Ta Có Thể Xoát Thuộc Tính

Chương 48: Đâm tâm



Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Nửa giờ trôi qua, căn bản là Vương Bình không hề có ý muốn chết chìm.

Thậm chí ngay dưới ánh mắt hoảng sợ của nữ quỷ nước, mũi Vương Bình còn một hít một thở, không ngờ lại có thể hô hấp trong nước, còn là hô hấp từng ngụm lớn.

Keng! Nữ quỷ nước cảm giác gặp quỷ rồi, thuộc tính +1.

"Mày có thể hô hấp?"

"Có thể, tôi còn có thể nói trong nước đây này, lợi hại không? Có muốn học không? Tôi dạy cho cô."

Vương Bình ôm nữ quỷ nước, không ngờ còn có thể thần kỳ tới mức mở miệng nói chuyện trong nước.

Nữ quỷ nước triệt để dại ra, thật lâu không nói nên lời.

Keng! Nữ quỷ nước cực độ chấn động, lại có thể bị một nhân loại nói muốn dạy cho quỷ nước kỹ năng bơi, thuộc tính +1.

Chờ sau khi chấn động xong, nữ quỷ nước sợ hãi nhìn Vương Bình.

Người này vốn không phải người, làm sao có thể có người hô hấp được trong nước.

Keng! Nữ quỷ nước sợ hãi kí chủ phi nhân loại, thuộc tính +1.

Cô ta ra sức giãy giụa, điên cuồng tán loạn trong dòng nước, có ý đồ muốn thoát khỏi Vương Bình đang gắt gao ôm mình.

Đáng tiếc, cho dù cô ta có thể tăng tốc cực nhanh trong nước cũng được, hay là cô ta có gia tốc sau đó rẽ quẹo bất ngờ cũng thế, dù cô ta làm sao cũng không thể bỏ rơi Vương Bình được.

Trên bờ Sở Nghiễm Hà, đám người Trương Hạo gấp gáp chờ đợi, tròn nửa giờ trong sông không có động tĩnh, nhất định là Vương Bình đã dữ nhiều lành ít.

Sở Lỵ Lỵ và Lão Trần muốn xông vào sông cứu Vương Bình.

Nhưng Trương Hạo ngăn cản bọn họ, bởi vì nếu ngay cả Vương Bình cũng không thể đối phó với con quỷ nước kia, đừng nhắc tới mấy người bọn họ, đi cũng chỉ là chịu chết.

Đúng lúc này, mặt nước có động tĩnh, bọt sóng cuốn cao mười trượng, sóng sau cao hơn sóng trước.

Sở Nghiễm Hà cùng sôi trào, kịch liệt cuồn cuộn.

"Vương Bình tiên sinh còn sống?!" Mặt sông hình thành động tĩnh khổng lồ, chúng người trên bờ vui mừng quá đỗi.

Ầm ầm!

Từng bọt sóng như thể thủy long phóng lên, hết cột nước này đến cột nước khác phóng lên trời.

Sở Nghiễm Hà rung động cực lớn, phảng phất như trong nước có long vương đang quấy phong vân.

Hình ảnh rộng lớn, cảm giác trùng kích thị giác mười phần, Lão Trần không nhịn được kêu lên sợ hãi.

"Mẹ nó đây là bản DC đang quay bản Aquaman thứ hai sao?"

Nước sông nổ tung, hai bóng người lao ra khỏi mặt nước.

Mọi người tập trung nhìn vào, ngoài kinh động chỉ có cổ quái không gì sánh được.

Nữ quỷ nước lao ra khỏi mặt nước, Vương Bình gắt gao ôm nữ quỷ nước không buông tay.

"A!!"

Nữ quỷ nước phát ra tiếng kêu khiến kẻ khác sợ hãi.

Tiếng kêu kia lộ ra biệt khuất và sợ hãi.

Mọi người đều kinh ngạc, rốt cuộc trong nước đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc Vương Bình đã làm gì quỷ nước, vì sao quỷ nước lại trưng ra bộ dạng như muốn điên rồi vậy?

Nữ quỷ nước tóc tai bù xù, rõ ràng bộ dạng rất khủng bố, nhưng lại khiến người ta cảm thấy cô ta như một người phụ nữ đã bị ép điên.

"Mày buông ra!"

"Yes Sir~!"

Vương Bình buông tay ra, nữ quỷ nước đầu tiên là sửng sốt, nhất thời cảm thấy như được ân xá, vội vàng bỏ chạy về phía mặt sông xa xa.

Còn chưa tự do được một giây, Vương Bình đã đuổi theo nữ quỷ nước, lại ôm lấy cô ta.

"A!! Van cầu mày buông ra!"

"Yes Sir~!"

Vương Bình lại một lần nữa buông tay ra.

Kết quả như thẻ điệp, Vương Bình lặp lại động tác lúc trước, lại một lần nữa ôm tới.

Keng! Nữ quỷ nước bị kí chủ làm cho muốn điên rồi, thuộc tính +1.

Nữ quỷ nước cảm thấy vô cùng cực đoan, một chút lý trí còn sót lại khiến cô ta quát lên.

"Van cầu mày tha cho tao đi."

Kết quả cô ta không chờ được một câu Yes Sir~ kia của Vương Bình, chờ tới là.

"Không được."

Keng! Nữ quỷ nước triệt để điên mất, thuộc tính +1.

Nữ quỷ nước khóc ròng nói.

"Mày giết tao đi."

"Yes Sir~!"

Vương Bình mỉm cười như trước, vươn tay ra, tia sáng trắng lóe lên, quang hoa như thần hi, ánh sáng ngọc rực rỡ không gì sánh được.

Một chưởng hạ xuống, thân thể nữ quỷ nước tan rã, tiêu tan thành mây khói.

Keng! Nữ quỷ nước có một loại giải thoát trước khi chết, rốt cục cũng có thể rời xa kí chủ bệnh thần kinh, thuộc tính +10.

Vương Bình phủi tay, nhảy ra khỏi mặt nước, giống khinh công đi trên mặt nước, lướt sóng mà trở lại bên bờ.

Trên bờ, đám người Trương Hạo nằm trong khiếp sợ, thẳng đến khi Vương Bình trở về mới sôi nổi bừng tỉnh.

"Vương Bình, cậu thật lợi hại, chuyện đã phát sinh hôm nay khiến tôi suốt đời khó quên, quả thực giống hệt như đang xem một bộ điện ảnh 3D vậy!" Vẻ mặt Lão Trần tràn đầy sùng bái.

"Quá khen quá khen, một chút tài mọn, bêu xấu."

"Vương Bình tiên sinh... Rốt cục sao anh có thể làm được? Vì sao tốc độ bơi lội của anh... lại nhanh như vậy?"

Câu hỏi của Trương Hạo khiến Vương Bình giật mình.

"Thế nào? Các người không biết bơi sao?"

Vương Bình giật mình không gì sánh được, hắn biết đoán chừng chỉ có bản thân mình biết được năng lực ngự thủy, thế nhưng thân là thế gia đạo sĩ, hẳn phải có loại năng lực giống như vậy mới đúng.

Tỷ như dán lá bùa lên trên người là có thể tránh nước chẳng hạn.

Cho nên hắn mới dám không cố kỵ dùng năng lực như thế, hiện tại xem ra, dường như mình suy nghĩ nhiều rồi.

Trương Hạo che ngực, cảm thấy đau nhức.

Anh hỏi chúng ta không biết sao? Là vì anh cảm thấy chúng tôi nên biết sao?!

Hắn ta biết Vương Bình rất mạnh mẽ, nhưng không nghĩ đến Vương Bình lại mạnh mẽ tới như vậy.

Lúc này, ngoại trừ giật mình với khả năng của Vương Bình, Trương Hạo đã tưởng tượng ra thêm, rằng Vương Bình nghĩ đám người bọn họ đều là một đời tuổi trẻ trong thế gia đạo sĩ, hẳn trình độ phải không chênh lệch quá nhiều mới đúng, cho dù có mạnh yếu nhưng cũng phải biết mới hợp lý.

Đổi một câu nói chính là Trương Hạo cảm thấy, Vương Bình cho rằng loại năng lực tránh nước này rất đơn giản, hẳn mấy người Trương Hạo cũng phải biết.

Trái tim Trương Hạo rất đau nhức, hắn ta rất muốn nói một câu với Vương Bình.

Đâm tim!

Trương Nghiên cũng như thế, vẻ mặt đưa đám nói.

"Vương Bình tiên sinh, mỗi thế gia đạo sĩ đều có phương thức đuổi quỷ không giống nhau, đều có được tuyệt học của mình, năng lực hung hãn của anh đúng là hơi tương tự với Long Hổ Sơn của chúng tôi, thế nhưng lấy trình độ hiện tại của chúng tôi vẫn chưa thể học được."

Vương Bình bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra là thế, thì ra các người không học được.

Buổi sáng hôm nay, từ trong miệng anh em Trương Hạo Vương Bình đã biết, cũng như trước đây bản thân mình đã nói với Sở Lỵ Lỵ, mỗi thế gia đạo sĩ đều có phương thức đuổi quỷ không giống nhau.

Có thế gia đạo sĩ đuổi quỷ như điện ảnh Lâm Chính Anh diễn, Long Hổ Sơn chính là như vậy.

Mà có thế gia đạo sĩ thì lại khác, nói chung có đủ loại phương thức đuổi quỷ, nhưng đều là trăm sông đổ về một biển.

Có thể nói, những chuyện nhảm nhí Vương Bình đã nói cho Sở Lỵ Lỵ lúc trước, tất cả đều trở thành sự thật.

Vương Bình đều sắp hoài nghi có phải miệng mình khai quang rồi không.

Ngay tại lúc đó.

Vương Bình đâm tim một kích, khiến trái tim hai vị thiên kiêu Long Hổ Sơn đương đại đau đớn thật sâu, thì ra người so với người thật có thể giận điên người.

Trên đường về, anh em Trương Hạo vừa ngưỡng mộ lại vừa phiền muộn.

Phiền muộn là vì sao mỗi lần bọn họ nói chuyện với Vương Bình, đều bị lời Vương Bình nói đâm tim.

"Vương Bình tiên sinh, không biết anh tu đạo thuật đã bao lâu? Cho tới bây giờ, tôi vẫn chưa từng thấy qua phương thức đuổi quỷ giống như anh đấy."

"Tôi tu luyện sao? Hình như không bao lâu, các người tu luyện đã bao lâu rồi?"

Đương nhiên Vương Bình không dám trả lời, dù sao thì hắn vốn chưa từng tu luyện gì cả, cho nên không thể trả lời loạn, tạm thời hỏi ngược lại thì tốt hơn.

"Ah, năm nay tôi và em gái tôi đã 25 tuổi, hai mươi tuổi tôi với em gái mà bắt đầu chính thức tu luyện, đã được năm năm."

Trương Hạo ngẩng đầu, trên mặt hiện lên vẻ kiêu ngạo.

Đây không phải tiểu thuyết gì, tu đạo thuật không phải cứ tu luyện từ nhỏ là tốt nhất, phải biết rằng bắt quỷ là một việc nguy hiểm tới tính mạng.

"Hà? 20 tuổi mới bắt đầu tu luyện?" Vương Bình vô thức trả lời.

Vì sao hai mươi tuổi mới bắt đầu tu luyện, không theo trình tự gì cả. Không phải bọn họ nên dựa theo tiểu thuyết, tu luyện từ nhỏ gì đó mới đúng sao?

Dưới chân anh em Trương Hạo ngừng một lát.

Trương Hạo càng che ngực, cẩn thận từng li từng tí hỏi.

"Sao... thế nào? Lẽ nào Vương Bình tiên sinh đã bắt đầu tu luyện từ trước năm 20 tuổi?"

Vương Bình lắc đầu, cười nói.

"Cái đó thì không."

Lập tức, Trương Hạo thở phào nhẹ nhõm.

Hoàn hảo, mình còn tưởng rằng Vương Bình tiên sinh đã bắt đầu tu luyện từ trước 20 tuổi.

Cũng tại thời khắc này, giọng nói của Vương Bình vang lên.

"Hình như tôi mới tu luyện không được một năm."

Từ lúc mình nhận được hệ thống đến hiện tại dường như chỉ mới vài tháng, quên đi, bốn bỏ năm lên, cứ tính là không được một năm đi.

Phốc!

Trương Hạo cảm giác có một cây chủy thủ tên là Vương Bình, thật sâu cắm vào trong lòng mình, còn là loại điên cuồng mà đâm thọc.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.