Túi này cũng quá nặng đi, ít nhất cũng nặng cỡ 50 cân, không lẽ trong này có chứa người chết giả trang đứa bé sao?

Lão Trần kinh ngạc, cả ngày Vương Bình đeo đồ vật nặng 50 cân, hắn không mệt mỏi sao?

Hình như... hôm nay bản thân mình không thấy được Vương Bình bước đi nặng nề chút nào, ngược lại khi hắn đi bộ có vẻ vô cùng dễ dàng.

Vương Bình nhìn như cao ráo gầy yếu, không ngờ lực lượng của hắn lại lớn tới như vậy.

Cùng lúc đó.

"Có người nào không? Chúng tôi mua con nít giá cao!"

"Có nhà nào có con cái hư hỏng muốn bán không? Đứa trẻ càng hư lại càng được thu mua với giá cao, tặng kèm 50G phần cứng, ngươi hiểu được!"

Vương Bình lớn giọng gào thét, giọng nói cực lớn vang vọng khắp tầng trệt.

"Có người nào bán không? Không ai bán, tới tối chúng tôi lại tới kêu."

Một phút đồng hồ sau...

Vương Bình và Lão Trần đi lên tầng hai.

"Mua học sinh trung học, học sinh cấp 3 giá cao, tốt nhất là loại học sinh bá vương vườn trường, tôi sẽ thu mua với giá cực cao!"

"Không ai bán sao? Không ai bán, bọn tôi sẽ tới sau."

Nói xong, Vương Bình quay qua nói với Lão Trần đang đứng bên cạnh: "Đi thôi, lên tầng ba."

Khóe miệng Lão Trần co quắp, mẹ nó cậu đang làm gì thế?

Cậu thu mua cái gì không tốt, lại đi thu mua con nít?

Nếu thật có người nghe được, còn tưởng rằng cậu là bọn buôn người đấy.

Chẳng qua thu học sinh bá vương vườn trường, ừm, loại này ngược lại không tệ, có thể thu, còn phải mua với giá cao.

Nghĩ tới đây, Lão Trần không còn gì để nói.

Mình đang suy nghĩ cái gì vậy, mình tới để gặp quỷ, quỷ đâu? A, không đúng, mình rất sợ quỷ!

Bị Vương Bình diễn hề như thế, tâm tình sợ hãi của Lão Trần biến mất không còn.

Thậm chí hắn ta còn cảm thấy vui vẻ, muốn lên trước cùng hô hào mua đứa bé, học sinh trung học với Vương Bình.

Hành lang tầng ba.

"Mua người lớn với giá cao, tình hình kinh tế hơi khó khăn, hôm nay chỉ lấy người hít thuốc phiện, người đánh bạc, chơi gái lần sau thu, có bán người không? Mua giá cao đây!"

Theo giọng nói này vang lên.

Lão Trần rõ ràng phát hiện, tiếng cười của đám trẻ vẫn vang vọng trên tầng bốn dừng lại một giây ngắn ngủi, sau đó mới vang lên lần nữa.

Keng! Đứa trẻ quỷ bóng cao su rất cạn lời, thuộc tính +1.

Nghe vậy, hai tròng mắt Vương Bình có quang mang chợt lóe, đi về phía tầng thứ tư.

Ngay lúc Vương Bình bước chân vào tầng thứ tư, đúng lúc này, đột nhiên có tiếng nước nhỏ xuống, từng giọt nước mưa rơi trong không khí.

Tiếng cười như chuông bạc im bặt mà dừng.

Nhà trọ kiểu cũ vốn đầy ắp tiếng huyên náo ồn ào, chỉ mới chốc lát chợt rơi vào tĩnh mịch, phảng phất như tất cả giọng nói đã bị tước đoạt ngay khoảnh khắc này.

Sắc mặt Lão Trần lập tức biến đổi, trái tim nhảy bịch bịch.

Vương Bình nhìn hành lang xung quanh tầng bốn, hô to.

"Mua người già giá cao, chỉ lấy người thích giả bị đụng và người thích giả vờ ngã, có người bán hay không, cơ hội mất đi là không trở lại, có thì nhanh nhanh lấy ra bán đi."

Giọng nói to lớn truyền khắp tầng thứ tư, không người đáp lại.

"Không ai bán sao? Không ai bán tôi sẽ mạnh mẽ đi vào phòng cướp người già đi."

Vương Bình nói xong, dẫn theo Lão Trần tiến vào gian phòng thứ nhất.

Hai người lục soát rất nhanh, sau khi lục soát xong lại tiến vào gian phòng tiếp theo, hùng hùng hổ hổ, phảng phất như hắn thật sự muốn cướp đoạt người già vậy.

Không bao lâu, hai người đã tìm tới căn phòng thứ năm.

Từ đầu đến cuối, nhà trọ kiểu cũ vẫn luôn lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng bước chân của hai người và tiếng đạp cửa, phá cửa tạo thành.

Theo hai người lục soát xong gian phòng thứ năm, hai người ngừng động tác.

Nhà trọ kiểu cũ vẫn lặng yên không tiếng động, ngay cả cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng.

Có tiếng còn tốt, một khi không có tiếng động, Lão Trần lại sợ run, chung quanh quá an tĩnh, an tĩnh đến mức khiến người ta sợ hãi.

Lạch cạch, lạch cạch.

Trong hoàn cảnh yên tĩnh, có tiếng động vang lên, từ cửa phòng truyền đến.

Vẻ mặt Lão Trần vốn đang căng thẳng bỗng nhiên nhìn lại, con ngươi đột nhiên co rút.

"A!"

Lão Trần thét chói tai, ngay sau đó Vương Bình cũng hét ầm lên.

"CMN, Lão Trần ông mù quáng gào cái quỷ gì vậy! Người không biết sợ rằng sẽ bị ông hù chết."

Vương Bình mãnh liệt trợn trắng mắt, không phải hắn bị quỷ dọa, sợ đến thét chói tai, mà hắn bị Lão Trần hù dọa.

Một người trung niên đầu trọc đầy mỡ phát ra tiếng thét chói tai giống hệt phụ nữ, dọa chết người.

Căn bản là Lão Trần không để ý đến lời Vương Bình nói, hai tay hắn ta run run chỉ hướng cửa phòng.

Nơi cửa phòng, một quả bóng cao su đang nảy lên tại chỗ.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.