Sắc mặt Vương Bình rất cổ quái, cầu các người đừng nhìn tôi như vậy nữa có được không? Tôi sắp thẹn thùng chết rồi.
Sở Lỵ Lỵ và Lão Trần nhìn Vương Bình, mang theo ý cảm ơn, này còn không có gì.
Mấu chốt là anh em Trương Hạo lại trưng ra bộ dạng cảm thấy kính nể.
Hiện tại, trong lòng anh em Trương Hạo, hình tượng Vương Bình bắt đầu trở nên cao lớn.
Nguyên nhân cuối cùng, chỉ vì hai anh em Trương Hạo đã một lần nữa tiến hành tưởng tượng, tưởng tượng hình ảnh Vương Bình vô tư kính dâng, yêu mến người thường.
Bởi vì hai người cho rằng, Vương Bình đến từ cổ truyền thừa.
Đoạn đối thoại của Vương Bình và Sở Lỵ Lỵ lúc trước chính là chứng minh tốt nhất!
Trên thực tế, nguyên nhân thực sự căn bản là Vương Bình không biết được giá, chỉ có thể tùy tiện kêu giá cả mà thôi.
Lần đầu tiên tiếp xúc với việc đuổi quỷ, hắn không dám la cao, cũng không dám la quá thấp.
Dù sao thì đây cũng có thể xem là nghề nghiệp bốc lên nguy hiểm tánh mạng.
Đối với ánh mắt tôn kính khi hai người Trương Hạo nhìn mình, Vương Bình chỉ có một loại cảm giác...
Một loại cảm giác một đầu chó Husky ù ù cạc cạc bị đám lang bao vây, đều nhanh muốn phong vương giữa đám lang.
"Khụ... chuyện này cũng không có gì, nếu đổi lại là mấy người hẳn mấy người cũng sẽ làm như vậy."
Vương Bình ho nhẹ, bình tĩnh nói.
Nghe vậy, mọi người cười cười.
Tựa như Trương Hạo nhớ tới điều gì, mở miệng nói.
"Thái độ làm người của Vương Bình tiên sinh khiến tôi kính nể, chỉ có điều Vương Bình tiên sinh, tôi kiến nghị lần đuổi quỷ nước này không cần ép giá."
Hắn ta liếc nhìn Sở Lỵ Lỵ và Lão Trần, nói cho hai người hiểu rõ.
"Quỷ nước không giống với các loại quỷ khác, thân ở trong nước, là nơi con người chúng ta không tiện hành động nhất, tính nguy hiểm cũng tăng lên nhiều lắm. Chỉ cần sơ ý một chút sẽ gặp phải nguy hiểm tính mạng."
"Cho nên dù là trong nhóm đuổi quỷ, trong tất cả các loại quỷ, giá đuổi quỷ nước có thể tính là tương đối cao, thuộc về loại quỷ khó dây dưa."
Vương Bình gật đầu, bình tĩnh nói.
"Ừm, Trương Hạo nói không sai, tôi cũng đang có ý này."
Ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng Vương Bình lại nói.
"Thấy không, có thấy không, không phải tôi muốn tăng giá, là có người buộc tôi phải tăng giá, còn là một con lang thuần chính kiến nghị tôi tăng giá."
Lúc này, Vương Bình đã hận không thể dựng thẳng một ngón tay cái với Sở Lỵ Lỵ.
Nha đầu ngốc, làm rất tốt!
Cho đến bây giờ, Vương Bình đã hiểu rõ.
Dường như anh em Trương Hạo thật sự tin lời Sở Lỵ Lỵ nói, tin tưởng mình đến từ cổ truyền thừa mạnh mẽ.
Mà nguyên nhân bọn họ tin tưởng là gì, Vương Bình cũng không quá rõ ràng, nhưng hắn có thể suy đoán ra một hai.
Tám phần mười là trước đây, trong ngành đạo sĩ kia thật sự xuất hiện một đại thế gia họ Vương mạnh mẽ.
Nếu không, thân là một đời kiệt xuất trong thế gia đạo sĩ tiếng tăm lừng lẫy Long Hổ Sơn, sao hai anh em này có thể không liếc mắt nhìn thấu lời nói dối của mình?
Chỉ có thể nói... lời nói dối nửa thật nửa giả là khó phân biệt nhất.
Tiếp đó, Sở Lỵ Lỵ và Lão Trần vẫn cảm thấy tràn đầy hiếu kỳ với nhóm đuổi quỷ, thường hỏi anh em Trương Hạo vấn đề mang tính chuyên ngành.
Không có biện pháp, mỗi lần hai người hỏi Vương Bình, Vương Bình đều trưng ra một bộ đừng hỏi tôi, đây là cơ mật, căn bản là không thể moi được thông tin gì.
Hiện tại gặp phải người trong nghề, bọn họ ước gì có thể hỏi rõ ràng.
Vương Bình mừng rỡ, hắn nhìn như rất lười nghe "thường thức", tựa trên chỗ ngồi nhắm mắt dưỡng thần, nhưng trên thực tế lỗ tai hắn đang dựng thẳng lên, tử tế nghe lấy.
Dọc theo con đường này, Vương Bình đã nghe được rất nhiều thứ.
Nghề nghiệp đuổi quỷ rất được giá, thì ra quỷ quái cũng có phân chia mạnh yếu chờ các loại.
Có thể nói, hôm nay, đầu chó Husky Vương Bình nhận được ích lợi không nhỏ, hắn có thể tiếp tục giả trang làm sói, giả dạng làm một đầu sói rất hung ác độc địa.
...
Ban đêm, trời tối người yên.
Sở Nghiễm Hà yên tĩnh, trên sông không có vật gì, bên bờ ngoại trừ thuyền gỗ đang đậu thì trống trơn không người, phảng phất như nó đã rơi vào một thế giới không người, ngăn cách bao phủ trong hắc ám.
Tiếng đá ném vào mặt nước từ xa xa truyền đến.
Nguồn sáng chiếu từ đèn pin ra đảo ra từ trên bờ xa xa, bên bờ Sở Nghiễm Hà yên tĩnh tới quỷ dị này, có mấy người cầm đèn pin trong tay đi đến, hiển nhiên là đám người Vương Bình.
"Vương Bình, anh xác định quỷ nước sẽ xuất hiện sao."
Khắp nơi tịch liêu, núi lớn xa xa là một mảnh đen nhánh, giống như một đầu lâu lớn vô cùng đứng sừng sững ở phương xa nhìn chăm chú vào bọn họ.
Lại nhìn chung quanh, trong rừng cây đen như mực, lá cây xào xạc rung động, cùng với đám động vật nhỏ trong rừng phát ra âm hưởng rất nhỏ.
Phảng phất như trong bóng tối của rừng cây có yêu ma quỷ quái nào đó mà bọn họ không nhìn thấy đang xì xào bàn tán.
"Sẽ xuất hiện, tôi đã hỏi thăm đám người Sở gia thôn, người của bọn họ đều chết vì tiếp cận Sở Nghiễm Hà buổi tối."
Vương Bình trả lời.
Một thân một mình đi về phía thuyền gỗ, lưu lại đám người Sở Lỵ Lỵ ở bên bờ.
Đẩy thuyền gỗ vào sông, Vương Bình vạch mái chèo, chậm rãi chèo vào Sở Nghiễm Hà.
"Chúng tôi đi phía trước."
Trương Hạo dẫn theo những người còn lại lẻn vào rừng cây bên bờ.
Bầu trời đêm nay một mảnh đen nhánh, mây đen che trời, không thấy có sao, chỉ có một vòng Ngân Nguyệt bị che lấp mất một nửa chiếu xuống ánh sáng yếu ớt.
Một mình Vương Bình ngồi trên thuyền gỗ, hắn cũng không cố ý tìm kiếm chung quanh, mặc cho thuyền gỗ thuận theo sông chậm rãi phiêu đãng.
Hắn cầm một cần câu, tung dây câu câu cá, bản thân thì thoải mái ngồi trên thuyền gỗ.
Lần ngồi xuống này ngồi tới suốt một giờ, chờ tới Vương Bình tê cả da đầu.
Cô!
Đúng lúc này, dường như dưới nước có một âm hưởng rất nhỏ vang lên. Vương Bình nhạy cảm nhận ra được một luồng khí tức âm lạnh từ xa xa bơi lại, tốc độ nhanh tới dọa người.
Nữ quỷ nước đến.
Giữa lúc nữ quỷ nước gần tới thuyền gỗ của Vương Bình, đột nhiên Vương Bình yên lặng đứng dậy, giật khóa kéo, bắt đầu xả nước hướng về phía mặt sông mà nữ quỷ nước đang bơi tới.
Tí tách.
Nữ quỷ nước đang tiến tới ngây ngẩn cả người, thân hình vội vã đình chỉ...
Vậy mà, tốc độ của nữ quỷ nước quá nhanh, mà tốc độ Vương Bình đi đái cũng thật nhanh, vừa giật khóa kéo đã móc ra, động tác liên tiếp nhất quán, một mạch mà thành.
Lúc này, một màn hiện ra trước mắt mọi người chính là.
Nữ quỷ nước mới vừa thò đầu ra, một dòng nước nóng ấm chuẩn xác không lầm mà xối đầy lên mặt nữ quỷ nước.
Keng! Nữ quỷ nước bị kí chủ đái lên mặt, vẻ mặt ngơ ngác, thuộc tính +1.
Lời Vương Bình nói vang lên.
"A, có phải mình tiểu lên thứ gì rồi không? Có thể là mình hoa mắt, 24 tuổi, già rồi, già rồi, chỉ nửa bước nữa là xuống lỗ."
Đồng thời, một tiếng náo động, nữ quỷ nước nhanh chóng lặn xuống nước, không lựa chọn tới gần Vương Bình.
Theo suy đoán của Vương Bình, tám phần mười là cô ta chạy đi rửa mặt.
Thấy thế, Vương Bình thu hồi jj, đồng thời kéo khóa kéo.
Thật lâu về sau, Vương Bình cảm thụ được nữ quỷ nước đã rời đi lại trở lại.
Lần này tốc độ nữ quỷ nước tiếp cận Vương Bình càng nhanh hơn.
Cô ta lại một lần nữa thò đầu ra, kết quả, lại là một dòng nước nóng xối tới.
Lời Vương Bình nói lại một lần nữa vang lên.
"Haiii nha, khoa học quy định không sai, sau 26 tuổi là trung niên, người sắp tới tuổi trung niên cứt đái cũng nhiều, vừa nãy mới đái xong giờ lại có nước nữa rồi."
Nói xong, Vương Bình cầm lấy một chai nước suối, dốc ngược lên uống.
Keng! Nữ quỷ nước cảm giác bản thân gặp vận đen tám đời, tự dưng bị người trong lúc vô ý tiểu lên mặt hai lần, thuộc tính +1.
Keng! Nữ quỷ nước nghe được kí chủ nói cứt đái nhiều, vô thức cho rằng kí chủ muốn..., thuộc tính +1.
Nữ quỷ nước lại một lần nữa lặn xuống nước rời đi.
Lần này cô ta trở về rất nhanh, khoảng cách không được một phút đồng hồ.
Vậy mà, trong lúc cô ta lại một lần nữa ló đầu lên.
Két!
Tiếng nước quen thuộc, nhiệt độ quen thuộc xông tới mặt.
"Có phải mình bị bệnh rồi hay không, lại có thể tiểu bất tận, xem ra ngày mai mình phải đi kiểm tra một chút mới được."
Keng! Nữ quỷ nước hoài nghi nhân sinh nghiêm trọng, lại có thể bị một đêm ba lần, thuộc tính +1.
Keng! Nữ quỷ nước hận thấu nhân sĩ đi tiểu bất tận, thuộc tính +1.