Ta Có Thể Xoát Thuộc Tính

Chương 37: Thịt đầu thỏ ăn ngon không



Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Vương Bình nhận điện thoại.

"Vương Bát Bình, hai người còn chưa ăn xong sao? Trời đã tối rồi… Đúng rồi, tôi đã để đồng nghiệp rời đi, tôi sợ bọn họ bị thương."

"Bọn tôi sẽ trở lại ngay đây, tôi chưa tới cô đừng hành động thiếu suy nghĩ, tốt nhất là tạm thời đi qua ngốc với đồng nghiệp đi. Trên vai cảnh sát các cô có chính nghĩa, chính khí dương cương còn tràn đầy hơn người bình thường. Nếu mấy người tụ tập cùng nhau, quỷ quái bình thường không dám tới gần mấy người."

Vụ thảm án bầm thây ở phố Bạch Liên Hoa, cảnh sát phái bốn cảnh sát tới bảo vệ hiện trường gây án, trong đó có Sở Lỵ Lỵ, phòng ngừa có người phá hư hiện trường.

Sau khi Sở Lỵ Lỵ biết được thần quái thực sự tồn tại, cô ấy cũng biết, đối với cảnh sát, chuyện bắt người tuyệt đối không khó khăn gì, nhưng muốn bắt quỷ đuổi quỷ lại là chuyện khác.

Cô ấy không hy vọng bất kỳ người nào gặp chuyện không may, vì thế cô ấy mới tìm một lý do qua loa tắc trách đồng nghiệp, khiến đồng nghiệp rời xa phố Bạch Liên Hoa.

Cúp điện thoại, Vương Bình nhìn thời gian.

Buổi tối 8 giờ 20 phút.

Chỉ còn mấy giờ nữa là tới rạng sáng.

Cổ ngữ có nói, buổi trưa 12 giờ và buổi tối 12 giờ, nhật nguyệt xen kẽ, chính là thời gian âm dương hỗn loạn nhất, quỷ quái thích xuất hiện vào lúc này nhất.

...

Buổi tối 8 giờ 40 phút, phố Bạch Liên Hoa.

Vương Bình và Lão Trần chạy về.

Trong một xe cảnh sát ở phố Bạch Liên Hoa.

Trong xe cảnh sát, chỉ có một mình Sở Lỵ Lỵ ngồi, giám thị nhất cử nhất động của phố Bạch Liên Hoa.

Trên phố Bạch Liên Hoa, mảnh vụn máu thịt và thi thể đã sớm bị cảnh sát mang đi, chỉ còn máu tươi chưa được xử lý.

Cho dù thiếu thi thể, máu thịt.

Vết máu dữ tợn thê lương vẫn khiến phố Bạch Liên Hoa bị bao phủ trong bầu không khí khủng bố hốt hoảng, như địa ngục nhân gian.

Phố Bạch Liên Hoa không một bóng người, ai cũng không dám kinh doanh vào lúc này.

Các cửa tiệm chung quanh đều đóng chặt cửa lớn.

Chỉ có từng chiếc từng chiếc đèn đường sáng rỡ trên đường phố, chiếu sáng đường phố Bạch Liên Hoa dính đầy máu tươi, phảng phất như nó đang cảnh báo thế nhân không nên quên vụ thảm án này.

Phốc xuy phốc xuy...

Từng con bươm bướm vây quanh đèn đường, ánh đèn rực sáng chiếu bóng của từng con từng bươm bướm xuống đường phố, ảnh ngược dính trên con đường đầy máu tươi.

Trên máu tươi thê lương đỏ thắm, cái bóng con bươm bướm lóe lên, cùng với tiếng ruồi ong ong trên thùng rác trong phố ăn vặt, khiến nơi này như hung linh địa ngục đang dương nanh múa vuốt gào thét, muốn leo ra từ trong máu tươi, xuất hiện trong nhân thế.

Trăng dần dần di chuyển về tây.

Thời gian từ 8 giờ 40 phút, bất tri bất giác đã qua hai giờ, đã 10 giờ 40 phút.

Trong xe cảnh sát, ba người Vương Bình lẳng lặng xem chừng phố Bạch Liên Hoa không người.

Lão Trần chật vật nuốt một ngụm nước bọt, ngoài xe là hiện trường giết người luyện ngục, bên trong xe là bầu không khí yên tĩnh không tiếng động, bầu không khí an tĩnh tới quá mức, không khỏi khiến hắn ta hồi tưởng lại nhà trọ kiểu cũ hôm nay.

Hắn ta vô thức liếc mắt nhìn cửa sổ xe bằng thủy tinh tối om sau lưng, sau đó lại liếc nhìn sàn xe tối đen như mực dưới chân.

Vào lúc đường phố yên tĩnh không người này, chính là thời điểm quỷ quái yêu thích qua lại nhất.

Đáy lòng hắn ta tràn ngập sợ hãi, cuối cùng hắn ta cứ xuất hiện ảo giác như.

Đột nhiên có một bàn tay thò ra từ trên cửa sổ xe phía sau, đột nhiên dưới đáy xe xuất hiện một đầu lâu đầy máu.

Vì giảm bớt hoảng loạn trong lòng, Lão Trần không nhịn được mở miệng.

"Vương, Vương Bình, vì sao cậu không sợ quỷ? Tôi thấy cậu vốn không sợ quỷ, lẽ nào cho tới bây giờ cậu chưa từng sợ quỷ bao giờ sao?"

Giọng nói vừa vang lên, Sở Lỵ Lỵ nhìn sang, trong mắt có hiếu kỳ.

Đúng vậy, dường như Vương Bình vốn không sợ quỷ.

Lần đầu tiên quen biết Vương Bình ở thôn Đại Biệt, khi đó Vương Bình còn nói chuyện phiếm với quỷ, lần gặp quỷ chặn đường kia cũng giống vậy, mà lần gặp quỷ gõ cửa ở bệnh viện cũng là như thế.

Từ trước tới nay cô ấy chưa từng thấy Vương Bình sợ quỷ.

Cho dù Vương Bình sinh ra trong gia tộc đạo sĩ, cũng không thể không sợ quỷ đúng không?

Sở Lỵ Lỵ nhớ rất rõ ràng, mấy ngày hôm trước cô ấy đã nói chuyện phiếm với Trương Nghiên, Trương Nghiên đã nói với mình, cho dù thân là nhất mạch Trương Thiên Sư, nhưng mỗi lần cô ấy đi bắt quỷ ít nhiều gì cũng sẽ có chút sợ hãi.

Người sợ quỷ là chuyện rất bình thường, người lớn mật đến đâu, khi thật sự gặp phải quỷ cũng sẽ sợ.

Nghe vậy, Vương Bình liếc mắt nhìn Sở Lỵ Lỵ và Lão Trần, hồ nghi nói.

"Các người thật muốn nghe sao?"

Sở Lỵ Lỵ, Lão Trần gật đầu.

Dù sao thì hiện tại quỷ còn chưa xuất hiện, bọn họ lại không có chuyện gì làm, không bằng nghe chuyện xưa của Vương Bình một chút.

Vương Bình thở dài, khoan thai nói.

"Thật ra tôi cũng sợ quỷ, thế nhưng từ khi còn bé đã xảy ra một việc khiến tôi không sợ quỷ nữa. Bởi vì trên đời này còn có chuyện càng kinh khủng, càng đáng sợ hơn quỷ."

"Lúc tôi còn rất nhỏ, cha tôi đã dạy Đạo cho tôi, quỷ không đáng sợ, quỷ không đáng sợ, trên đời còn có thứ càng đáng sợ hơn quỷ, lúc đó tôi đã phản bác, quỷ rất đáng sợ, rất dọa người, sau đó cha tôi mắng tôi một trận."

"Hôm sau, cha tôi mang một con chó nhỏ, một con thỏ trắng nhỏ từ bên ngoài về, chúng rất đáng yêu, tôi thích chúng vô cùng. Tôi biết đây nhất định là cha tôi cảm thấy hôm qua không nên mắng tôi như vậy, dù sao người sợ quỷ không phải rất bình thường sao."

"Cho nên, hẳn là ông ấy áy náy nên cố ý mua chúng cho tôi."

"Lúc đó tôi rất vui vẻ."

"Sau đó tôi hết sức phấn khởi nuôi nấng chó nhỏ, thỏ nhỏ, mỗi ngày đến trường trở về lại chơi đùa với chó nhỏ, thỏ nhỏ. Thẳng đến ngày thứ ba, sau khi tôi đến trường trở về, tôi phát hiện chó nhỏ thỏ nhỏ biến mất."

"Cha tôi chỉ giục tôi ăn mau cơm, đêm đó đồ ăn rất phong phú, chúng tôi ăn lẩu. Chờ sau khi tôi ăn lẩu xong, tôi hỏi cha tôi chó nhỏ thỏ nhỏ của tôi đi đâu rồi."

"Cha tôi không trả lời, chỉ đứng dậy bưng một bàn đồ ăn qua, sau đó nói cho tôi biết."

"Chó nhỏ đã biến thành nồi lẩu, về phần thỏ nhỏ thì biến thành mâm thức ăn này, không sai, mâm thức ăn kia là món đầu thỏ xào ớt, đầu thỏ cay Tứ Xuyên."

"Cha tôi vuốt đầu của tôi, vừa kêu tôi ăn đầu thỏ cay Tứ Xuyên vừa nói, quỷ không đáng sợ, còn thứ còn đáng sợ hơn quỷ đó chính là người."

Sở Lỵ Lỵ và Lão Trần sợ ngây người, hai người trừng to mắt.

Ngoài chấn động ra, hai người chỉ cảm thấy vô cùng đồng cảm với Vương Bình.

"Sau khi tôi ăn xong đầu thỏ cay, tôi đã biết quỷ cũng không đáng sợ, cha tôi mới là người đáng sợ nhất."

Nói xong, dường như Vương Bình đang hồi tưởng lại bộ dáng của cha, không nhịn được run run.

Đáng nói là Vương Bình không hề nói dối, đây đúng là chuyện đã xảy ra khi hắn còn bé.

Cho nên, căn bản là Vương Bình không sợ quỷ, hắn chỉ sợ cha hắn.

Trong xe cảnh sát lần thứ hai rơi vào yên tĩnh.

Phố Bạch Liên Hoa không người đi lại, bầu không khí kinh khủng đáng sợ chung quanh, tràn ngập vẻ im ắng, cùng với sự đồng tình với Vương Bình.

Ba người cứ lẳng lặng ngồi trong xe như vậy.

Thật lâu sau, rốt cục Lão Trần mới thốt ra lời đánh vỡ phần trầm tĩnh này.

"Thịt đầu thỏ ăn ngon không?"

Vương Bình gật đầu, đáp lại.

"Ừm, ăn ngon."

Sau đó, bên trong xe lại rơi vào yên tĩnh, Sở Lỵ Lỵ dở khóc dở cười liếc nhìn Lão Trần.

Đúng lúc này, Vương Bình thình lình nói.

"Một hồi nữa giết hết quỷ, chúng ta lại đi mua mấy cái đầu thỏ ăn đi."

Sở Lỵ Lỵ và Lão Trần liếc nhìn Vương Bình, gật đầu.

"Ừm? Cháy rồi sao?" Đột nhiên Lão Trần phát hiện, bên ngoài xe cảnh sát xuất hiện một mảnh sương mù, mông lung, không thấy rõ bất luận cái gì.

Phù!

Một trận gió to thổi qua, sương trắng tiêu tán.

Ngoài xe truyền mở tới tiếng huyên náo hối hả ồn ào.

Sở Lỵ Lỵ, Lão Trần theo tiếng nhìn lại, con ngươi chợt co rút lại...

Đường phố Bạch Liên Hoa vốn không một bóng người, lúc này nó lại vô cùng náo nhiệt, người đến người đi tấp nập, một mảnh chợ đêm phồn hoa.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.