Ta Cùng Đát Kỷ Đoạt Nam Nhân

Chương 52: Lão quân đồ long



Yêu tộc vừa rời khỏi khe nứt đại địa nối liền hai giới liền chuyển đầu không chút lưu tình cắn xé phàm nhân trên chiến trường. Quân Tây Kỳ đứng mũi chịu sào, thoáng chốc trên trận huyết nhục tung tóe, tiếng kêu gào thảm thiết không dứt, hồng thủy tràn đất sau khi rút đi để lại một lớp bùn lầy trơn trượt vô cùng, không cách nào trốn chạy được. Yêu ma ba đầu sáu tay, tướng mạo khác nhau lủi vọt tán loạn trên không, tìm được mục tiêu sẽ lập tức hung hăng lao xuống mặt đất.

Tay chân Hạo Nhiên lạnh băng, khó có thể tin mà nhìn cảnh tượng này, trước mắt đều là quái vật viễn cổ được miêu tả trong kinh Sơn Hải.

Tiếng rống giận bừng tỉnh những phàm nhân còn đang trong mộng, một luồng yêu ma từ trong khe nứt bò ra dưới ánh bình minh.

Gã khổng lồ không đầu há to cái mồm như chậu máu trên bụng, trợn hai con mắt phẫn nộ trước ngực, mục quang như đuốc, nhìn về phía đại địa.

“Hình thiên*…” Hạo Nhiên nói: “Đó là Hình thiên!” [*xem hình minh họa bên dưới]

Trụ vương rốt cuộc cũng thanh tỉnh, thình lình xoay đầu nói với Hạo Nhiên sau lưng: “Xuống ngựa!”

Một tay của Hạo Nhiên vẫn không ngừng phát run, Trụ vương lại quát: “Ngươi lĩnh một đội đến cứu người trước! Cô đi giết con Hình thiên kia!”

Vầng mặt trời ban mai vẫn mọc, nhưng thứ mà nó chiếu rọi hôm nay lại là vạn yêu tàn sát bạo ngược trên khắp đại địa. Cho đến thời khắc này, tất cả phàm nhân tham chiến vẫn tưởng rằng đây chẳng qua là một cõi mộng hoang đường, xưa nay chỉ được ghi chép trong thần thoại, chưa từng tận mắt chứng kiến, đám yêu quái muôn hình muôn vẻ không biết tên kia bổ nhào vào mình, ngay sau đó, đầu thân tách biệt.

Dương Tiễn vung múa Tam tiêm kích, gắt gao ghim chặt con quái xà bảy tấc không biết tên gì, khàn giọng quát: “Lùi lại mau!”

Trên trận một đạo hàn quang xoay tròn bắn về phía Dương Tiễn, một tiếng chuông ngân chấn cho phi phủ* của Hình thiên thành phấn vụn. [*cây búa chiến đấu dùng để ném]

“Rút về phía đông!” Hạo Nhiên hô lớn, che chắn trước người Dương Tiễn: “Khe rãnh đã lùi sang phía đông rồi! Cơ Phát đâu?”

Dương Tiễn quát: “Trước mặt! Không! Sau lưng ngươi kìa!”

Tiếng gầm rống khiến bọn hắn đồng thời cả kinh.

“Vẫn còn sao?!” Hạo Nhiên khó có thể tin mà nhìn con trường long đen nhánh từ trong khe nứt bay vút lên trời.

Dương Tiễn run giọng nói: “Chúc long, thôi xong rồi…”

Chúc long: thần, mặt người thân xà nhi xích*, tròng mắt dọc, khi nhắm lại là đêm, lúc mở ra là ngày, không ăn không ngủ không thở. [*nhi xích là phần lông hai bên má có màu đỏ]

Chúc long vừa há miệng liền nổi sấm rền, vừa mở mắt nhật nguyệt cùng soi, chậm rãi nói: “Hiên Viên ở đâu?”

Phàm nhân trên trận đã từ bỏ hy vọng sống sót, đứng trước yêu thần thái cổ hồng hoang vắt ngang bầu trời này, hai chân như nhũn ra, quỳ xuống ngưỡng mặt lên thiên không lẩm bẩm cầu nguyện.

“Nỗi nhục Cơ Hiên Viên gây ra ngày xưa, đến nay sau một vạn bốn ngàn năm, Cô rốt cuộc cũng được đến nhân gian lần nữa…”

Chúc long há mồm liền cuồng phong bạo vũ, chân trời tối đen một mảnh, trong tầng mây mơ hồ có tiếng sấm cuồn cuộn.

Tam Thanh đã mất đi hai, Côn Lôn sơn, Kim Ngao đảo sụp đổ, nay không còn người nào có thể chế trụ được vạn thiên yêu linh này nữa.

“Tiêu rồi”

“Chưa đâu!” Hạo Nhiên níu cổ áo Dương Tiễn, quát: “Dẫn quân chạy mau! Vẫn còn Lão Quân và Lục Áp! Bọn họ nhất định sẽ đến!”

Chúc long gào to một tiếng, uốn lượn phía chân trời, xoay đầu hướng xuống đạo kim quang đang giục ngựa phi tới dưới mặt đất kia, nó cảm giác được một cổ khí tức, khí tức đó như đã từng quen biết, phảng phất như ngửi được từ trên người cự nhân kim giáp giương cao thần kiếm vào niên đại rất xưa.

“Cơ Hiên Viên?” Chúc long chậm rãi nói, quay đầu lại tụ nên một đạo kình khí phun xuống đại địa.

Trụ vương suất lĩnh mấy ngàn hắc kỵ lao về phía Hình thiên sừng sững đứng bên cạnh khe nứt. Dọc đường trùng sát liên tục, phóng thanh quát: “Lui ra_____!” Lập tức dẫn thiết kỵ Ân Thương ngăn chặn vô số yêu ma tập kích.

Tướng sĩ Tây Kỳ như được đại xá, rối rít ôm đầu chạy về sườn đông Mục Dã. Yêu ma từ không trung đánh tới va vào ngũ sắc thần quang thình lình triển khai, đạo thần quang kia tách rời trận doanh của nhân loại và yêu ma.

Chỉ còn Trụ vương tung hoàng trên trận, mỗi lần thấy yêu liền mạnh mẽ vung Phá thiên đao, chẻ nó ra làm đôi. Hình thiên hung hăng giẫm loạn, nhưng liên tục mấy lần vẫn không đạp trúng được kim quang lủi vọt tán loạn xung quanh kia. Rốt cuộc tranh đến thở dốc một hồi, Trụ vương quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ngũ sắc thần quang ngăn chặn yêu ma tán loạn, trước thành lũy của thần quang ấy lại trôi nổi một chấm đen.

Chấm đen nhỏ tựa hồ là một nam tử đang ngủ say, hắn cứ lẳng lặng lơ lửng giữa không trung như vậy, bào tụ, khố cước rũ dài thật dài, tung bay trong gió. Mấy vạn yêu ma trốn ra phía sau, Chúc long và Hình thiên cùng lúc cảm giác được một nỗi uy hiếp cường đại, bèn vứt bỏ phàm nhân, đồng loạt chuyển hướng sang nam nhân trong luồng ngũ sắc thần quang kia.

Hình thiên rống: “Là ngươi?!”

Hồi lâu sau, Thái Thượng Lão Quân vươn một tay che trước mặt, tựa như sợ ánh rạng đông chói mắt.

“Ân, đã lâu không gặp” Hắn đáp. Mặt hướng xuống thế gian, chậm rãi mở hai mắt.

Bầu trời.

Ánh mắt Lão Quân mê ly, dường như nhìn không rõ sự vật trước mặt, chỉ thì thầm: “Đại mộng phù sinh, hoa trong gương, trăng trong nước…”

Hắn nhìn về phương nào, yêu ma nơi đó liền đông cứng, sau đó không dám đối thị cùng hắn nữa, khép hai mắt, ngã xuống đất. Hình Thiên rống giận một tiếng, chấn khởi cự phủ chém mạnh vào Thái Thượng Lão Quân, nhưng bị hắn liếc một cái, động tác lập tức ngừng giữa không trung.

“Sinh như sương mai, huyền ảo tựa ráng thu…” Lão Quân nhìn sang Chúc long đang há to cái miệng khổng lồ, ánh mắt hắn đối thị cùng nhật nguyệt song mục của Chúc long, Chúc long đau đớn rống một tiếng, quay cuồng không ngừng trên không trung.

Mặt đất.

Ân Thụ Đức vung Phá thiên đao, Tứ mục thanh thông như phi ảnh lướt qua, một đao hung hăng bổ lên mu bàn chân Hình Thiên! Chém đi nửa bàn chân của cự nhân!

Nháy mắt Hình thiên từ trong mộng tỉnh lại, đau đớn gầm thét.

Nhưng không biết nơi nào lại có âm thanh trong trẻo truyền đến, vị thượng tiên thứ tư Lục Áp rốt cuộc cũng xuất thủ.

“Thỉnh bảo bối xoay mình” Lời Lục Áp đạo quân vừa dứt, Trảm tiên phi đao phá vỡ hơi mù, ánh dương hừng hực giữa tầng mây rải xuống khe nứt, phi đao kia mạnh mẽ như sấm sét ghim mạnh lên ***g ngực Hình thiên! Tiếng thét dài của Hình thiên ngừng bặt, ngã vào chiếc hố sâu.

“Lui!” Trụ vương rốt cuộc phát hiệu lệnh, chỉ huy hắc kỵ lui về trận doanh phàm nhân.

Thái Thượng Lão Quân chăm chú nhìn Chúc long đau đớn lăn lộn trên cao không, thanh âm ấy rất nhỏ, nhưng lại truyền vào màng nhĩ của từng người một cách rõ rệt.

“Ưu sầu quá nhiều, không bằng nhập mộng…” Trong mắt hắn chiếu ra một đạo đỏ thẫm, nhìn thẳng vào Chúc long đang ngã trở về khe nứt đại địa, rồi giương mắt nhìn yêu ma đang trốn chạy khắp trời: “Đại địa mênh mông, ai chủ…”

Một dải thải lăng từ chân trời phương xa bay tới, nháy mắt quấn lấy cổ Thái Thượng Đạo Đức thiên tôn, đồng tử hắn đột nhiên co rút, toàn thân run rẩy, hai tay đưa lên cổ bắt lấy dải lăng la kia.

Khuynh thế nguyên nang vừa quấn trụ cổ Lão Quân liền gắt gao siết chặt, ghìm lời nói của hắn lại trong cổ họng. Mấy vạn người trên mặt đất ngước nhìn lên chân trời, trong mắt tràn ngập sợ hãi.

Dải lăng la kia đến từ Oa hoàng cung trên Cửu Trọng thiên.

Lồng ngực Thái Thượng Lão Quân phập phồng, ngón tay nắm Khuynh thế nguyên nang khẽ run rẩy, gắng sức hít sâu, nhưng vô luận thế nào không khí cũng không vào được trong phổi.

“Ta chủ thiên mệnh” Giọng Nữ Oa trầm bổng, tiếp nối câu nói sau cùng của Lão Quân.

Đồng tử của Thái Thượng Đạo Đức thiên tôn khuếch tán, buông thõng hai tay, trút đầu rơi xuống đất.

Khuynh thế nguyên nang cuốn về như điện quang, chìm sâu vào tầng mây.

Thái Thượng Đạo Đức thiên tôn thân vẫn, Lục Áp đạo quân hốt hoảng chạy trốn, Tam Thanh đều đã chết, đại lục Thần Châu hãm lạc. Long Cát công chúa dùng lưới Vụ lộ càn khôn ngăn chặn thế công của lớp yêu ma cuối cùng, bảo hộ vô số chiến sĩ Ân Thương, Tây Kỳ rút khỏi chiến trường. Khói mù thiên không trải rộng, trên mặt đất tràn ngập yêu ma, khí yêu sương quỷ như nước lũ cuồn cuộn, nhìn không thấy đầu cùng.

Phàm nhân còn sống hai mặt nhìn nhau, từ trong mục quang của nhau nhìn thấy được ý niệm duy nhất, sợ hãi.

Giữa màn đêm âm u tuyệt vọng này, tia sáng kia đến từ nơi nào?

Chiến giáp vàng rực tả xung hữu đột trong đám yêu ma đông nghìn nghịt, thân binh của thiên tử đã hao tổn hầu như toàn bộ, chỉ còn lại một mình hắn.

Trụ vương hét lớn một tiếng, vung Phá thiên đao chém Cú mang* nhào tới trước mặt thành hai nửa, lợi trảo của hung điểu cào đầu khôi của hắn rơi vào trong đám yêu vật, sau đó bị đám quỷ quái ùn ùn vọt lên xé thành mảnh vụn. [*xem hình minh họa bên dưới]

Đầu Ân Thụ Đức đẫm máu, trên người vết cào vết cắn khắp nơi, đùi bị ngư phụ xé hết một miếng thịt, máu tươi đầm đìa, cánh tay phải bị độc tính xâm nhập đã phiếm đen tê dại. Hắn chuyển Phá thiên đao sang tay trái, lưng tựa vào một tảng đá lớn, nhìn quân đội thối lui xa xa, mấy lần tưởng thoát khỏi vòng vây, nhưng rồi lại bị đám yêu ma chém bất tận, giết bất hoàn bao vây lớp lớp.

“Cô không thể chết!” Nộ hỏa không biết từ nơi nào tuôn trào ra, Ân Thụ Đức hung hăng quét tới một đao, “Cút!”

“Yêu ma quỷ quái! Dám xâm phạm đại địa Hoa Hạ của chúng ta!” Ân Thụ Đức gom hết sức lực sau cùng, cả người lẫn đao xông ào vào bầy yêu ma.

Không biết chiến bao lâu, chẳng còn phân rõ được thời gian, đôi mắt Ân Thụ Đức bị huyết sắc bao phủ, giết đến một tay thoát lực, tay phải rũ bên hông, xung quanh mười bước thi thể chất chồng, cả vùng đất đều là tiên huyết, nhân hoàng chi huyết hòa cùng máu yêu ma trộn thành bùn lầy trải rộng dưới lòng bàn chân. Quanh người ngày càng có nhiều yêu ma vây tới, như hổ đói rình mồi, nhìn chằm chằm vào kẻ phàm nhân tựa hồ vĩnh viễn cũng chiến không kiệt này.

Hắn thở ra một hơi tinh lực sau cùng, nói: “Cô không thể chết” Sau đó trước mắt tối đen, ngã quỵ xuống đất.

Chốc lát sau vài con quái điểu vỗ cánh hạ xuống ngậm lấy chiến sĩ bất khuất kia lên, lượn một vòng trên không trung rồi bay về phía Oa hoàng cung trên Cửu Trọng thiên.

Đó là thời khắc tăm tối nhất trước bình minh.

Bại quân chạy trốn vô mục đích, tản vào đồng hoang, khắp nơi đều là bùn độc, không ai dám chống cự, loạn quân chạy về phía Triều Ca, ý niệm duy nhất chính là chạy, chạy càng xa càng tốt.

Hạo Nhiên cưỡi trên lưng Tứ mục thanh thông, luân phiên thúc giục, nhưng bốn vó của nó tựa như ghim chặt xuống mặt đất.

“Con ngựa ngu ngốc! Chở ta đi cứu chủ nhân của ngươi mau!” Hạo Nhiên nôn nóng nói.

Trong mắt Tứ mục thanh thông phảng phất tràn lệ thủy, nhưng vẫn bất động.

Hạo Nhiên hít sâu một hơi, nhảy xuống lưng ngựa, không còn cách nào khác nói: “Thôi” Sau đó chạy về phía khe nứt nơi yêu ma hoành hành phương xa kia.

Trong khói bụi loáng thoáng thấy được một thân ảnh, Hạo Nhiên gọi: “Thân Công Báo!”

Thân Công Báo khẽ ngẩng đầu, cười nói: “Đại chiến chưa dứt, yêu ma đầy trời, Hạo Nhiên, hiện giờ ngươi muốn đi đâu?”

Hạo Nhiên nhíu mày: “Ngươi có kế gì?”

Đào binh vứt giáp, loạn quân như triều lướt qua bên người bọn hắn, nhưng vẫn nhường ra một khoảng đất trống trong phạm vi chừng mười bước.

Quay đầu lại, Hạo Nhiên bỗng phát hiện không biết từ lúc nào Khương Tử Nha đã xuất hiện sau lưng. Khương Tử Nha, Thân Công Báo, lưỡng đại quân sư trong trận chiến phong thần đối mặt từ xa, Hạo Nhiên đứng chính giữa bãi đất trống.

Thân Công Báo lười biếng nói: “Tam Thanh đã vẫn, những chuyện còn lại đều rơi lên người chúng ta”

Hạo Nhiên nghi hoặc nói: “Các ngươi an bài hảo rồi sao?”

Khương Tử Nha đáp: “Sư đệ, chuẩn bị phong thần”

Hạo Nhiên thất thanh nói: “Chờ đã, có ý gì? Các ngươi muốn phong thần ngay vào lúc này?”

Thân Công Báo cười nói: “Ngươi cho rằng phong thần là chuyện gì? Ngươi nghĩ những chuyện Nữ Oa làm, Tam Thanh hoàn toàn không biết hay sao? Bắt đầu từ năm thiên nữ Hạt Bạt đúc Hiên Viên kiếm, tru sát Xi Vưu, sư phụ đã chuẩn bị hảo hết thảy rồi. Yêu ma nhị tộc thảm bại trong trận chiến Viêm Hoàng ắt sẽ chờ đợi thời cơ ngóc đầu trở lại. Hạo Nhiên, phong thần không phải là phong chúng ta làm thần, mà là phong thần cho vị thiên thượng kia”

Khương Tử Nha tiếp lới: “Lão Quân, Sư tôn, Thông Thiên giáo chủ thân là thượng tiên, có thể thủ vững lãnh thổ Thần Châu vạn năm; nhưng tiên đồ hữu tận, một khi thượng tiên thành thánh, theo thiên quy sở định, sẽ không được nhúng tay vào chuyện nhân gian nữa. Phải bỏ mặc phàm nhân tự sinh tự diệt. Cho dù là yêu tộc nhập cảnh, cũng không thể can dự”

Hạo Nhiên nói: “Vậy hiện giờ Tam Thanh đã đi đâu?”

Thân Công Báo chậm rãi nói: “Tam Thanh chẳng biết đi đâu, nhưng đệ tử thân truyền vẫn còn đây. Hạo Nhiên, lấy Hạo thiên tháp ra”

Hạo thiên tháp lơ lửng trước mặt ba người, mơ hồ phiếm hồng quang, vô số anh linh trong tháp đang va chạm lẫn nhau.

“Đệ tử thân truyền của Tam Thanh tề tựu, sẽ có thể giải cấm đài phong thần” Khương Tử Nha nói: “Hiện giờ chỉ có thể kỳ vọng vào bảo vật cuối cùng này”

Thân Công Báo và Khương Tử Nha mỗi người vươn một bàn tay ra, chắn trụ hồng quang ngoài Hạo thiên tháp. Hạo Nhiên kinh hoảng trong lòng, hỏi: “Đệ tử thân truyền? Vậy Văn Trọng thì sao? Văn Trọng đã chết, làm sao giải cấm đài phong thần được?”

Thân Công Báo nheo mắt, cười nói: “Đến bây giờ Hạo Nhiên vẫn còn chưa hiểu? Dù Văn Trọng đã chết, nhưng ngươi cũng là đệ tử thân truyền danh chính ngôn thuận của Thông Thiên giáo chủ, tới đây”

Khương Tử Nha nói: “Hạo Nhiên sư đệ, ngươi chính là khâu quan trọng nhất trong kế hoạch phong thần”

Đến đây Hạo Nhiên mới tỉnh ngộ, đưa tay vào trong luồng hồng quang kia.

Thân Công Báo niệm tụng: “Lấy danh nghĩa Thái Thượng Đạo Đức thiên tôn, hội tụ lực lượng Tam Thanh truyền thừa, càn khôn nhất khí, vạn vật hóa sinh, hỗn nguyên hồng hoang, anh linh thoát khỏi trói buộc! Giải cấm đài phong thần!”

Hạo thiên tháp bình địa bùng nổ ra lưu tinh rực rỡ, cổ khí lưu mạnh mẽ kia quét ba người bay ngang ra ngoài. Vạn đạo anh linh bay tán loạn trên bầu trời, khôi phục hình người. Côn Lôn Kim Ngao, hồn phách của gần vạn tiên đạo khôi phục linh thể, quanh thân nở rộ bạch quang nghênh đón yêu ma tứ ngược.

Binh lính đang chạy trốn tề thanh hô to, chỉ thấy pháp bảo quang huy lưu chuyển lao về phía yêu tộc thoát ra từ trong khe nứt đại địa.

Phía chân trời sấm vang trận trận, truyền tới thanh âm hùng hậu của Nhiên Đăng đạo nhân: “Chúng đạo hãy nghe hiệu lệnh của ta, mỗi người cầm pháp bảo, mở Vạn tiên trận!”

Vạn tiên trận bắt đầu, Bắc thủy Đông mộc, Nam hỏa Tây kim, nơi trung thổ ánh vàng rộng khắp, gắt gao vây khốn yêu tộc. Nháy mắt chỉ nghe lôi quang không dứt. Lực lượng ngũ linh lướt ngang, trên bầu trời giáng xuống phù văn bát quái xoay tròn, tức khắc xoắn hơn vạn yêu tộc thành mảnh vụn. Yêu ma phát ra tiếng gào khóc không cam lòng trước cái chết, chạy trốn tứ phía. Vạn tiên trận hóa thành tấm lưới khổng lồ bình địa quét tới, dần dần cắn đuôi đám đào binh, truy sát không ngừng.

Hạo Nhiên bị cơn chấn động kia hất đến khí huyết cuồn cuộn, gần như muốn hôn mê đi, mơ mơ hồ hồ mở mắt, chỉ thấy một thanh trường kích xuyên thấu cơ thể con cự xà đang lao tới trước mặt, ghim chặt nó trên mặt đất.

Chiến sĩ nọ thu trường kích, mỉm cười nói: “Hạo Nhiên”

“Vũ Thành vương!” Hạo Nhiên kinh hô.

Toàn thân Hoàng Phi Hổ tỏa bạch quang linh hồn, đưa tay kéo Hạo Nhiên dậy. Hai người cùng ngẩng đầu nhìn lên thiên đỉnh, trong tầng mây mơ hồ có hào quang thất sắc truyền lại.

Hoàng Phi Hổ chậm rãi nói: “Nơi đó là Oa hoàng cung, Nữ Oa muốn xuất chiến rồi”

Hạo Nhiên hít một hơi nói: “Vạn tiên trận có thể chống lại nàng không?”

Hoàng Phi Hổ đáp: “Không, chuyện chúng ta có thể làm được không nhiều, tiếp theo sẽ đến lượt ngươi xuất chiến. Chớ nên khinh địch, ta tiễn ngươi lên đó” Nói xong vung ngang trường kích.

Hạo Nhiên hiểu ý, đạp lên đầu chiến kích của Vũ Thành vương, Hoàng Phi Hổ cắn răng vận khí, quát: “Đi đi!” Trường kích nọ gắng sức vung mạnh, đưa hắn lên thiên không, tức thì toàn thân Hạo Nhiên ngân quang dập dờn, như lưu tinh phá không bay lên Oa hoàng cung trên chín tầng trời!

Vạn yêu dưới mặt đất đại thế đã mất, trận chiến tiên linh cũng sắp sửa đến hồi kết thúc.

Tiếng gió vù vù không dứt bên tai Hạo Nhiên, ngẩng đầu nhìn ra xa, vào thời điểm xung lực suy yếu, ánh sáng linh hồn tỏa ra giữa không trung, linh thể kia xoay người qua, cười nói: “Hạo Nhiên, Bá Ấp Khảo nợ ngươi”

“Bá Ấp Khảo huynh!” Hạo Nhiên thất thanh nói.

Bá Ấp Khảo vươn một tay, nắm lấy Hạo Nhiên, vung về phía thiên đỉnh.

“Hạo Nhiên…” Vào một khắc hắn xuyên qua tầng mây, một giọng nói khàn khàn vang lên, “Cơ gia ta nợ ngươi quá nhiều…”

“Nghĩa phụ!” Hạo Nhiên nhận ra người vừa xoay qua kia chính là Văn vương Cơ Xương. Bàn tay già nua của Cơ Xương nắm lấy Hạo Nhiên, cánh tay dùng lực, đưa hắn lên nơi cao hơn.

“Hạo Nhiên”

“Ngọc Đỉnh sư huynh!”

Trong cụm mây, tuyệt thế kiếm thần cầm ngang Trảm thần kiếm: “Đừng từ bỏ, thiên mệnh đều tại thân ngươi!”

Thế xông của Hạo Nhiên vừa chậm lại, đạp lên vỏ kiếm của Ngọc Đỉnh, lại bay vọt lên lần nữa.

Phía cuối trời Phổ Hiền chân nhân vươn cánh tay ra, cười nói: “Cực khổ rồi”

“Phổ Hiền!” Hạo Nhiên nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Phổ Hiền chân nhân, mượn lực bay vút lên, như lưu tinh phá tan vòm trời.

“Hạo Nhiên”

“Nhiên Đăng”

“Cẩn thận với Sơn hà xã tắc đồ”

Lực tay Nhiên Đăng đạo nhân mạnh mẽ, một tay nghiêng nghiêng bắt lấy Hạo Nhiên, vận khí ném hắn lên càng cao hơn.

Hạo Nhiên bay thần tốc lên biển mây, vù một tiếng, toàn bộ phù vân tản sạch, tốc độ đã đạt tới cực điểm. Cửu Trọng thiên gần trong gang tấc, Hạo Nhiên loáng thoáng có thể thấy Oa hoàng cung kim bích huy hoàng, hào quang xoay quanh, tiên nhạc lượn lờ. Dưới Oa hoàng cung tựa như có một tầng thành lũy vô hình, mơ hồ tỏa thải quang thất sắc.

Một người đứng trong cụm mây xoay người qua, giữa mi mục tràn đầy tiếu ý.

“Đồ đệ”

“Sư phụ!” Hạo Nhiên không kiềm được nước mắt hô to.

Một tay của Thông Thiên giáo chủ siết chặt cổ tay Hạo Nhiên, tay kia bấm kiếm chỉ vung qua, duệ kiếm phá không mở ra vách chắn hào quang của Oa hoàng cung.

“Đánh rắn phải nhớ đánh bảy tấc, đi đi!” Thông Thiên giáo chủ cười nói, đưa Hạo Nhiên lên tầng trời thứ chín. [*thường bảy tấc là vị trí trái tim của loài rắn, muốn giết rắn thì phải đánh ngay vị trí đó]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.