Ta Cùng Đát Kỷ Đoạt Nam Nhân

Chương 55: Tử tiêu thính đạo



Hạo Nhiên ôm Hiên Viêm kiếm trong lòng, chầm chậm bước qua bình nguyên lả tả đại tuyết, dừng bước trước mặt một tiểu nữ hài.

“Hỉ Mị” Hạo Nhiên gọi.

Hồ Hỉ Mị mặc bạch bào, trong ngực ôm một con hồ ly toàn thân trắng tuyết, hòa làm một sắc cùng đại tuyết kia, cười nói: “Muốn đi sao không nói một tiếng?”

Hạo Nhiên cười cười nói: “Ly biệt thương cảm, không cần nhiều người biết” Rồi vươn một tay ra chọc chọc con tiểu hồ ly Hỉ Mỉ đang ôm. Cửu vĩ hồ đột nhiên quay đầu lại, hung hăng cắn một cái lên đầu ngón tay Hạo Nhiên, cắn đến bật máu.

“Ai!” Hạo Nhiên hơi tức giận nói: “Tính tính vẫn xấu như vậy! Ta trêu ngươi chọc ngươi sao!”

Trong nét tươi cười của Hỉ Mị ẩn chứa chút xót xa, “Tỷ tỷ phải tu luyện hơn ngàn năm nữa mới có thể nói chuyện, không biết làm sao để trải qua cuộc sống đó đây?”

Hạo Nhiên móc ra hạt châu sắc tím mà Thông Thiên nhét vào tay mình, nói: “Nguyên khí bên trong vật này…”

“A!” Hỉ Mị kinh hô: “Đây là nội đan của nàng!”

Hạo Nhiên còn chưa nói xong, hồ yêu đã một ngụm ngậm chặt nội đan kia, ngưỡng cổ nuốt xuống.

Hạo Nhiên ngượng ngùng nói: “Có tác dụng không?”

Linh hồ quay đầu đi, tỏ vẻ chả thèm ngó ngàng tới, sau đó dúi đầu vào trong ngực Hỉ Mị.

Đột nhiên Hỉ Mị duỗi ngón tay, gõ gõ lên Hiên Viên kiếm, phát ra tiếng vang thanh thúy, hiếu kỳ hỏi: “Đây chính là đại vương ca ca sao?”

Hạo Nhiên cười đáp: “Ân, ta muốn dẫn hắn trở về nhà. Ngươi muốn ôm không?”

Hỉ Mị vội khoát tay: “Thôi, ngươi phải đối xử thật tốt với đại vương ca ca đó”

Hạo Nhiên cười nói: “Ta sẽ” Chợt vươn tay nhéo nhéo má Hỉ Mị, rồi nghiêm giọng nói: “Đát Kỷ, ta đoạt nam nhân của ngươi, trả lại ngươi nội đan ngàn năm, mọi người huề nhau. Sau này hảo hảo tìm một…Ân…Tìm một nam nhân tốt với ngươi”

“Ta thì sao?!” Hỉ Mị bất bình nói.

“Ngươi cũng vậy!” Hạo Nhiên cười vang, quay lưng đi vào trong bão tuyết, phía sau truyền đến một tiếng “chít” khe khẽ của linh hồ, như đang nói lời từ biệt với hắn.

Hạo Nhiên ôm Hiên Viên kiếm vào ngực, chầm chậm đi qua khe núi bị tuyết vùi lấp, phương xa cụm mây đỏ quay cuồng trong gió, hắn ngừng bước lần nữa.

Na Tra xoay người lại, vươn một tay nắm lấy Hạo Nhiên, “Đại ca”

Hạo Nhiên kéo tay hắn, nhảy lên mỏm đá cao, cười hỏi: “Thiên Tường đâu?”

Na Tra đáp: “Đang xử lý hậu sự, cha nó chết, ca nó cũng chết luôn rồi”

Hạo Nhiên nhớ tới Thiên Hóa đã chết, trong lòng khổ sở, nói: “Chỉ còn mình ngươi chiếu cố nó thôi”

“Ân” Na Tra gật gật đầu, hai hàng lệ chảy xuống má.

Hạo Nhiên đưa tay lau cho hắn, cười nói: “Ngươi biết chảy nước mắt rồi này, bởi vì linh châu trong lòng ngươi nứt làm đôi, nửa kia đang ở trong người Thiên Tường sao?”

Na Tra không đáp, nước trong mắt càng ngày càng nhiều, lấy tay lau, nói: “Bảo trọng”

Hạo Nhiên mỉm cười: “Bảo trọng, Na Tra” Lau đi nước mắt của chính mình, quay đầu đi tới ngoài Lê sơn.

Nơi hai đảo Côn Lôn Kim Ngao rơi vỡ đã trở thành đống phế tích, ngàn dặm bình nguyên không một ngọn cỏ, nhưng ngày đó, trên đống phế tích lại bao phủ một tầng sương tím mờ ảo. Hạo Nhiên bước vào trong, chỉ cảm thấy khí thiên địa cuồn cuộn, toàn thân thư thái, làn sương kia mang theo hương thơm thấm đượm lòng người.

Sương tím đột nhiên tiêu tán, Hạo Nhiên phát hiện mình đang ở trước một gian đại đường cực kỳ hùng vĩ.

Điêu lan ngọc thế, tử khí đông lai, cả thiên địa thu vào đáy mắt, tường vân chốn chốn, tiên âm lượn lờ, trước cửa đại điện sừng sững hai cây cự trụ đĩnh thiên lập địa, bên trên khắc vô số phù điêu thần thoại.

“Đồ đệ!” thông Thiên giáo chủ lười biếng ngồi trên thành lan can ngọc kiều mỉm cười ngoắc hắn. Nam tử cao lớn bên cạnh Thông Thiên kia, không phải Văn Trọng thì còn ai?

Hạo Nhiên vội bước lên, cung cung kính kính dập đầu một cái với Thông Thiên, một tay của Thông Thiên khoác trên vai Văn Trọng, lộ vẻ hết sức hài lòng, nói: “Đứng lên đi”

“Dập đầu cái gì, mấy cái quy củ này sẽ bị phá ngay ấy mà” Văn Trọng giễu cợt, thân thủ kéo Hạo Nhiên dậy.

Thông Thiên nghiêm giọng nói: “Chớ có dạy hư sư đệ, bản thân tính nết ngang bướng thì thôi đi, đệ tử nào cũng giống như ngươi, sư phụ ta chắc nên đập đầu vô tường…”

“Ngừng!” Hạo Nhiên và Văn Trọng nói cùng lúc. Hạo Nhiên phì cười đứng lên.

Văn Trọng đưa tay lấy Hiên Viên kiếm trong ngực Hạo Nhiên ra, dùng ngón tay cẩn thận vuốt ve, vết nứt trên kiếm mơ hồ có thể nhìn thấy, nói: “Đây chính là Hiên Viên kiếm?”

Hạo Nhiên đáp xong, xoay đầu nhìn quanh, hỏi: “Đây là nơi nào?” Chợt phát hiện Thái Thượng Lão Quân và Nguyên Thủy Thiên Tôn mỗi người đứng một nơi, như đang đợi gì đó. Tam Thanh đều ở ngoài tòa cung điện này, đang chờ cái gì?

Lại thấy bên cạnh Thái Thượng Lão Quân chính là tên lùn Thân Công Báo kia, nhưng hai sư đồ không nói chuyện với nhau, Thân Công Báo chỉ lẳng lặng đứng, còn Lão Quân thì nhắm hai mắt, lơ lửng trong không trung, chẳng có lúc nào mà không ngủ, Thân Công Báo phát giác ánh mắt của Hạo Nhiên, bèn mờ mờ ám ám cười trả lại một cái.

Văn Trọng nhìn Hiên Viên kiếm nửa ngày, nói: “Đem nó sửa hảo đi, miễn cho…”

Thông Thiên pha trò: “Đây chính là đồ đệ ngươi mà, làm sư phụ sao không tự thân tự lực đi, cầu ta làm gì?”

Trên mặt Văn Trọng mang vẻ cười nhạo, nói: “Hóa ra sư phụ ngươi không đủ năng lực”

Thông Thiên vỗ tay áo, nhảy xuống lan can, đem thượng y rũ bên hông mặc ngay ngắn lại, quả thật như thay đổi thành người khác, nghiêm mặt nói: “Hạo Nhiên, bê kiếm đi, cầu hai vị sư bá giúp một chút”

Hạo Nhiên vẫn còn hồ đồ, Văn Trọng đã nhét kiếm vào lòng hắn, rồi nhẹ nhàng đẩy đẩy, nói: “Đi đi”

Hạo Nhiên đưa mắt nhìn Thái Thượng Lão Quân và Nguyên Thủy Thiên Tôn, người trước thì đang ngủ; người sau rất có uy nghiêm, chăm chú nhìn biển mây, không biết đang nghĩ ngợi gì, suy tới nghĩ lui, có chút sợ Nguyên Thủy Thiên Tôn, bèn vòng qua sau lưng hắn, tìm Thái Thượng Lão Quân trước.

Nào ngờ Nguyên Thủy Thiên Tôn lại lên tiếng trước: “Chuông nhi”

Hạo Nhiên bị gọi, đành phải kiên trì đi qua, đến trước mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn, đang muốn dập đầu thì Thiên Tôn đã phất bào tụ cản hắn lại.

Nói: “Chuông nhi, mọi chuyện trải qua, đều là phù vân, Xiển giáo ta mắc nợ ngươi, nhưng hôm nay ngũ thần khí đã đủ, không uổng công ngươi tới đây một chuyến, vậy cũng nên bỏ qua đi”

Hạo Nhiên nào dám mang thù với hắn, vội nói: “Là Hạo Nhiên ý chí không vững, Thiên Tôn…”

Thiên Tôn gật đầu nói: “Cũng khó trách ngươi, là do ba sư huynh đệ ta chưa phân trần rõ ràng, giao Hiên Viên kiếm cho ta”

Hạo Nhiên đưa kiếm qua, Nguyên Thủy Thiên Tôn chỉ vươn ngón trỏ và ngón giữa nhẹ nhàng vẽ một nhát lên Hiên Viên kiếm, máu liền chảy ra, huyết châu như vật có sinh mệnh chậm rãi chảy tới vết nứt, ngấm vào.

Hạo Nhiên cảm tạ Nguyên Thủy Thiên Tôn rồi xoay người đi tới chỗ Thái Thượng Lão Quân.

“Lão Quân…” Hạo Nhiên muốn đưa tay lắc, nhưng không dám, gọi liên tục mấy tiếng, chỉ thấy Thái Thượng Lão Quân vẫn chìm trong giấc mộng như cũ.

“Lão Quân!” Khóe miệng Hạo Nhiên hơi giật giật, lại nhìn qua Thân Công Báo, thấy tên đó đang mang bộ mặt vui sướng khi kẻ khác gặp họa mà nhìn mình.

Hạo Nhiên hết cách, đành phải thẽ thọt khúm núm bái Thân Công Báo một cái, nói: “Cầu sư huynh giúp ta gọi đại sư bá…thức dậy”

Thượng cổ thần khí cúi đầu trước mình, Thân Công Báo thật sự quá hời, lập tức cười to nói: “Chuyện này có phức tạp gì” Ngay sau đó không nói hai lời kéo tay Lão Quân đang ngủ mơ qua, dùng sức cắt một nhát lên Hiên Viên kiếm.

“Ai yo!” Thái Thượng Lão Quân tức khắc tỉnh dậy, Hạo Nhiên sợ hết hồn, vội cắm đầu cắm cổ chạy.

Quay về trước Thông Thiên, Thông Thiên cũng ra dáng đạo mạo trang trọng, gương sáng thế nhân, nghiêm nghị nói: “Đưa đây”

Thông Thiên giáo chủ cầm ngang Hiên Viên kiếm, duỗi ngón tay quẹt qua, máu Tam Thanh hòa cùng một chỗ, chậm rãi lan rộng. Giáo chủ nói: “Hỗn nguyên nhất khí cuồn cuộn, lấy máu Tam Thanh làm chất dẫn, tụ hỗn độn chính khí vào một thể, tế Bàn Cổ chi linh, ngũ linh luân chuyển. Thiên địa làm lò, tạo hóa làm thợ, âm dương làm than, vạn vật làm đồng”

Vết nứt nhỏ bé trên Hiên Viên kiếm chậm rãi khép miệng, sau đó biến mất vô hình, thân kiếm khôi phục lại hào quang kim sắc.

Thông Thiên trả Hiên Viên kiếm cho Hạo Nhiên, thần bí nháy nháy mắt: “Kiếm này về sau không được dùng bậy, sau khi trở về mà bị nứt nữa thì không còn ai giúp ngươi sửa đâu đấy”

Hạo Nhiên vui mừng khôn xiết, tiếp lấy kiếm: “Đồ nhi nhất định sẽ không dùng bậy…Nhưng dùng thế nào mới kêu là dùng bậy?”

Thông Thiên nghiêm mặt nói: “Ví dụ như trút thân kiếm xuống đất, đảo ngược chuôi kiếm, chuôi kiếm này vừa dài vừa…”

Văn Trọng đỏ mặt tía tai, mắng: “Câm miệng! Không chút đứng đắn!”

Giờ Hạo Nhiên mới hiểu ra, cười muốn bật ngửa, lại nghe sau lưng truyền tới tiếng của Khương Tử Nha, nói liên tục: “Đồ nhi tới trễ, Sư tôn thứ tội”

Lúc quay đầu sang, Nguyên Thủy Thiên Tôn nói: “Thôi, chiến loạn chưa định, chuyện lập quốc an bang vốn rất bận rộn, không thể trách ngươi”

“Nếu đã đông đủ, vậy đi thôi” Thái Thượng Lão Quân rốt cuộc hạ xuống đất, bộ thụy bào phất phơ khôi phục ngoại hình đạo bào. Cười mỉm nói: “Tam sư đệ thu được hai đồ nhi, vốn được lợi thế hơn hai chúng ta”

Thông Thiên giáo chủ khụ một tiếng, đáp: “Rõ ràng ban đầu Chuông nhi vào Đâu Suất cung trước, rồi tiến Ngọc Hư cung, cuối cùng mới tới Bích Du cung ta, hai ngươi không chiếm tiện nghi này thì thôi, mắc gì trách ta”

Nguyên Thủy Thiên Tôn mỉm cười nói: “Đều là cơ duyên, không thể cưỡng cầu, chúc mừng”

Tam Thanh chỉnh đạo bào, bước lên ngọc kiều, đi về phía cung điện hùng vĩ kia.

Hạo Nhiên vẫn không rõ tới đây để làm gì, thấy Thân Công Báo, Văn Trọng, Khương Tử Nha ba người ai nấy tự theo sau sư phụ của mình, bèn chạy theo Thông Thiên giáo chủ.

Một đường đến gần cung điện kia, hỗn nguyên chính khí thiên địa càng cuồn cuộn, Hạo Nhiên chỉ cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều thoải mái chưa từng có, tiến vào cung điện, thấy một đài sen bên trong, trên đài không một bóng người, sau đài là một tấm bích họa, bên trên vẽ một nam tử. Nam tử khoan bào đại tụ, tử vân bào kim hà đái, diện dung cũng mông lung vô cùng, dường như bao phủ một tầng sương mờ, nhìn không chân thật.

Dưới đài sen lại có bảy cái bồ đoàn màu đỏ sậm, xếp thành một hàng.

Lão Quân, Nguyên Thủy, Thông Thiên cung cung kính kính quỳ xuống, Văn Trọng kéo theo Hạo Nhiên, bốn danh đệ tử cũng quỳ, phủ phục dưới đất, Lão Quân cất cao giọng nói: “Khấu kiến sư tôn”

Hạo Nhiên rốt cuộc cũng minh bạch, nơi này nhất định là Tử Tiêu cung. Nhưng Hồng Quân giáo tổ ở đâu?

Tam Thanh quỳ xong, đi tới phía trước, mỗi người ngồi xuống một bồ đoàn. Còn dư bốn cái, Thân Công Báo, Khương Tử Nha vì sư phụ làm lớn, nên ngồi xuống trước, hai bồ đoàn còn lại dành cho Văn Trọng là Hạo Nhiên.

Văn Trọng tỏ ý nhường Hạo Nhiên, Hạo Nhiên cảm nhận được lòng quý trọng của hắn, chọn bồ đoàn thứ bảy ngồi xuống. Văn Trọng im lặng mỉm cười, tự ngồi xuống.

Bảy người ngồi vào chỗ của mình, trong Tử Tiêu cung, vị trí thất thánh ngồi nghe Hồng Quân giảng đạo hoàn toàn vừa vặn, có thể thấy đây là thiên ý, trong tăm tối đã định số hết thảy.

Giọng nói trong bích họa hùng hồn, đúng là tiếng của Hồng Quân giáo chủ. Nhưng vô luận thế nào Hạo Nhiên cũng nghe không rõ, chỉ biết Hồng Quân giáo tổ đang tuyên giảng đạo nghĩa, nên vểnh tai cố gắng nghe, chẳng hiểu sao Hồng Quân giảng đạo cứ như thiên thư, trống rỗng một mảnh, nghe đến đầu hắn đầy sương mù.

Đây chính là thiên đạo ư? Quả nhiên là thứ chỉ có thượng tiên thánh nhân mới nghe hiểu. Hạo Nhiên ôm thật chặt Hiên Viên kiếm vào ngực, nghe đi nghe lại, trong lòng phát cáu, y như có con ruồi bay tới bay lui trước mặt, làm cách nào cũng chộp không dính…

Hạo Nhiên quay đầu nhìn sang những kẻ nghe đạo, bốn đồ đệ của Tam Thanh, ngoại trừ mình, tất cả đều ngẩng đầu tập trung tinh thần mà nghe, chỉ sợ bỏ qua đôi câu vài lời của Hồng Quân giáo tổ, còn Tam Thanh có vẻ nghe hiểu.

Đương nhiên, chỉ là có vẻ, ít ra từ khóe miệng khẽ nhếch của Thông Thiên giáo chủ hắn có thể phán đoán được, sư phụ thất thần rồi.

Lại nhìn qua Thái Thượng Lão Quân, hai mắt Lão Quân lúc này chứa đầy mê mang, không cách nào phán đoán. Lúc nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thiên Tôn cũng trưng ra cái mặt poker…Hạo Nhiên quăng ánh mắt sang Khương Tử Nha, Thân Công Báo, thấy trên lưng Tử Nha ướt đẫm một mảng, biết hắn cũng nghe không hiểu. Ngược lại Thân Công Báo dường như nghe hiểu.

Tầm mắt dời đến mặt Văn Trọng, thấy đại sư huynh khẽ nhíu mày, trên trán gân xanh ẩn hiện, Hạo Nhiên cười thầm trong bụng, hoàn hảo, Văn Trọng cũng chả hiểu, coi như mình không bị bẽ mặt.

Nghe chốc lát, Hạo Nhiên đã từ bỏ ảo tưởng có thể nghe hiểu thiên thư, giọng nói của Hồng Quân y như khúc thôi miên làm người ta mơ mơ màng màng, hắn cúi đầu xuống, tâm tư tựa như bầy dê ở Đâu Suất cung kêu be be tản về phương xa, Hiên Viên kiếm ôm trong lòng càng lúc càng nặng, kéo hắn bổ nhào ra phía trước.

Hắn nhào đầu xuống.

Nhưng vào khoảnh khắc lao xuống, mặt đất Tử Tiêu cung lại giống như nháy mắt biến mất, hóa thành một vực sâu không đáy, Hiên Viên kiếm kéo hắn rơi xuống dòng xoáy, xuyên qua thời gian nghìn năm.

Lúc Hạo Nhiên bừng tỉnh thì lại phát hiện mình đang ôm một thân thể nam nhân xích lõa, té thật mạnh xuống bãi đá ngổn ngang!

“A!”

“Ai…” Ân Thụ Đức ăn đau rên rỉ: “Xương sườn của Cô sắp gãy rồi…Sao ngươi nặng quá vậy…”

“…”

Hạo Nhiên vừa kinh vừa bi vừa mừng, “Oa” một tiếng khóc ầm lên, sống chết ôm cứng Ân Thụ Đức.

Ân Thụ Đức đầu tiên là bị té gần chết, chỉ cảm thấy phần sườn đau đớn vô cùng, giờ lại bị ôm thế này, tức khắc hai mắt trắng dã, nhém chút hôn mê.

“Ta đang nằm mơ sao?! Ta nhất định là đang nằm mơ!”

Ân Thụ Đức thống khổ rên rỉ: “Không phải mơ! Mau đứng dậy!”

“Ta…” Hạo Nhiên nức nở nói: “Sao ngươi lại…”

“Rốt cuộc trên người ngươi có cái giống gì mà nặng quá vậy!” Ân Thụ Đức phát cáu nói.

Hạo Nhiên mới phát hiện ra bình Luyện yêu nặng trịch trong ngực mình, nỗ lực moi ra, lật úp đáy bình giũ giũ, một đống vàng thỏi rầm rầm loảng xoảng rơi xuống đất.

“Cô biết ngay đồ đệ ngươi chả tốt lành gì mà, nhét nhiều vật nặng như vậy, suýt nữa đánh Cô trở về nguyên hình!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.