Ta Cùng Bạch Nguyệt Quang So Mệnh Trường

Chương 41



Đêm đó kết thúc cuộc thi, Hàng Nhất Tư ở sân thể dục tìm được Nguyễn Thu Dữ.
Một người ngồi ở ghế dài phát ngốc, huy chương cùng giày múa ba lê tùy ý mà đặt ở bên chân.
Nguyễn Thu Dữ lớn lên quá đẹp. Lông mi nhẹ nhàng hạ xuống tựa như cánh quạt, cái mũi tinh vi thẳng tắp, hắn muốn chết chìm ở trong mắt nhu tình, hắn cười rộ lên liền hiện ra dáng vẻ thẹn thùng, giống như giây tiếp theo phải hướng đối phương thổ lộ, ưu nhã thả liêu nhân.
Hắn lẳng lặng mà ngồi ở chỗ đó, mặt mày rũ liễm nhìn mũi chân, khí chất thanh lãnh như thiên nga trắng ưu nhã không thể dễ dàng tiếp cận, dường như không tồn tại trên thế gian hỗn loạn.
Hồn nhiên dệt thành một bức họa, họa người đầy tâm sự trong cõi lòng.
Nghe thấy tiếng bước chân, Nguyễn Thu Dữ giương mắt xem, hai người một cao một thấp đối diện.
Hàng Nhất Tư giữa hai chân mày nhíu chặt, đau lòng mà nhìn hắn, đôi mắt phiếm hồng.
Nguyễn Thu Dữ trong lòng cả kinh, nhíu mày hỏi: “Đồng học, ngươi làm sao vậy?”
Áy náy như nước tràn, Hàng Nhất Tư hắn lập tức không kiềm nổi mà khóc, nhịn không được lệ ý mà nói: “Thực xin lỗi.”
Hàng Nhất Tư thấp giọng khóc nức nở, che lại đôi mắt, do dự nói: “Ta đứng ở ngoài cửa sổ phòng nghệ thuật thấy hết thảy, ta hảo hối hận... Hảo hối hận không có đứng ra làm chứng...”
“Nguyễn Thu Dữ, thực xin lỗi...”
Nguyễn Thu Dữ đứng lên, hướng Hàng Nhất Tư đang khóc không thành tiếng bước đến, rồi sau đó cúi người, nhẹ nhàng ôm chặt hắn một lát, sau đó buông ra.
Hắn có mùi nước hoa giống của Khuất Ngưỡng Sơn, Hàng Nhất Tư tự cho rằng Nguyễn Thu Dữ không thích mùi hương này.
“Không cần phải nói xin lỗi, ngươi không có sai.” Nguyễn Thu Dữ chưa thấy qua nam sinh nào chỉ như vậy thôi mà có thể khóc, lấy ra khăn tay lau nước mắt Hàng Nhất Tư, thấp giọng nói, “Ngươi không cần cảm thấy áy náy.”
“Chính là...”
“Liền nói ngươi giúp ta làm chứng, chưa chắc có người tin a.” Nguyễn Thu Dữ đánh gãy lời hắn, khóe mắt rưng rưng nước mắt, “Ta thanh danh thực không xong, nhưng là... Ta không để bụng.”
“Cho nên ngươi cũng không cần áy náy, không phải tốt hơn sao?"
Để ý lại có thể như thế nào đâu, không ai tin tưởng chân tướng hắn nói. Hắn như là một cái quỷ quái, mọi người cầm cái gọi là chứng cứ, ý đồ đem đến bắt hắn nhận lấy, kể cả việc hắn không làm cũng phải nhận.
Những người khác thật sự không cần cùng hắn trầm luân.
Hàng Nhất Tư cật lực nín khóc, không gật đầu cũng không lắc đầu.
Nhiều mặt cảm xúc giao nhau trong lòng, Nguyễn Thu Dữ nhất thời cảm thấy được có người quan tâm thật tốt.
Sau sự kiện lúc ấy, cha hắn chỉ hướng tiền trong tài khoản của hắn đánh một tuyệt bút. Nhưng "cảm xúc" không phải thương phẩm, hắn cũng không cần tiền.
Nguyễn Thu Dữ người này, vốn nên như người chết đuối giống nhau, làm nước biển thấm đến phổi, thét chói tai nuốt hết ở trầm mặc. Nào còn dám khẩn cầu năm tháng trìu mến.
Chính là Hàng Nhất Tư áy náy mà đứng ở trước mắt, đối hắn nói “thực xin lỗi”. Hắn trong thế giới đen trắng đột nhiên triển khai sắc thái, người chết đuối được nhân viên cứu hộ cứu vớt.
Nguyên lai được người để ý là loại cảm giác này, được người để ý cảm giác rất tốt đẹp.
Kỳ quái phía trước dù có gian nan hiểm trở, trở về vẫn có người vì ngươi mà ấm áp.
Nguyễn Thu Dữ đạm nhiên cười, giống tiểu hài tử trao đổi kẹo lẫn nhau nói: “Thực xin lỗi, hy vọng ngươi không cần vì ta mà khổ sở. Tuy rằng không biết vì cái gì Hứa Địch muốn tới tìm ta, cũng không biết Khuất Ngưỡng Sơn vì cái gì trùng hợp mà xuất hiện, nhưng là ta thực mau sẽ thoải mái. Ngươi không cần lo lắng.”
Hàng Nhất Tư vẫn như cũ khóc, hắn biết Nguyễn Thu Dữ không phải không thèm để ý, mà là thực để ý, nhưng không biết một người có thể như vậy khoan hồng độ lượng.
Ngày đó buổi tối, hai người ngồi ở trên ghế thật lâu, lâu đến khắc vào cốt tủy Hàng Nhất Tư.
Hàng Nhất Tư vô cùng hối hận, lại không thể đền bù.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.